Đừng Nhớ Em

Chương 19



Theo thời gian thoi đưa, trong phòng khách của căn biệt tự tinh tế tao nhã, bữa tiệp sắp đến hồi kết.

Đợi vợ chồng đạo diễn Tần sau khi lần lượt đến từng bàn cảm ơn, mọi người đứng dậy và rời đi.

Cảnh tương này có chút buồn cười, giống như tiết học thời niên thiếu, bời vì khi chủ nhiệm lớp ở lớp mọi người đều nín thở, hiện tại chủ nhiệm lớp dời đi, khi mọi người thả lỏng cũng hận không thể trực tiếp nâng chân mà chạy.

Lương Tư Tư chỉ biết bản thân trước đây bởi vì quan tâm đến Dịch Hoài Xuyên cho nên rất sợ anh. Nhưng không biết, thì ra trong mắt người ngoài cũng là người khó mà gần gũi là người rất trang nghiêm.

Khi mà những người xung quanh rời đi gần hết, Lương Tư Tư cũng chuẩn bị rời đi.

Cô vừa đứng dậy, liền nghe tới có người gọi cô môt tiếng:

- Tư Tư.

Lương Tư Tư nghe thấy giọng nói quay đầu, Tần phu nhân nhẹ nhàng đoan trang đang cười nhẹ đi về phía cô:

- Tư Tư, chuyện vừa rồi cảm ơn con, nếu con không ngại chúng ta có thể kết bạn wechat không?

- Tần phu nhân khách sáo quá rồi.

Loại chuyện như vậy không phải là lần đầu tiên cô làm, đương nhiên cũng không dám làm quá chấp nhận sực cảm kích của Tần phu nhân, khéo léo từ chối,

- Thật sự chỉ là việc nhỏ nhặt.

Huống hồ những năm nay cuộc sống của cô rất đơn điệu, không dùng weibo, trong wechat cũng chỉ có mấy người thường liên lạc, nếu có thể cô thật sự không muốn dùng điện thoại.

Cô thực sự không có sở trường duy trì quan hệ với những người liên lạc qua điện thoại.

- Con đừng nghĩ nhiều, ta chỉ là cảm thấy vị của kẹo trái cây con cho ta khá ngon, muốn tìm con xin địa chỉ.

Tần phu nhân bị từ chối cũng rất dịu dàng ấm áp, nụ cười trên mặt không giảm, ngữ khí chậm rãi mềm mại, thể hiện ra đầy đủ thiên ý.

Nhất thời, trong tim Lương Tư Tư dao động nhẹ.

Không biết có phải do tác dụng trong tim, cô luôn cảm thấy mặt nào đó của Tần phu nhân rất giống với người mẹ đã qua đời, không chỉ là nụ cười ấm áp, lại còn là ý tốt với cô hoặc có thể chỉ là bởi vì viên kẹo trái cây có xuất hiện liên tưởng.

- Vâng ạ, con về nhà sẽ gửi địa chỉ cho cô.

Cô phá lệ, lấy điện thoại ra mở ra Qrcode.

Nụ cười trên mặt Tần phu nhân rõ hơn, thành công lấy được wechat của Lương Tư Tư:

- Ta nghe lão Tần nói, 2 người cùng một tổ, có thời gian ta tới Nam Thành thăm 2 người.

Cô còn chưa trả lời, lại có một giọng nói chèn vào:

- Tư Tư, cô không thể bên trọng bên khinh, chúng ta cũng thêm bạn wechat.

Vương Chí Tân đi qua, trực tiếp để điện thoại đẩy đến phía trước Lương Tư Tư, thẳng thắn:

- Tôi quay về gửi kịch bản qua cho cô xem.

Có 1 thì sẽ có 2, Lương Tư Tư không thể không thêm bạn wechat với Vương Chí Tân.

Dịch Hoài Xuyên vừa quay lại, lần thấy một màn này.

Lương Tư Tư mặc bộ váy màu tím nhạt đang đứng thẳng ở một bên phòng khách, cặp mặt đen trắng phân rõ phát ra ánh sáng lấp lánh, chấm thêm nụ cười dịu dàng ở bên trong, yên tĩnh nhìn vào người trước mắt, nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng giao lưu.

Khiêm tốn, tao nhã, xinh đẹp, giống như bông hoa Diên Vĩ đứng duyên dáng, làm người khác kinh ngạc.

Rõ ràng vẫn là cô, nhưng hình như có chỗ nào đo không giống trước nữa.

Không giống như ở trước mặt anh hiền lành ngoan ngoãn, thậm chí có chút gọi dạ bảo vâng, ngược lại cô trở nên tự tin phóng khoáng, ánh sáng rực rỡ trong mắt mặc dù khiêm tốn, nhưng làm sao cũng không cất giấu được.

Họ xa nhau cũng mới mấy ngày mà thôi.

Dịch Hoài Xuyên nhất thời phân không rõ, là cô vốn dĩ đã thu hút như vậy, hay là sau khi chia tay cô có sự thay đổi.

Rõ ràng là một động tác giao tiếp xã hội không thể bình thường hơn, nhưng làm cho tim anh sinh ra một loại cảm nhận kỳ diệu.

Anh nhớ rất rõ, sau khi đính hôn không lâu, anh công tác nước ngoài trở về biệt thự trên núi, Lương Tư Tư rất vui vẻ, nhưng đồng thời cũng có chút ủy khuất.

Hỏi anh:

- Hoài Xuyên, tại sao anh đều không trả lời tin nhắn của em?

Anh quen với mọi việc đơn giản hiệu quả cao, có chuyện thì gọi điện, rất ít khi xem tin nhắn, càng đừng nói là trả lời.

Anh cũng là trả lời như vậy với cô.

Khi đo Lương Tư Tư vẫn còn có sự thèn thùng và cô chấp của thiếu nữ, mở danh sách liên lạc wechat của bản thân ra, để trước mặt anh, thử chiến đấu:

- Gọi điện thoại em sợ ảnh hưởng công việc của anh, anh xem em đặc biệt vì anh mà tải wechat, người liên lạc cũng chỉ có anh.

Khi đó, anh là duy nhất của cô, đến cả danh sách liên lạc wechat cũng vậy.

Còn bây giờ, cô nhẹ nhàng dễ dàng lưu lại người không quan trọng vào, anh không còn là duy nhất, mà trở thành trong đó.

Có lẽ không lâu sau, có khả năng cô sẽ block hoặc xóa anh đi, anh sẽ bị ép biến mất khỏi danh sách liên lạc wechat của cô.

Nghĩ tới đây, một loại cảm giác chua chát khó tả tản ra ở trong tim anh, không nói rõ được là do tính chiếm hữu của anh làm điều mờ ám, hay là lòng tự tôn bị đã kích.

Khi Lương Tư Tư đề nghị chia tay, anh không quan tâm.

Khi anh có thiện chí Lương Tư Tư không đếm xỉa đến, anh cũng không để ý.

Chỉ có lúc này, anh đột nhiên có một nhận thức rằng vị hôn thê của anh, thật sự đã rời xa anh rồi.

Sự chua chát trong tim đột nhiên trở thành khủng hoảng, theo đường máu đi đến tứ chi và toàn thân, làm cho anh có cảm giác mất không chế.

Anh không thích loại cảm giác này.

Hoặc là nói, anh không thích Lương Tư Tư rời xa anh.

Những nhận thức trước đây chưa từng có, thời khắc này khi thấy Lương Tư Tư xoay người đi ra ngoài đạt đến đỉnh điểm.

Lần đầu tiên, anh không có lí trí phân tích, cũng không có quyết đoán khoa học, mà là dựa vao bản năng đuổi theo.

Lương Tư Tư nói xong lời tạm biệt với Tần phu nhân, liền đi ra ra biệt thự tìm Tô Mạn Mạn vừa đi lấy xe, còn chưa ra khỏi cửa, bên mũi liền truyền đến mùi hương thanh mát quen thuộc.

Không cần nghĩ nhiều, dựa vào bản năng, cô cũng có thể phán đoán người đến là ai.

Đây là lần thứ 3 trong ngày hôm nay, Dịch Hoài Xuyên chủ động tiếp cận cô.

Lương Tư Tư không rõ nguyên nhân, nhưng không lâu trước đây khi biết chân tướng làm cho sự tín nhiệm của cô với Dịch Hoài Xuyên hoàn toàn không còn, thế là bản năng có chút không thoải mái, không tự chủ mà cau mày.

Có điều có không vì vậy mà tăng tốc độ bước chân hay là cố tình xa lánh, vẫn theo nhịp chân bình thường hướng ra ngoài, giống như nếu như không cảm nhận được người bên cạnh đang đến gần.

Lương Tư Tư không quan tâm, không có nghĩa người trong phòng ngoài phòng không quan tâm.

Dịch Hoài Xuyên đi song song với Lương Tư Tư, rất nhanh trở thành điểm đáng chú ý cuối cùng của buổi tiệc này.

- Khi Dịch tổng đến, bên cạnh không phải Lương Tâm Thiên sao?

- Tại sao có cảm giác Dịch tổng đối với Lương Tư Tư rất không bình thường?

- Nhưng trên mạng không phải nói Lương Tư Tư là bạn gái tin đồn của Tô tổng sao?

- Bản thân cậu cũng trong làng này, tin đồn cũng tin? Cho dù quan hệ của Lương Tư Tư với ai nhiều hơn, bây giờ khó chịu đựng nhất không lẽ không phải là vị đó sao?

Không rõ cho nên khách mời nhỏ giọng bàn tán, ánh mắt nhìn vào cặp đôi đang đi bên ngoài và còn lưu luyến trên người Lương Tâm Thiên ở trong phòng.

Lương Tâm Thiên bẩm sinh đã có năng lực cảm nhận ánh mắt mạnh mẽ, lúc này hận đến mức tim gan đều đang run lên bần bật.

Cô ta vô cùng kỳ vọng có thể ở trong buổi tiệc làm chân thật tin đồn ái muội giữa cô ta và Dịch Hoài Xuyên, cũng khát vọng nhân cơ hội này kéo sát mối quan hệ với anh, vì vậy cô ta trang điềm tỉ mỉ, nhẫn nại chờ đợi, nhưng không nghĩ rằng kết quả lại hoàn toàn ngược lại.

Dịch Hoài Xuyên không những cảnh cáo cô, lại 5 lần 7 lượt làm ra hành động quan tâm Lương Tư Tư, bây giờ còn chủ động cũng cô rời đi.

Anh thể hiện rõ ràng như vậy, làm cho mặt mũi cô ta còn ở chỗ nào?

Ánh mắt tế nhị mà những vị khách mời khách nhìn cô ta, giống như những gai nhỏ, chi chít đâm vào người cô ta.

Từ khi cô ta xuất diễn đến bây giờ, chưa từng bị khó coi như vậy lần này.

Nó giống như cô ta bị vứt bỏ giữa đường bị người khác dị nghị đánh giá, còn nói một số lời nói xỉ nhục khinh thường, làm cho cô ta hận không thể chọc mù hết những người đó, xé nát miệng của họ.

Có lẽ là sự tức giận trong tim đốt cháy cạn lý trí của cô ta, cô ta mang theo sự tức giận đó, đứng ngơ ngác nhìn về Thẩm Chi Hàn ở bên cạnh:

- Anh, trợ lý của em có việc đi trước rồi, anh có thể bảo Dịch tổng chở em tới sân bay được không?

Thẩm Chi Hàn sửng sốt.

Anh ta rủ mi xuống, không thể hiểu nổi nhìn Lương Tâm Thiên một cái.

Cô ta cuối đầu đứng bên cạnh anh ta, nhìn không rõ biểu cảm, nhưng chiếc túi xách vỏ xò đính kim cương bị cô ta nắm chặt, trên mu bàn tay trắng nõn nà có thể nhìn thấy gân xanh nổi lên.

Có thể thấy cảm xúc hiện tại của cô ta không ổn định như thế nào.

Thẩm Chi Hàn tự biết việc này anh ta làm hỏng rồi, không tự nhiên mà thở dài một tiếng, giọng điệu nhẹ đi rất nhiều khuyên bảo:

- Thiên Thiên, anh chở em đi.

Đứa em gái này của anh, đơn thuần xinh đẹp, lương thiện ngoan ngoãn, nhưng mà không hiểu tại sao toàn bộ tâm tư đều đặt trên người huynh đệ của anh Dịch Hoài Xuyên.

Dịch Hoài Xuyên ưu tú là ưu tú thật, nhưng then chốt là tên đầu gỗ, không hiểu tình yêu, huống hồ lại còn có một vị hôn thê trên danh nghĩa.

Lúc anh biết tâm tư của Lương Tư Tư, đã từng khuyên cô, nhưng cô ta không những không nghe, còn càng làm càng hung.

Bất đắc dĩ, anh cũng chỉ có thể vì 2 người tạo ra một số cơ hội tiếp xúc.

Nhưng hôm nay, tuyệt đối không được.

- Anh.

Lương Tâm Thiên vừa trở lại trạng thái bình thường, ngước mắt ủy khuất nhìn anh ta, trong đôi mắt long lanh đều là sự cố chấp.

Một cô gái duyên dáng yêu kiều, bời vì sự sai lầm của anh ta mà bây giờ ủy khất lại buồn bả, chỉ thiếu nước khóc lên, ai chịu nổi cái này.

Thẩm Chi Hàn mền lòng, đau đầu sờ vào chiếc hoa tai kim cương đen bên tai phải, thở dài:

- Thôi, em đi với anh.

- Cảm ơn anh.

Lương Tâm Thiên lộ ra nụ cười ngọt ngào, dịu dàng nhìn Thẩm Chi Hàn, thay đổi sự ủ rủ ban nãy.

Giống như bông hoa Thủy Tiên trong hồ, bởi vì có mưa, lập tức tươi tỉnh trở lại.

Thẩm Chi Hàn vẫn là thích một Lương Tâm Thiên vui vẻ, cũng cười nhẹ một cái, hướng đầu ra phía ngoài:

- Anh bảo Hoài Xuyên cho em đi nhờ một đoạn.

Lúc Lương Tâm Thiên vui mừng cùng Thẩm Chi Hàn đi ra ngoài, Lương Tư Tư cũng đi đến hàng lang ra biệt thự.

Tô Mạn Mạn kêu cô đợi ở đây, Lương Tư Tư không thể không dừng bước.

Màn đêm buông xuống, khách mời người thì đã rời đi, người thì còn vui đùa bên trong biệt thự, trên hành lang chỉ có mình cô, còn có Dịch Hoài Xuyên ở bên cạnh cảm giác tồn tại thập phần.

Gió núi ngoại ô thổi đến, trong hoa viên biệt thự hoa quả đều đang lay động, cũng thổi bay đuôi váy của Lương Tư Tư.

Khoảng cách gần, đuôi váy chạm vào quần của Dịch Hoài Xuyên giống như một kiểu mời gọi vô hình trong đêm.

Lương Tư Tư có chút ngại, bước qua bên cạnh một bước.

Khoản cách mở rộng, cho dù đuôi váy vẫn đang bay, nhưng thế nào cũng không đụng đến Dịch Hoài Xuyên nữa.

Dịch Hoài Xuyên từ đầu đên cuối ngước xuống nhìn vào đuôi váy đang bay phảng phất đó, từ lúc 2 bên vương vấn đến lúc hoàn toàn xa rời, ánh mắt anh có chút thay đổi.

Động tác nhỏ cố ý cách rời của Lương Tư Tư, giống như một chiếc kim nhỏ, ở nơi mềm yếu nhất của trái tim anh nhẹ nhàng đâm xuống.

Anh nghiêng đầu nhìn cô, nhẹ nhàng lên tiếng hỏi:

- Đi sân bay? Tôi chở em đi.

Lương Tư Tư nhìn vào bóng đêm, không cho anh một chút ánh mắt nào, trong lời nói có chút mỉa mai:

- Dịch tổng anh rảnh rỗi như vậy sao?

Chiếc kim nhỏ đó, lại một lần nữa tiến công, lại đâm anh một cái.

Đau âm ỉ.

Lương Tư Tư trong màn đêm, giống như một bông hoa hồng nở rộ giữa đêm tối, xinh xắn cao sang, nhưng toàn thân đầy gai, làm anh không có cách nào đụng tới.

Không còn cảnh như ngày thường, anh vừa xuất hiện, cô liền tự động đi đến.

Chiếc kim nhỏ lại hướng vào bên trong đẩy sâu vào, cảm giác đau đớn càng mạnh hơn.

- Tôi về nhà cũ.

Anh thu lại nét mặt, nhàn nhạt đáp.

Ý của lời nói đó chính là – thuận đường.

- Hoài Xuyên, cậu về nhà cũ? Thiên Thiên cần ra sân bay cho kịp giờ, 2 người cũng đang thuận đường, cho cô bé quá giang một đoạn.

Dịch Hoài Xuyên vừa trả lời, Thẩm Chi Hàn bước đến, có lẽ vừa hay nghe thấy lời vừa rồi của anh, thuận miệng hỏi.

Nghe vậ, Lương Tư Tư chỉ cảm thấy buồn cười.

Lương Tâm Thiên có lẽ là sợ sự nổi bật tối nay bị cướp mất, ngắm chuẩn thời cơ muốn nhận cô xuống một lần.

Đáng tiếc, không biết Dịch Hoài Xuyên hôm nay uống nhầm thuốc gì, đề nghị chở cô đi.

Có điều, cô không quan tâm, giống như không hề nghe thấy lời của Thẩm Chi Hàn, một chút phản ứng trên mặt cũng không có.

Vẫn đứng thẳng người nhìn về hướng xa, váy dài rũ xuống, tao nhã xinh đẹp.

Lương Tâm Thiên đến chậm một bước, đương nhiên nhìn thấy Lương Tư Tư dưới màn đêm.

Nhưng cô ta chỉ mang theo nụ cười nhẹ đứng giữ mấy người, ánh mắt long lanh nhìn Dịch Hoài Xuyên, không lên tiếng, yên tĩnh ngoan ngoãn.

Cô ta đang đợi, cũng đang cược, cược sự quan tâm của Dịch Hoài Xuyên với Thẩm Chi Hàn, lớn hơn Lương Tư Tư.

Thua lâu như vậy, cô cần phải ở trước mặt mọi người thắng một ván.

Sự chờ đợi trong tim đầy ắp, cô đang đợi Dịch Hoài Xuyên gật đầu, hoặc nhẹ nhàng trả lời một tiếng.

Đến lúc đó, cô ta xem còn ai dám xem thường cô ta.

Đáng tiếc là, trước lúc này cô ta còn một việc cần làm.

Nghĩ tới đây, cô nhìn qua Lương Tư Tư đang đứng một mình ở phía không xa, lộ ra nụ cười thân thiện, nhẹ nhàng hỏi:

- Chị cũng đi sân bay nhỉ, muốn đi cùng không?

Lời của cô ta làm lương ta tư hơi sững ra.

Vốn dĩ, cô chỉ muốn làm một người ngoài cuộc, Dịch Hoài Xuyên chở Lương Tâm Thiên đi cũng tốt, không chở cũng kệ, hoàn toàn không liên quan đến cô.

Bây giờ Lương Tâm Thiên lại muốn lôi cô vào, nếu cô vẫn như trước đây bị động chịu trận, vậy thì quá lãng phí công sức hôm nay Tô Mạn Mạn đem cô đến buổi tiện này.

Lương Tư Tư xoay người, ngước mắt, mang theo nụ cười như không cười, nhìn chằm chằm Dịch Hoài Xuyên.

Bốn mắt nhìn nhau, Dịch Hoài Xuyên yên tĩnh nhìn cô, cảm xúc trong đôi mắt dịch chuyển.

- Dịch tổng.

Cô nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Lời phía sau còn chưa nói ra, Dịch Hoài Xuyên liền nặng nề lên tiếng, nghe kỹ, trong giọng nói còn có chút gấp gáp.

- Không phải vì tiện đường, là tôi muốn chở em đi.

Anh nói.