Dược Nhân Độc

Chương 17



Bạch Đàm bị Vu Diêm Phù chọc đến thở hồng hộc, ra một thân mồ hôi, mới trừ sạch được dược hiệu, như người vừa tỉnh chiêm bao, nhưng cũng không rõ lắm vừa rồi mình cùng dược nhân này náo loạn cái gì, chỉ thấy vết son môi đỏ au ấn đầy trên mặt đối phương, ngay cả cổ, lồng ngực cũng có thật nhiều, quả thực là chứng tích một phen bị chà đạp cực khổ, lúc này hắn mới phát hiện ra hộp son kia có vấn đề, vội vàng dùng một cái khăn lau sạch, trong lòng cảm thấy vô cùng phiền muộn.

May mà dược nhân này sẽ không suy nghĩ nhiều, cũng sẽ không nói lung tung, không để ý bản thân bị mình chiếm tiện nghi, nên Bạch Đàm nghĩ chắc cũng không sao. Hắn uống vài ngụm nước, rồi rửa mặt, nằm trên giường nhỏ lại muốn ngủ, chỉ cảm thấy dưới thân cứng ngắt, không khỏi hơi nhớ đến tấm thảm da hổ ở nhà. Ở trong kiệu lật qua lật lại mấy đồ trong rương, tìm thấy một cái áo choàng lông dê màu trắng chất liệu cực tốt, lót ở dưới thân, lúc này hắn mới thoải mái mà nằm xuống.

Cỗ kiệu lắc lư, như đang trong mây, hắn nằm trên cái áo choàng lông dê mềm mại, ôm hai thanh binh khí, lật tới lật lui, bất giác hồi lâu, mới chậm rãi ngủ thiếp.

Trong mộng, trời là vào đông giá rét, tuyết lớn như một tấm chăn nặng nề đắp lên người, ép hắn đến thở không nổi.

Giây phút gần sắp chết, bỗng nhiên có một đôi bàn tay lôi hắn từ trong tuyết, dùng miệng độ chân khí cho hắn, rồi đem hắn kéo vào lồng ngực ấm áp, thân mật cùng trần trụi cọ xát, làm cơ thể dần dần sinh nhiệt, còn hắn cũng không biết xấu hổ mà quấn lấy người kia đòi hỏi hơi ấm, không biết là qua bao lâu, cảm giác dây dưa như thật như ảo này mới kết thúc. Sau khi tình triều biến mất, tất cả tựa như một hồi mộng xuân không dấu vết, bên cạnh giờ không một bóng người, mà hắn bị quấn chặt trong vết rách bụng thú. Hắn thò đầu mờ mịt nhìn chung quanh, chỉ thấy một mảng mênh mông tuyết trắng, một bóng người phiêu dật lại gần.

“Sư đệ!… Trên người đệ bị thương?”

Hắn mở mắt nhìn, thanh niên mặc áo đen hiện tại đang cúi người, đem hắn từ trong bụng thú lôi ra, vừa kéo đến một nửa, động tác liền ngừng lại, tiện tay cởi ra ngoại bào, bao lấy nửa người trên lộ ra của hắn.

Bạch Đàm lúc này mới phát hiện thân thể của mình giờ đang trần trụi, cố nén cảm giác xấu hổ nói: “Đa tạ sư huynh.”

“Không cần cảm ơn ta. Là sư tôn phát hiện không thấy đệ, mới hạ lệnh cho ta đi tìm.”

“Y chỉ sợ ta chết, không luyện công được thôi.”

Hắn nhắm mắt lại, nước mắt từ trong khóe mắt tràn ra, trong chốc lát đã ngưng tụ thành băng tuyết.

“Sư huynh, huynh thả đệ đi được hay không? Đệ cũng không muốn tiếp tục nhìn thấy sư tôn.”

“Hãy thả đệ đi, cầu huynh.”

Ly Vô Chướng nhưng là không buông tay, ôm hắn vững vàng từng bước từng bước đến đỉnh Thiên Sơn.

Bạch Đàm hãy còn bị vây trong cơn ác mộng, lại hồn nhiên không biết thần thái xuân tình nảy mầm của mình trong mộng, đã bị một người thu hết vào đáy mắt.

Sa mạng thiếp vàng bao bọc thân thể thiếu niên băng cơ ngọc cốt, làm hắn tựa như một con xà tinh vừa hóa hình người, quấy nhiễm tâm thần Vu Diêm Phù không yên, vốn không biết tại sao hắn lại mộng xuân, đã vô cùng không thích, lúc này mới thấy đôi môi hắn hấp háy, khẩu hình miệng dường như có hai chữ “Sư tôn”, tâm tư không khỏi hơi rung động. —— lúc nghiền xương thành tro thì không chút nào nương tay, lúc làm mộng xuân thì kêu tên vi sư?

Vu Diêm Phù cổ họng khô khốc, ngón tay ngừng tại giữa không trung, cái bóng bị ánh nến hắt vào vặn vẹo mơn trớn khuôn mặt thiếu niên, đầu ngón tay như có như không chạm vào da thịt nõn nà, tựa như bị đốt.

Bạch Đàm vốn ngủ không sâu, bị Vu Diêm Phù quấy nhiễu, từ trong mộng tỉnh lại, cùng y mắt to trừng mắt nhỏ, nhất thời giật mình, hơi ngồi dậy, chỉ cảm thấy dưới thân không thích hợp lắm.

Hắn cúi đầu vừa nhìn, thì lập tức vừa bực bội vừa lúng túng, cầm một cái khăn lụa xoa xoa giữa chân, rồi ở trong rương tìm một cái tiết khố, sau đó xếp bằng ngồi xuống, vận công điều tức.

Luyện Lục Dục Thiên tối kỵ nhất là tiết tinh, tiết một lần, thì hao tổn một lần nguyên dương, nếu một tháng tiết ba lần, thì nguyên khí sẽ bị tổn thất nặng nề, nội hư tiết ra ngoài. Lầ đầu tiên mộng tinh thì thôi đi, nhưng lần này không như thế, huống hồ thể chất hắn vốn là dương khí không đủ, làm sao chịu nổi tiết pháp như vầy.

Thầm nghĩ như vậy, hắn một tay thôi thúc chân khí, tới huyệt Khí Hải giao chí âm, đúng như dự đoán, chân khí có chút hư không, không khỏi càng thấp thỏm bất an.

Việc này, việc này phải làm thế nào? Hắn chưa tìm được Minh Phi, cũng không thể dùng thuật lấy âm bổ dương.

Hắn liếc mắt nhìn dược nhân, nghĩ thầm, cực phẩm máu dược nhân tuy có thể giải bách độc, tu bổ nội lực, nhưng e rằng cũng không thể giúp hắn bồi bổ nguyên dương. Không được, phải đi vơ vét một ít linh đan thần dược mới được.

Vu Diêm Phù nhìn thấu được tâm tư của hắn, biết mà còn hỏi: “Chủ nhân đang khổ não điều gì?”

Bạch Đàm lắc đầu, không có phản ứng, nỗ lực hồi tưởng lại toàn bộ bí tịch đã ghi nhớ trong đầu trước đây.

Đúng rồi, hắn nhớ ra có một quyển sách trên đó có viết, trên con đường tơ lụa, có một nơi vị trí bí ẩn tên là “Thận Lâu”, vốn là một thành đá do người Đại Tần* lưu lại, sau này biến thành nơi nghỉ chân của lữ khách trên sa mạc. Nghe đâu tòa thành đá này ẩn nấp trong lưu sa, lúc ẩn lúc hiện, người bình thường không thể tìm được, nhưng lại tụ hội đủ loại người tài ba dị sĩ cùng quái bảo quý hiếm, sao mình không thử đi xem một lần?

Hắn vén rèm lên, gọi Cơ Độc đứng ở gần đó, phân phó..

Cơ Độc nở nụ cười, chỉ nói: “Nơi mà giáo chủ muốn đi đã ở rất gần.” Nói đoạn, lấy ra bản đồ giải thích cặn kẽ cho hắn một phen. Thì ra, Vu Diêm Phù cùng bọn họ mỗi lần tới Tây Dạ quốc, đều phải đi đường tắt ngang qua Thận Lâu này, chỉ là Bạch Đàm ít khi xuống núi, là không biết thôi.

“À, thì ra là như vậy, là bổn tọa kiến thức hạn hẹp!” Không để cho gã giải thích xong, Bạch Đàm đoạt lấy bản đồ, thả mành xuống, trong lòng thực là không vui, cảm giác bản thân như bị coi là tiểu hài tử lần đầu đi xa nhà—— Cơ Độc kia nhất định đang ở sau lưng cười nhạo hắn, cho rằng hắn nhìn không ra sao?

Bực bội liền đem bản đồ xé thành từng mảnh nhỏ, rồi ném ra bên ngoài: “Ầy, xem xong rồi, trả lại cho ngươi.”

Ha ha, lần sau phải làm cho tên Cơ Độc này cũng giống kẻ ngốc tới hỏi hắn mới được.

“Giáo chủ, người ——” Cơ Độc ở trong bão cát tìm lại mấy mảnh, cũng không cầm lấy được vài cái, không thể làm gì khác hơn là thở dài, đành móc ra la bàn, đi ở phía trước làm người dẫn đường.

Vu Diêm Phù ở một bên nhìn thấy bộ dáng hắn ngang ngược không biết lẽ, chỉ muốn kéo hắn vào lồng ngực hung hăng xoay vò một hồi. Nếu đổi lại là y trước kia, tiểu yêu nghiệt này nào dám tùy hứng ngang ngược như thế?

Nếu như y dùng dáng dấp của mình đứng ở trước mặt hắn, hắn e rằng ngay cả một đầu móng vuốt cũng không dám duỗi ra.

Nhưng mà bây giờ…

Cái loại cảm giác mọc gai sau lưng lại tới nữa rồi, Bạch Đàm nghiêng người quay đầu sang chỗ khác, vừa vặn nhìn thấy dược nhân nhìn chằm chằm không chớp mắt, trong lòng nhất thời sinh nghi, một tay bóp chặt cổ y, hung thần ác sát truy hỏi, ” Ngươi nhìn chằm chằm ta làm cái gì? Tối hôm qua ngươi cũng nhìn lén ta một hồi, đúng hay không? Có phải ngươi đã khôi phục trí nhớ?”

Vu Diêm Phù thành thật lắc đầu, rồi lại gật đầu: “A Si nghe chủ nhân nói mớ.”

Bạch Đàm nhìn kỹ vẻ mặt của y, lạnh lùng hỏi: “Bản tọa nói cái gì?”

Vu Diêm Phù suy nghĩ một lúc, ăn ngay nói thật đáp: “Uh —— rất giống…gọi vài tiếng, sư tôn?”

“Nói bậy!” Bạch Đàm sắc mặt chợt biến, mặt mày u ám, chỉ chốc thôi là mưa dông tầm tã.

“A Si không có nói dối, chủ nhân ngài là khóc lóc gọi… A Si còn giúp chủ nhân xoa xoa nước mắt.”

“Câm miệng!” Bạch Đàm lúc này thẹn quá hóa giận, cho y một cái bạt tai, đánh cho khoé miệng thấm máu.

Vu Diêm Phù nâng mắt lên, lau tơ máu bên môi, từ trên xuống dưới nhìn hắn, “A Si nói sai?”

“Biết thì tốt.” Bạch Đàm hít sâu một hơi, lại ngửi thấy dòng máu của y tỏa ra mùi thơm ngát, thèm thuồng mà nuốt một ngụm nước bọt, lửa giận cũng tức tốc biến mất.

“Chủ nhân, lại muốn uống máu của A Si?” Vu Diêm Phù chủ động đem cái cổ đến gần, thấp giọng dụ dỗ. Cái cổ thon dài của nam tử gần trong gang tất, mạch máu màu xanh nhạt rõ ràng mỹ diệu tựa như nước suối ào ào chảy xuôi.

Bạch Đàm hấp háy cái mũi, không nhịn được chôn đầu vào hõm cổ của y, chỉ lướt qua rồi liếm mấy cái, không cắn một cái đã quay đầu đi, đem y đẩy qua một bên, cắn chặt răng nói: “Không uống…”

Ly Vô Chướng nói quả không sai, hắn cần khắc chế. Cắn xuống như vậy, hắn chẳng khác nào biến thành con muỗi!

Hắn ngồi trở lại giường nhỏ, cố nén khát ý, uống mấy ngụm rượu, rồi vén rèm lên thông khí.

Tầm mắt rơi vào trong biển cát, lại thấy cả kinh.

Chỉ thấy ở khoảng cách không xa chỗ này, bão cát tung bay, như cuốn tung lên một màng lụa cát, mà trong bão cát, có ánh đèn li ti điểm ngọn lửa lơ lửng trôi nổi, một đường viền thành đá như ẩn như hiện.

Là —— Thận Lâu!

“Giáo chủ, bên ngoài bão cát rất lớn, người mau tém kỹ mành.”Ly Vô Chướng ở bên ngoài gọi vào.

Sau đó, thân kiệu giống như đi vào trong bão sa mạc, sỏi cát dầy đặc như mưa rơi rớt xuống cỗ kiệu, phát ra âm thanh rào rào, sau đó, bốn bề đột nhiên trở nên huyên náo ồn ào.

Bạch Đàm vén lên một góc mành, bị đèn đuốc sáng trưng chiếu vào mặt.

Hắn thật giống như tiểu hài tử lần đầu tiên xuất môn trợn tròn hai mắt, vui mừng nhìn lén thế giới bên ngoài. Thành đá tuy rằng không quá lớn, chợ trong thành ấy vậy mà náo nhiệt phi thường, thật đúng như trong sách miêu tả, bên đường bày bán dị bảo quý hiếm, rực rỡ muôn màu,thậm chí còn có chim bay cá nhảy, không ít thương phẩm ngay cả tên hắn cũng không biết gọi, được thương nhân từ các nơi mang về.

Cũng thật giống bức họa vẽ trong sách, trụ đá màu trắng đứng sừng sững hai bên đường phố, không ít nhà ảo thuật vũ nữ ở trên trụ đá cột sợi dây thừng bằng sợi bông, ở trên dây thừng nhảy tới nhảy lui, quăng đồ phun lửa. Rất nhiều khán giả liền quăng tiền lên trời, có người ra tay hào phóng chính là vung mưa tiền, quang cảnh thật là khiến người hoa cả mắt.

Lần này, đoàn người bọn họ là mặc trang phục Ba Tư tiến vào, nên bị người khác xem là đoàn đội lái buôn qua đường, nên có tiểu thương cầm thương phẩm vây lên chào hàng. Đại khái còn cho rằng đích thị bên trong kiệu có tiểu thư quý tộc đang ngồi, có mấy người nâng lên son bột tiến đến tiếp cận, đều bị nhóm La Sát dữ dằn đánh đuổi.

Thấy Mê Sa đã nhảy xuống ngựa chạy đi, nhìn trái ngó phải, Bạch Đàm có chút không vui mà kêu lên “Này, các ngươi chớ vội vàng đi, bản tọa muốn đi xuống nhìn xem một chút.”

Ly Vô Chướng nghe thấy giọng nói, sai người dừng lại, đi tới trước kiệu, vén rèm xe lên, thấy hắn mặt bộ đồ này, không khỏi hơi ngẩng ngơ “Giáo chủ, người muốn xuống xe?”

Bạch Đàm lấy áo choàng phủ thêm, chỉ lộ ra hai con mắt:”Bản tọa muốn mua đồ!”

Hắn nói xong thì tự mình xuống kiệu. Vu Diêm Phù nhìn theo bóng lưng của hắn, thì nhớ tới cảnh lần đầu dẫn hắn xuống núi. Năm ấy, Bạch Đàm là lần đầu nhìn thấy mùa xuân ở Tây Cương, cũng giống như vậy hân hoan nhảy nhót, thiếu niên mười lăm tuổi năm ấy trường bào tung bay cưỡi ngựa chạy băng băng trên thảo nguyên, giống như một cơn gió, chạy qua trước mặt y.

Bản thân tự cho rằng không có để ý một ngày như thế, vậy mà, lại càng là khó quên.

“Ôi, vị tiểu thư này, nhanh nhanh tới nhìn vòng tay này nha!”

“Nhìn long nhãn mã não này nè!”

Vừa xuống kiệu, Bạch Đàm liền bị một nhóm tiểu thương vây quanh.

Hắn khoác áo choàng, thân hình nhỏ gầy, chân để trần chỉ mang theo vòng đeo, trắng tựa bạch ngọc, cho dù có bị xem như nữ tử, nhưng hắn vẫn không ngại, thật cùng Mê Sa đi chung một đường, tại quán xá cùng người bán rong trái chọn phải lựa. Vu Diêm Phù dõi mắt nhìn theo dáng hình của hắn, hơi nheo mắt, con ngươi lam nhạt có hơi gợn sóng, Cơ Độc nhìn trộm y, trong lòng chỉ cảm thấy rất chi cổ quái.

Sư tôn rõ ràng là muốn chỉnh chết tiểu tử này, thế sao nhìn hắn vui vẻ, cũng giống như rất là sung sướng?

Thực sự không thể nào hiểu nổi. Tâm tư sư tôn, đúng là còn khó hơn dò kim đáy biển.

“A, a!” Một gã có khuôn mặt khôi ngô lỗ mãng chen lại đây, hắn quấn bím tóc dài, mặt áo ngoài chỉ có ống tay và vạt áo bên phải, giống người Tây Cương, một thân toàn mùi tanh, trong tay cầm một cái chén bằng xương đầu dê nạm vàng, bên trong chứa một chất lỏng màu đỏ giống như máu, mùi thơm nức mũi lạ lùng.

Bạch Đàm vừa ngửa thấy thì có chút mắc ói, cả người nóng rang, hắn che miệng lại “Thứ gì! Lấy ra mau!”

Đại hán Tây Cương miệng cười toe toé mặt mày như hoa, y y a a không biết là đang nói cái gì.

Tác Đồ ngăn cản gã Tây Khương cầm đồ đến, giải thích với hắn: “Giáo chủ, đây là dương thai hương, cho, cho nữ nhân điều hòa thân thể, dùng để lấy lòng trượng phu…”

“Cút!” Bạch Đàm nôn khan một chút, không có dừng được lại muốn nôn, giơ tay nắm chặt bím tóc dài của gã người Tây Cương thấy tình huống không ổn định bỏ chạy, “Chờ đã!”

Người kia nghe giọng thì biết hắn là nam tử, lại nhìn thấy tầm mắt mấy người khác đều không có ý tốt, sợ đến mặt xám như tro, sửa lại ngôn từ thông dụng vùng này: “Mấy vị đại nhân, xin tha mạng!”

“Ném vật kia, ta có điều muốn hỏi ngươi.” Bạch Đàm bịt miệng chỉ cái thai dê.

Gã Tây Cương bất đắc dĩ làm theo: “Ngài, mời ngài nói!”

Bạch Đàm nhìn lướt qua những kẻ khác, ngầm ý kêu bọn họ chớ có nghe lén, rồi túm gã qua một bên, hạ thấp giọng: “Ngươi là tên bán thuốc?”

Gã người Tây Cương gật gật đầu.

“Vậy ngươi, có loại cho nam nhân dùng hay không? Ý của ta là,” mặt Bạch Đàm hiện giờ nóng cháy, cũng may có mang mạng che mặt, hắn cũng liều nói thẳng, “Mất dương tinh bồi bổ thân thể.”

“Ồ ——” Gã người Tây Khương lập tức tỉnh ngộ, không nhịn được trên dưới đánh giá hắn một phen, trong lòng cảm thấy người này toàn thân đều lộ ra một luồng khí tức ma mị khó tả, cơ bản không giống những nam nhân bình thường, chẳng trách cần phải bồi bổ. Gã nhếnh mép: “Có thì có, nhưng mà vật kia tươi mới, ngươi phải trả tiền gấp đôi!”

“Dễ nói.” Bạch Đàm cười lạnh, từ trong ngực lấy ra một mảnh vàng lá đưa cho gã.

Gã người Tây Cương hai mắt lập tức tỏa sáng, mang mảnh vàng lá ôm vào trong ngực, liếc trái ngó phải: “Ngươi đi theo ta!”

Tác giả có lời muốn nói:

【 đại Tần 】: Bây giờ là La Mã.

_____________

P/s: Có ai theo dõi hông.