Đừng Nhớ Em

Chương 20



Lời vừa nói xong, khung cảnh nhất thời yên tĩnh.

3 người tập trung nhìn Dịch Hoài Xuyên, Thẩm Chi Hàn kinh ngạc, Lương Tâm Thiên nhất thời ngây ngốc, trong mắt Lương Tư Tư chạy qua vẻ nghi hoặc.

Mà Dịch Hoài Xuyên từ đầu đến cuối chỉ nhìn Lương Tư Tư, giống như không muốn bỏ lỡ bất kỳ một biểu cảm nhỏ nào trên mặt cô.

Tức khắc, Lương Tư Tư thu lại biểu cảm, tìm lại tiết tấu của bản thân.

- Ồ, thuận đường hay không, đều không liên quan gì đến em.

Lời nói của cô nhàn nhạt, nhẹ nhàng quay lại lời nói vừa rồi của Dịch Hoài Xuyên,

- Em muốn nói là, Dịch tổng anh vẫn là nên giữ khoảng cách với em, nếu không bị paparazzi phát tán trên mạng, thì không thể nói rõ rồi.

Nói xong, Lương Tư Tư đi về hướng xe đã đợi ở cửa biệt thự, không hề quan tâm đến lời nói của cô sẽ làm cho 3 người còn lại nghĩ như thế nào.

- Sao lại ở một chỗ với bọn họ, không bắt nạt cậu đấy chứ?

Lương Tư Tư vừa lên xe, Tô Mạn Mạn bên ghế lái liền một mặt tỉnh táo hỏi, ánh mắt sắc bén quét trên mặt cô.

- Tớ làm gì yếu đuối như vậy.

Lương Tư Tư thắt xong dây an toàn, giọng điệu bình thản, xác thực không phải hình dáng sau khi bị bắt nạt.

Tô Mạn Mạn hậm hực thu lại ánh mắt, khởi động xe:

- Có cho đôi cẩu nam nữ đó cũng không dám.

Xe đi về phía trước, Lương Tư Tư lấy điện thoại ra, mở ra một trang mạng, tìm thấy của tiệm bản thân thường mua kẹo trái cây, mua một đơn hàng về biệt thự cô mới rời đi.

- Đúng rồi.

Tô Mạn Mạn bật xi nhan, đi vào đường lớn, giống như đột nhiên nhớ ra gì đó,

- Cậu biết vì sao Dịch Hoài Xuyên tốt nay khác với ngày thường không?

Lương Tư Tư đang viết địa chỉ, nghe vật cũng không ngẩng đầu, trả lời qua loa,

- Vì sao?

- Khi tớ đang lấy xe thì nhận được cuộc gọi của của người phụ trách bộ phần truyền thông, anh ta nói bên Dịch Hoài Xuyên cũng điều tra ngọn nguồn của tin đồn. Tớ đoán tên đàn ông xấu xa đó có lã đã biết chuyện đó không phải do cậu làm rồi.

Tô Mạn Mạn quét qua Lương Tư Tư, cẩn thận quan sát sự thay đổi trên khuôn mặt của cô.

Bàn tay đang nhập địa chỉ của Lương Tư Tư khẽ khựng lại, sau đó tiếp tục động tác, giong điệu tùy ý lại thờ ơ:

- Tùy đi.

Dù sao anh biết hay không, sẽ nghĩ như thế nào, đều không liên quan đến cô.

- Lương Tư Tư.

Thấy biểu tình không có gì thay đổi của cô, Tô Mạn Mạn gọi cô bằng cả họ và tên, giọng điệu cảm khái lại khoa trương,

- Tớ phát hiện cậu thật sự đã thay đổi rồi nè.

Lương Tư Tư cười nhẹ một chút, sau khi đã thanh toán lại gửi địa chỉ quán cho Tần Phu Nhân, mới cất điện thoại đi.

Cô ngước mắt, còn chưa trả lời, Tô Mạn Mạn đã thay đổi giọng điệu, nghiêm túc lành lạnh:

- Nếu đã như vậy, cậu thành thực kể lại thế thân là chuyện gì.

Lương Tư Tư hơi sửng sốt.

Trong đầu cô xuất hiện cảnh tượng diễn thế thân trong bộ phim của Vương Chí Tân, Dịch Hoài Xuyên, Lương Tâm Thiên, Vương Chí Tân lần lượt xuất hiện.

Chuyện này cô cũng từng nghĩ khá nhiều lần, mỗi lần nhớ lại đều đau thấu tim, nhưng rất kỳ lạ, lần này cô bình tĩnh rất nhiều, đối với cảm nhận và tình tiết khi đó đều không nhớ rõ nữa rồi.

Giống như, chuyện đó chỉ là một câu chuyện cô nghe qua hoặc là xem qua, không liên quan gì với cô, đương nhiên cũng không có ảnh hưởng gì đến cô.

Đến mức cô đến nhắc cũng không muốn nhắc lại nữa.

- Thật ra cũng không có gì, chính là tớ giúp Lương Tâm Thiên thế diễn một đoạn, đạo diễn Vương vì vậy phát hiện ra tớ.

Cô đơn giản kể qua, còn thuận theo nhấn mạnh kết quả trong họa có phúc.

Sợ Tô Mạn Mạn truy cùng đuổi tận, cô dứt khoát đổi chủ đề khác:

- Mạn Mạn, khi cậu có thời gian có thể giúp tớ thuê một căn phòng không?

Cô của bây giờ, hoàn toàn rời xa Dịch Hoài Xuyên, công việc cũng đi vào chính quy, nên vì tương lai mà dự địnhh rồi.

- Sao nào, chê chỗ tớ không tốt à?

Đoạn đường đèn xanh đèn đỏ, Tô Mạn Mạn thắng xe, nghiêng đầu cười nhạo.

Lương Tư Tư nghẹn giọng, trợn mặt nhìn Tô Mạn Mạn:

- Cậu biết tớ không phải ý đó mà.

Tô Mạn Mạn xoa tóc, hào khí vạn trượng nói:

- Thuê phòng có ý nghĩa gì, chúng ta cần nỗ lực mua nhà.

Lương Tư Tư không phải không muốn có nhà riêng, nhưng số tiền những năm nay vừa học vừa làm, sau này ký hợp đồng với Bạch Minh, không lâu trước đó cũng một lần đưa hết cho Lương gia, tạm thời cô mua không nổi nhà.

Vì vậy trước tiên thuê một cái phù hợp với hiện trạng của cô hơn.

Trong lúc Lương Tư Tư trầm mặc, Tô Mạn Mạn nhướn mày:

- Không đủ tiền? Đó không phải là chuyện gì cả, chỉ cần cậu có thể trụ được đến đại kết cục của "Diễn viên xuất sắc nhất", căn nhà không phải như vậy là có rồi sao, vì vậy tạm thời không cần suy nghĩ đến những thứ này.

Đèn đỏ chuyển qua đèn xanh, Tô Mạn Mạn đạp chân ga, chiếc xe thể thao tính năng tốt phát ra âm thanh lớn.

Lương Tư Tư nghiêng đầu nhìn cô ấy, trong tim khẽ lay động.

Cảnh tượng này giống như đã từng thấy, hôm đó cô chuyển ra từ biệt thự trên núi, Tô Mạn Mạn cũng dùng chiếc xe thể thao màu đỏ này đến đón cô, cũng vứt lại một câu nói khí phác.

Lúc đó, Tô Mạn Mạn bảo cô quên Dịch Hoài Xuyên đi bắt đầu lại từ đầu, cô cho rằng bản thân không làm được, nhưng thời gian đã cho cô đáp án.

Cô có thể.

Bây giờ, Tô Mạn Mạn bảo cô trụ đến đại kết cục.

So với tình cảm, ở mặt sự nghiệp sức mạnh của cô càng nhiều hơn, thế là cô vút vút mái tóc bị gió thổi loạn, gật đầu:

- Được, tớ trụ đến đại kết cục!

Thời gian quay lại 10 phút trước, ở của biệt thự ngoại ô ở tiệc sinh nhật Tần phu nhân.

Lương Tư Tư vứt lại lời nó vô tình lại mỉa mai liền rời đi, cô một thân váy dài màu tím nhạt từng bước từng bước đi xa, váy dài bay bay, dưới bước chân của cô sinh ra những bông hoa đẹp.

Lưng thẳng, bước đi chắc chắn, bóng lưng xinh đẹp lộ ra cốt cách bền bỉ tao nhã, giống như những mần non Diên Vĩ đâm trồi sau mùa đông.

Ánh mắt của Dịch Hoài Xuyên vẫn luôn tập trung vào bóng lưng mảnh khảnh đó, cho đến khi biến mất hoàn toàn.

Anh đứng ở hành lang biệt thự, ánh mắt sâu thẳm như biển, làm cho người ta không thể nào hiểu được cảm xúc bên trong.

Một lúc sau, mắt anh rũ xuống, sau khi đến cảm xúc khó hiểu cũng giấu đi, giống như không có chuyện gì xảy ra, sải bước rời đi.

Thấy anh muốn đi, Thẩm Chi Hàn mới tỉnh táo lại từ cảm giác kinh ngạc mà Lương Tư Tư để lại, vội vàng gọi một tiếng:

- Hoài Xuyên.

Dịch Hoài Xuyên vẫn đi hướng ra ngoài, không quan tâm đến.

- Dù sao Lương Tư Tư cũng không cần cậu chở đi, vậy cậu chở Thiên Thiên đi đi.

Nếu không phải do trạng thái của Lương Tâm Thiên bên canh không đúng lắm, Thẩm Chi Hàn cũng sẽ không vội vàng nhờ và Dịch Hoài Xuyên.

Người khác không biết, anh ta thân là anh trai, biết rằng Lương Tâm Thiên chịu quá nhiều khổ cực trái tim yếu đuối, rất lo lắng cô ta không thể chịu đựng nổi sự đả kích liên tiếp ngày hôm nay.

Nghe vậy, Dịch Hoài Xuyên đứng lại.

Anh quay đầu, nhàn nhạt liếc qua Thẩm Chi Hàn, sau đó vươn cánh tay lên, có thứ gì đó ở trong màn đêm bay qua theo đường thẳng.

Thẩm Chi Hàn giơ tay đón lấy, nhìn rõ lại mới phát hiện là chìa khóa xe.

Anh ta khó hiểu nhìn Dịch Hoài Xuyên.

- Xe tặng cậu, người, cậu tự chở đi.

Giọng điệu của Dịch Hoài Xuyên thờ ơ lãnh đạm, giống như cơn mưa đông tháng 12, rơi vào tim người khác.

Anh đến tên của Lương Tâm Thiên cũng không nhắc đến, giống như kiểu anh không hề quen biết cô ta.

Thẩm Chi Hàn căng thẳng, đến Dịch Hoài Xuyên đang dần dần đi xa cũng không quan tâm nổi nữa, lập tức quay sang nhìn Lương Tâm Thiên.

Quả nhiên không ngoài dự liệu của anh ta, vành mắt Lương Tâm Thiên đỏ lên, cắn chặt môi, thân hình nhỏ nhắn yếu ớt rủ rượi trong gió đêm, giống như một giây sau sẽ ngã xuống.

- Thiên Thiên, anh chở em đi.

Thẩm Chi Hàn nắm lấy vai cô ta, an ủi,

- Ngày mai còn phải đi làm, đừng để ảnh hưởng đến cảm xúc.

Lương Tâm Thiên không nói một lời, bị động đi theo Thẩm Chi Hàn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vị trí Lương Tư Tư rời đi, đêm tối như mực che đi tia phẫn nộ trong mắt cô ta.

Chiều ngày hôm sau, trong phòng thảo luận phân nhóm "Diễn viên xuất sắc nhất" ở Nam Thành.

Lương Tư Tư đang ngồi trên ghế sô pha đơn, mở cuốn kịch bản mà nhân viên vừa đưa là một đoạn trong "Thời niên thiếu", Lương Tâm Thiên với trang phục thiếu nữ bước vào.

- Chào buổi sáng, đi mua cho mọi người chút đồ ăn sáng, đến muộn rồi.

Cô ta nhận lấy 2 túi lớn trong tay trợ lý, đặt trên bàn thảo luận, mang theo một chút áy náy nói.

Là người trong giới nghệ thuật, về cơ bản đều là cú đêm, nhân viên trong phòng thảo luân thật sự không có mấy người đã ăn sáng.

Nghe vậy, mọi người đều dành cho Lương Tâm Thiên ánh mắt cảm kích:

- Cô giáo Lương thật chu đáo.

Khi mọi người thấy logo trên túi bóng, mọi người đều rất kinh ngạc.

- Đồ ăn sáng của cô giáo Lương lại là chọn của Đào Nguyên Trai, quá phóng khoáng rồi.

- Còn không phải là tâm ý sao? Đào Nguyên Trai có hạn chế hội viên, cần xếp hàng rất lâu.

Đối với như vậy, Lương Tâm thiên chỉ cười nhẹ, ở phía sau Lương Tư Tư tao nhã ngồi xuống, tùy ý nói:

- Mọi người thích là tốt rồi.

Nói xong, cô ta nghiêng đầu nhìn Lương Tư Tư,

- Đúng rồi, chị Tư Tư chị ăn chưa?

Bàn tay đang lật kịch bản của Lương Tư Tư hơi khựng lại.

Cô thật ra rất cạn lợi, từ nhỏ đến lớn, Lương Tâm Thiên thích diễn cô đương nhiên hiểu, cũng chưa từng can dự. Chỉ có không hiểu vì sao cô ta có chuyện gì cũng lôi cô vào trong.

Giống như làm bất kỳ chuyện gì, đều đâm chọc cô một cái, nhất định phải làm cho cô không vui vẻ.

Trước đây, cô đều là nhường nhịn trốn tránh, nhưng Lương Tâm Thiên càng diễn càng quá đáng.

Nghĩ tới đây, Lương Tư Tư nhìn lại cô ta, nhàn nhạt trả lời:

- Tối hôm qua tôi ngủ rất ngon, sáng nay dậy sớm, đã ăn rồi.

Cô nói xong cũng không quan tâm Lương Tâm Thiên, tiếp tục xem kịch bản, đương nhiên cũng không nhìn thấy nụ cười cứng đơ trong tức khắc của Lương Tâm Thiên.

Lương Tâm Thiên tối qua dường như cả đêm không ngủ.

Tiệc sinh nhật ngày hôm qua, sự cảnh cáo của Dịch hoài Xuyên với cô ta và sự không để ý, làm cho cô ta vừa tức vừa hận.

Cảm rất rõ ràng rất để ý tới nhưng lại bất lực, làm cho cô ta cả đêm đều ở bờ vực của sự sụp đổ.

Cho đến sáng sớm, cô ta mới miễn cưỡng chợp mắt, thế là ngủ quá giờ một chút.

Sau khi thức dậy, cô ta không dễ dàng gì chuẩn bị một tâm lý tốt, thắp lại tinh thần chiến đấu, Lương Tư Tư lại nhắc lại chuyện cũ.

Cục tức tối qua vốn dĩ còn chưa trôi, nhất thời lại trồi lên mắc lại ở trong tim, bàn tay để dưới bàn của Lương Tâm Thiên nắm chặt lấy góc váy, mới không bị bộc lộ trạng thái.

Nội tâm kiêu ngạo, không cho phép cô thất thế trước mặt Lương Tư Tư.

Sau cùng cô ta cũng cầm lấy kịch bản giả vờ xem, mới có thể miễn cưỡng không để mọi người phát hiện ra sự khác thường.

Nhưng mà, sự hận thù trong tim với Lương Tư Tư lại tăng mấy lần.

Kết thúc bữa sáng, biên đạo phụ trách nhóm này giới thiệu tình hình:

- Phân đoạn trong "Thời niên thiếu" tổ chúng ta cần diễn là bạn gái cũ tìm đến trường đại học của nam chính, bởi vì là PK, tình tiết sẽ có thay đổi một chút, để vai diễn của 2 nữ sinh trong kịch phân đều lại.

Một người là bạn gái cũ của nam chính Chu Tiểu Cẩm, người còn lại là bạn gái hiện tại Hạ Thanh Thanh.

Cơ bản thiết kế nhân vật không thay đổi, Chu Tiểu Cẩm và nam chính là bạn học cấp 3, hướng nội trưởng thành; Hạ Thanh Thanh là bạn học đại học của nam chính, nhiệt tình hoạt bát.

Trước khi đạo diễn Tần đến, 2 cô có thể thương lượng trước về phân vai nhân vật.

Kịch bản này, mấy năm trước Lương Tư Tư kỹ càng đọc qua, biết được trọng điểm của 2 nhân vật này ở đâu.

Chu Tiểu Cẩm là người thiên về hướng nội, không có quá nhiều lời thoại, thậm chí đến động tác cơ thể cũng ít, nhiều hơn vẫn là biểu đạt ánh mắt, độ khó lớn không nói, diễn không tốt còn rất dễ mất mặt trước khán giả.

Ngược lại, Hạ Thanh Thanh lại được yêu thích hơn, chỉ cần không qua phô trương, chú ý nắm bắt tốt thay đổi tâm trạng, thì có thể diễn tốt.

Khi đó lúc cô mới bắt đầu đi phỏng vấn là Chu Tiểu Cẩm, đạo diễn khen ngợi cô có hồn cũng là vai này.

Nhưng cũng không biết đạo diễn Tần suy nghĩ như thế nào, sau khi cô thử vai xong đoạn đó, đột nhiên nhất thời bảo cô diễn thêm vai Hạ Thanh Thanh.

Khi đó cô bị Lương gia bóc lột, cần gấp nguồn kinh tế, vì để có thể vào đoàn kiếm tiền, đến nguyên nhân là gì cũng không hỏi liền đồng ý sự sắp xếp.

Sau khi diễn xong, đạo diễn Tần ở đó để lại vai nữ chính Hạ Thanh Thanh lại cho cô.

Cũng vì thế mà có những lời bàn tán sau này khi Lương Tâm Thiên diễn Hạ Thanh Thanh trọng "Thời niên thiếu".

2 vai diễn, hoàn toàn là 2 hướng diễn xuất khác nhau, một vai là hướng nội, một vai là hướng ngoại, đương nhiên là vai đầu tiên càng thử thách năng lực, nhưng nếu diễn tốt, hiệu quả về sau cũng vô cùng lớn.

Ví dụ như Lương Tâm Thiên vào vai Hạ Thanh Thanh, bây giờ đã trở thành ngôi sao nổi tiếng. Nhưng nữ diễn viên Tề Hạ đảm nhiệm vai Chu Tiểu Cẩm, năm đó đã nhận được giải thưởng nữ diễn viên xuất sắc nhất, bây giờ sớm đã trở thành đại diện cho những diễn viên trẻ tài năng.

Huống hồ bây giờ ở trong tiết mục, đất diên của Chu Tiểu Cầm từ nữ phụ điều chỉnh trọng lượng thành 2 nữ chính.

Khi Lương Tư Tư còn chìm đắm trong suy nghĩ, Lương Tâm Thiên đã điều chỉnh lại được tâm trạng mở miệng trước.

- Em muốn thử thách bản thân một chút, thử nhận vai Chu Tiểu Cẩm, chị Tư Tư sẽ không để bụng chứ?

Cô ta mặt lộ ra nụ cười, thái độ rất tốt, hiền dịu nhìn cô, biểu hiện có thương lượng.

Từ lúc biên đạo bắt đầu giới thiệu tình tiết, hàng camera phía trước đã bắt đầu làm việc rồi, Lương Tâm Thiên lúc này hỏi cô, cô có thể nói gì?

Nói không được, cô muốn thử thách vai Chu Tiểu Cẩm?

Không cần nghĩ, cũng biết sau khi tiết mục phát ra, trên màn hình sẽ xuất hiện bao nhiêu câu chữ cô mặt dày.

Xem ra, sự đáp trả vừa rồi của cô làm cho Lương Tâm Thiên càng đâm càng mạnh.

Thật ra diễn vai gì, Lương Tư Tư thật sự không để ý.

Với cô mà nói, mỗi một nhân vật đều là một đoạn trải nghiệm trân quý trong cuộc đời, có thể biểu diễn tốt một nhân vật hay không mới là điểm cô quan tâm.

Mà một bộ phim hay một đoạn kịch có hay hay không, sự phối hợp của đối thủ cũng quan rất quan trọng.

Nếu như mỗi một diễn viên chỉ muốn bản thân mình nổi bật, vậy thì cuối cùng hiệu quả cho thấy sẽ không quá tốt.

Ở vấn đề chuyên nghiệp, Lương Tư Tư không hề muốn so đo quá nhiều, gật đầu đồng ý:

- Được.

- Nếu 2 vị đều đồng ý rồi, chúng ta thử diễn một lần.

Biên đạo đứng dậy, mang 2 người đến khu vực quay phim.

Địa điểm của cảnh quay đó là ở bên ngoài ký túc xá trường đại học, bạn gái cũ Chu Tiểu Cẩm vào ngày sinh nhật của nam chính Bạch Tử Phi đến tìm cậu ta, muốn giải thích rõ ẩn tình phía sau năm đó chia tay đồng thời muốn quay lại, mà khi này Bạch Tử Minh vừa xác nhận quan hệ yêu đương với Hạ Thanh Thanh.

3 người gặp nhau ở trường học, bắt đầu một màn kịch đối thủ.

Nam diễn viên phối hợp cùng họ vào vị trí, lần quay đầu tiên bắt đầu.

- Tử Phi.

Lương Tâm Thiên đứng dưới ánh đèn đường vàng, nhìn về hướng nam diễn viên không xa đang nắm tay Lương Tư Tư, gọi một tiếng.

Nam diễn viên cùng Lương Tư Tư cũng lúc ngước mắt nhìn qua.

Không thể không nói, Lương Tâm Thiên mấy năm nay thật sự đã luyện tập diễn xuất khá chăm chỉ, ít nhất cô ta của bây giờ so với mấy năm trước tốt lên không ít, nhưng vẫn là thái quá, không thể dùng ánh mắt biểu đạt đến sự nhẫn nhịn của Chu Tiểu Cẩm.

Đang ở trong kịch bản Lương Tư Tư cũng không quan tâm được quá nhiều, cô quay qua nhìn về hướng người bạn trai vừa mới xác nhận quan hệ, lông mi run run, sự nghi hoặc nơi đáy mắt lộ ra:

- Tử Phi, bạn anh sao?

- Chu Tiểu Cẩm.

Nam diễn viên nhìn vào mắt cô, thờ ở trả lời, nhưng cảm xúc trong mắt lại phức tạp.

Theo kịch bản, Lương Tư Tư biết nam diễn viên có một cô bạn gái cũ đã làm tổn thương cậu Chu Tiểu Cẩm, họ không nghĩ rằng Chu Tiểu Cẩm sẽ chủ động tìm đến.

Lương Tư Tư nhìn cậu cười cười, giọng điệu thoải mái:

- Vậy 2 người nói chuyện đi, em về ký túc trước đây.

Cùng lúc đó, cô rút tay ra khỏi tay nam diễn viên, nhưng nam diễn viên không buông tay, ánh mắt kiên định:

- Cùng nhau.

Ánh mắt Lương Tâm Thiên nhìn vào mười ngón tay đang đan vào nhau của 2 người, ánh mắt tối lại.

- Cắt!

Khi 3 người đang diễn, đạo diễn Tần đột nhiên xuất hiện, nhìn Lương Tâm Thiên, lại nhìn qua Lương Tư Tư:

- 2 người đổi vai cho nhau, làm lại một lần nữa.