Dưới Vương Triều Cổ Đại

Chương 85: Đi dạo



Nguyên Chiêu Lâm lấy ống nghe ra: “Không nói về hắn nữa, để cháu kiểm tra cho người.”

Thái thượng hoàng thành thục nằm xuống, cởi áo ngoài ra, đợi thứ đồ lạnh lẽo kia chạm vào tim mình, quay đầu sang nhìn Nguyên Chiêu Lâm: " Ta muốn nghe.”

Nguyên Chiêu Lâm đeo máy nghe vào tai ông, nhét sâu vào trong: “Nghe kĩ rồi đếm.”

Thái thượng hoàng thở phào một hơi, lắng nghe nhịp tim của mình, đúng thật là một bài hát ru.

“Bao nhiêu rồi?” Nguyên Chiêu Lâm tính toán một phút trôi qua, hỏi.

“Năm mươi sáu lần.” Thái thượng hoàng cười tươi, răng rất vàng.

Nguyên Chiêu Lâm cầm lấy nghe một lúc: “Không xem là đạt tiêu chuẩn, nhưng mà, có tiến triển.”

Thường công công tò mò ghé đầu tới: “Thứ đồ này chơi vui không? Có thể cho ta thử chút không?”

Nguyên Chiêu Lâm cười đưa cho ông ta: “Có thể, đeo lên tai, đặt lên tim thì có thể nghe rõ nhịp tim của mình.”

Thường công công làm theo lời Nguyên Chiêu Lâm nói, lông mày bất giác nhướng lên, vui mừng nói: “Thật sự là thần kì quá, như tiếng trống vậy, thình thịch thình thịch.”

Ông ta vẫn không nỡ trả lại Nguyên Chiêu Lâm: “Thứ đồ này mua ở đâu thế? Mua cho ta một cái đi.”

“Ta trở về hỏi xem, nếu như có sẽ mua cho ông một cái, mỗi ngày ông sẽ phụ trách nghe nhịp tim của Thái thượng hoàng.” Nguyên Chiêu Lâm nói.

“Được thôi!” Thường công công vui vẻ đồng ý.

Phúc Bảo mon men bước tới, cọ xát dưới chân Nguyên Chiêu Lâm.

Nguyên Chiêu Lâm cúi người xuống bế Phúc Bảo lên, Phúc Bảo thè lưỡi ra liếm tay cô, khiến cô ngứa ngáy, Nguyên Chiêu Lâm giữ lưỡi nó: “Nghịch ngợm!”

Nước miếng Phúc Bảo chảy ra, sắc mặt vui vẻ.

“Phúc Bảo khó mà thân cận với người khác như vậy.” Thường công công nói.

“Chó có linh tính, biết phân đúng sai.” Nguyên Chiêu Lâm sờ đầu Phúc Bảo: “Có phải không Phúc Bảo?”

Phúc Bảo kêu lên hai tiếng, xem như là đáp lại.

“Ai chà.” Thường công công cười nhìn Phúc Bảo: “Sao cứ như nghe hiểu lời Vương phi vậy?”

“Đương nhiên là hiểu rồi, Phúc Bảo là một đứa bé thông minh.” Nguyên Chiêu Lâm đặt Phúc Bảo xuống: “Đi, lấy quần áo ngoài của Thái thượng hoàng tới đây, chúng ta đi dạo.”

Phúc Bảo vẫy vẫy cái đuôi chạy đi.

Thường công công vui vẻ: “Vương phi thật sự coi nó là người sao? Nó nào biết lấy đồ? Càng không biết quần áo ngoài đâu.”

Nguyên Chiêu Lâm chỉ cười không nói.

Một lúc sau, Phúc Bảo gặm quần áo ngoài của Thái thượng hoàng vui vẻ chạy tới, quần áo lê ra đất, nhưng chân nó rất linh hoạt, không giẫm phải, một đường chạy tới đây, may mà trong điện sạch sẽ, không có bụi bặm.

Thái thượng hoàng trừng lớn mắt: “Thật sự nghe hiểu tiếng người sao?”

Thường công công ngơ hẳn ra: “Sao có thể chứ?”

Nguyên Chiêu Lâm cười rồi ngồi xuống, giơ tay ra với Phúc Bảo: “Tay!”

Phúc Bảo ngồi xuống, ngoan ngoãn đưa tay cho Nguyên Chiêu Lâm, đầu lưỡi lộ ra ngoài, vui vẻ tươi cười.

Nụ cười của chó khiến người ta thấy như được chữa trị, nụ cười này khiến trái tim của Thái thượng hoàng như bay bổng lên.

“Cái còn lại!” Nguyên Chiêu Lâm nói.

Phúc Bảo vội buông xuống, rồi đặt tay còn lại lên lòng bàn tay Nguyên Chiêu Lâm.

“Ngoan!” Nguyên Chiêu Lâm cười sờ đầu nó, Phúc Bảo vui vẻ chạy vòng vòng, vây quanh Nguyên Chiêu Lâm.

“Phúc Bảo tới đây!” Thái thượng hoàng nói.

Phúc Bảo vui vẻ chạy tới, nhảy lên ngồi lên chân Thái thượng hoàng, Thái thượng hoàng ôm nó lại: “Chà, không ngờ đứa bé như ngươi còn biết hầu hạ người khác đấy, giỏi lắm.”

Trong Càn Khôn Điện, tiếng nói cười vui vẻ truyền ra ngoài, đến tận nơi xa vẫn có thể nghe thấy.

Từng chút một trong Càn Khôn Điện đều truyền đến tai Minh Nguyên Đế.

“Vương phi trêu đùa Phúc Bảo, Phúc Bảo nghe lời, Thái thượng hoàng vui lắm ạ.”

“Vương phi nói muốn đưa Thái thượng hoàng đi dạo, Thái thượng hoàng đã đồng ý rồi ạ.”

Minh Nguyên Đế nghe bẩm báo, nơi hai hàng lông may thả lỏng ra, đã lâu Thái thượng hoàng không muốn đi ra khỏi Càn Khôn Điện rồi, bây giờ lại bằng lòng đi ra, thực sự là tốt quá rồi.

Xem ra, lão gia tử vô cùng vừa ý với người cháu dâu này.

Tên nhóc lão Ngũ này, ù ù cạc cạc lại cưới được một bảo bối.

Ánh nắng tươi đẹp.

Thái thượng hoàng được Nguyên Chiêu Lâm dìu, ông đưa tay ra che ánh nắng mặt trời, thở dài nói: “Nhân gian này vẫn tốt đẹp lắm.”

Nguyên Chiêu Lâm cười nói: “Người phải ra ngoài vận động nhiều vào, cơ thể con người chính là một cỗ máy, nếu không vận hành, cơ quan sẽ bị lão hóa mất.”

Thái thượng hoàng nghe lời này, như có suy nghĩ: “Câu này của ngươi, ta từng nghe qua.”

Lúc Nguyên Chiêu Lâm nói lời này thì có chút quên tình cảnh, lúc phản ứng lại thì lời đã buột miệng rồi, không thu lại được nữa.

Lúc đang phiền não, nghe Thái thượng hoàng nói như vậy, không khỏi ngơ ra: “Thái thượng hoàng nghe qua rồi sao?”

“Là nghe ai nói nhỉ?” Thái thượng hoàng quay đầu hỏi Thường công công.

Thường công công lắc đầu: “Nô tài chưa từng nghe.”

“Sao lại chưa từng nghe? Lời này quen tai lắm.” Thái thượng hoàng lẩm bẩm nói: “Trí nhớ ngươi kém rồi.”

“Nô tài già rồi, trí nhớ kém rồi.” Thường công công thở dài.

“Thái thượng hoàng người nghĩ xem, rốt cuộc là ai nói?” Nguyên Chiêu Lâm vội hỏi.

Thái thượng hoàng dừng lại, vò đầu bứt tai nghĩ một lúc: “À, nhớ rồi, Tiêu Dao Công nói.”

“Tiêu Dao Công?” Trong đầu của Nguyên Chiêu Lâm hoàn toàn không có bất cứ thông tin gì về người này.

“Tiêu Dao Công thì ngươi không biết đâu, già rồi.” Sắc mặt Thái thượng hoàng hơi ngẩn ra, như nhớ về chuyện rất lâu từ trước: “Y già hơn ta vài tuổi, trước kia đã nghe nói mắc nhiều bệnh, không biết giờ thế nào rồi?”

“Thái thượng hoàng yên tâm, sức khỏe Tiêu Dao Công vẫn ổn lắm.” Thường công công nói.

Nguyên Chiêu Lâm muốn biết Tiêu Dao Công này rốt cuộc là người nào, bèn hỏi: “Vậy vị Tiêu Dao Công đó giờ đang ở đâu? Ông là người ở đâu?”

“Ở trong kinh thành, cũng là nhân sĩ của kinh thành, triều đại của Thái thượng hoàng, ông là đại học sĩ, sau đó vì bệnh mà lui về, lần lui về này đã rất nhiều năm rồi.” Thường công công nói.

Nguyên Chiêu Lâm âm thầm ghi nhớ, nếu như có cơ hội, nhất định phải bái phỏng vị Tiêu Dao Công này.

Hôm nay trời xanh mây trắng, không ít nương nương các cung đều ra ngoài đi dạo, đến cả Hiền phi cũng không rảnh rỗi, đưa theo ma ma thân cận ra ngoài phơi nắng.

Hoa quế nở khắp vườn tỏa hương thơm ngao ngát, Hoàng hậu cũng bị chúng thu hút tới, ngồi ở trong đình của Quý phi và Hiền phi.

Cha của Quý phi Địch thị là đại tướng quân Địch Ngụy Minh, có một con trai một con gái, con trai là Tứ Vương Vũ Văn Trác.

Quý phi là phi tần có công lớn với Hoàng thượng, xuất thân quân hầu thế gia, chưa từng bị cuốn vào chuyện thị phi trong cung.

Bà ngồi cùng Hoàng hậu, khí thế đoan trang, chín chắn vững vàng, lại có vài phần giống như Hoàng hậu.

Nhưng bình thường Quý phi và Hoàng hậu, thậm chí là Hiền phi không nói được mấy câu với nhau, bà là người sảng khoái quyết đoán, về cơ bản không hứng thú với mấy chủ đề của phụ nữ, hôm nay bà ngồi trong đình trước rồi Hiền phi mới tới, sau đó Hoàng hậu cũng tới, bà cũng không tiện lập tức rời đi.

Chán chường nhìn xung quanh, đột nhiên ánh mắt nhìn về một hướng, ngạc nhiên nói: “Đó không phải Thái thượng hoàng sao? Sao hôm nay người lại ra ngoài rồi?”

Hoàng hậu và Hiền phi cũng thuận theo ánh mắt bà nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy Thái thượng hoàng đang đi dạo bên hồ.

“Người dìu Thái thượng hoàng mặc đồ không giống cung nữ.” Quý phi nói.

Khoảng cách quá xa, nhìn không rõ diện mạo, Hiền phi cố gắng mở to mắt ra cũng không thể nào nhìn được.

Hoàng hậu lại nhận ra, nhàn nhạt nói: “Là Sở Vương phi.”

Hiền phi ngơ ra: “Là nàng?”

Hoàng hậu cười nhạt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Hiền phi: “Đến cả con dâu mình Hiền phi cũng không nhận ra nữa sao?”

Hiền phi nghe ra được sự châm chọc trong lời nói này, khẽ mỉm cười: “Thị lực của thần thiếp kém, không tinh mắt thính tai như Hoàng hậu nương nương.”

Lại nữa rồi! Quý phi trợn mắt, bà ghét nhất là khi phụ nữ nói chuyện với nhau lại chửi cạnh khóe, ngầm châm chọc, có gì không thể nói thẳng sao?

Bà đứng dậy: “Thần thiếp đi thỉnh an Thái thượng hoàng.”