Dũng Sĩ Và Ma Pháp Sư

Chương 4



Edit: Joyce

41.

Sau khi nhận được thư của Dũng sĩ, công chúa đột nhiên không thấy sợ độ cao hay chóng mặt nữa mà thúc giục Đại ma vương nhanh chóng đưa mình trở lại.

Hai người chẳng quản màn trời chiếu đất, không ngừng đẩy nhanh tốc độ, vừa vặn bắt kịp một giây trước khi trận quyết đấu bắt đầu.

Công chúa từ trong lòng Đại ma vương nhảy xuống, bước nhanh đến, rút kiếm của phụ vương, xoay người hung hăng bổ nhào về phía vương tử đối diện: “Bắt nạt người lớn tuổi thì giỏi lắm hay sao? Đến đánh với ta!”

Quốc vương ôm ngực muốn khóc, dân chúng dưới đài cao giọng hò hét, đám đông vô cùng kích động, Đại ma vương sững sờ tại chỗ, nhưng vương tử lại là người ngạc nhiên và đau khổ nhất —— Một đường này, ngươi… Ta… Ngươi… Ta tính toán sai rồi!

42.

“Không thể tưởng tượng được công chúa lớn lên dịu dàng mà thực lực lại cường hãn như vậy!” Ma pháp sư cảm thán, kéo kéo ống tay áo đang bị nắm chặt của mình, “Ngươi có thể đánh thắng công chúa không?”

Dũng sĩ hơi run lên, vẻ mặt trấn định: “18 tuổi ta đã trở thành Dũng sĩ, hẳn là đánh thắng được.”

Khi đang nói chuyện, công chúa đã hoàn toàn chiếm thế thượng phong. Một kiếm chém rơi thanh kiếm của vương tử, mũi kiếm chỉ vào chỗ yếu hại của gã, khí phách nói: “Ngươi thua!”

“Đừng đắc ý, các ngươi, chờ…” Lửa giận công tâm, vương tử vừa buông lời hung ác liền ở trước mặt bao người hôn mê bất tỉnh.

43.

Dù gì cũng là vương tử của nước láng giềng, quốc vương không thể không bỏ mặc, sai người đưa gã đi trị liệu.

Lập tức bắt lấy tay công chúa: “Dạ oanh nhỏ của cha… Con gầy đi rồi.”

“Phụ vương… Người cũng gầy.”

Hai người ôm nhau một hồi, quốc vương mới chú ý tới Đại ma vương đứng ở bên cạnh, “Vị dũng sĩ tôn kính này là ai? Hắn đã cứu con trở về sao?”

“Chàng là con rể tương lai của người đó.” Công chúa không còn dáng vẻ dũng mãnh ban nãy nữa, vẻ mặt thẹn thùng nhỏ nhẹ đáp.

44.

Hôm nay giáo đường rất bận rộn, chân trước đón tiếp vương tử nước láng giềng, chân sau lại nghênh đón quốc vương của nước mình.

Các linh mục đều luyện thuật chữa trị từ rất lâu, bất kể có đúng bệnh hay không họ đều sử dụng toàn bộ lên người vương tử, nhất thời trong phòng sáng như ban ngày.

Đáng tiếc vương tử chưa thể tỉnh lại mà từ từ phát ra tiếng ngáy ngủ.

“Này…” Tổng giám mục lấy khăn tay xoa xoa mồ hôi trên trán, ý bảo bọn họ dừng lại, sau đó sai người báo cáo cho công chúa.

Công chúa sắc mặt nghiêm túc đi tới, dặn dò mọi người chăm sóc vương tử cho tốt rồi đưa quốc vương hồi cung.

45.

Câu nói kia của công chúa không chỉ khiến quốc vương mà cả Đại ma vương cũng kinh hãi.

Y giật mình, vội vàng giương cánh bay vút đi thật xa.

Chính là Ma pháp sư và Dũng sĩ đã gọi Đại ma vương đang hồn vía trên mây quay trở lại.

“Đại nhân! Đại nhân! Tại sao ngài lại ở đây? Ngài bị sao vậy?” Ma pháp sư vây quanh y không ngừng hỏi han, xoay qua xoay lại giúp Đại ma vương dần bình tĩnh lại.

Đại ma vương khó khăn mở miệng, qua loa bảo rằng mình chỉ muốn giúp đỡ mọi người, đi xa nhà một chuyến đột nhiên lại xuất hiện một vị hôn thê.

46.

Ngày hôm sau, khi trời mới tờ mờ sáng bỗng xảy ra chuyện lớn.

Quốc vương nước láng giềng mang theo quân đội đông đảo dừng bên ngoài cổng thành, tuyên bố vương tử bị ám sát và muốn phát động một cuộc chiến tranh chính nghĩa để đòi lại công bằng cho con trai mình.

Rạng sáng công chúa đã nhận được mật báo, một là vương tử bị mất tích, hai là quốc vương nước láng giềng cố ý xâm phạm quốc thổ. Nàng mặc khôi giáp đứng trên tường thành, gọi một người có giọng nói vang dội nhất trong quân đội ở bên cạnh đảm đương nhiệm vụ khuếch đại âm thanh, mỗi khi sứ giả nước láng giềng cao giọng nói một lời, nàng liền cho người lớn tiếng bác bỏ: “Dối trá!”, “Đạo đức giả!”, “Cứ diễn đi!”… Mỗi câu tuy ngắn gọn nhưng vô cùng mạnh mẽ, hiệu ứng châm biếm cực kỳ rõ ràng.

Cuối cùng sứ giả nước láng giềng vì âm lượng không bằng mà tiếc nuối bại trận, xám xịt rời đi.

47.

Đại ma vương sau khi nhập hội bị bắt phải ở lại khách sạn nhỏ một đêm.

Ma pháp sư nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Nhìn bộ dáng mất hồn mất vía này của ngài mà đi một mình khiến ta không thể yên tâm được! Lưu lại đây, ngày mai chúng ta cùng nhau trở về!”

Chỉ có Dũng sĩ mới biết hắn dùng bảo bối cất giữ trong nhiều năm để đổi lấy rất nhiều đồ ăn và đồ làm bếp, lại lo lắng hai người không thể mang về.

Nửa đêm có quân lính tới cửa, nói là trường hợp khẩn cấp, công chúa ra lệnh di chuyển người già, trẻ em và phụ nữ đến một nơi an toàn.

Dũng sĩ nhìn ma pháp sư, ma pháp sư nhìn Đại ma vương, Đại ma vương nhìn trời, cuối cùng quyết định: “Chúng ta đi giúp công chúa.”

48.

Tiếng trống trận vang dội, công chúa làm gương dẫn đầu, không hề sợ hãi xông lên phía trước.

Bởi vì công chúa ra chiến trường, Đại ma vương cũng vậy.

Đại ma vương lâm trận, Ma pháp sư cũng muốn vậy.

Ma pháp sư muốn tiến lên vì vậy Dũng sĩ không có lựa chọn nào khác ngoài việc rút kiếm tham gia.

Chàng một bên vung kiếm, một bên nhìn đám quân địch nhảy nhót trước mặt, giống như ăn phải nấm độc.

Sau khi rời khỏi chiến trường, chàng đỡ góc tường nôn thốc nôn tháo.

Ma pháp sư đưa nước cho chàng, ánh mắt tràn ngập tình phụ tử không nên tồn tại: “Đứa trẻ đáng thương của tôi.”

49.

Quốc vương nước láng giềng đại bại, sau khi ký hiệp định đình chiến với công chúa liền rời đi trong tuyệt vọng.

Quốc vương bất ngờ phát hiện ra rằng cô con gái quý báu nhất của mình đã từ dạ oanh trở thành đại bàng non, bất chấp mưa gió và kẻ thù, có thể gánh vác được trách nhiệm nặng nề là bảo vệ người dân của mình.

Ngài quyết định truyền lại ngôi vị cho công chúa.

Thắc mắc duy nhất trước khi truyền ngôi là: “Con rể tương lai của ta là ai? Tại sao lại biến mất rồi?”

Ngài tuy rằng tin tưởng bản tính thiện lương của công chúa nhưng cũng sợ rằng quyền lực sẽ khiến nàng làm ra một vài điều xấu.

Công chúa ôn nhu cười: “Chàng chắn một mũi tên cho con nên bị thương. Khi vết thương lành lại con sẽ dẫn chàng đến gặp người.”

50.

Đại ma vương vô lực nằm trên giường, nhìn Dũng sĩ và Ma pháp sư mắt qua mày lại, thân mật dính lấy nhau đun nước nấu thuốc, não đau, mắt lại càng đau vì thế lấy chăn chùm kín đầu.

Ma pháp sư hồn nhiên không nhận ra những tương tác bình thường của hai người họ bị hiểu lầm thành như vậy, bưng một chén thuốc đắng ngắt, xốc chăn của Đại ma vương lên: “Đại nhân, đến giờ uống thuốc rồi.”

Vũ Nhân tộc không thể chết nhưng tốc độ hồi phục vết thương vô cùng chậm.

Đại ma vương ngồi dậy, cầm lấy cái bát uống cạn một hơi, không nói một lời xoay người nằm xuống.

Ma pháp sư không nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Đại ma vương, cũng không thấy rằng Đại ma vương đang tức giận và cố ý phớt lờ hắn. Hắn vui vẻ báo cáo với Dũng sĩ: “Lần này thuốc không đắng!” Đồng thời, hắn vô thức nhét viên đường mà mình chuẩn bị cho Đại ma vương vào miệng Dũng sĩ.