Dưới Biển Sâu

Chương 1



1

Giang Đông đã mất được 3 năm 28 ngày, đúng như mong ước của anh, tôi mở một tiệm hoa, rời xa nơi ồn ào náo nhiệt.

Ngày anh đến, trời nắng chói chang.

Anh tựa người vào tủ kính bên ngoài tiệm, miệng ngậm điếu thuốc, kiên nhẫn chờ đợi người phụ nữ bên trong chọn hoa.

Dưới ánh mặt trời rực rỡ, có một bóng dáng.

Tôi nhìn chằm chằm không chớp mắt, vì sợ rằng bóng ma sẽ biến mất, nước mắt vô thức rơi xuống.

Tôi lảo đảo lao bước ra ngoài, người phụ nữ giật mình, vội vàng xông ra cửa hô.

“Tiệm hoa không cho phép hút thuốc, mau dập đi."

Giang Đông quay người lên tiếng trả lời, ánh mắt nhẹ nhàng quét qua tôi, dừng lại trên người phụ nữ, nghe lời dập điếu thuốc.

Cái nhìn thờ ơ đó ngay lập tức khiến tôi đứng hình tại chỗ.

Người phụ nữ cầm hai bó hoa, hỏi anh ấy thích bó nào.

Anh nhìn cô ấy, bản thân có ý riêng.

“Anh thích loại nào, bản thân em nên biết rõ.”

Với giọng điệu vô tư, hoang dã trong từng cử chỉ của anh ấy, tôi xác nhận người này chính là Giang Đông.

“Anh Đông?"

Tôi gần như không thể kiểm soát được giọng nói của mình.

Lúc này Giang Đông mới để ý đến tôi.

“Gọi tôi sao?”

Anh ấy cong môi mỉm cười.

"Thật hoang đường, đừng nói mấy lời này trước mặt người phụ nữ của tôi!"

Anh ấy hờ hững đánh giá tôi, ánh mắt rơi vào hình xăm cánh hoa trên xương quai xanh của tôi.

“Nên ý tứ một chút."

Anh nói tiếp:

“Vì sợ người phụ nữ của tôi sẽ hiểu lầm, tôi muốn nói cho cô biết, tôi không phải người tên Đông gì đó đâu."

Người phụ nữ xinh đẹp nắm chặt tay Giang Đông, hoa cũng không thèm lấy, kéo anh ấy đi ra ngoài.

"Hoa ở đây không tươi, chúng ta đi chỗ khác đi."

Giang Đông theo chân cô ấy, nhàn nhã bước ra ngoài.

“Giang Đông!"

Tôi đuổi theo phía sau hô to, toàn thân run rẩy.

Giang Đông lên xe, hạ cửa kính xuống, nhướng mày nhìn tôi mỉm cười.

“Thành Nham, đây mới là tên tôi. Hình xăm cũng không tệ."

2

Tất nhiên hình xăm này nhìn không tệ.

Đó là dấu ấn cuối cùng Giang Đông để lại trong tôi.

Trước khi vụ tai nạn xảy ra, tôi đã có một mối tình nồng nàn.

Tôi nằm gục xuống giường với những vết hằn khắp người, không chịu đi ăn ngoài.

Giang Đông mắng tôi kém cỏi nhưng anh ấy vẫn ôm tôi vào lòng rồi đi ra ngoài.

Anh cũng không quên dọa tôi trước khi đi.

"Mua về thì phải ăn. Nếu không ăn, phải chịu phạt."

Tôi nói rằng anh có thể quay về sau khi ăn xong.

Kể từ đó, anh ấy không bao giờ quay trở lại nữa.

Có một vụ tai nạn trên cầu và chiếc ô tô bị lật rơi xuống nước.



Khi được tìm thấy, anh đang trong tình trạng rất tệ, trên tay vẫn ôm túi đồ ăn nhẹ để mang về cho tôi.

Sau khi anh được chôn cất, tôi điên cuồng tìm kiếm dấu vết anh để lại cho mình.



Ngạc nhiên thay, tôi phát hiện ra rằng, ngoại trừ dấu hôn trên xương đòn, chẳng còn có thêm bất kỳ dấu vết nào khác.

Tôi xăm vết dấu hôn sắp phai trên xương quai xanh, mỗi lần bị kim đâm vào là tim tôi đau như cắt.

Sau đó, tôi theo bước chân anh đi khắp Trung Quốc.



Cuối cùng định cư ở Vân Nam.



Đúng như anh mong ước, cô gái ngốc nghếch mà anh nói đã mở một tiệm hoa.

3

Dù toàn thân xụi lơ nhưng tôi vẫn nhớ rất rõ biển số xe của Giang Đông.

Tôi gọi cảnh sát, nói rằng có một chiếc xe đã đâm nát xe điện nhỏ của mình.

Cảnh sát vẫn chưa tìm ra chủ sở hữu chiếc xe.

Đêm đó, tiệm hoa của tôi liền bị đập phá.

Tôi ngồi trên chiếc ghế mây bên ngoài cửa tiệm, vừa khóc vừa cười.

Nhóm người đập phá tiệm dần hạ hỏa, họ nhìn tôi với ánh mắt thích thú.

“Chuyện này buồn cười lắm sao?”

Tên cầm đầu hỏi.

Thật buồn cười, làm sao hắn có thể hiểu được.

Người kia nếu không phải Giang Đông, tại sao lại có người đến đập phá tiệm hoa của tôi?

Tôi chắc chắn đám người này được người phụ nữ đó cử đến.

Quả nhiên, đám người này vì tiếng cười của tôi mà ở bên trong đập phá tan tành, còn cảnh cáo tôi.

Họ bảo tôi cút khỏi Vân Nam.

Nếu không, lần này là đập phá, lần sau bắt gặp sẽ bắt cóc, trói người.

Tôi cười như điên.

Nào, đến đây trói tôi đi.

Tôi không tin Giang Đông của tôi sẽ không đến cứu tôi.

Tôi thật sự không tin.