Dược Nhân Độc

Chương 13



Vừa mở cơ quan, hắn từ trong bức tường sau điện thờ tìm thấy một quyển bí tịch mị thuật mà xém chút nữa bị bản thân thiêu hủy, Bạch Đàm lấy hết can đảm mở ra. Một mùi thơm thoang thoảng bay thẳng vào mũi, còn tầm mắt thì bị đủ kiểu tranh vẽ hình người quấn quýt với nhau, dâm loạn đến không tưởng, làm ánh mắt của hắn mê man, thất thần.

Trong hốt hoảng, hắn như trở lại thời thiếu niên, cũng tại Tàng Kinh Các này, cũng đứng ở đây, trong tay cũng cầm một quyển “Hành dục kinh”, mà bên cạnh lại có một người.

Mặt hắn đỏ tới mang tai nhìn những bức vẽ trên sách, vừa nâng mắt, thì chạm vào ánh mắt thăm thẳm của người kia. Lông mi Vu Diêm Phù nửa rũ xuống, một đôi con ngươi hẹp dài tối tăm như bầu trời đêm, mà trên khoé môi y vương vấn ý cười đầu độc nhân tâm: “Đúng là đứa trẻ. Sao vậy, xấu hổ à?”

Hắn không dám ngẩng đầu, khẽ cắn răng, nhỏ giọng hỏi: “Sư tôn, đây là… Vật gì?”

“Tất nhiên là công pháp lợi hại nhất giáo Phù Đồ. Lúc ngươi cùng sư phụ lên núi, không phải nói muốn trở thành cao thủ võ lâm, sau đó về lại vương quốc Tây Dạ đánh đuổi phụ hoàng của ngươi cùng yêu cơ Lâu Lan, leo lên vương vị?”

“Ừm.” Hắn gật gật đầu, đôi tay non nớt nắm chặt thành nắm đấm.

Vu Diêm Phù mở dây rút trên ống giấy, cuộn giấy như thác chảy tới mắt cá chân hắn. Trong giây lát những cơ thể xinh đẹp trắng như tuyết đập vào tầm mắt, muôn hình muôn vẻ, làm Bạch Đàm không kịp tránh né, mặt đỏ đến mang tai.

“Sư, sư tôn, đồ nhi không muốn luyện cái này. Người chừng nào mới dạy cho đồ nhi võ công lợi hại? Đồ nhi muốn trở thành kẻ mạnh, trở thành quốc vương, người nào muốn cản trở thì đồ nhi sẽ giết chết kẻ đó!” Da mặt hắn cực kì mỏng, khuôn mặt mắc cỡ đến nghẹn ngào tích huyết, một cánh tay thon dài rất nhanh vươn qua, như chơi đùa với mèo con, vân vê vành tay nóng cháy của hắn. Bạch Đàm vốn không muốn khóc, nhưng bị sờ như thế, nước mắt lại rơi, làm ướt cả ngón tay y.

Vu Diêm Phù bậc cười một tiếng, nhẹ giọng trêu đùa: “Việc nhỏ như thế đã làm không được… Vương tử ngài thật cao quý. Bằng không, ngài trở về vương cung thôi?”

Bạch Đàm ngẩn người, lập tức bị chạm tới lòng tự ái, khẽ cắn răng: “Luyện thì luyện, cũng chẳng có gì ghê gớm!”

“Việc này tốt cho ngươi. Sư phụ thu ngươi làm đệ tử, tất nhiên là muốn dạy cho ngươi thứ hữu dụng. Không phải cứ giết người mới gọi là võ công cao cường. Ngươi tính tình nóng nảy hiếu thắng, vi sư muốn dung hòa bớt nhuệ khí của ngươi.” Vu Diêm Phù một tay nắm chặt sau gáy hắn, một tay cầm lên cuộn giấy tìm kiếm, rồi dừng lại trên một bức vẽ.

Đó là hình một vũ cơ trên người đeo đầy chuỗi ngọc, một chân đứng trên lòng bàn tay một người, một tay ôm lấy cổ đối phương, chân mở ra, thân thể nghiêng về phía trước, là một dáng vẻ quyến rũ đòi người yêu thương.

Vu Diêm Phù cúi người thấp xuống, đôi môi dán gần bên tai hắn: “Đây là thế đầu tiên ngươi cần phải luyện.”

Giọng nói nam tử trầm ấm dễ nghe, tựa như cơn gió thổi qua khu rừng, làm cho lỗ tai Bạch Đàm lúc này mềm nhũn, đỏ mặt, gật gật đầu, khẽ trộm nhìn y cười bước đi tới cửa, thong thả rời đi.

Ở trong đáy mắt từng câu từng lời lướt qua rất nhanh, tâm tư Bạch Đàm cũng chẳng biết chạy tới nơi nào, chỉ là nháy mắt, cảnh vật bốn phía lại biến thành rừng cây rậm rạp.

Có tiếng Đàn Không từ nơi xa xăm trong rừng cây vọng lại dồn dập, như rồng ẩn lao vào biển, như quỷ khóc thần ca, khiến người nghe chỉ thấy khiếp đảm hãi hùng, ngạo khí hùng hồn, bễ nghễ thiên hạ thật là vô cùng sống động.

Bạch Đàm ghìm chặt trái tim đang đập thình thịch, vén cành lá cây, lại gần bóng người ngồi cạnh giếng cổ. Sau lưng nam tử, là một cây Ưu Đàm Bà La đương lúc trưởng thành, cùng chung hòa với một thân áo khoác Ngân Hồ của y thêm phần rực rỡ. Vạt áo y mở rộng, tùy ý lộ ra lồng ngực tráng kiện, mái tóc dài cũng tùy ý xõa tung, nhắm mắt ôm đàn, thần thái ngạo nhân, nào khác chi vị thần trên những áng mây, đem vạn vật xem như hư ảnh.

“Đàm Nhi, ngươi đã đến rồi?” Vu Diêm Phù miễn cưỡng mở mắt, tay gãi trên đàn vẫn không dừng.

” Vâng.” Bạch Đàm bước tới trước Đàn Không, hai gối quỳ xuống đất, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi rượu thơm ngào ngạt, chính là hương tản ra từ thân người trước mặt.

Tầm mắt hắn trượt từ cái cổ rắn chắc tới xương quai xanh, cũng không dám nhìn nhiều, thật giống như có tật giật mình hơi tránh né.

—— sư tôn thật là đẹp. Hắn nghĩ thầm, trong đầu lại hiện lên cảnh hình người dây dưa trong cuốn kinh, hai má nóng phừng phừng, ngay cả đầu dường như cũng muốn chôn vào trong áo khoác lông tơ.

“Ngươi nói xem, cây đàn mà phụ vương của ngươi ban cho sư phụ thế nào?”

Bạch Đàm cẩn thận quan sát một lần, thấy Đàn Không này thân rồng đầu phượng, toàn thân thuần trắng, như ngọc như băng, chỉ là ở trục dây đàn có một vết máu, dường như làm từ xương người, lộ ra hàn ý nhàn nhạt.

Nhớ lại vị phụ vương tàn bạo, hắn đoán rằng, hơn phân nửa là làm từ xương đùi của một nữ ca vũ nào đó, chợt tâm sinh chán ghét, nói thẳng: “Thật là bảo đàn tuyệt thế, nhưng cũng là hung vật.”

“Hay lắm, hay lắm, hung vật vừa vặn xứng ác nhân…” Vu Diêm Phù lớn giọng cười to, hứng thú không giảm, nhìn chằm chằm hắn, “Đúng rồi, Đàm Nhi, mị thuật của ngươi luyện thế nào rồi?”

“Ừm… Cũng, cũng được.” Khuôn mặt Bạch Đàm nóng cháy như bị nướng chín.

“Vậy thì để sư phụ nhìn xem, ngươi có phải mạnh hơn lần trước không.” Vu Diêm Phù hạ thấp giọng, “Nếu như ngươi có thể làm vi sư thỏa mãn, thì có thể theo sư phụ đi Tây Cương du ngoạn.”

“Thật sao!”Ánh mắt Bạch Đàm sáng lên, đứng dậy.

“Tất nhiên.” Vu Diêm Phù mở mắt, thu lại ý cười, môi mỏng hé mở, “Cởi quần áo.”

“Nhưng mà lần trước…”

“Lần trước là lần trước, muốn luyện thành mị thuật, thì ngay cả da cũng phải từ bỏ, trở thành một cái yêu tinh.”

“Hồ yêu sao?” Bạch Đàm nắm chặt đai lưng, ngập ngừng lúng túng.

“Ngươi hử? Còn kém xa lắm.” Vu Diêm Phù nheo mắt lại, “Giống một con tiểu miêu tinh hơn.”

“Tiếp tục, cởi.”

Bạch Đàm hít sâu một hơi, run rẩy mở đai lưng, chỉ cảm thấy lớp áo như một tầng da thú bị bản thân lột ra đẫm máu, như tôn nghiêm vương tử trút khỏi thân mình.

Mở ra ngoại bào, trút bỏ tiết khố, khắp toàn thân từ trên xuống dưới đã trần trụi.

Hắn tháo dây buộc tóc bằng vải, một mái tóc dài đen nhánh đổ xuống như thác, bao phủ đến mắt cá chân.

Vu Diêm Phù từ trên xuống dưới tỉ mỉ nhìn hắn một lượt, ánh mắt ám trầm.

“Không tồi, nuôi ra được băng cơ ngọc cốt. Đến đây, dụ dỗ vi sư.”

“Vâng.”

Bạch Đàm thoáng chốc do dự, một hồi mới theo lời đi tới sau lưng nam tử. Hắn cũng không phải lần đầu làm chuyện này, sau một lúc, hắn ở trên người Vu Diêm Phù vặn vẹo lung tung rất lâu, nhưng mặc cho hắn mồ hôi nhễ nhại, có làm trò hề, Vu Diêm Phù vẫn cứng như tượng Phật, không hề nhút nhích.

Không những xấu hổ cùng khuất nhục, bản thân hắn cũng cảm thấy tức giận cùng không cam lòng.

Ngừng thở, hắn vươn tay tới cạnh giếng, uống vào mấy ngụm rượu để lấy thêm can đảm, rồi dùng tay vén lên sợi tóc mai của vị nam tử, tựa như “Minh Phi” cùng Kim Cương cúi người dựa sát vào lưng y, đầu lưỡi ướt át đầy hơi rượu, ở tại vành tai lạnh lẽo liếm xuống, đan điền vận khí, dùng tiếng bụng mê hoặc nhân tâm mà thì thầm giữa đôi môi: “Diêm Phù…Diêm Phù…”

Khuôn mặt Vu Diêm Phù không chút dao động, tiếng đàn trầm ổn, như mặt biển về đêm yên tĩnh.

Trong lòng Bạch Đàm biết bản thân không thể cứ thế rút lui, nếu bỏ cuộc, hắn sẽ không có cơ hội lấy được chân truyền võ công của Vu Diêm Phù. Thế nên quyết tâm, ỷ vào thân thể nhỏ nhắn, cả người chui vào trong ngực đối phương, dựa theo một bức vẽ hình người, như dây tơ hồng cuốn lấy Vu Diêm Phù.

Một tay Vu Diêm Phù vươn tới chui đàn, tiếng đàn ngân cao trầm bỗng du dương, nhưng không loạn một chút.

Bạch Đàm cúi đầu không dám nhìn y, thân thể âm hàn đổ đầy mồ hôi, bị gió thổi lạnh đến run cầm cập, hắn theo bản năng dựa vào lồng ngực ấm áp của Vu Diêm Phù, nghe thấy nhịp tim bên trong đập đều đặn.

Tựa như trống triều chuông sớm, ngàn đời bất biến—— cũng sẽ không vì hắn mà đổi thay.

Dù cho bọn họ thân mật khắng khít, cũng chỉ là bàn đá vô tình, cùng ngắn ngủi đàm hoa.

Nhưng mà, hắn thực ra nào biết, bản thân luyến mộ Vu Diêm Phù, mà Vu Diêm Phù chẳng qua chỉ chọn hắn làm “Minh Phi”, hắn càng dùng mị thuật trợ giúp người tu luyện, cũng chính là càng bước càng chìm sâu.

Hắn ở trong mắt Vu Diêm Phù, chẳng qua là quân cờ hữu dụng, là một vật dụng hình người giúp y luyện công.

“Sư tôn… ngài thế nào mới là thoả mãn?” Nhất thời quên mất dùng giọng bụng, thiếu niên vừa biết ái tình đương ngẩng đầu, đôi môi chạm vào hầu kết sáng tựa ngọc. Tâm tư hắn run rẩy, ngậm lấy vật kia vào trong miệng.

Bên dưới có một chút động tĩnh, nào phải là hắn, mà là Vu Diêm Phù.

Tiếng đàn khẽ loạn, rất nhanh đã trấn định, Vu Diêm Phù cúi đầu, nắm cằm của hắn: “Có thể dụ dỗ vi sư tới mức này, mị thuật của ngươi xem ra không tệ.”

“Phải không?” Bạch Đàm mơ màng ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt khắc sâu thăm thẳm. Trong đáy mắt kia tựa như chứa muôn vàn tình thâm, lại tựa như vô dục vô cầu, còn bản thân hắn bị nhốt bên trong, đem chính mình dâng hiến.

Không hiểu ra sao hắn lại rơi nước mắt: “Sư tôn, yêu một người là như thế nào?”

Vu Diêm Phù không nói, chỉ dùng tiếng đàn đáp lại. Bên trong tiếng đàn có dấy lên một tia sát ý.

Bạch Đàm nước mắt tuôn rơi liếm bên môi một giọt nước mắt, chẳng biết thế nào lại thương tâm đến vậy.

Hắn ngậm lấy giọt nước mắt kia, sợ hãi chạm đến vành môi mỏng của nam tử.

Dùng giọng bụng nhẹ nhàng nói “Chính vì người đó mà chết, trong lòng cũng nguyện sao?”

Vu Diêm Phù hé mở phiến môi, ngậm lấy đầu lưỡi của hắn, cả trái tim Bạch Đàn khẽ run rẩy, tựa như đàm hoa mới nở.

“Sư tôn, người cũng sẽ yêu một người sao?”

Tiếng đàn chợt tắt, dây đàn phát ra một tiếng rung động, rồi đứt đoạn.

Trên người Vu Diêm Phù bỗng chốc phát ra một trận cuồng phong, đánh bay hắn ngã xuống đất.

Lồng ngực kia kịch liệt co giật, trong miệng chảy ra máu tanh, Bạch Đàm chật vật nằm trên đất, khoé miệng run rẩy nắm chặt áo bào rơi tán loạn trên đất, phủ lên người. Không biết có phải là đau đớn, hay là vì lúng túng, hắn không ngừng chảy ra nước mắt, nhưng không hiểu mình mắc lỗi gì.

Mi mắt Vu Diêm Phù lúc này cũng không buồn nâng, chỉ tao nhã đem đàm hoa trên người phủi xuống: “Ta đối ngươi, tựa như đối đàm hoa, ngày ngày tưới, cẩn thận nuôi dưỡng. Ngươi hương hoa thơm ngát chỉ là rượu trong tửu bôi, vì ta mà uống, vì ta suy vong. Còn những việc khác, đừng có mà si tâm vọng tưởng. Hiểu không?”

———————-

Bàn tay Bạch Đàm run rẩy, cuộn giấy rơi trên mặt đất, giờ đây hắn mới hồi thần.

Hắn mờ mịt nhìn chung quanh, thì ra, chỉ là hồi ức, người kia đã bị hắn nghiền xương thành tro từ lâu. Nghĩ như thế, trong lòng lại có chút hụt hẫng. Hắn uể oải nhặt cuộn giấy lên, phủi bụi đất bám trên nó, tựa vào tường, cẩn thận nhìn cuộn giấy, quả nhiên phát hiện ra có một cái rãnh nhỏ.

Đè xuống một chút, cuộn giấy quả nhiên xuất hiện thêm một đoạn.

Lần lượt xem xong từng câu từng chữ, toàn thân Bạch Đàm túa ra một thân đầy mồ hôi.

Phương pháp trên này nói, hắn phải tìm một nam nhân thân là đồng tử có nội lực hùng hồn tinh thuần, đặt bản thân ở phía dưới, phải cùng giao hòa, lần lượt đem các chiêu trong “Hành dục kinh” sử dụng, lúc giao hợp cốt lõi cần cố thủ tỉnh táo, nhưng phải làm cho đối phương dục vọng động tình. Nhân lúc đối phương tinh quan bất ổn, mới sử dụng một chiêu cuối cùng “Thiên nữ câu hồn” đánh trả, đem một thân huyết tinh nội lực hút vào trong cơ thể, dẫn vào trong tùy nghi sử dụng.

Đúng như Cơ Độc nói.

Bạch Đàm khép lại cuộn giấy, trong ngực huyết khí sôi trào. Cái trò mị thuật mà hắn một chút cũng không muốn dính, tình nguyện quên hết mới tốt, giờ đây phải vì Lục Dục Thiên mà lại sử dụng, thật đúng là thiên đại châm chọc.

Dù nghĩ như vậy, hắn vẫn đem “Hành dục kinh” nhét vào tay áo, giống như du hồn trở lại điện đá, cũng không còn tâm trạng ăn uống, nằm ở trên giường nhỏ ôn lại mấy chiêu thức mị thuật, bất tri bất giác thấy đêm đã khuya, mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp. Có lẽ trong ngực hắn ôm một vật cũ, làm bản thân mơ thấy ác mộng.

Ngẩn ngẩn ngơ ngơ, như rơi vào địa ngục, không gian tối tăm không ánh mặt trời tựa như hóa thành lưới dệt u ám tầng tầng bao bọc lấy hắn. Một chốc, hắn quỳ gối trước mặt Vu Diêm Phù, khóc lóc cầu xin y đừng đưa hắn vào Nguyệt Ẩn Cung, nhưng y tuyệt tình phất tay bước đi; một chốc, hắn ở trên sân khấu như dị thú quý hiếm để kẻ khác xem nhìn; rồi lại chốc nữa hắn ở trong địa lao chịu hết mọi dày vò, ngày ngày đắp một tượng đất, làm móng tay đều bị xướt mẻ.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, có một người ngậm lấy nước thuốc giúp hắn uống vào, từng ngụm từng ngụm, tại lúc hắn sắp chết, ở trong địa lao giúp hắn uống nước, cứu hắn thoát khỏi quỷ môn quan.

Hắn siết chặt tay áo người kia nhưng không thể thốt được một từ ân nhân, lúc tỉnh lại, ở bên cạnh đã không có một bóng người, nhìn bóng mình phản chiếu trong gương, vốn nên khắp người phải đầy thương tích, vậy mà toàn thân lành lặn, chỉ còn lại một vết thương sâu trên bụng.

Hắn một lòng muốn chết, vậy mà lại không thể chết.

Lúc bước ra khỏi cửa, hoảng hốt không biết là ngày nào tháng nào, nhìn ra xung quanh mọi thứ đều xa lạ đáng sợ, ngay cả cành cây ngọn cỏ cũng lộ ra vẻ dữ dằn, làm hắn chỉ muốn chạy trốn thật xa.

Như du hồn lảo đảo xuyên qua dãy hành lang uốn khúc, mở ra một cửa lại một cánh cửa, vén lên tầng tầng màn trướng, chẳng khác nào loài thiêu thân nỗ lực hết mình bay về phía ánh lửa, rồi đụng vào một người.

Lồng ngực nam tử cứng nhưng bàn thạch, trên vạt áo tỏa ra mùi rượu nồng nặc, như có như không một mùi máu tanh hôi. Hắn ngẩng đầu như muốn hỏi, lại chạm phải đôi mắt nhìn chằm chằm mình.

Đáy mắt u ám tựa như giếng cổ sâu không thấy đáy, nuốt ánh sáng thâu hồn phách.

Trong phút chốc, Bạch Đàm sợ hãi đến quên cả ngôn từ, quay đầu muốn bỏ chạy, lại bị bàn tay nắm chặt cổ tay.

“Ngươi muốn đi đâu?” Lời nói của nam tử nóng bỏng ướt át, giống như thật sự say rồi.

“Sư tôn…” Từ sau cuộc chiến với Nguyệt Ẩn cung, Bạch Đàm nhìn y vừa sợ lại vừa hận, lảo đảo lùi về phía sau.

Vu Diêm Phù dùng hết sức kéo hắn một cái, bắt lấy cằm hắn, giống như chưa từng gặp qua hắn, cẩn thận quan sát, năm ngón tay thon dài có thể dễ dàng đoạt lấy tính mạng siết lại càng chặt, giống như chờ y xem đủ rồi, tra tấn ngán ngẩm, một giây sau sẽ cắt đứt yết hầu yếu ớt của hắn.

“Đàm Nhi của ta là muốn đi đâu, hả?”

Bạch Đàm không có giãy dụa, hắn cũng không có chỗ để né tránh, chỉ có nước mắt mãnh liệt chảy xuống.

“Sư tôn, đồ nhi sai rồi!”

“Ngươi sai ở chỗ nào? Ngươi không sai, là vi sư sai.” Trong bóng tối, giọng nói êm tai của nam tử giờ đây đứt đoạn quái lạ, ngón tay nắm cằm hắn di chuyển lên trên, miêu tả vành môi của hắn, từ từ tăng thêm lực độ, nhiều lần vuốt ve, dường như là cực hận cực ghét ngôn từ phát ra từ cái miệng này.

Bạch Đàm run rẩy đôi môi như bị vò nát tan, đầu lưỡi nếm được một vị máu tanh ngọt.

“Sư phụ…Sai là ở chỗ không nên mang ngươi từ Nguyệt Ẩn cung trở về. Thật sự là cái nghiệp chướng.”

Giọng nói y đè thấp, hô hấp dồn dập, tay nắm chặt gáy hắn.

Bạch Đàm vốn là không đứng thẳng được, bị dọa như thế, đầu chui vào ngực Vu Diêm Phù, màng chướng bồng bềnh che đậy trói buộc hai người bọn họ, như một cái kén.

Hắn theo bản năng giằng co, lui về phía sau, chân lại đạp phải một vật gì, cả người trượt ngã xuống, duỗi tay bắt được một cái tay áo.

Lúc ngửa mặt ngã nhào trên đất, sống lưng lại không cảm thấy đau đớn như dự liệu, một cánh tay vững vàng nâng đỡ hắn. Màn trướng rũ xuống che kín bầu trời, lại không thể nào che được đôi mắt hẹp dài phía trên nhìn xuống. Đáy mắt sâu thẳm tựa như có cái gì mãnh liệt, tựa như vỡ ra sẽ đem hắn nhấn chìm.

Là sát ý. Trong đầu Bạch Đàm có một giọng nói đang gào thét. Tại lúc Vu Điêm Phù rút ra Thí Nguyệt câu nghênh địch, hắn đã bắt gặp ánh mắt này của y, là khát máu, là dục vọng giết chóc, giống như lúc này.

“Sư tôn, sư tôn…”

Cả người hắn run rẩy mà cuộn người, không có chỗ lui lại phía sau, mắt cá chân bị bắt lại, lòng bàn tay kia tựa như giấu một ngọn lửa, làm da thịt hắn đều bị thương.

Vu Diêm Phù tựa hồ thật sự say rồi, đem cổ của hắn giữ lại, cúi người tiến đến bên tai. Môi mỏng lãnh huyết của y ngậm lấy vành tai hắn, giọng say khước khàn khàn: “Đừng gọi ta như vậy…”

Hãi hùng như người sắp chết, Bạch Đàm hơi thở ngắt quãng mở to con mắt, nước mắt giàn giụa. Môi hắn run rẩy ấp úng: “Sư tôn, thả đồ nhi, thả đồ nhi đi? Phá Nhật, sư tôn lấy cũng được?”

“Phá Nhật…” Vu Diêm Phù thấp giọng trầm ngâm, hô hấp như nước sôi giội qua yết hầu của y, một cái tay nắm lấy vạt áo trước.

Bạch Đàm biết giờ y đã say đến lợi hại, ngay cả từ “Vi sư” cũng quên dùng, nói năng bừa bãi, giết chết hắn, chẳng qua cũng là việc gảy một ngón tay. Hắn hoảng loạn sợ hãi, ra sức tránh thoát, cũng không để ý vạt áo “Roẹt” một tiếng nát đứt, tóc dài rối loạn bị Vu Diêm Phù nắm lấy không tha, toàn thân hắn bị kéo lại, bị nhốt dưới thân y, giống như hươu con bị loài sói cắn chặt cái cổ dãy dụa sắp chết.

“Đều là do ngươi tên nghiệp chướng này…” Y ở sau gáy hắn, lẩm bẩm nói nhỏ.

Ngón tay đặt trước ngực Bạch Đàm khẽ cong, dùng lực làm vạt áo trước của hắn rách nát.

Ngoại bào cùng áo lót bên trong đều bị xé rách, lồng ngực không bị ngăn cách dán lên trên mặt sàn lạnh lẽo, hàn ý lạnh thấu xương, những nơi đầu ngón tay nóng hổi lướt qua, đều bị lưu lại một vết tích hồng hồng, giống như vuốt ve, lại giống như muốn đem hắn lột da hủy cốt.

“Sư tôn —— sư tôn! Nha ——” Bạch Đàm khóc không thành tiếng.

“Ngươi gọi sư tôn làm cái gì? Không bằng…bây giờ giết chết ngươi cho ta đỡ lo?” Nam tử dựa sát lỗ tai hắn hơi thở đứt quãng, hô hấp nóng bỏng phả vào giương mặt hắn, tất cả đều là mùi rượu, đều là mùi máu tanh. Bạch Đàm càng thêm sợ hãi, trước ngực đau đớn cực kỳ, lắc đầu lung tung gào khóc: “Đàm Nhi, Đàm Nhi sai rồi, sư tôn tha mạng…”

Nước mắt nhỏ trên mặt đất, như pha lê vỡ ra.

Vu Diêm Phù nhẹ buông tay, bỗng nhiên thả hắn.

Cùng lúc đó, “Roẹt” một tiếng, một đạo hàn quang nhanh như chớp hiện ra trước mặt, thình lình cắt đứt tầng tầng màn che tối tăm hỗn độn,Vu Diêm Phù nắm chặt Thí Nguyệt câu, hướng về phía hắn mà chém!

Bạch Đàm kêu lên một tiếng, co lại thành một đoàn, tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Đao phong lạnh lẽo áp sát bên vành tai, chỉ là cắt đứt đi mấy sợi tóc, nhưng sau đó là tiếng vải bị xé rách, ở trong màn đêm yên tĩnh này tựa như cuồng phong quét cánh rừng, như bão tuyết tập kích núi đá, hắn lòng run sợ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy bóng người ở giữa màn che lưỡi đao loạn vũ, vải vóc bị cắt đứt sợ hãi tung bay, còn chưa kịp rơi xuống đất đã bị ngọn lửa xanh cắn nuốt, xoay một cái hóa thành bụi trần, biến mất vô tung.

Bạch Đàm nhìn thấy tóc trên thái dương rớt xuống một đoạn, nội tâm hoảng hốt từ cõi chết trở về, kia một ý niệm tơ vương tưởng niệm, cuối cùng cũng bị một đao đánh xuống làm đứt đoạn.

Đột nhiên, trong đao phong phần phật vang lên một tiếng ho khan, Vu Diêm Phù miễn cưỡng thu lại đao thế, bán quỳ xuống đất, thật giống như người say đã muốn đứng không vững, một cái tay chống đất. Bóng lưng y ở trong màn che rách nát như ẩn như hiện, càng lộ ra mấy phần cô tịch không nói nên lời.

Bạch Đàm trốn tránh trong bóng tối, một bước cũng không dám đi về phía trước.

Khoảng cách mấy bước mà như chỉ xích thiên nhai*. (gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt)

Vu Diêm Phù nghiêng đầu khuất trong ánh sáng loang lỗ, khuôn mặt tuấn mỹ của y nửa sáng nửa tối, âm trầm, khoé miệng cong lên lạnh lùng mang theo tia huyết sắc, mu bàn tay phất một cái, giọng nói khàn khàn phun ra một từ.

“Cút.”

Tim hắn tựa như nổ tung, Bạch Đàm nghiêng đầu qua chỗ khác, chạy đi thật nhanh.

Hắn đi chân trần chạy vào trong trời đất ngập tràn băng tuyết, từng bước từng bước trái nghiêng phải ngã, lòng bàn chân bị đất đá cỏ dại cứa đến máu chảy đầm dìa, nhưng không cảm thấy đau đớn.

Trong khoảng đất trời tối tăm mù mịt, tiếng sói tru lên từng hồi, rượt theo không ngừng nghỉ. Một con sói trắng bổ nhào vào người hắn, mùi máu tanh tưởi phả thẳng vào mặt, răng nanh sượt qua đầu, hắn ra sức kẹp lấy cái cổ con sói, cùng nó đấu đá thành một đoàn, đồng thời lăn xuống sườn dốc phủ đầy tuyết, đúng lúc này, ầm một tiếng trời long đất lở, Cả tòa núi tuyết như một cơn sóng lớn, che rợp bầu trời nhấn chìm tất cả, đem cả cơ thể hắn che lại.

“A —— a!”

Bạch Đàm kêu to từ trong mộng tỉnh lại, hoang mang hoảng loạn vươn tay ra, thân mình từ trên giường rơi xuống đất, tiến vào một vòng ôm cứng rắn lạnh lẽo.

“Chủ nhân, người làm sao vậy?” Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp chân thật.

Rốt cuộc hắn cũng đã tỉnh hẳn, Bạch Đàm cực kỳ sợ hãi vuốt mồ hôi trên trán, thở ra một hơi, cánh tay từ trong da hổ vươn ra, tóm lấy ôm dược nhân vào, trong lòng cảm thấy người này cực kì thân cận: “Ưm…là ác mộng.”

Giọng nói tựa như làm nũng, làm Vu Diêm Phù không tự chủ được ôm cả nắm lông xù gồm cả hắn vào lồng ngực, động tác giống như điên rồi, bên tai như còn quẩn quanh tiếng khóc cùng nghe được chữ “Sư tôn”.

Ngươi đây là tưởng nhớ vi sư, hay là vì nghiền xương ta thành tro xong rồi sợ vi sư trở về đòi mạng?

Bàn tay y xuyên qua tấm da hổ chạm vào thân thể thiếu niên mềm mại nóng ấm, y không tự chủ ghì sát thêm một chút, hít thật sâu mùi hương thơm nhàn nhạt từ cơ thể thiếu niên tỏa ra.

Bạch Đàm bị cánh tay y siết chặt đến không thể thở nổi, thân thể trong tấm da hổ dày đặc nóng lên, không khỏi ngọ nguậy, uốn éo, luồn xuống, chui ra từ khuỷu tay Vu Diêm Phù, rồi đạp y một cái: “A Si chết tiệt, ngươi ôm ta chặt thế làm gì, muốn ôm chết bản tọa hả!”

Dược nhân hai tay cứng còng, vẫn cứ duy trì tư thế kia, ngây người nhìn chằm chằm hắn.

Bạch Đàm rất không thích y dùng bộ dạng không chớp mắt này nhìn mình: “Ngươi giương mắt nhìn ta làm gì?”

Vu Diêm Phù cúi đầu: “Chủ nhân… Thật đẹp.”

Bạch Đàm giơ tay, đánh “bốp” một cái lên gương mặt của y: “Làm càn!”

Hết chương 13