Dưới Biển Sâu

Chương 2



7

"Hoan hô!"

Những người kia rầm rộ, huýt sáo.

"Anh Nham thật lợi hại! Lần này thật sự rất khác biệt."

"Diễn xuất tốt hơn nhiều so với vở cô gái mèo lần trước. Chân thực và giàu cảm xúc."

"Không phải sao? Nhìn anh Nham của chúng ta suýt chút nữa nhập vai rồi, hahahaha."

Giang Đông đưa tay lên vuốt qua lưng tôi, uể oải giơ qua đỉnh đầu.

Anh ấy mỉm cười, lùi lại hai bước, giả vờ vô tội.

"Để tôi nói cho mà biết, lần này nó đủ hoang dã rồi!"

Tôi có cảm giác như mình vừa rơi vào một hầm băng, cả người c.h.ế.t lặng đứng đó.

“Ồ, chắc không có diễn xuất gì đâu nhỉ?”

Một người đàn ông đeo khuyên tai nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào mặt tôi.

"Nói cho tôi biết, ai cho cô chủ ý dựng lên màn kịch dụ dỗ anh Nham của chúng tôi vậy?"

"Lại còn rất giống nữa, hahahaha!"

Anh ta cười đến thở không ra hơi.

"Còn có cả họ Giang, hahahaha, Giang Đông."

Giang Đông châm một điếu thuốc, thờ ơ nhìn đám người cười đùa cợt nhả, như thể anh đã quen với tất cả những điều này.

Đầu óc ong ong, tôi lấy điện thoại di động ra đưa cho anh ấy xem bức ảnh "Thành Nham" chụp từ diễn đàn.

"Sáu năm trước, quay chụp ở tuyến Xuyên Tây, bối cảnh bên ngoài thị trấn Quan Tả là biển hoa.”

Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Giang Đông:

"Người trong ảnh có phải là anh không?"

Vẻ mặt Giang Đông có chút kinh ngạc, cười nhạo nói:

"Kỹ năng chụp lén thật kém."

"Đây chẳng phải là lần anh Nham đi Xuyên Tây làm việc sao? Tôi cũng có đi, cô đừng nói với bọn tôi anh Nhan đã đi từ lâu trước đó?"

Tôi nín thở và chuyển sang bức ảnh tiếp theo.

“Thế còn cái này thì sao?”

Tôi cắn răng hỏi.

Trong ảnh, cũng là sáu năm trước, bối cảnh cũng là biển hoa Cách Tang, trong ảnh tôi ôm cánh tay Giang Đông cười như một kẻ ngốc.

Giang Đông nhíu mày, đám người đang cười lập tức im bặt.



Tối hôm qua, khi nhìn thấy dấu chân trưởng thành của Thành Nham, tôi thiếu chút nữa đã tin anh ấy không phải Giang Đông, cho đến khi tôi nhìn thấy tấm ảnh chụp ở tuyến Xuyên Tây kia.

Tuy rằng ăn mặc với khí chất có chút khác biệt nhưng thời gian và địa điểm gần như giống nhau.

Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?

Tôi trượt màn hình, càng nhiều ảnh chụp chung xuất hiện trước mắt mọi người, chung quanh vang lên tiếng hít thở.

Cuối cùng, người đàn ông đeo khuyên tai phá vỡ sự im lặng.

"Anh Nham, anh Nham, cái này...anh... "

Vẻ mặt anh ta có chút khẩn trương:

"Chị Minh Châu có biết điều này không?"

Giang Đông bình tĩnh lại, hung hăng rít một hơi thuốc dài.

Nhìn tôi, giận quá hóa cười.

"C.h.ế.t tiệt, dám lấy lão tử làm thế thân?"

Chiếc điện thoại bị người cướp đi, tiếp tục liếc nhìn.

Tôi gắt gao nhìn chằm chằm Giang Đông:

"Nói đi, vậy tấm này thì sao, tấm này có phải là anh không?"

Giang Đông nhìn những bức ảnh đó, tức giận dập tắt điếu thuốc.

"Con mẹ nó chứ, từ lúc nào tôi cười đê tiện như vậy?"

Anh ấy chửi rủa, quay sang người đàn ông đeo khuyên tai:

"Mẹ, gặp quỷ! Tra thông tin người này cho tôi.”

Vẻ mặt tức giận của anh ấy trông không giống như đang giả vờ.

Đột nhiên, một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi.

“Trước đây em chưa từng thấy anh như vậy.”

Tôi nói tiếp: “Thử một cái không phải sẽ biết sao?”

Đám đông yên tĩnh lại, Giang Đông không nói lời nào.

Ở một góc xa, người đàn ông nham hiểm đang im lặng xem kịch đột nhiên lên tiếng.

"A Nham, nếu muốn trong lòng không có nghi ngờ thì cứ để cô ấy kiểm tra, vừa vặn xóa được nghi ngờ của mọi người."

Tôi đã nhìn thấy người đó trong bài đăng trên diễn đàn, Thành Vinh, con nuôi khác của Thành Hổ, có vẻ như không thuận với Thành Nham.

Tôi lấy lại điện thoại, đưa ra một tấm ảnh riêng tư.

“Bên eo Giang Đông có một vết sẹo rất sâu và dài, nó kéo dài hướng về phía trước…”

Giang Đông mỉm cười, người đàn ông đeo khuyên tai bắt đầu trở mặt.

"C.h.ế.t tiệt, chỉ vậy thôi à. Dựa vào cái gì phải cho cô xem nơi riêng tư như vậy? Mẹ nó, đừng có mà được voi đòi tiên!"

Người đàn ông nham hiểm bước tới, nhìn người đeo khuyên tai bằng ánh mắt lạnh lùng.

Bầu không khí trong phòng trở lên nghiêm trọng, hai thế lực lặng lẽ đối đầu với nhau.

Lúc tình thế căng thẳng, cửa phòng riêng bị đẩy ra.

Thành Minh Châu mặc áo ngủ bước vào.

“Người đàn ông của tôi, dựa vào cái gì tôi phải cho cô xem?”

Cô ấy nói xong, khoác tay Giang Đông.

"Sao em còn chưa ngủ?"

Vẻ mặt Giang Đông dịu lại.

"Không có anh ở bên cạnh, em không ngủ được."

Thành Minh Châu nói xong, nắm lấy tay Giang Đông đi về phía tôi như muốn tuyên bố chủ quyền.

“Người đàn ông của tôi không có vết sẹo ở eo, nhưng anh ấy có một vết sẹo trên tay.”

"Bị lưu lại khi còn bé, anh ấy vì tôi mà đánh nhau!"

Cô ấy nhìn tôi đầy chế nhạo.

“Chẳng lẽ, anh Đông của cô cũng có một cái như vậy sao.”

Tôi nhìn vào vết sẹo.

Từ mu bàn tay kéo dài đến ngón út, dấu tích trên ngón út đặc biệt rõ ràng.

Là vết thương cũ.

Giang Đông, quả thực không có!

(Từ đoạn này Thành Nham sẽ đổi thành anh ta thay vì anh ấy vì nữ chính đã xác nhận người này không phải Giang Đông.)

8

Tôi gục xuống tại chỗ như một quả bóng xì hơi.

Thành Minh Châu bảo Thành Nham dỗ cô ngủ.

Thành Nham ngoài miệng nói "Quen em đúng là có bệnh", nhưng vẫn cưng chiều dẫn người trở về phòng.

Trước khi đi không quên dặn dò người đàn ông đeo khuyên tai

Anh ta nói: "Hãy an ủi cô gái này một chút."

Sự “an ủi ” đó khiến nơi đây sôi động trở lại, mọi người đều nở nụ cười rất nham hiểm.

Họ nói rằng sẽ thay phiên nhau an ủi.

Ngay lúc đó, tôi được cảnh sát cứu khỏi đấy.

Vị cảnh sát nhận được báo cáo nói rằng tầng cao nhất của Quảng trường Đỏ có liên quan đến vàng, lúc họ tới, áo khoác của tôi đã bị xé nát.

Đúng vậy, trước đó tôi đã gọi báo cảnh sát rồi.

Đáng tiếc, tôi lại báo sai.

9

Cảnh sát thâm niên đã gắt gao phê bình giáo dục tôi một trận.

Thấy tôi mất hồn mất vía, cuối cùng họ cũng bất đắc dĩ tiết lộ những tin tức mới nhất mà họ thu được.

Tin tức nói:

Giang Đông sinh ra tại một thị trấn hẻo lánh, khi sinh thành công, bố anh đúng lúc xuất cảnh, khi bác sĩ đưa Giang Đông đến cho mẹ Giang, mẹ Giang đã làm ầm ĩ.

Bà ấy nói rõ ràng mình mang thai đôi, vậy tại sao chỉ có một đứa.

Vào thời điểm đó, điều kiện y tế ở các làng, thị trấn vô cùng nghèo nàn, lại không có giấy siêu âm.

Nhưng mẹ Giang vẫn cố chấp, làm ầm ĩ suốt thời gian dài, suýt chút nữa trở thành trò cười ở địa phương, nhưng cuối cùng lại không giải quyết được gì...

Một nguồn tin khác, Thành Nham được nhận nuôi.

Cô nhi viện nơi làm thủ tục nhận nuôi cách nơi Giang Đông sinh ra chỉ vài chục dặm.



Trước những bằng chứng mạnh mẽ, tôi không tìm Thành Nham nữa.

Nhưng Thành Minh Châu không vì điều này mà nới lỏng cảnh giác với tôi, cho dù Thành Nham không phải Giang Đông, cô ấy vẫn muốn ép tôi rời khỏi Vân Nam.

Sau đó, chỗ ở của tôi lại bị đập phá.

Tiệm hoa ba lần mở cửa thì ba lần đều bị phá hủy.

Cuối cùng, khi tôi chuẩn bị khai trương lần thứ tư thì bị bắt cóc.

Tôi luôn cho rằng chính Thành Minh Châu đã bắt cóc mình.

Vì thế, khi nhìn rõ bóng người trong nhà kho bỏ hoang, hy vọng cuối cùng trong lòng tôi đã tan vỡ.

Người bắt cóc tôi là Thành Nham.

Một làn khói phả vào mặt tôi.

“Tôi nên gọi cô là chị dâu hay em dâu đây?”

Khóe miệng anh ta cong cong, khi cười trông như một con quỷ.

"Tôi thực sự ghen tị với người anh em đoản mệnh của mình, vì có được một cô gái đốibvới hắn si mê đến mức không bao giờ quên."

“Nếu không phải tình cảnh không cho phép thì tôi rất muốn thay hắn an ủi cô một chút.”

Anh ta vừa nói vừa nâng cằm tôi lên.

Gần như biến thái, anh ta ngửi ngửi hình xăm trên xương quai xanh của tôi.

“Nhất là cái này, thật đúng là làm cho người ta rục rịch.”

Tôi liều mạng giãy dụa thân thể, cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của anh ta.

“Đồ khốn nạn, coi như tôi nhìn lầm, lại đem súc sinh nhận thành Giang Đông.”

Thành Nham khống chế.

Nắm chặt, mặt của tôi liền bị ép dán vào anh ta.

Hô hấp dừng ở bên gáy:

"Lúc trước là ai đối với tên súc sinh này yêu thương nhung nhớ?"

Lời còn chưa dứt, nụ hôn của ác ma liền rơi vào tai tôi.

Giãy dụa mà không thoát, vặn vẹo cũng không lại, trong khoảnh khắc nước mắt tôi rơi như mưa.

“Giang Đông......Anh ấy thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho anh!”

Thành Nham trong nháy mắt giật mình, chợt dứt ra khỏi tôi.

"Hắn sẽ bỏ qua cho tôi, thậm chí sẽ cảm kích tôi."

Anh ta lại châm một điếu thuốc.

"Bởi vì, tôi sẽ đưa cô đi đoàn tụ với hắn!"

"Đừng trừng tôi, cô là có vài phần nhan sắc, nhưng tôi đoán, chút nhan sắc này của cô có thể địch nổi sự hấp dẫn của quyền thừa kế Thành thị hay không?"

Miệng bị nhét lại, Thành Nham thay tôi lau nước mắt.

"Tạm biệt, em dâu yêu quý của anh!"

Anh ta hiên ngang xoay người, cùng người canh cổng hung ác nham hiểm đối mắt nhau.

Đưa tay lên cổ kéo một đường dài ra hiệu.

Người đàn ông vẻ mặt nham hiểm gật đầu, Thành Nham cũng không quay đầu lại mà lái xe rời đi.