Dược Nhân Độc

Chương 12



Giờ tý, ngày hôm sau.

Bạch Đàm vừa từ mật đạo phía sau thạch động đi vào rừng Vô Sắc, chợt trong rừng nổi lên một trận gió lạnh, mây mù che nguyệt, bóng cây dày đặc. Cơ Độc một bộ cung kính đi vào, thấy trong khoảng không đèn đuốc mông lung, thiếu niên không giống lần trước dung trang đến khí thế bức người, mà giờ đây tóc dài xõa tung, chỉ mặc một bộ trường bào gấm lụa đơn bạc, gầy yếu đến độ như có thể bị cơn gió cuốn. Mỹ nhân yếu đuối mong manh thế này, nhưng lại là nhân vật hung thần đẫm máu. Haiz…

“Ánh trăng sáng vậy, thắp đèn làm cái gì?” Bạch Đàm dùng tay hợp thành một đoàn tuyết bắn ra, tắt hết đèn.

“Giáo chủ trời lạnh, coi chừng cảm lạnh.” Nhân Đà đúng lúc mang theo một chiếc áo khoác lông Hỏa Hồ, giúp hắn phủ lên.

Lông Hỏa Hồ tựa như một đốm lửa nhỏ, trong bóng đêm lại làm dung mạo người thiếu niên càng thêm mấy phần diễm lệ. Cơ Độc bất giác nhìn hắn thêm vài lần, tầm mắt vô tình lướt qua đằng sau cánh cửa, bên trong có một người đang im lặng ngồi, gã không thấy rõ khuôn mặt y, chỉ thấy một đôi con ngươi cực kỳ nhạt màu. Cặp mắt đạm mạc như băng, tựa như người mù không có chút linh động, lại làm cho gã bất giác rùng mình. Cái loại sợ hãi này, lại giống, lại giống khi đối diện với sư tôn….

Âm hồn quấn trên thân thể kẻ kia, có phải không….có phải hay không là?

Không, hồn sư tôn vẫn còn bị nhốt trong vô sắc giới, gã hôm nay, phải loại trừ hậu hoạn này vĩnh viễn.

Cơ Độc lắc đầu, dời đi tầm mắt, nắm chặt xà tiên bên hông, đuổi theo Bạch Đàm, Ly Vô Chướng cũng theo sát phía sau, ba người một nhóm, cùng tiến vào Vô Sắc giới.

Bóng cây lay động, gió như lệ quỷ, tựa như vô số u hồn trong rừng lướt tới lượn lui.

Bạch Đàm nhìn người hiện giờ đang nằm an nghỉ trong hàn đàm, trái tim mỗi lần nhìn thấy đều từng trận co thắt, giống như bị bàn tay vô hình của loài quỷ bắt lấy, nhưng trên mặt vẫn là ý cười chế giễu lãnh đạm: “Cơ Độc, để bản tọa xem chút bản lãnh của ngươi, cái người chết này, ngươi làm thế nào kêu nó trợ giúp cho ta luyện công?”

“Lệnh của giáo chủ, không dám không theo. Sư tôn, đồ nhi quấy nhiễu người, nếu có mạo phạm, xin chớ trách tội.” Cơ Độc hướng hắn làm cái lễ, rồi xoay mặt hướng hàn đàm, cong gối quỳ xuống đất dập đầu một cái, nhảy vào trong đàm, cúi người, giơ tay tìm kiếm người đang an nghỉ bên trong.

Sắc mặt Bạch Đàm chợt thay đổi, nhưng vẫn đem tay chắp sau lưng, không nhút nhích.

Cơ Độc đem cỗ thi thể đã cứng như băng kéo lên trên bờ, từ trong lòng lấy ra một chiếc đèn hoa sen, đặt phía sau thi thể của Vu Diêm Phù rồi nhóm lửa, sau đó dùng tay phải đã đeo móng bạc đâm xuyên qua đỉnh đầu y.

Bậc đại tôn sư võ công tái thế giờ đây nằm vô tri vô giác, vô thanh vô tức, một đầu tóc ướt đẫm xõa ra bị người nắm trong tay, ngửa đầu, chẳng khác nào tế phẩm trên thành đàn ngày trước bị người mổ bụng, thê thảm khôn cùng.

Một bàn tay đột nhiên giữ chặt cánh tay Cơ Độc, Bạch Đàm âm trầm hỏi: “Ngươi làm cái gì?”

“Mổ sọ, mới có thể gọi được hồn phách.”

“Ồ? Hồn phách kia sau khi ra ngoài, ngươi dự định trói buộc nó vào vật gì?”

Cơ Độc chỉ tay vào chiếc đèn hoa sen: “Chính là cái này. Sau này, mỗi lần giáo chủ tu luyện, chỉ cần mồi lửa vào trong chiếc đèn, đến lúc đèn cạn dầu, thì cũng là lúc giáo chủ đạt thành đại công.”

Cho dù không thành, đèn cạn dầu, Vu Diêm Phù cũng sẽ tự khắc hồn phi phách tán, mà Bạch Đàm cũng không thể trách gã.

Con ngươi Bạch Đàm lại hơi xoay chuyển, trong đầu bỗng xẹt qua một quyển bí thuật đã từng đọc tại Tàng Kinh Các, trong lòng khẽ động, mở ra năm ngón tay, đem hai thanh thần binh lợi khí đặt bên cạnh nhau, từ trên xuống dưới cẩn thận vuốt ve, cố tình muốn so sánh xem cái nào cao thấp.

“Giáo chủ anh minh.” Sắc mặt Cơ Độc xám xịt, mặc dù biết hắn đang suy nghĩ điều gì, nhưng cũng không thể làm gì khác là tiện tay đẩy thuyền: “Giáo chủ định dùng binh khí nào để làm âm phi hồn cụ?”

Bạch Đàm nhìn đi nhìn lại, nửa ngày, mới từ trong mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ: “Khi y còn sống muốn cây Việt Đao này như vậy, thôi thì hãy thỏa mãn tâm nguyện của y.” Nói đoạn, thì vận sức mạnh đâm vào trong bùn đất.

Động tác của hắn sát khí tàn độc, làm Cơ Độc cũng hơi kinh ngạc.

Nào biết Phá Nhật vừa chạm vào đất, lập tức tạo ra vô số vết nứt lan ra xung quanh, lớp tuyết xung quanh giống như động đất tạo ra tiếng vang, trong vết nứt tựa như lộ ra nhiệt lưu, làm dung nhan loé lên. Khuôn mặt Bạch Đàm ra vẻ không cam lòng: “Đúng là binh khí tốt, dùng để phong hồn của y thực sự là đáng tiếc.”

Cơ Độc lại thầm nghĩ, chỉ cần có thể niêm phong hồn phách của Vu Diêm Phù, tuyệt đường lui của y, gã cũng coi như không uổng phí thời gian. Võ công của Vu Diêm Phù đến bậc này được xem là đã đạt tới hóa cảnh tông sư, lúc tu luyện đã có thể hồn xác phân li, cho dù chết bị an táng trong Vô Sắc Giới, chỉ cần gặp được ngày “Hung tinh chiếu nguyệt” một năm một lần, thì có thể khởi tử hồi sinh. Trước mắt, ngày “Hung tinh chiếu nguyệt” kia chỉ còn cách hiện giờ một tháng, gã vẫn còn có cơ hội.

Vu Diêm Phù nếu như sống lại, chắc chắn sẽ loại trừ gã.

“Giáo chủ có điều không biết, thần binh lợi khí bậc này cho dù dùng làm hồn cụ, không những sẽ không tổn hại tới uy lực của nó, mà ngược lại có thể khiến nó như hổ thêm cánh, nếu là hung hồn ngậm oán khí mà chết, thì lại càng thêm lợi hại. Chỉ cần dùng bùn đất phong bế bảy bảy bốn mươi chín ngày sau lại mở quang, chính là một cây thần binh lợi khí cái thế.”

Ly Vô Chướng có chút không nhìn nổi: “Giáo chủ, việc này, là kinh nhờn sư….người chết, có chút không ổn.”

Bạch Đàm liếc mắt nhìn hắn một cái, ngông cuồng mà thoáng nhướn mi: “Khinh nhờn? Bản tọa còn chưa có gian thi y đâu!”

Vu Diêm Phù chính là một mình ở trong thạch thất tĩnh tọa, kinh ngạc khi nghe thấy câu ấy, lông mày khẽ nhíu.

Tiểu tử này đang làm cái gì?

Vu Diêm Phù tới gần bên cửa sổ, mở một cái khe nhỏ tại cửa, nhìn ra bên ngoài, chính là thấy thi thể mình đã bị kéo ra khỏi hàn đàm, ba tên đồ đệ tốt đang vây xung quanh, Cơ Độc ở trên đầu y động tay động chân, Ly Vô Chướng nghiêng người một bộ không quản, còn Bạch Đàm lại là tư thái như xem kịch vui.

Trắng trợn không biết kiêng dè, lá gan to bằng trời.

Từng nhánh Quỷ Đằng xiết chặt vào mép gỗ, phát ra tiếng kêu răng rắc.

Cũng một tiếng nứt xương “Răng rắc” vang lên, móng tay bằng bạc đâm vào xương sọ ba tấc, lúc lại rút ra, một dòng máu đen bắt đầu từ trong lỗ nhỏ ào ào chảy ra, Cơ Độc đem thi thể thả xuống, nằm ngay ngắn trên mặt đất, đem đèn hoa sen đặt trên trán y, trong khoảnh khắc, ngọn đèn trên bấc mơ hồ le lói, lúc chớp lúc tắt.

Bạch Đàm nắm trong tay Thí Nguyệt Câu, lòng bàn tay cũng chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.

“Thỉnh giáo chủ đến ngồi lên người sư tôn.” Cơ Độc nhìn về phía hắn, hạ giọng nói.

“Hả?” Sắc mặt Bạch Đàm khẽ biến, thật sự là muốn hắn gian thi hay sao?

“Giáo chủ cần ở trên người âm phi luyện lại năm tầng đầu của Lục Dục Thiên, thì mới có thể hàng phục hung hồn.Thuộc hạ cùng Vô Chướng đều ở đây, sẽ vì giáo chủ hộ giá, giáo chủ không cần phải lo lắng.”

Bạch Đàm liếc mắt nhìn Ly Vô Chướng, đối phương cũng đang nhìn về phía hắn, lắc lắc đầu. Trong lòng Bạch Đàm thoáng do dự, tất nhiên hành động này sẽ có nguy hiểm, thế nhưng nếu hắn không thể đột phá tầng cuối của Lục Dục Thiên, cả đời hắn sẽ bị tâm ma quấy nhiễu, tiêu hóa không được huyết xá lợi, công lực ngưng trệ không tịnh tiến, thân là giáo chủ, cũng không thể nào phục chúng.

Nghĩ như vậy, hắn quyết tâm liều mạng, nhanh chóng ngồi xếp bằng trên hông thi thể Vu Diêm Phù, mắt cũng không dám nhìn, tiếp xúc với thân thể lạnh lẽo liền sởn cả tóc gáy, một đôi mắt thấy chết không sờn nhìn chằm chằm Cơ Độc.

“Giáo chủ nhìn thuộc hạ làm cái gì?” Cơ Độc nhìn khuôn mặt tối sầm của hắn, không khỏi âm thầm buồn cười.

Bạch Đàm cắn răng, hai tay kết ấn, lúc sau hắn cầm lấy hai cái tay cứng ngắt của Vu Diêm Phù, để lên vai mình, chợt cảm thấy ngón tay xương xẩu đâm thẳng vào má, làm cả người thiếu chút nhảy dựng tại chỗ.

“Giáo chủ, ngài không biết song tu cần phải khỏa thân sao?” Cơ Độc lại hỏi.

Khoé miệng Bạch Đàm giật giật một cái, hắn lại quên mất cái việc này.

Nhưng hai tay trước mặt đang tạo kết ấn, cũng không thể tùy tiện động đậy, hung thần ác khí ra lệnh: “Ngươi làm.”

Cơ Độc sững sờ, lại tiếp tục cười: “Mạo phạm, giáo chủ.”

Nói đoạn, gã đưa tay mở ra áo khoác Hỏa Hồ, rồi gỡ bỏ áo bào tơ lụa bên trong, đầu ngón tay vô tình chạm vào mảnh da thịt bóng loáng trước ngực, lại thấy thiếu niên nhắm mắt không nói, rõ ràng là bộ dáng mê hoặc chúng sinh, mà thần thái lại lãnh đạm bạc tình ít ham muốn, nhưng càng là như thế, lại càng làm người khác trầm luân, cho dù gã đã lăn lộn không ít bụi hoa, từ lâu đã đối với ngàn vạn mỹ nhân xem như cây cỏ, nhưng vào lúc này cũng không kiềm chế được cái bụng dưới căng thẳng.

Áo bào tơ lụa từ trên vai cởi tới bên eo, Cơ Độc liền theo bản năng nhắm mắt.

Nội tâm tự giễu, chỉ từng nghe qua thảm không nỡ nhìn, cũng không biết thế gian này còn có “Đẹp không đành lòng thấy”.

Sư tôn, đồ nhi thật sự không biết, người là thế nào có thể luyện công cùng tên tiểu yêu nghiệt này. Nhưng mà nhìn thảm trạng của người bây giờ, đồ nhi thập phần phải cảm ơn người, cho đồ nhi một tấm gương vết xe đổ trước mắt.

Nghĩ thầm, tay gã run rẫy tìm tới hông Bạch Đàm, đem thắt lưng bên hông hắn cởi ra, nghe thấy tiếng vải vóc sột soạt ma sát, ngay cả Cửu Hoàn Xà tiên bên hông gã cũng cũng ” Sàn sạt” khẽ động.

Bạch Đàm cố nén nổi xấu hổ, hai tay xoay chuyển, vận công điều tức, chân khí toàn thân hội tụ tại đan điền, chậm rãi phân tán ra kỳ kinh bát mạch.

Nếu hỏi hắn có muốn cùng người khác song tu để qua cửa ải này không, với hắn mà nói, cùng luyện tập mị thuật cũng không có gì khác, nội tâm hắn đều sinh ra cảm giác chán ghét, cảm thấy bản thân không thể chịu đựng được, nhưng bây giờ hắn đã bị lão ma đầu buộc phải đi đến nơi không có đường về, cũng chẳng còn đường sống để mà quay đầu.

Vận mệnh nói cho cùng cũng không nằm trong tay kẻ khác, hắn không than trời trách đất, chỉ muốn lội ngược dòng sông.

Cơ Độc mở mắt, nhìn chằm chằm vào tim đèn hoa sen, quả nhiên đã nhìn thấy ngọn lửa kia đã chuyển thành màu u lam quỷ diễm.

Mà thế lửa kia lại không mãnh liệt chút nào, ngược lại rất yếu ớt, chỉ còn một đốm lửa, như kéo dài hơi tàn.

Chuyện gì đã xảy ra? Hồn sư tôn sao lại như vậy? Cơ Độc cảm thấy kì quái, từ từ sử dụng “Dẫn hồn chú.”

Đèn hoa sen trước mắt chỉ còn lại một ngọn lửa yếu ớt chập chờn, muốn tắt mà chưa tắt.

“Chuyện gì đã xảy ra?” Bạch Đàm kinh ngạc chớp mắt mấy cái, hít vào một hơi, trấn tĩnh lại tâm thần.

“Thuộc hạ vô năng, thỉnh giáo chủ thứ tội.” Cơ Độc quỳ xuống, sắc mặt trắng bệch mà ngẩng đầu, “Hồn sư tôn không biết vì sao lại phân tán, chỉ còn lại tàn phách, luyện không được âm phi.”

Bạch Đàm sững sờ, lập tức kéo vạt áo bào lên, đứng dậy, giơ tay thưởng cho gã một bạt tai: “Thế nào chỉ còn lại một phách? Ngươi dám đùa giỡn với bổn tọa?”

“Thuộc hạ… Thuộc hạ không biết.” Cơ Độc bị đánh đến mức khoé miệng thấm máu, lại biết tiểu giáo chủ tính tình ngang ngược, giận mà không dám nói, “Có lẽ lúc sư tôn chết, đã hồn phi phách tán…”

“Ồ?”Bạch Đàm nhìn chằm chằm ngọn lửa tàn leo lét, trong đáy mắt lúc sáng lúc tối: “Chẳng lẽ y là vì bị tẩu hỏa nhập ma, hoặc là bản tọa ra tay quá ác?”

Vừa dứt lời, đèn hoa sen chợt tắt, tiếp đó phừng một tiếng. Thi thể Vu Diêm Phù bắt đầu bén lửa, cháy bừng lên, trong giây lát đã nuốt chửng cả cơ thể, đốt tới da nát thịt khô.

Bạch Đàm sững sờ, theo bản năng mà bước lên phía trước, bị Cơ Độc miễn cưỡng ngăn lại: “Giáo chủ, đây là địa ngục nghiệp hỏa, không thể chạm vào, lần đó sư tôn bị hồn phi phách tán, người hãy để y đi thôi.”

“Ai nói ta muốn dập lửa? Ta là ngại bốc cháy thế này, thực sự chướng mắt!” Bạch Đàm vành mắt ửng đỏ, khẽ cắn răng, thấy thế lửa lớn dần, trong chớp mắt trên đất chỉ còn lại một bộ xương người, đột nhiên một chưởng đánh tới, đem xương cốt đánh thành bột mịn, phất ống tay một cái, tro bụi tản khắp không gian.

Một chút than tro lả tả rơi xuống, một cơn gió thổi qua, liền ngay cả bóng dáng cũng không còn.

Vu Diêm Phù khép mắt, lồng ngực đau đớn, như ngày đó bị giá nến xuyên thẳng qua tim.

—— thật sự là nghiền xương thành tro. Tốt, rất tốt.

Nhưng Bạch Đàm không nhìn thấy, khi trận gió kia cuốn lấy tro than, tụ lại thành một bóng đen, lập tức bay ra khỏi Vô Sắc Giới, hướng gió bay thẳng vào thạch thất, mà Cơ Độc lại thấy rõ ràng, nội tâm càng sinh sợ hãi.

————————-

Đúng vào lúc này một trận gió lạnh kéo tới, gió từ khe cửa sổ chui thẳng vào xương tủy Vu Diêm Phù, hồn về thể xác, ký ức không trọn vẹn cũng tràn đầy trong trí não, làm y đột ngột mở mắt.

Nguyên lai —— sư phụ là vì ngươi… Làm đến mức độ này.

Vu Diêm Phù thu tay lại, nửa lưng dựa vào bên giường, năm ngón tay như vồ lấy da thịt ở trong lồng ngực, vô số Quỷ Đằng toàn thân như rắn đang lột da, kẹp chặt xương cốt y, đem từng tất từng tất áo bào xé rách.

Trong cõi tĩnh lặng, y nhìn chằm chằm vết thương dữ tợn trên gân tay của “chính mình”, gương mặt tuấn mỹ có chút vặn vẹo, theo đó là nụ cười không chút thanh âm—— thực đúng là nghiệp chướng của y. Nghiệp chướng!

Tuyệt đối không thể giẫm lên vết xe đổ lần nữa…

Nhất định phải phá dục chướng, tu thành Lục Dục Thiên. Đại công vừa thành, thì đơn giản giết chết hắn, đỡ thấy thêm phiền.

Nghĩ như vậy, nhưng toàn bộ suy nghĩ đều là giọng nói cùng dáng cười của người thiếu niên.

Sư tôn… Sư tôn… Sư tôn…

Yêu một người là như thế nào? Người cũng sẽ yêu một người sao?

Vi sư chính là phạm phải sai lầm tối không nên phạm nhất trên đời. Vu Diêm Phù nghẹn giọng khẽ cười, nghe trong màn đêm yên tĩnh, chẳng khác nào loài thú bị nhốt trong lồng không thoát ra được thở hồng hộc, vừa bi thương mà lại tàn nhẫn.



“Giáo chủ?” Thấy Bạch Đàm đem người đánh đến xương nghiền thành tro, rồi hồn vía lên mây, Cơ Độc gọi hắn vài tiếng.

Bạch Đàm như vừa tỉnh khỏi mộng, tay nắm thành quyền, cắn chặt răng nói nhỏ: “Lẽ nào không có Minh Phi, bản tọa sẽ không thể luyện thành Lục Dục Thiên?”

“Vậy cũng chưa chắc, giáo chủ, chính ngài cũng luyện qua mị thuật, tự làm Minh Phi, kỳ thực có thể—— “

“Ngươi nói cái gì?” Bạch Đàm cảm thấy bản thân chịu phải nỗi nhục vô cùng, lập tức sát khí toàn thân tăng vọt, làm Cơ Độc sợ đến mức lui ra sau một bước, quỳ trước người hắn.

“Giáo chủ bớt giận, thuộc hạ, thuộc hạ mấy năm trước đã từng lén đi vào Tàng Kinh Các, xem qua sách có liên quan tới việc tu tập mị thuật, không biết giáo chủ có biết tới bộ cuối cùng của “Hành dục kinh” trong Lục Dục Thiên bí kinh, đoạn giấu cuối cùng của nó, chính là chép cách dạy và học để trở thành Minh Phi, làm thế nào để phản phệ Kim Cương, tu thành Lục Dục Thiên. Kỳ thực, chính là pháp môn thải bổ, nhưng là, dùng ngược lại.”

Bạch Đàm có ngộ tính võ học cực cao, vừa nghe đã hiểu rõ ý nghĩa, nội tâm xấu hổ khó nhịn. Nhưng người này nói chuyện như thật, không giống lừa dối, nên hắn cũng không tiện phản bác, đành quay đầu đi về hướng Tàng Kinh Các.