Dưới Cội Bồ Đề Bên Tảng Đá Xanh

Chương 1: Hồng y



Cạnh tảng đá xanh dưới cội bồ đề nọ có một vị hòa thượng mặc áo cà sa đang nhắm mắt ngồi thiền định, hơi thở nhẹ nhàng như hòa làm một với thiên nhiên núi rừng. Không ai biết hắn là người từ đâu đến, cũng không rõ hắn đã đến đây từ lúc nào.

"Nè hòa thượng, ngươi nói xem vì sao con người lại chia thành nhiều loại người khác nhau như vậy chứ? Có phải hòa thượng các ngươi cũng như vậy đúng không?"

Một giọng nói trong trẻo cất lên, y lại tới rồi.

Y chỉ mặc một bộ hồng y đơn giản, mái tóc đen được bối tùy tiện bằng chiếc trâm gỗ, vài sợi tóc mai rủ xuống đôi gò má. Y ngồi xổm trên mặt đất, ngũ quan diễm lệ phảng phất đôi nét quyến rũ, đôi mắt sáng ẩn chứa ý cười xảo trá, nhiều lần mở miệng trêu chọc nhưng vị hòa thượng nọ chưa lần nào đáp lại lời y.

"Hòa thượng các ngươi thường nói phổ độ chúng sinh, nhưng chúng sinh nhiều như vậy thì làm sao độ hết chứ? Tên hòa thượng kia, nếu ngươi thiền xong có thể độ cho ta được không? Ta không muốn ở lại nơi đó nữa đâu."

Một chiếc lá bồ đề bay theo gió rơi xuống vai vị hòa thượng, y đưa tay bắt lấy, cũng không vì hòa thượng không để ý mà cảm thấy buồn bực, ngược lại cúi đầu cười nhẹ, đôi mắt phượng đẹp đẽ của y cong lên.

"Hòa thượng ngươi nhàm chán quá đó, mỗi lần ta nói sao ngươi không chịu đáp lại hả? Nếu ngươi còn như vậy thì lần sau ta không thèm đến thăm ngươi nữa, đồ hòa thượng ngốc!" .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O
2. Đừng Làm Nũng Với Anh
3. Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Ta Khóc
4. Sau Khi Nam Phụ Phá Sản
=====================================

Lúc rời đi y để lại một chiếc bánh bao nhỏ.

Vài ngày sau, y lại tới còn mang theo một vò rượu.

"Nè hòa thượng ngươi không ăn cơm à? Bánh bao ta để lại cho ngươi mốc meo hết cả rồi."

Y nhìn chiếc bánh bao vẫn còn y nguyên trên mặt đất, đôi lông mày thanh tú nhíu lại lo lắng rồi nhanh chóng giãn ra. Y ngồi xuống đất mở nắp vò, ngửi hương thơm tỏa ra từ rượu, khóe môi cong lên vui vẻ nói: "Ngươi xem, ta mang rượu đến cho ngươi nè. Đây là hoa tửu nổi danh khắp khu phố của ta, sao ngươi không vì thứ này mà thử phá giới một lần hửm?"

Y lấy chén rượu từ trong ngực ra đưa tới trước mặt vị hòa thượng, sau đó đổ đầy rượu vào hai chén rồi ngửa đầu uống cạn, khuôn mặt trắng nõn nhanh chóng bị bao phủ bởi màu đỏ hồng diễm lệ.

Rượu như mơ hồ chảy xuống từ khóe miệng y, chảy qua chiếc cổ thon dài làm ướt mảnh áo trước ngực. Dường như y đang phiền muộn chuyện gì đó, tay không ngừng rót rượu, miệng lẩm bẩm toàn những lời vô nghĩa.

"Hòa thượng này, chắc ngươi cũng biết tên thư sinh ở Tây thành đỗ trạng nguyên rồi đúng không, đó là lần tổ chức lớn nhất mà ta từng thấy trong đời... Ta cũng muốn đi thi một lần xem sao, khi đó có danh tiếng rồi thì có thể trải qua những ngày tháng thật yên bình, hạnh phúc, thế nhưng đến Bát tự (*) cũng không biết đọc thì đi thi kiểu gì? Đi thi rồi thì làm sao mà hầu hạ người khác đây? Hahahaha..."

(*) Bát tự (hay còn được biết với tên gọi khác là Tứ trụ) là một trong các bộ môn luận giải của văn hóa phương Đông suy đoán về tính cách, vận số của con người. Tứ trụ cơ bản là 4 trụ (hay 4 yếu tố), bao gồm: Giờ; Ngày; Tháng; Năm. Mỗi trụ được xem xét theo 2 chiều là Thiên can và Địa chi. Như vậy, tổng 4 trụ sẽ có 4 Thiên can và 4 Địa chi, do đó, Tứ Tự còn được mọi người biết đến với tên gọi là Bát tự (8 yếu tố).

Y say rồi, y mê man mở to đôi mắt mê hồn của mình ra, đuôi mắt như hương rượu nồng đậm càng làm y thêm phần mị hoặc.

Dưới gốc bồ đề nọ có một nam nhân áo đỏ nở nụ cười, nhưng so với khóc có lẽ còn khó nhìn hơn gấp vạn lần.

"Hòa thượng, sao ngươi không nói chuyện với ta? Có phải ngươi cũng giống những người khác khinh thường ta chỉ vì ta là kỹ nam đúng không? Nhưng nói cho ngươi biết một bí mật này, ta vẫn còn là đồng nam (*) đó... Chỉ cần ra nơi khác hầu hạ bọn họ thật tốt, kiểu gì những người đó cũng bị ta mê hoặc đến choáng váng đầu óc đó haha... Đồ hòa thượng ngốc, lòng bọn họ mấy ai được thanh tâm quả dục như ngươi..." (*)

(*) Đồng nam: trai vị thành niên, trai tân

(*) Thanh tâm quả dục: lòng trong trắng và không ham muốn nhiều.

Y như biến thành mỹ nhân say rượu cợt nhả khua bộ hồng y rồi khẽ cười trước mặt vị hòa thượng. Y đi chân trần bước trên làn cỏ mềm mà múa một điệu say lòng người, giọng nói trong trẻo hóa thành tiếng hát vừa êm ái vừa mềm mại. Thân hình y đung đưa trong làn gió nhẹ, bộ hồng y theo điệu múa mà uyển chuyển, mái tóc đen như tơ lụa khẽ tung bay, nhìn qua trông cực kì nao lòng nhưng cũng cực kì bi thương.

Y lắc lư thân mình rồi ngồi phịch xuống đất, mò lấy vò rượu ngửa đầu uống ực một hớp. Ngón tay khẽ buông lỏng khiến vò rượu rỗng từ từ lăn xuống, thế nhưng y chỉ cười nhạo vài tiếng rồi gập hai đầu gối lên, cúi đầu học mèo con cách đi bằng bốn chân, vừa mang vẻ say rượu lười biếng vừa bò chậm chạp về phía vị hòa thượng.

Khuôn mặt thanh tú tràn đầy vẻ mị hoặc, ngón tay trắng nõn như ngọc vuốt ve khuôn mặt ôn hòa của hòa thượng. Ánh mắt y mê say nhìn hắn, vừa như đang cầu xin vừa như đang thầm thì một chuyện nực cười nào đó: "Hòa thượng, ngươi có muốn ta không?"

Trong lòng hòa thượng chỉ có Đức Phật, dù y có mềm mại quyến rũ như nữ nhân trong phố nhưng tâm hắn vẫn như cũ không hề bị dao động.

Dứt khỏi hồng trần, làm sao phá giới?

Y dựa vai hòa thượng ngủ một đêm, hương rượu dần biến mất trong ánh bình minh. Y tỉnh dậy ôm đầu nói mớ, ánh mắt mê man nhìn hòa thượng, khóe miệng khẽ nhếch nở một nụ cười thỏa mãn.

"Nè hòa thượng, ta vừa nằm mơ đó. Ta mơ thấy khi còn nhỏ gia đình ta vẫn đủ đầy, cha ta không bán ta cho tú bà, mơ cả được lên thư viện rồi thi đỗ trạng nguyên trở về... Ta còn mơ mình tích góp được đủ tiền chuộc thân ra, mỗi ngày cùng tên hòa thượng nhà ngươi ăn cơm uống trà, tụng kinh niệm phật... Tuy rằng điều đó vô cùng tẻ nhạt nhưng không hiểu vì sao lòng ta lại tràn ngập vui mừng..."

Dưới ánh nắng ban mai ấm ấp, nụ cười y vừa thuần khiết lại rực rỡ, đó có lẽ là giấc mộng đẹp nhất mà y từng có.

Những ngày sau đó hầu như ngày nào y cũng đến tìm hòa thượng, có lúc nói về vài ba chuyện thú vị y nghe được trên phố, có lúc ngồi yên tĩnh cầm sách, mặc dù không biết đọc nhưng y lại rất thích ngửi mùi mực trong đó.

Buổi sáng ngoài trời bắt đầu mưa tầm tã, y mặc kệ mọi thứ cầm chiếc ô giấy chạy ra ngoài.

"Tên hòa thượng kia, ngươi nghĩ cây cổ thụ này có thể che mưa chắn gió giúp ngươi à? Mưa như vậy ngươi cũng không thèm tránh là sao!"

Y cầm ô che cho hòa thượng, miệng than thở oán giận vài tiếng, lấy khăn lau đi nước mưa đang chảy trên mặt hắn. Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của hòa thượng bỗng y tiến tới hôn một cái lên khóe miệng hắn.

"Hòa thượng, ta hôn ngươi rồi, ngươi đã phá giới rồi!"

Như mọi lần, vị hòa thường vẫn không đáp lại. Y cắn cắn môi, cuối cùng tức giận ném chiếc ô giấy rồi bỏ đi trong mưa.

"Đúng là một tên ngốc!"

Kể từ ngày hôm đó y cũng không đến đây nữa, mãi cho tới một hôm y lảo đảo chạy tới, người đầy những vết thương chằng chịt.

"Mấy ngày nay hòa thượng không gặp ta, không biết ngươi có nhớ ta hay không?"

Dường như y đã quen với sự trầm tĩnh của hòa thượng, y đưa tay phủi đi những chiếc lá còn vương trên vai hắn, trên cánh tay y hiện đầy những lằn roi đỏ máu, cần cổ trắng nõn toàn là những dấu hôn cùng vết thương, sắc mặt trắng bệch không giống với vẻ hồng hào thường ngày.

Y như hạ quyết tâm cởi bỏ bộ đồ trên người mình, cả người trần trụi quỳ trước mặt hòa thượng, bàn tay khẽ ôm khuôn mặt hắn, đôi môi nứt nẻ từ từ tiến gần, chiếc lưỡi đỏ cẩn thận liếm môi hắn một cách thuần thục.

"Hòa thượng ngươi nói xem... Ta làm vậy có được coi là phỉ báng Đức Phật không? Haha..."

Da thịt y đầy những vết xanh tím cùng những vết thương rỉ máu do người khác để lại. Vốn y định dụ dỗ hòa thượng mây mưa với mình một lần nhưng cuối cùng vì những vết lằn khó chịu mà đành thôi.

Y loạng choạng đứng dậy rồi lùi lại về sau vài bước, nở một nụ cười khổ.

"Ngươi là người của Đức Phật còn ta lại ô uế như vậy, làm sao ngươi có thể phá giới, hủy hoại tâm Phật được chứ!"

"Hòa thượng, ta phải đi đây. Có lẽ cuộc đời khổ sở của ta đã chấm dứt rồi, cuối cùng thì ta cũng gặp được quý nhân. Hắn giúp ta chuộc thân để cùng ta trải qua những ngày thật an yên, còn bảo muốn dạy ta viết chữ nữa... Hòa thượng, ta không trêu chọc ngươi cũng chẳng cần ngươi độ ta, tự ta độ mình cũng đã tốt lắm rồi..."

Y nhặt y phục mặc vào, đứng đối mặt với hòa thượng, hai tay chắp trước ngực rồi nhắm mắt lại.

"Đại sư, xin từ biệt người tại đây."

Y mở mắt ra ngắm nhìn hòa thượng một cách ý nhị, khẽ ngân nga giai điệu ngày ấy rồi bỏ đi. Gió lướt qua những sợi tóc mượt trên trán y, trong mắt hiện lên ý cười hờ hững, cả thêm tiếng khóc nức nở dần trôi dạt vào trong gió.

Y đi rồi.

Dưới cội bồ đề, môi vị hòa thượng khẽ mấp máy, nhưng nhìn lại vẫn là bất động ngồi thiền.