Dũng Sĩ Và Ma Pháp Sư

Chương 5



Edit: Joyce

51.

Dù bị từ chối nhiều lần nhưng công chúa vẫn đến cửa hết lần này tới lần khác.

Dũng sĩ và Ma pháp sư dựng một căn lều nhỏ (hai trái tim vàng =))) ở đằng xa, để căn phòng lại cho Đại ma vương phát huy.

Cuối cùng, dưới sự thúc giục của Ma pháp sư và lời khuyên của Dũng sĩ, Đại ma vương quyết tâm nói rõ ràng cho công chúa rồi kiên quyết từ chối nàng.

Nhưng mặt công chúa vẫn không chút thay đổi, nhẹ giọng nói: “Ta không thể đợi ngươi quá lâu, nếu ngươi không xuống núi với ta lần nữa, ta sẽ trói ngươi mang xuống. Còn nếu ngươi chạy trốn…, ta sẽ kết hôn với vương tử.”

“Cái gì với vương tử?” Đại Ma Vương nhíu mày.

“Ngươi nói cho ta biết vì sao chúng ta không thể ở bên nhau thì sẽ không còn vương tử nào nữa.” Công chúa mềm giọng.

Đại ma vương cúi đầu, một lúc sau mới trịnh trọng nói: “Ta mang tiếng xấu.”

“Ta sẽ giúp ngươi làm sáng tỏ.”

“Ta có cánh.”

“Chỉ cần không rụng lông bừa bãi, ta rất thích.”

“Ta… ta sẽ không già đi.”

“Ta không quan tâm, có một người yêu luôn trẻ trung chẳng phải rất tuyệt sao.”

“Ta sẽ không chết.”

“Ta cũng không quan tâm, bị bỏ rơi mới là điều đáng sợ.”

Công chúa nắm lấy tay y, nhìn thẳng vào mắt y hỏi: “Đời người ngắn ngủi, ngươi thật sự không muốn cùng ta đi đoạn đường này sao?”

52.

Đêm đó, Đại ma vương bị công chúa bắt cóc.

Ma pháp sư và Dũng sĩ nhìn thấy hai bóng người ở đằng xa, tâm trạng rất phức tạp.

Ma pháp sư thở dài: “Không ngờ đại nhân vẫn không thể đối phó với công chúa.”

Dũng sĩ gật đầu, hỏi: “Về sau trên núi chỉ còn một mình ngươi, ngươi định làm gì?”

“Một mình ta sao?” Ma pháp sư ngẩn người lặp lại, kinh ngạc nhìn về phía Dũng sĩ: “Ngươi cũng muốn đi rồi sao?

“Đúng vậy.” Dũng sĩ nắm một ngọn cỏ, hai tay khẽ run, “Em có đồng ý đi cùng ta không?

53.

Ma pháp sư đáp ứng không một chút do dự.

Nửa đêm, hắn lăn vào lồng ngực Dũng sĩ, lay chàng tỉnh lại, giọng điệu tràn đầy vui vẻ tỉnh táo: “Chúng ta mang theo bao nhiêu đồ ăn lên đường đây? Ngươi bảo rằng nơi nào có món ngon sẽ mang ta đi ăn hết đúng không?”

Hắn bắt đầu liệt kê tên những món ăn, Dũng sĩ chưa bao giờ biết hắn có thiên phú nghe một lần là không thể quên.

Dũng sĩ còn buồn ngủ, bất đắc dĩ ấn hắn vào trong ngực, hạ xuống trán hắn một nụ hôn giống như dỗ cún con nghịch ngợm: “Yên lặng, ngủ đi.”

Ma pháp sư quả nhiên không nói nữa. Hắn có chút sợ hãi, có chút nghi hoặc, còn có chút vui sướng mơ hồ rồi ngủ thiếp đi trong trạng thái khó xử này.

54.

Lễ đăng quang của công chúa và đám cưới diễn ra cùng ngày.

Cả nàng và Đại ma vương đều hy vọng rằng Dũng sĩ và Ma pháp sư có thể tham dự lễ cưới của họ trước khi rời đi.

Đại ma vương đã rời khỏi bộ tộc của mình từ rất lâu rồi, thành viên duy nhất trong gia đình của y là Ma pháp sư mà y đã nhận nuôi từ nhỏ.

Trước đám cưới trọng đại, Ma pháp sư từ lâu đài trở về và giận dữ nói với Dũng sĩ: “Ta chưa từng thấy người nào vô sỉ như công chúa á!”

“Có chuyện gì vậy?” Dũng sĩ tò mò hỏi.

“Ta sợ rằng nàng căng thẳng nên đã ngồi kể chuyện về Đại nhân cho nàng nghe …”

“Nàng đã nói gì?”

“Nàng muốn sau này ta gọi nàng là mẹ!” Ma pháp sư đi loanh quanh trong phòng, “Ta còn lớn hơn nàng một tuổi, sao có thể hạ thấp thân phận một bậc so với nàng chứ…”

“Khụ khụ, công chúa mời ta về làm sư phụ dạy nàng dùng kiếm.” Dũng sĩ chậm rãi nói, “Có lẽ em có thể bảo nàng gọi mình là … sư mẫu.”

55.

Ma pháp sư và Dũng sĩ tâm sự với nhau: “Nhiều năm qua ngươi vẫn chưa tìm được nơi nào muốn định cư ư?”

“Cũng không phải là không có, chỉ là ở một thời gian ta lại muốn rời đi.” Dũng sĩ giải thích cho hắn, “Có lẽ bản tính của ta trời sinh thích hợp để đi khám phá. Sau khi trưởng thành ta có về quê hương một lần, trưởng thôn giao cho ta một nhiệm vụ, muốn ta tiêu diệt Vũ Nhân tộc tác oai tác quái bên ngoài.”

Ma pháp sư giật mình há to miệng.

Dũng sĩ gật đầu: “Không sai, ta đến nơi này không phải vì ngẫu nhiên. Vũ Nhân tộc quanh năm đều sống trên đảo, đôi khi sẽ lên bờ từ thôn trang của chúng ta. Trưởng thôn cho rằng chúng ta đã để đám xấu xa đó tự do, chúng ta phải có trách nhiệm vì sự khổ đau mà những con người vô tội ấy phải chịu.”

“Cho nên, Đại ma vương chân chính là tộc nhân của Đại nhân chứ không phải là ngài ấy?”

“Đúng vậy.” Dũng sĩ khẳng định. Chàng xoa đầu Ma pháp sư: “Người có người tốt và người xấu. Vũ Nhân tộc cũng không ngoại lệ.”

56.

Sau khi từ biệt Đại ma vương và tân Nữ hoàng, Dũng sĩ và Ma pháp sư cùng nhau lên đường.

Thế giới rộng lớn còn đang đợi bọn họ cùng nhau phiêu lưu.

= Hoàn =


Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!