Dưới Bóng Cây Sồi

Chương 404



Nàng nhìn chàng bằng đôi mắt rạng rỡ, rồi nhanh chóng nhặt một chiếc khăn và lau tay. Sau đó, nàng chải mái tóc rối bù của mình và kéo chiếc áo để làm thẳng những nếp nhăn. Có vẻ như nó không làm cho nàng trông đẹp hơn, nhưng ít nhất nàng sẽ đỡ trông giống như một người lang thang.

"Việc tìm kiếm... đã kết thúc rồi sao?"

Riftan, người đang nhìn xung quanh bệnh xá, quay đầu khi nghe câu hỏi của nàng. Mặt Max đỏ bừng khi nàng nhìn chàng kỹ lưỡng. Mặc dù nàng đã sửa chữa ngoại hình rối rắm của mình nhiều nhất có thể, nàng vẫn cảm thấy xấu hổ và kì lạ. Nàng khẽ ho, che những vết máu trên tay áo mình bằng một tay. (bả kiểu muốn đội quần khi crush thì đẹp quá mà bả thì tàn tạ quá =]]]]]])

"Họ nói rằng chúng ta sẽ rời khỏi nơi này trong một tuần nữa... Chàng đã tìm ra thứ gì về các pháp sư hắc ám chưa?"

"... Hãy đi dạo chút đi."

Riftan thở ra một hơi ngắn và quay về phía lối vào. Mặt Max hiện lên vẻ bối rối, nhưng nghĩ đến cơ hội ở một mình cùng chàng, nên vội vã nhặt chiếc áo choàng của mình lên.

Trái tim nàng đập mạnh với sự mong đợi. Trong thời gian qua, chàng đã lục soát thành phố, và nàng thì săn sóc thương binh, vì vậy họ không có thời gian để có một cuộc trò chuyện đàng hoàng. Sau khi nói với các pháp sư ngồi trước lò sưởi rằng nàng sẽ đi một lúc, Max theo Riftan ra ngoài.

Bầu trời đã chuyển sang màu đỏ. Họ đi vòng quanh tòa nhà nơi một bức tường đã sụp và đi đến quảng trường có những trại lớn nhỏ xếp hàng dài. Họ di chuyển nhanh chóng qua những người lính đang bận rộn mang hành lý.

Binh lính đang xếp những rương gỗ lên các toa xe, và khi các hiệp sĩ kiểm tra bên trong các rương và ghi vào sổ cái, Max có thể đoán được những gì bên trong rương... Vật phẩm lấy được từ lâu đài quái vật.

"Vì, vì vấn đề phân phát vật phẩm... Em đã được bảo rằng chúng ta sẽ phải ở lại Osyria một thời gian. Chàng tìm thấy rất nhiều vật phẩm có giá trị sao?"

"Nhiều hơn mong đợi."

Riftan trả lời ngắn gọn và dẫn nàng về phía ngoại ô của thành phố. Có một cầu thang dốc đứng giữa những con hẻm hẹp giữa các tòa nhà trông như nhà kho.

Max nhìn lên cầu thang với đôi mắt tò mò. Chàng sẽ đưa nàng đi đâu? Riftan gật đầu như nói nàng hãy đi theo chàng, và tiếp tục nói với chút khó chịu.

"Trong tầng hầm của lâu đài, một núi kho báu làm từ ma thạch, da Wyvern, và xương và vảy của Basilisk đã được tìm thấy. Trong số đó có cả quặng Orihalcon."

Nàng mở to mắt.

"Orihalcon?"

"Phải."

Một nụ cười mỉa mai xuất hiện trên đôi môi của Riftan.

"Điều đó đã gây ra một cuộc tranh cãi tẻ nhạt. Mọi người dường như bấn loạn lên khi nghĩ rằng có thể có một mỏ Orihalcon ở đâu đó trong địa ngục băng giá này."

"Riftan... Chàng không muốn Orihalcon sao? Em nghe nói rằng quặng Orihalcon là một khoáng chất có giá trị gấp trăm lần so với tiền vàng có cùng trọng lượng."

"Nếu nó được nung chảy thành kim loại."

Chàng nói mỉa mai.

"Phương pháp tôi luyện Orihalcon đã biến mất hoàn toàn sau sự sụp đổ của đế chế Roem. Nó có là gì nếu chúng ta không thể biến nó thành kim loại? Chi phí phát triển mỏ sẽ lớn hơn nhiều so với lợi nhuận."

"Vậy... tại sao những người khác lại tranh cãi về nó?"

"Bởi vì tham lam. Có rất ít người trên thế giới có thể dễ dàng từ bỏ một kho báu khổng lồ. Có khả năng ai đó sẽ tìm lại phương pháp tôi luyện Orihalcon."

Max đã hết hơi khi leo lên cầu thang nên nàng không thể hỏi thêm gì nữa. Bây giờ họ đang đứng trước một đường hầm hình vòm. Nàng nhìn vào lối đi tối tăm với ánh mắt lo lắng.

"Ch-chúng ta đang đi đâu vậy?"

"Ta có một thứ muốn cho nàng xem."

Chàng ôm lấy vai nàng và bước vào lối đi hẹp. Nàng đi theo sát chàng. Họ đi trong bóng tối trong vài phút, và khi ra khỏi đường hầm, ánh hoàng hôn rực rỡ xuyên vào mắt nàng. Max cau mày và thở dốc trong kinh ngạc.

"Ôi chúa ơi... đẹp quá."

Nàng lẩm bẩm như thể bị mê hoặc, và bước vào nơi ánh sáng đang đổ xuống. Nàng không thể tưởng tượng rằng sẽ có một nơi tuyệt đẹp như vậy trong thành phố quái vật. Nàng từ từ quay lại trong sự kinh ngạc.

Chàng đã đưa nàng đến một đại sảnh tròn lộng lẫy. Không, nàng có nên gọi nó là một ngôi đền không? Nàng chưa bao giờ nhìn thấy một nơi như thế, vì vậy nàng không biết phải gọi nó là gì. Max nhìn vào những mảnh thủy tinh đầy màu sắc lấp đầy bức tường và ánh sáng xuyên qua chúng, tô điểm cho đại sảnh rộng rãi. Ánh sáng đang nhảy múa trên nền đá cẩm thạch.

Nàng ngẩng đầu lên. Có một cửa sổ trên trần nhà, và những tia sáng ánh tím của mặt trời lặn chiếu xuyên qua nó. Như thể nàng đã bước vào một ngọn lửa rực rỡ vậy.

Không khí lạnh đến nỗi nàng phả ra hơi thở như sương mù, và nàng vô cùng mệt mỏi, tuy nhiên ở nơi này, như thể ánh sáng của mặt trời nhẹ nhàng thấm vào cơ thể nàng. Nàng nhắm mắt để thưởng thức cảm giác ngọt ngào.

"Em chưa nghe nói về một nơi như thế này..."

"Bởi vì ta đã không nói với ai."

Max bừng tỉnh khỏi sự ngây ngất trước giọng nói dường như đang kìm chế điều gì đó và quay đầu lại. Riftan cũng đứng trong ánh sáng. Nàng ngơ ngác nhìn chàng khi thấy mái tóc màu mun của chàng chìm trong một ánh sáng bí ẩn của màu tím, xanh dương và nâu sẫm.

Làn da chàng trông như nó được làm từ lửa và vàng, và đôi mắt chàng như một đại dương đầy sao lung linh trong đêm. Đột nhiên, một khao khát mãnh liệt bùng cháy trong nàng. Đầu ngón tay nàng ngứa ran với mong muốn được vuốt ve chàng.

Nàng muốn trở thành một với người đàn ông tuyệt đẹp này. Mong muốn mạnh mẽ đến mức trong một khoảnh khắc nàng cảm thấy sợ hãi. Nàng ngước nhìn chàng với ánh mắt khao khát, cả cơ thể đều căng thẳng.

Ngay lúc đó, một hơi thở thô ráp thoát ra từ miệng chàng. Cho đến khi nghe thấy âm thanh, Max mới nhận ra rằng Riftan cũng cảm thấy như nàng vậy. Nhưng như thể rũ bỏ nó, chàng quay lại và đi về phía cửa sổ.

"Ta muốn cho nàng xem nơi này trước khi những người khác phá hỏng nó. Nàng đã chỉ nhìn những con quái vật và xác chết khủng khiếp trong vài tháng qua. Nàng cần một điều gì đó đẹp đẽ để chống lại những ký ức đó."

Khi chàng quay lại lần nữa, Max không thể đọc bất kỳ cảm xúc nào trên khuôn mặt chàng. Một cảm giác thất vọng kỳ lạ ập đến nàng. Riftan tránh ánh mắt nàng và nhìn xuống những mảnh ánh sáng phản chiếu trên sàn, rồi nói với giọng trầm lắng hơn.

"Ta hy vọng khung cảnh này sẽ bảo vệ nàng. Khi nàng gặp ác mộng, hãy nghĩ về những điều hạnh phúc có thể an ủi nàng." (awwwww soft xỉuuuuuuuuuuuuuu)

"Riftan, chàng… cũng vậy sao?"

Trước câu hỏi của nàng, Riftan lại ngẩng đầu. Max hỏi trong lo lắng, cảm thấy một khát khao được đào sâu vào trái tim chàng.

"Chàng đã bao giờ gặp ác mộng chưa? Mỗi khi nó đã xảy ra... Chàng có nghĩ về những điều hạnh phúc không?"

Trên mặt chàng thoáng hiện lên một tia đau đớn rồi lại biến mất. Riftan trầm giọng trả lời.

"Ừ, ta cũng gặp ác mộng. Và chỉ có một ký ức duy nhất đã giúp ta."

Ngay khi nàng định hỏi chàng đó là ký ức gì, như thể biết nàng sẽ đặt câu hỏi, chàng bước ra khỏi ánh sáng và nhìn những hình chạm khắc trên cột nhà.

Max sốc khi nhận ra rằng chàng vẫn đang cố duy trì khoảng cách cảm xúc với nàng. Nàng tin rằng cuối cùng chàng cũng đã mở lòng với nàng, nhưng đó đơn thuần chỉ là cảm xúc nhất thời của chàng giữa lúc chiến tranh cấp bách sao?

Nàng bước đến bên Riftan và vuốt ve cánh tay chàng. Chàng có vẻ hơi lo lắng, rồi choàng tay qua vai nàng. Trái tim nàng, vốn đã đóng băng, lại tan chảy bởi sự ấm áp an tâm đó.

Chàng chỉ là cảnh giác với nguy hiểm. Khi họ rời khỏi chiến trường và đến một nơi an toàn, chàng sẽ hoàn toàn chấp nhận nàng. Nàng tự lẩm bẩm và vòng tay qua vòng eo cứng cáp của chàng.

"Cảm ơn chàng… vì đã đưa em đến đây."

Nàng vùi mặt vào ngực chàng và lẩm bẩm khi cảm nhận được sức mạnh trên tay chàng. Max thở dài run rẩy khi nhìn chăm chú vào vầng hào quang đang phai dần. Khi cơn ác mộng ập đến, nàng sẽ nhớ lúc chàng đứng trong ánh sáng rực rỡ này… (I’m in awwwwwwwwwwww again oft quá huhuhuhu)

***

Khi các linh mục bắt đầu đóng vai trò tích cực trong việc chăm sóc bệnh nhân, khối lượng công việc của nàng đã giảm đi đáng kể. Max sớm góp sức cùng các pháp sư của Tháp Thế giới để điều tra thành phố. Và nàng cũng nhận ra tuyên bố của Anton về việc Thánh Kỵ sĩ theo dõi các pháp sư không hề phóng đại chút nào.

Với danh nghĩa người hộ tống, họ đi theo các pháp sư bất cứ nơi nào họ đến, cố gắng giữ mọi thứ được tìm thấy trong thành phố và quản lý chúng một cách triệt để.

Max cảm thấy không chắc chắn về thái độ của họ. Bây giờ kẻ thù chung đã hợp nhất Tháp Thế giới và Thánh điện đã biến mất, liệu họ có trở thành kẻ thù không?

Max nhìn binh lính của Osyria với ánh mắt lo lắng và di chuyển đến nơi các pháp sư đang tập trung. Lực lượng Đồng minh đã đóng trại bên ngoài vì lo ngại rằng một cái bẫy có thể đã được đặt ở đâu đó trong lâu đài.

Nàng đi qua những doanh trại dày đặc ở quảng trường và dừng lại trước nơi ở được sử dụng bởi các pháp sư. Ở lối vào doanh trại, ngổn ngang những hộp gỗ, nàng có thể thấy Nevin, Alburn, Miriam và Geoffrey đang ngồi thành vòng tròn quanh đống lửa. Nàng đưa cho họ cuộn giấy da mà nàng đang đeo bên mình.

"Phía đông đã được điều tra rồi. Mọi người đã xong chưa?"

Trước câu hỏi của nàng, các pháp sư có những biểu hiện kỳ ​​lạ. Max nhìn họ một cách khó hiểu.

"S-sao vậy? Có vấn đề gì không?"

"Cuộc tìm kiếm đã bị dừng lại."

Miriam, người đang đào đống lửa bằng chiếc đũa sắt, nói thẳng thừng.

"Kể từ bây giờ, họ nói họ sẽ phá hủy thành phố này. Chúng ta sẽ bắt đầu công việc ngay khi tất cả những ai đã vào lâu đài đi ra ngoài."

Mắt Max mở to.

"N-nhưng chúng ta vẫn chưa tìm thấy bất kỳ manh mối nào về các pháp sư hắc ám… Có rất nhiều nơi tớ chưa xem xét..."

"Chúng ta không có nhiều thời gian."

Max ngẩng đầu trước giọng nói lạnh lùng đột ngột. Từ bên trong doanh trại, Kuahel Leon và phụ tá của anh ta đang bước ra ngoài. Max bất giác lùi lại một bước trước sức ép tỏa ra từ họ. Kuahel nhìn nàng bằng ánh mắt sắc bén và chậm rãi nói.

"Nếu chúng ta không rời đi trước khi hết lương thực, chúng ta sẽ chết đói ở đây. Chúng ta phải bắt tay ngay vào công việc."

"C-cấu trúc của thành phố này… đều được làm bằng đá. Sẽ không dễ để phá vỡ nó đâu."

"Ít nhất những bức tường và lâu đài phải bị phá bỏ. Nếu chúng ta rời khỏi nơi này mà không có người giám sát, một ngày nào đó, lũ quái vật thuộc chủng tộc phụ có thể quay lại và làm nơi cư trú."

Max chăm chú nhìn anh ta. Anh ta có lý, nhưng bằng cách nào đó nàng cảm thấy đó không phải là tất cả. Nàng che giấu những nghi ngờ của mình và lựa lời nói của mình một cách cẩn thận.

"Như ngài đã biết, các bức tường của lâu đài được củng cố bởi phép thuật. Ngoài ra còn có một công thức ngăn chặn phép thuật từ bên ngoài. Vì vậy, nếu ngài muốn phá bỏ các bức tường, ngài phải giải quyết chúng trước."

"Tôi đến đây vì vấn đề đó. Xin hãy giải trừ công thức phép thuật càng sớm càng tốt."

Giọng điệu của anh ta giống như một mệnh lệnh hơn là yêu cầu. Vị linh mục, người liếc qua khuôn mặt của các pháp sư với đôi mắt sắc bén màu xanh lá ánh vàng, nói thêm một cách khô khan.

"Mọi người có thể vào trong và nghe kế hoạch chi tiết."

Sau đó, như thể không có ý định hỏi ý kiến ​​của họ, anh ta dẫn phụ tá của mình và đi về phía doanh trại. Geoffrey nhìn anh ta và lắc đầu.

"Tên khốn đó dường như nghĩ rằng khi anh ta ra lệnh, chúng ta phải tuân theo vô điều kiện." ( tui đồng ý, ổng là tên khốn thiệt)

"Người đó là tổng tư lệnh của Lực lượng Đồng minh. Cho đến khi cuộc thám hiểm này kết thúc, chúng ta phải giữ im lặng, huh?"

Nevin lẩm bẩm một cách cay đắng và đứng dậy.

"Nào, hãy vào trong và nghe Selic giải thích chi tiết. Dù là tìm kiếm hay tiêu diệt, tớ cũng muốn kết thúc nhanh chóng và rời khỏi nơi đây càng sớm càng tốt."