Dược Nhân Độc

Chương 16



Giờ sửu, ngày hôm sau

Lúc này, chính là vừa lúc trời tờ mờ sáng thiên địa tối tăm. Dưới màn đêm, đại mạc rộng lớn như một mảng biển cát dài mênh mông vô tận, cuồn cuộn bắt đầu dậy sóng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể cắn nuốt mạng người.

Một đoàn lạc đà lộng bạc chậm rãi đi trong sa mạc, chuông đồng va chạm vào nhau, phát ra từng tiếng “Leng keng”, “Leng keng”, quyện vào trong gió xa xăm tựa như tiếng chuông báo tang đòi mạng, đặc biệt lạnh lẽo thê lương mà quỷ dị.

Lạc Đà trong đoàn đội toàn thân mạ vàng, trên cái bướu có đặt một cỗ kiệu lớn, có người nhạc công quần áo loè loẹt giờ đã mơ màng dựa vào lan can ngà voi, nghiêng trái ngã phải, còn trong kiệu Ba Tư diễm cơ cũng vừa tỉnh giấc.

Bị An Tức Hương nồng nặc xông đến thở không nổi, nàng không nhịn được mà vén lên mành trướng bằng da nặng nề, mắt buồn ngủ mơ màng dõi ra bên ngoài, nhìn xa xa là một mảnh sóng cát cuồn cuộn uốn lượn nối tiếp ở vùng biên cương xa lạ.

Chính là lúc đang nghĩ vẩn vơ, nàng thoáng nhìn thấy một vệt đen nhoáng tới trước mặt.

Trong giây lát, rồi lại không thấy. Phía sau bất ngờ vù tới một tiếng gió, vừa quay đầu, đã đối diện với đôi mắt đẹp lấp lánh. Nàng mở miệng muốn kêu, nhưng người kia chỉ khẽ mỉm cười, đã trấn an tinh thần của nàng.

Thiếu niên vươn tay đem “Nhuyễn ngọc ôn hương” ôm vào lồng ngực, ngón tay trỏ đặt trên môi nàng: “Xuỵt…Mỹ nhân ngoan.”

Nữ nhân dị tộc xinh đẹp không thể động đậy, tấm khăn che kín mặt cũng khó nhìn ra vẻ sợ hãi hay không, chỉ mở cặp mắt to tròn đen lay láy, dáng người xinh đẹp khiến người yêu thương.

Bạch Đàm sờ cằm của nàng, trong đầu bỗng nhiên loé lên một ý tưởng.

Mặc dù hắn vô cùng không thích làm như vậy, như ai mà nghĩ tới một diễm cơ lại——

Chỉ chốc sau, bên ngoài vang lên tiếng đao kiếm chi chít tấn công, cùng âm thanh máu thịt văng tung toé.

Một khắc tàn sát, trong giây lát, đã kết thúc.

Có trận cuồn phong cuốn qua, làm cho dòng máu chảy đầy đất đã lập tức bị vùi lấp khô cạn.

Tác Đồ đem dược nhân từ trên lưng Ngân Giao ôm xuống, nhảy tới cỗ kiệu thiếp vàng, đem mành trướng dày đặc vén lên: “Giáo—— “

Đập vào mắt gã giờ đây là một bóng lưng trần trụi ưu mỹ, sắc đẹp mê hoặc khó cưỡng.

Trên eo người nọ có vận một lưới tua rua bằng vàng đan xen với nhau, vừa nghe tiếng thì lập tức quay đầu, ánh mắt sắc bén tựa như dao găm, làm Tác Đồ sợ hãi lui về sau vài bước, hốt hoảng quỳ: “Giáo chủ thứ tội!”

Sột soạt sột soạt, đem một đầu ngón tay kéo lên một góc mành, hắn lạnh lùng hạ lệnh “Lăn qua đây.”

Tác Đồ trong lòng run lẩy bẩy bước tới gần, xốc mành lên, hơi liếc mắt nhìn đã thấy thiếu niên ngồi trên giường mềm đang cố gắng đem từng cái vòng kim loại phiền phức sau lưng cài lại, có mấy hạt làm thế nào cũng không với tới, tất nhiên là thiếu kiên nhẫn cực kỳ, quay đầu lại lườm gã một cái: “Còn chưa lăn lại đây giúp bản tọa cài lên?”

“Vâng, vâng!” Tác Đồ thụ sủng nhược kinh mà vội vàng mang dược nhân nhét vào trong kiệu, mới lại gần.

Hai bàn tay thô to của gã cầm lấy mấy viên đá chạm trổ hoa văn tinh xảo ra sức cài, thật giống như mấy gã nông dân cầm phải kim may, chân tay thô kệch, làm cách nào cũng không cài lại được, ánh mắt nhưng lại men theo sống lưng ngọc Tỳ Bà nhìn xuống, dư quang liếc thấy một đôi chân dài như ẩn hiện trong sa y mỏng thiếp vàng, mũi bỗng hơi nong nóng.

Vu Diêm Phù nheo mắt, thấy Bạch Đàm tùy ý vô tư triển lãm thân thể mình cho người khác xem, cổ họng liền ức nghẹn.

“Giáo, giáo chủ, đồ chơi này quả thật có chút khó cài, người chớ nóng giận.” Tác Đồ cười hắc hắc, quẹt máu tươi dưới mũi, đầu óc giờ đây đã choáng váng, cũng nói không rõ ràng.

Bạch Đàm cũng đã nôn nóng đến đỉnh điểm, xoay người đạp gã một cú văng ra ngoài: “Tay chân vụng về!”

“Nước…”, dược nhân bị ném ở một góc bất ngờ ngã xuống, ho khù khụ như muốn nổ phổi, bò lên trên giường mềm, suy yếu mà nhìn hắn kêu hai tiếng: “Nước, nước! Ta muốn uống nước!”

Bạch Đàm nghe vậy nhất thời cả kinh, không thèm để ý đến quần áo hiện đang lỏng lẻo, cúi người nâng dược nhân đang quỳ rạp dưới mặt đất dậy, đem vải mỏng trên mặt y vén qua một bên, rồi nắm một túi nước da trâu, đưa tới bên mép y.

Dược nhân ngẩng cổ, giương miệng, vẫn cứ ho khù khụ không kìm lại được, môi răng hơi hé, nhưng không thể uống nước, nước vừa vào đã từ khoé môi trào ra. Bạch Đàm đành đẩy hàm dưới của y, kiểm tra một lần, lại thấy không có bị gió cát làm nghẹn, nên chỉ do dự một chút, ngậm một ngụm nước, bóp cằm dưới của dược nhân, từ từ rót nước vào khoanh miệng y.

Dược nhân thuận thế nuốt xuống mấy ngụm nước, tay nắm chặt một lọn tóc của hắn, giống như muốn kéo hắn lại gần. Bị hơi thở quấy nhiễu phả vào mặt, Bạch Đàm đặt y nghiêng qua một bên, ngửa cổ rót uống phần nước còn lại. Hầu kết “Ừng ực” động đậy, có hạt nước men theo khoảng cổ xinh đẹp thành một đường dài chảy xuống lồng ngực, thấm ướt một khoảng lụa mỏng như cánh ve, làm lộ ra cơ thể năng cơ ngọc cốt, thực là ma mị không nói nên lời.

Tay Vu Diêm Phù thuận theo lọn tóc của hắn vuốt xuống, làm Bạch Đàm chợt giật mình, năm ngón tay đánh về phía y, miễn cưỡng thu lại sát ý: “Ngươi đang làm cái gì?”

Vu Diêm Phù kề sát bên tai hắn thấp giọng nghi hoặc: “Chủ nhân, cái này ngài cài không được sao?”

Bạch Đàm hơi sững sờ, gật gật đầu, nghi ngờ nói: “Tay của ngươi có thể làm những việc tỉ mẫn này sao?” Lại nhớ tới việc y có thể tu bổ dây đàn, mấy cái khuy này xác thực cũng không là gì khó.

Dược nhân không đáp, hai tay đặt lên vai hắn.

Thình lình bị một đôi môi mỏng ẩm ướt như có như không lướt qua, chẳng khác nào bị sợi lông phất, hắn có chút cứng người.

Vu Diêm Phù ngậm một cái nút áo, dùng đầu lưỡi xuyên qua khuy áo. Một loạt nút nhanh chóng đã được cài, y ngẩng đầu lên, sống mũi đặt trên khoảng cổ xinh đẹp của thiếu niên chậm rãi trượt, ở nơi hõm cổ tận lực hít một hơi sâu mùi hương da thịt hắn, thấp giọng nói: ” Chủ nhân…mồ hôi của người thơm quá.”

Giọng nói của nam tử trầm thấp khàn khàn, nghe bên tai cực kì ám muội, làm Bạch Đàm bỗng giật cả mình.

Niết một ít mồ hôi trên người, chính mình tự nếm thử, quả nhiên nếm ra một chút vị ngọt.

—— Đàm Nhi, nếu mai ngươi Nhiêu Cốt nẩy nở, một giọt mồ hôi cũng là xuân dược, một sợi tóc cũng là mê hương, nếu đi trong một đám người, thì sẽ dẫn dụ bọn họ như đói như khát, như hổ như sói, nếu vi sư không có bên người, ngươi làm thế nào sống sót đây.

Bạch Đàm nhất thời như gặp đại địch, nổi một thân da gà.

Giờ khắc này, dùng câu kiến bò chảo nóng để hình dung tâm tình của hắn là đúng nhất. Trước đây từng nghe Vu Diêm Phù có nhắc tới, Nhiêu Cốt chính là Hồ cốt, sinh ra có dã tính dâm dãng mà đa tình, bộ tộc người Nhiêu ai ai cũng có. Tộc người này nguồn gốc không rõ, hắn ở trong Tàng Kinh Các từng xem qua cuốn sách sử Phiên Biến Kinh, cũng không tìm thấy ghi chép có liên quan đến bộ tộc người Nhiêu này, lại càng không biết làm sao loại bỏ cái dị dạng trời sinh.

Nếu là Nhiêu Cốt nẩy nở, mồ hôi của hắn sẽ có vị ngọt, có tác dụng tựa thúc tình, thời điểm đó đến, hắn sẽ dâm mị bất kham, không tự chủ được mà dụ dỗ người giao hợp, nếu là vậy, tất sẽ ngăn cản hắn tu luyện Lục Dục Thiên.

Hắn ngồi xuống, cẩn thận nhớ lại thật kỹ “Hành dục kinh” một lần, nhưng mà không có thu hoạch, xem ra trước đây chưa từng có tiền lệ.

Bạch Đàm gãy đầu lung tung, cảm thấy đầu óc đau nhức. Hắn cầm bình rượu đặt trên bàn nhỏ cạnh giường, uống lấy một ngụm, nằm ngửa ra, lưng đụng tới một vật cưng cứng, mò thấy một thứ thì lấy ra nhìn, làm ngụm rượu thiếu chút nữa đã phun, tay như bị bỏng mà quăng qua một bên.

Thứ kia lộc cộc lăn tới trước mặt Vu Diêm Phù —— thì ra là một cây ngọc thế.

Nghĩ đến việc diễm cơ Ba Tư xinh đẹp lặn lội đường xa buồn bực ngán ngẩm, lấy vật này mà luyện thuật phòng the.

Bạch Đàm lấy tay xoa xoa tấm thảm bên dưới, rồi lại uống một ngụm rượu, bản thân còn cảm thấy xấu hổ muốn phun ra. Hắn tất nhiên đã từng gặp qua thứ này, lúc trước đây luyện mị thuật, cũng có phối hợp dùng thứ này mà luyện. Nhưng mà hắn còn chưa học xong tầng kia, bây giờ làm giáo chủ, tất nhiên sẽ không lại đi luyện công pháp thô bỉ đó.

Mà, nếu như sau này Nhiêu Cốt thật có nẩy nở, như lão ma đầu đã từng nói, hắn phải cầu khẩn người khác thao lộng mình, còn không bằng chính mình…

“Chủ nhân, người làm rớt vật này.” Vu Diêm Phù ghé sát tai hắn nói nhỏ.

Bạch Đàm mở mắt, thấy căn ngọc thế phóng đại hiện ra trước mặt, lập tức lùi lại né tránh, đầu bị đập thật mạnh vào thành kiệu, lập tức sưng to thành một cục u. Hắn tức không nhịn nổi trừng mắt liếc dược nhân, thấy đối phương lại giống như đứa con nít giơ giơ ngọc thế, tò mò nhìn hắn, không hiểu tại sao hắn lại phản ứng lớn như thế.

Bạch Đàm núp ở thành giường, tựa như con mèo xù lông: “Quăng xuống. Đừng lấy thứ đó đụng vào người ta!”

Vu Diêm Phù mặt không cảm xúc, “Ồ” lên một tiếng, thuận tay ném vào rương châu báu bên cạch giường, làm nó kêu một tiếng lạch cạch.

Bạch Đàm nghe tiếng thì liếc mắt nhìn, thoáng thấy trong rương đựng mấy bộ quần áo cùng đủ loại son phấn trang sức, trong lòng bỗng nổi lên ý muốn chơi đùa, lấy một cái trường bào tím sẫm có cánh tay hẹp dài kiểu Ba Tư ra, mặc lên người dược nhân. Nhưng trường bào là kiểu của nữ làm sao vừa vặn thân người nam tử, miễn cưỡng mặc cho y, làm đường chỉ ở bả vai đứt toát, vạt áo trên lồng ngực tinh tráng che kín dây leo bao chặt rộng mở, thắt lưng bằng ngọc thắt lại trên eo thon, làm vóc dáng cả người càng thêm kiên cường tinh tráng, cực kì nổi bật.

“Nhìn xem, đúng là người dựa vào ăn mặc, Phật dựa vào kim trang mà!” Hắn hưng phấn tràng đầy mà quan sát dược nhân một hồi, đem mái tóc bạc rối tung của y vuốt ra sau đầu, dùng một vòng dây tay thiếp vàng nhỏ buộc chặt lại.

Dược nhân vốn là mũi cao mắt sâu, dáng người thon gầy, bị mặc vào như vậy, hiện ra trước mắt Bạch Đàm, thực là một mỹ nam tử dị tộc anh tuấn hiếm thấy.

“Umh, thật sự là không tệ… Thấy dược nhân không hề động đậy mà để mặc hắn dằn vặt, Bạch Đàm càng chơi càng hăng, nâng cằm y lên, rồi cầm một hộp son, “Đáng tiếc còn kém chút màu sắc.”

Nói đoạn, đã quệt một mảng lớn, xoa môi mỏng không chút huyết sắc, niết qua niết lại.

Chỉ một thoáng, khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt đã có thêm màu sắc, sinh cơ bừng bừng, khí khái anh hùng hừng hực.

Đối mặt với cực hạn nam sắc bực này, dù là Bạch Đàm, cũng không khỏi hơi sững sờ, nhưng không ngờ đúng lúc này mắt cá chân đột nhiên bị cái gì ngăn cản, cả người ngã nhào về phía trước, không chút lệch lạc mà đặt dược nhân dưới thân. Sống mũi cao thẳng của y cọ sát vào lỗ tai hắn, hơi thở hòa lẫn hương son ngọt ngào, không thể tả được ám muội hay kiều diễm.

Bạch Đàm thoáng đã nhũn người, đẩy người ngồi dậy, vô tư không hề hay biết bên gáy của mình đã in một dấu hôn đỏ chót. Lúc này cỗ kiệu lại hợp thời lắc lư, làm hắn té nhào lần nữa vào người dược nhân, giờ đây là bốn phiến môi dán vào nhau, son môi thơm nồng xâm nhập khoang mũi, làm cả người hắn lâng lâng.

—— tự mình làm bậy, là không thể sống. Vu Diêm Phù nhìn hắn hai mắt đã mơ màng, nói xấu sau lưng, ngay cả việc trong son Ba Tư có tẩm hương mạn đà la làm mê hoặc thần trí cũng không nhận ra, không biết hắn định tồn tại trên giang hồ hỗn tạp này thế nào.

Bạch Đàm lại ôm lấy cổ y, giống như con mèo nhỏ dụi dụi vào, chỉ cảm thấy ý loạn tình mê, mềm nhũn hôn “chụt” một cái vào môi y, hai má bắt đầu đỏ lên. Vu Diêm Phù thấy hắn như vậy, cũng hôn lại một cái, trong lòng ngứa ngáy đến không nhịn được, đem tiểu yêu nghiệt lòng dạ độc ác này ôm vào trong lòng, không thể nói ra cảm giác sung sướng mà khó nhịn.

“A Si, ngươi trông thật đẹp mắt.” Bạch Đàm nở nụ cười, lộ ra hai cái răng khểnh.

Vu Diêm Phù lại giống như gặm phải một khúc mai rừng mục nát, dõi mắt hỏi hắn: “A Si là nơi nào đẹp?”

“Đôi mắt, mũi, miệng…” Bạch Đàm như thật uống say rồi, một đầu ngón tay sờ ngũ quan y, hôn từng cái một, cuối cùng nụ hôn in xuống hầu kết của y, để ở hõm vai mà khẽ cười.

Vu Diêm Phù nheo mắt, trong lòng không vui cực kì, một bàn tay nắm cánh tay tinh tế của hắn: “Chủ nhân có từng thấy người nào đẹp mắt hơn A Si?”

Bạch Đàm suy nghĩ một chút, rũ mắt xuống: Có”

“Là nam hay là nữ?” Vu Diêm Phù giật mình, thấp giọng truy hỏi.

“Nam.” Bạch Đàm thành thật đáp, lúc này hắn đã trúng hương mạn đà la, thanh âm khàn lười biếng hơi yếu mềm, nghe qua như ẩn ý đưa tình.

Vu Diêm Phù tiến đến bên tai hắn trêu chọc hỏi tiếp: “Tên gọi là gì?”

“Không nói cho ngươi!” Bạch Đàm chôn đầu vào ngực y, rầm rì nói, “Y là một lão ma đầu.”

“…” ngực Vu Diêm Phù run lên, nắm cằm của hắn, Bạch Đàm ngây ngây ngất ngất, lông mi dày tựa như cánh bướm chớp động lên xuống, sắc mặt đỏ ửng, đáng yêu đến muốn đòi mạng. Y cúi đầu, ngón tay vân vê vành tai phấn nộm của thiếu niên, lại ở bên tai hắn hôn một ngụm

“Ngứa!” Bạch Đàm bị y làm cho ngứa ngáy, quay đầu muốn né, Vu Diêm Phù lập tức liền nổi lên ý xấu, ra tay dùng lực cào dưới cánh tay hắn hồi lâu, làm cho Bạch Đàm ở trên người y giãy giụa xoay loạn, cười đến không khép được miệng.

Cơ Độc vừa nghe tiếng động thì vén rèm lên đi vào trong nhìn lén, nhìn thấy một màn này, thì vội vã lùi về phía sau vài bước, dáng vẻ như thường mà đi tới một bên, nhưng trong lòng lại khó nén được cảm giác khiếp sợ—— sư tôn là chơi cái trò gì?

Chẳng lẽ là ra tay rồi?

… Thực sự là chịu nhục, thân tàn mà chí kiên.