Đừng Làm Tổn Thương Nhau

Chương 3: Gặp gỡ Lãnh Kiệt



Phòng thay đồ bị mở ra, một thân ảnh xinh đẹp xuất hiện, lọt vào tầm mắt của mọi người.

"Xin Chào mọi người!"

Ai ai cũng ngơ ngác, Đổng Á Lệ đang chải tóc cho Liêm Viên bỗng thốt lên "Kỳ Ái Linh!".

Mọi người xôn xao, đây chẳng phải là Kỳ tiểu thư à. Cô ấy dừng như vẫn chưa thay y phục, trên tay cầm túi xách hàng hiệu mẫu mới nhất của Dior. Hương nước hoa DKNY* phảng phất thật khiến lòng người say đắm. Gương mặt khả ái, nghiêng nước nghiêng thành. Thân hình Thon gọn, tinh tế thật khiến bao cô gái mơ ước, giọng nói như rót mật vào tai người nghe, bảo sao đàn ông lại không yêu mến, say như điếu đổ cho được? Fan không điên cuồng lên? Quả đúng như lời đồn cô là một đóa hoa hiếm hoi của làng giải trí. Đổng Á Lệ cũng là một nghệ sĩ múa chắc chắn đã không ít lần gặp Kỳ Ái Linh rồi.

*DKNY ( DKNY Golden Delicious) là hãng nước hoa phiên bản hạn chế - khoảng hơn 22 tỉ VNĐ.

"Sao cậu lại ở đây? Phòng thay đồ riêng của cậu đâu không ở lại chạy đến nơi này làm gì?" Đổng Á Lệ buông mái tóc của Liêm Viên lại rồi đi đến bên Kỳ Ái Linh.

"Tại ở đó chỉ có mỗi một mình mình vs vài người nữa nên buồn quá, chạy đến đây với cậu đấy!" Kỳ Ái Linh nắm hai tay của Đổng Á Lệ, cười đến hai mắt sáng lấp lánh.

Mấy người đàn ông trong phòng vì nụ cười của cô ấy mà không cần uống rượu cũng say rồi, hai mắt chỉ hận không thể biến thành trái tim, cứ như vậy si ngốc mà ngắm nhìn cô ấy.

Liêm Viên thở dài, hóa ra còn là bạn bè thân thiết, cô quay đầu lấy lược chải tóc tiếp tục công việc Makeup.

Đổng Á Lệ đưa Kỳ Ái Linh vào phòng thay đồ giúp cô ấy sửa soạn, hoàn toàn quên mất Liêm Viên. Tất cả mọi người trong phòng đều dõi mắt theo cô ấy, ánh mắt ngưỡng mộ có, ghen tị có, say đắm có.

Liêm Viên vuốt lại mái tóc. tự ngắm chính bản thân mình trong gương. Khuôn mặt này vốn dĩ là có thể luôn luôn vui vẻ nhưng bao lâu rồi nụ cười đã không còn hiện hữu trên đôi môi cô nữa?

Kỳ Ái Linh bước ra, quả nhiên là tỏa sáng đến chói mắt, trên người cô ấy là một chiếc đầm dạ hội trễ vai trắng xẻ đùi cao, cổ váy tàng hình kết hợp cúp ngực trái tim, hạt cườm được đính trên cổ áo tàng hình kéo dài đến thân váy chính là họa tiết hoa ren nổi đính ngọc trai và hạt đá lấp lánh, đuôi váy dài càng làm Kỳ Ái Linh trở nên thướt tha, bộ váy quả thực khiến Kỳ Ái Linh mềm mại như nước.

Đẹp đến khuynh quốc khuynh thành, mọi người mắt chữ A miệng chữ O, không thốt nên lời.

Thợ trang điểm chuyên nghiệp bắt đầu trang điểm cho cô ấy, hai lọn tóc nhỏ được uốn quăn rồi thả xuống hai bên sườn khuôn mặt. mái tóc được búi lên làm phồng hơi rối, thêm một chiếc vương miện nhỏ nữa, gương mặt vốn dĩ đã xinh đẹp chỉ cần dặm thêm chút phấn, thoa một ít son môi bóng màu đỏ cam. Quá hoàn hảo rồi!

"Chờ một chút, còn thiếu...." Kỳ Ái Linh bỗng nhiên ngước mặt lên nhìn thợ trang điểm hơi nhíu mày "Bộ trang sức của tôi để quên ở phòng trang điểm riêng rồi!"

Đổng Á Lệ nghe vậy liền quay sang nhìn Liên Viên, cô lúc này đang mải nhìn chiếc vương miện trên đầu Kỳ Ái Linh "Liêm Viên à, cậu có thể đi lấy hộ Ái Linh bộ trang sức không?"

"Hả?" Liêm Viên si ngốc đứng dậy "Nhưng mà ở đâu vậy?"

"Phòng trang điểm riêng của tôi, cô có thể hỏi phục vụ đường đến đó."

"Nhưng tôi sợ..." Liêm Viên tính nói sợ lỡ tay làm hỏng đồ thì Kỳ Ái Linh nhìn cô bằng ánh mắt cầu khẩn.

Liêm Viên nhìn cô ấy, đôi mắt long lanh ấy khiến người ta như bị cuốn vào, thật khó mà kháng cự, cô khẽ thở dài, được cô đi lấy là được chứ gì, cũng không phải quá khó khăn, cô chỉ sợ mình có sơ suất gì làm ảnh hưởng đến bộ trang sức thì có mười cái mạng cô cũng không đền được

Liêm Viên đã Makeup đâu vào đấy, cô mặc nguyên bộ váy hai dây trắng, ngắn đến nửa đùi, cũng quên không mang áo khoác, đi tìm phòng trang điểm riêng.

Sau một hồi hỏi thăm đủ thứ, cô mới đứng trước cửa phòng, cô thử gõ cửa không thấy có ai thì tự vặn khóa mở ra, Liêm Viên ngó đầu vào bỗng giật mình khi thấy có hai người đàn ông mặc tây trang một người đứng sau, một người còn lại đứng trước lưng về phía cô, tuy vậy nhưng sao cứ cảm thấy có chút áp lực khi nhìn bóng lưng người đàn ông đứng trước.

Liêm Viên đứng thẳng người nghĩ chắc đây là khách quý của Kỳ Ái Linh rồi, không đắc tội được, ngàn vạn lần chỉ vào lấy đồ rồi đi thôi, cô tiến lên phía trước mấy bước "Xin lỗi, hai ngài có thể cho tôi vào trong lấy đồ có được không?

Người đàn ông đứng sau quay lại nhìn Liêm Viên "Cô là ai? Sao lại vào đây?"

"Tôi...tôi lấy đồ cho Kỳ tiểu thư thôi!" Nói một câu thôi cô cũng thấy không nên hồn gì cả.

"Ái Linh sao?" Người đàn ông đứng trước nghe thấy có liên quan đến Kỳ Ái Linh thì liền quay đầu lại, giọng lành lạnh.

Liêm Viên như ngẩn ngơ khi nhìn khuôn mặt ấy, thật đẹp! Cô ngốc nghếch chỉ nghĩ được một từ "đẹp" mà thôi. Đời cô chưa bao giờ gặp một ai mà đẹp trai đến như vậy, quả thật là khí chất cao quý, phi phàm, cả người toát lên hơi thở mạnh mẽ, khí thế. Nhưng có điều...đôi mắt ấy...lạnh lùng quá! Đôi môi cũng mỏng, Liêm Viên nghe người ta nói đàn ông môi mỏng là đàn ông bạc tình. Hình như là vậy thật!

"Cô gái, Lãnh tổng đang hỏi cô đấy!" Tô Thành bên cạnh hơi cau mày nhìn Liêm Viên.

Liêm Viên giật mình một cái, hóa ra đây chính là Lãnh tổng mà mọi người hay đồn, còn là vị hôn thê của Kỳ Ái Linh, cả người cô không được tự nhiên, cô thế mà lại đi nhìn một người đàn ông đã có vị hôn thê đến nỗi si mê như vậy, đã vậy còn bị người ta nhắc nhở, thật quá xấu hổ mà. Liềm Viên hơi đỏ mặt, khẽ vuốt mái tóc nhằm che bớt ánh mắt xấu hổ của mình.

"Đúng rồi, à tôi xin phép, cô ấy còn đợi, chào ngài!" Liêm Viên cúi đầu rồi chạy đi lấy trang sức.

Liêm Viên chạy vào bên trong thấy hộp trang sức tinh xảo đặt cạnh đó, rồi ôm lấy, chạy ra ngoài. Cô đang định chạy qua hai người đàn ông thì Lãnh Kiệt lên tiếng, vẫn cái giọng lạnh lạnh đó.

"Cô đứng lại!"

Liêm Viên dừng bước quay đầu ngơ ngác nhìn người đàn ông.

.........