Đừng Làm Tổn Thương Nhau

Chương 6: Lãnh tổng nhờ vả



Lãnh Kiệt ngồi trầm ngâm suy nghĩ, anh không hiểu sao ban nãy lại đi nhìn cô gái múa đó, chỉ là cảm thấy múa rất có hồn, giống như đem toàn bộ ý nghĩa trong câu từ bài hát bộc lộ ra vậy.

Tô Thành bên cạnh nhỏ giọng nói.

"Không ngờ cô gái vừa nãy lại múa đẹp đến vậy, rất đẹp!"

"Hôm nay có nhã hứng khen người khác? Nếu cần thì cậu đem cô ta về trong đêm nay đi." Lãnh Kiệt khoanh tay liếc mắt sang nhìn.

Tô Thành giật mình một cái, ý gì đây? Ý bảo mình tối nay chơi gái? Tô Thành đầu cứng nhắc quay sang nhìn Lãnh Kiệt, gương mặt đẹp trai méo mó nói: "Lãnh Tổng, ngài nói đùa gì vậy, tôi từ trước đến nay có bao giờ nghĩ đến mấy chuyện nam nữ đó, chính ngài cũng biết mà."

Lãnh Kiệt gật gù: "Chuyện của cậu làm sao tôi biết được. À tôi biết rồi, cậu trước giờ không có hứng thú với nữ nhân!"

Nhìn bộ dạng nói như đúng rồi của Lãnh Kiệt, Tô Thành khóc ròng trong lòng: "Lãnh Tổng, ý tôi không phải như vậy, ý tôi là..."

Tô Thành đang nói thì bị Lãnh Kiệt xen ngang: "Là cậu thích nam nhân, ừ, tôi biết rồi, tối nay cho cậu tùy chọn vệ sĩ, thích ai thì cứ tự nhiên."

Nhìn vẻ mặt ung dung tự đắc của Lãnh Kiệt, Tô Thành thật cạn cmn lời rồi, trên trán liền xuất hiện mấy vạch đen: "Vệ sĩ của ngài có người nào mà không thẳng?"

"Sao cậu biết là không thẳng?" Lãnh Kiệt nhếch một bên lông mày nhìn Tô Thành, vẻ mặt hứng thú.

"Tôi...!" Tô Thành cảm thấy hình như mình bị mắc bẫy rồi.

"À...hóa ra là thử nghiệm rồi!" Lãnh Kiệt nhếch một bên mép, mắt nhìn thẳng về phía trước.

Đệch!!!!!

Tô Thành thầm chửi thề, cãi không nổi vị tổng tài này, liền quay đầu nhìn về phía trước, thở dài một hơi bất đắc dĩ, thầm nghĩ hôm nay Tổng Giám Đốc "À" hơi nhiều!.

.........

'Đầu óc ngu si đần độn' đó là những từ duy nhất để miêu tả Liêm Viên lúc này, cô ngồi thẫn thờ trước bàn trang điểm nghĩ thấy hôm nay mình có rất nhiều lần đầu tiên, ví dụ:

Lần đầu tiên thấy một người đẹp trai như Lãnh Kiệt.

Lần đầu tiên thấy một người lạnh lùng như Lãnh Kiệt.

Lần đầu tiên thấy ánh mắt đáng sợ như ánh mắt Lãnh Kiệt.

Lần đầu tiên mắt chạm mắt với trai đẹp Lãnh Kiệt.

Lần đầu tiên mê mẩn nhìn một người đàn ông đã có vợ chưa cưới như...Lãnh Kiệt.

Đầu óc cô hỏng thật rồi, bị hai chữ 'Lãnh Kiệt' làm cho hỏng thật rồi, trong đầu hiện lên gương mặt đó, ánh mắt đó...Oa, sức mạnh của trai đẹp thật không thể cưỡng nổi, như thuốc phiện vậy, muốn dứt cũng dứt không được.

Liêm Viên tự đánh thức mình rồi đưa tay vỗ vỗ hai má, không được nghĩ nữa không được nghĩ nữa...cô tự thôi miên chính mình rồi lấy dụng cụ tẩy trang rồi thay đồ. Ngoài cửa mấy người diễn sau cũng đã xong cả rồi, ùa vào thay đồ. Lúc đi ra thấy Đổng Á Lệ đang cầm bộ váy dạ hội, Liêm Viên đi tới cô ấy: "Cậu...thay đồ dự tiệc?"

"Đúng rồi, Liêm Viên cậu vào giúp mình thay đồ nhé."

Liêm Viên vào phòng thay đồ cùng với Đổng Á Lệ, cô kéo khóa sau cho cô ấy: "Cậu và Kỳ tiểu thư chắc thân nhau lắm?"

"Đúng vậy, Ái Linh chơi với mình từ nhỏ." Đổng Á Lệ vuốt bộ váy bó sát người hình đuôi cá cho thẳng lại: "Cậu có thấy Ái Linh với Lãnh Kiệt đẹp đôi không? Ba người chúng mình lớn lên cùng nhau. Bây giờ hai người họ sắp đính hôn, bỏ lại mình một mình rồi!"

Liêm Viên vừa vuốt tóc cô ấy, vừa nhìn Đổng Á Lệ trong gương, hóa ra là thanh mai trúc mã, bản thân cô cảm thấy mình thật ngốc, không biết gì về những thông tin này, cả ngày cô ngoại trừ đi học và làm việc thì chẳng có thời gian mà xem tin tức, có nghe thì cũng chỉ loáng thoáng qua người khác, cũng không để ý lắm, mục tiêu bây giờ là xây cho mẹ một ngôi mộ tử tế còn những chuyện khác thì tính sau.

Cô cùng với những người còn lại dời đi, lúc ra khỏi tòa nhà thì nghe thấy có tiếng đàn, đó chẳng phải là bản nhạc Canon in D mà mẹ cô thích nhất sao? Âm Thanh du dương làm cô nhớ đến mẹ của mình.

Liêm Viên cùng đi ăn đồ nướng với những vũ đoàn, thời tiết lạnh như thế này mà ăn đồ nướng thì cực kì tuyệt.

Vừa ăn, vừa uống bia, nghe mọi người bàn tán những chuyện trên trời dưới đất: "Mọi người biết gì chưa? Chị Lãnh Diệp Vân là chị gái của Lãnh tổng đấy!"

"Ô trời, thật sao?"

Mọi người nghe thấy vậy thì xôn xao cả lên, ngay cả Liêm Viên cũng tò mò, cô chợt nhận ra lần gặp người đàn ông trong xe, chẳng phải đó là Lãnh Kiệt à, thảo nào cô thấy có chút quen quen, hóa ra là cô cảm thấy Lãnh Kiệt hơi giống Lãnh Diệp Vân, hai chị em vậy thì giống nhau là đúng rồi.

"Chị Diệp Vân thân thế quả nhiên không tầm thường nha!"

Liêm Viên lúc này uống bia có hơi say say, đầu óc quay cuồng, cô phải nhờ bạn đưa về phòng trọ.

Nằm lên giường không thay đồ gì mà ngủ thiếp đi luôn như vậy.

.........

Biệt thự Lãnh Gia.

Lãnh Diệp Vân mới về đến nhà liền nhận được điện thoại, cô đau đầu nhất cái khoản đêm khuya rồi mà vẫn có người gọi điện, rất phiền phức. Lãnh Kiệt vào sau thấy chị gái mình hai đầu lông mày nhăn lại thì bước đến nhẹ nhàng đưa tay ôm khuôn mặt nhỏ nhắn ấy, đầu ngón tay cái vuốt ve ra hai bên thì thầm.

"Bà cô của tôi ơi, chị cứ cau mày như vậy thì nhanh già lắm đấy, chị cũng 27 tuổi rồi, đâu còn trẻ trung gì nữa?"

Lãnh Diệp Vân lườm em trai một cái, cậu em này của cô có tính rất thích cà khịa chị gái dù là có quan tâm hay không, dám chê cô già à: "To gan, nói ai già đấy?"

"Em nói chị đấy! Ha ha!" Lãnh Kiệt nói xong thì chạy mất biến, vì thấy chị mình giơ tay lên, không chạy là ăn đòn như chơi.

Cậu em này của cô luôn trưng bộ mặt lạnh lùng, ngàn dặm xa cách, ngay cả nói chuyện cũng không nể nang ai, nhưng khi ở nhà thì như một người hoàn toàn khác, đặc biệt là bên cạnh cô. Lãnh Diệp Vân nhìn bóng lưng e trai mình, khẽ cười rồi nhìn cái điện thoại rung nãy giờ: "Alo, ai vậy?"

"A, Lãnh tiểu thư, cô không nhớ tôi sao? Tôi là Quản lí của Kỳ Ái Linh đây."

"Oh, ra thế, anh gọi tôi có chuyện gì vậy?"

"Hôm nay tôi thấy cô gái múa trong bài hát của Kỳ Ái Linh múa rất tốt, muốn ngỏ ý xem tôi có thể mượn cô gái này đến múa trong đêm show mà Kỳ Ái Linh sắp tham dự được hay không?"

Lãnh Diệp Vân nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Được rồi, để tôi hỏi cô ấy xem sao!"

"Vâng, cảm ơn Lãnh tiểu thư! Cô cố giúp tôi nhé!"

"Không thành vấn đề, yên tâm đi." Lãnh Diệp vân cúp máy.

Cô vươn vai rồi về phòng ngủ, có gì thì sáng mai tính sau.

Sáng hôm sau.

Chuông báo thức reo lên, Lãnh Diệp Vân xoa xoa hai bên thái dương rồi ngồi dậy, hôm qua có uống chút rượu, bầy giờ đau đầu cực kì. Cô vào phòng tắm, điện thoại gần đó bị cô tắt âm đang phát sáng có cuộc gọi đến, Lãnh Diệp Vân không biết gì, cũng không để ý đến.

Lãnh Kiệt bưng canh giải rượu lên cho chị gái liền trực tiếp mở cửa vào phòng, thấy điện thoại có cuộc gọi đến anh đưa tay cầm lên: "Bà cô à, có ai gọi cho chị này."

Lãnh Diệp Vân đang đánh răng ngất ngưởng chạy ra trừng mắt la lên: "Em dám tự tiện vào phòng chị?"

"Ai u, đâu phải lần đầu, chị gấp gáp như vậy làm gì." Lãnh Kiệt dửng dưng như không: "Chị có điện thoại, có nghe hay không?"

Một miệng đầy bọt lúng búng nói: "Chắc quản lí của Ái Linh gọi điện nhờ chị cho diễn viên múa đến hộ trợ cô ấy trong đêm show sắp tới, em tiện thể nghe giùm chị đi."

"Diễn viên múa nào?" Lãnh Kiệt cau mày hỏi lại.

"Liêm Viên." Nói rồi Lãnh Diệp Vân chạy biến vào phòng tắm.

"Liêm Viên..."Lãnh kiệt lẩm bẩm rồi trực tiếp tắt máy của quản lí, anh tìm trong danh bạ của chị gái quả nhiên thấy một cái tên 'Tiểu Viên Viên', anh nhìn số điện thoại thật dễ nhớ, nhìn một lần liền nhớ ngay, ấn phím gọi.

Tại một nhà trọ lụp sụp nào đó trong thành phố, có một cô gái nào đó đang nằm ngủ, miệng còn chảy nước dãi, chăn mền bị Liêm Viên đá tung cả xuống sàn.

Trong giấc mơ, cô nghe có người nói rằng: "Khinh thường tôi cô là người đầu tiên!" Ôi cái giọng âm u, lãnh lẽo...

"Dùng nỗi cô đơn của một người.

Đổi lấy hạnh phúc của hai người..."

Tiếng hát trong trẻo vang lên trong điện thoại, Liêm Viên vẫn không thức dậy, cô lăn qua lăn lại trên giường, miệng chép chép, tay sờ loạn trên đệm, dường như muốn tìm cái điện thoại đang reo nãy giờ.

"Nếu hạnh phúc của cả hai người.

Trở thành nỗi đau của chỉ một người...."

Chuông điện thoại vang lên liên tục không ngừng, Liêm Viên ngủ ngon tỉnh giấc, cô cảm thấy đầu đau như búa bổ, toàn thân vô lực.

Cô híp mắt nhìn quanh phát hiện chiếc điện thoại kêu trong túi mình, lơ mơ với tay lôi cái điện thoại cũ ra, không thèm nhìn xem ai gọi đã bực mình bấc máy, hét lên thật to.

"GỌI GÌ MÀ GỌI HẢ? TÊN NÃO TÀN NÀO DÁM GỌI CHO BỔN CÔ NƯƠNG?????"

Ai đó ở đầu dây bên kia mới nghe giọng cô liền ngẩn ngơ, thế mà bị chửi rồi? Lãnh Kiệt mặt lập tức đen như đít nồi, đường hoàng như anh mà lại bị một con nhóc chửi thành não tàn?

Não anh rất sáng suốt đấy có được không? Không ngờ người của bà cô già nhà mình lại dám to tiếng với mình.

Người nào đó trong cơn mơ màng vẫn tiếp tục hăng say chửi.

"NGƯƠI CÓ BỆNH À? ĐÊM KHUYA CÒN GỌI ĐIỆN?"

Đệch...lại còn dám nói anh có bệnh.

Lãnh Kiệt ghé điện thoại vào tai, giọng nói mang theo phẫn nộ cực hạn, lạnh lẽo như gió mùa đông chậm rãi rít qua kẽ răng "12 giờ trưa."

"12 GIỜ TRƯA CÁI EM GÁI NHÀ ANH!" Liêm Viên quát xong cũng không tắt máy mà ném điện thoại sang một bên tiếp tục say giấc nồng.

1 giây, 2 giây, 3 giây...

10 giây trôi qua, cô bỗng bừng tỉnh, như ma quỷ nhập hồn bật dậy từ trên giường, tay chân luống cuống nhặt điện thoại mở mắt ra xem xét.

Là của chị Diệp Vân mà sao nãy cô lại nghe giọng nam nhân? Còn thấy hơi quen quen.

Sự việc xảy ra giống như kịch bản phim truyền hình, cô không dám trần trừ, đôi tay run run áp điện thoại vào tai, giọng điệu run rẩy hỏi: "Alo...Ai...ai vây? Xin lỗi...Tôi...mới vừa rồi chưa...chưa tỉnh ngủ..."

"Cô là Liêm Viên?" Lãnh Kiệt nghiêm nghị lạnh lùng, đầu bốc khói.

Thôi toang, Lãnh Tổng! Cái giọng này cô không thể quên được, ban nãy còn mơ ngủ nên nhất thời không nhận ra.

"Dạ? À vâng! Lãnh tổng! Ngài...ngài tìm tôi có việc gì không?" Cô ngẩn ngơ.

"Cô Liêm, những gì cô vừa nói tôi không nghe rõ." Hóa ra còn biết anh là Lãnh tổng.

"Ngài... ngài tìm tôi có việc gì không?"

"Câu trước kìa."

"Tôi...Tôi chưa tỉnh ngủ..."

"Câu trước nữa."

"Cái em gái..." Liêm Viên kịp thắng lại, không hề nghĩ ngợi lập tức nói: "Cái em gái nhà tôi...Lãnh tổng, là em gái nhà tôi..."

"Oh, trước câu này nữa là gì?" Lãnh Kiệt bên kia gật gù.

"Ngài có..." Lại nữa rồi...gương mặt cô phản ứng nghiêm túc hùng hồn: "Tôi có bệnh, Lãnh tổng, vừa rồi tôi nói là tôi có bệnh!"

"Có bệnh phải uống thuốc, chứ không được nói lung tung." Cô biết Lãnh tổng đại nhân nói vậy là có ý gì, Liêm Viên ôm điện thoại thầm nhỏ lệ.

"Vâng, Lãnh tổng nói chí phải, tôi nhất định sẽ uống thuốc đầy đủ, chữa bệnh đàng hoàng" Liêm Viên thề thốt cam đoan.

"Rất tốt, cô Liêm, hai ngày nữa Kỳ Ái Linh sẽ có đêm show cần cô múa chính, tôi sẽ gửi địa chỉ cùng thời gian cho cô." Không dài dòng, Lãnh Kiệt nói xong liền cúp máy cái rụp, không cho bên kia cơ hội phản ứng.

"Cái...cái đó...a lô, Liêm tổng...ngài..." Liêm Viên ngu si nhìn điện thoại đã ngắt, việc này, việc này...cô nghe còn chưa kịp tiếp thu thông tin...

Nói như vậy thì...đây là đang nhờ vả cô? Giọng điệu nhờ vả người khác của Lãnh tổng đại nhân cũng khác người lắm. Liêm Viên ngồi ở giường khóc không ra nước mắt.

Nằm xuống giường. Ngẩng mặt nhìn trần nhà than, cô khổ quá mà.

..........