Dưới Vương Triều Cổ Đại

Chương 86: Người phụ nữ này quá bỉ ổi rồi



Quý phi đi qua thỉnh an, Hoàng hậu và Hiền phi cũng không thể ngồi đây được, bèn cùng đứng dậy.

Nguyên Chiêu Lâm dìu Thái thượng hoàng đi vài bước bên hồ, ông cảm thấy có hơi mệt rồi, bèn ngồi xuống chiếc ghế gỗ bên hồ, Nguyên Chiêu Lâm thắt áo ngoài cho ông, hôm nay thời tiết nói lạnh thì không lạnh, nhưng cũng tuyệt đối không nóng.

“Được rồi, cần phải kĩ càng đến vậy sao?” Thái thượng hoàng mất kiên nhẫn nói.

“Cần, người đi một đường ra đây cũng khá xa rồi, đang nóng người, không thể để nhiễm gió lạnh được.” Nguyên Chiêu Lâm nói.

“Còn trẻ tuổi như vậy mà hệt bà cụ.” Thái thượng hoàng ngửa cổ lên, để Nguyên Chiêu Lâm bận rộn, vừa ngẩng đầu lên thì thấy nhóm người Hoàng hậu đi tới.

Lông mày của Thái thượng hoàng rũ xuống: “Nhàm chán.”

Nguyên Chiêu Lâm nhìn ra đằng sau, lập tức đứng thẳng dậy, thầm nói trong lòng: Nhàm chán.

Một Hoàng hậu, một Quý phi, một Hiền phi, ba người cùng xuất hiện, đằng sau đương nhiên là kéo theo một đống cung nhân, một đám người như vậy ồ ạt đi tới khiến người ta lập tức cảm thấy ngự hoa phiên có phần chật chội.

Nguyên Chiêu Lâm tiến tới thỉnh an theo đúng quy củ: “Tham kiến Hoàng hậu nương nương, tham kiến Quý phi nương nương, tham kiến Hiền phi nương nương.”

Thỉnh an sai sót, theo quy củ, cô phải gọi Hoàng hậu là mẫu hậu, Quý phi nương nương là Địch Quý mẫu phi, còn lại là Hiền mẫu phi.

Nhưng Thái thượng hoàng ở đây, không ai tính toán với cô cả, bọn họ tiến tới, cúi người xuống: “Thần thiếp tham kiến Thái thượng hoàng.”

Hôm nay Thái thượng hoàng là một ông cụ hiền lành, mỉm cười nói: “Ở đây cả à.”

Hoàng hậu tiến lên, cung kính đáp: “Bẩm Thái thượng hoàng, hôm nay thời tiết đẹp, các tỷ muội đều ra ngoài hoạt động, sức khỏe của Thái thượng hoàng đã tốt hơn chưa?”

“Tốt, không tốt thì có thể ra ngoài đi dạo sao?” Thái thượng hoàng phấn chấn nói.

“Thái thượng hoàng khỏe mạnh là phúc phần của Bắc Đường, Sở Vương phi nói có đúng không?” Hiền phi cười nói.

Nguyên Chiêu Lâm đang mất tập trung,? Cúc tần gì chứ?

Cô đáp: “Vâng, là cúc tần ạ.”

Sắc mặt Hiền phi lập tức trầm xuống: “Vương phi mệt rồi sao?”

Nguyên Chiêu Lâm lắc đầu: “Không mệt ạ, cảm ơn Hiền phi nương nương quan tâm.”

Hiền phi nương nương sắp bị cô làm tức chết rồi.

Quý phi quan sát Nguyên Chiêu Lâm, gần đây vị Sở Vương phi này rất nổi tiếng, tuy bà qua lại với những vị nương nương khác, nhưng trong cung này chưa từng có gì là bí mật, không đến vài ngày, tin tức đã truyền khắp cung rồi.

Vị Sở Vương phi này là Vương phi vào điện chữa bệnh, trước kia tiếng tăm không tốt, nhưng giờ lại thấy cô ngoan ngoãn, dịu dàng đứng bên cạnh Thái thượng hoàng, đối với Hoàng hậu và Hiền phi không tự ti cũng không kiêu ngạo, là một người thấu đáo.

Xem ra, thứ như lời đồn này không đáng tin.

Hoàng hậu cũng đang quan sát Nguyên Chiêu Lâm, từ sau chuyện Nam Châu, bà ta cũng có một phần địch ý với Nguyên Chiêu Lâm, nhưng từ đầu đến cuối đều không đặt Nguyên Chiêu Lâm vào mắt, mà giờ đây nhìn thấy cô cùng Thái thượng hoàng ra ngoài đi dạo, thậm chí còn đích thân dìu Thái thượng hoàng, vậy thì không thể xem thường được.

Tâm trạng của Hiền phi phức tạp nhất.

Bà ta vẫn không thích Nguyên Chiêu Lâm như cũ, thậm chí còn hi vọng Sở Vương có thể bỏ cô, đối với nhà họ Chử, bà ta có lòng lôi kéo, vốn chuyện đã thành công được hơn nữa, nhưng lại bị một câu không đồng ý của Nguyên Chiêu Lâm mà gác lại.

Hết chuyện này đến chuyện khác khiến bà ta hận Nguyên Chiêu Lâm đến tận xương tủy.

Nhưng giờ đây thấy cô được Thái thượng hoàng yêu thích, Thái thượng hoàng lại là người cuối cùng quyết định ai sẽ làm Thái tử…

Hiền phi quyết định trước tiên là sẽ quan sát, cũng tạm thời thu lại ý định đối phó với Nguyên Chiêu Lâm.

Thái thượng hoàng nhàn nhạt nói: “Mệt rồi, về thôi.”

Nguyên Chiêu Lâm đáp một tiếng, rồi đưa tay ra dìu ông: “Vậy thì đi thôi.”

“Cung tiễn Thái thượng hoàng!” Ba người cúi người cung tiễn.

Sau khi Nguyên Chiêu Lâm đưa Thái thượng hoàng về điện, Hoằng Kỳ đến nói phải về phủ rồi.

Xe ngựa một đường về phủ, Nguyên Chiêu Lâm không nói năng gì, cũng không nhìn Dụ đầu heo, chỉ nghĩ lại cảnh tượng ở ngự hoa viên.

Cô có thể cảm giác được tâm trạng của Hiền phi có sự thay đổi nhỏ, giờ đây Hiền phi và nhà mẹ đẻ tạm thời đều không có ý định gì với cô, vì Hoàng thượng và Thái thượng hoàng xem trọng cô.

Chỉ là không có nghĩa tình cảnh của cô đã chuyển biến tốt hơn, nhà họ Chử hoặc Chử Minh Thúy sẽ vì vậy mà càng kiêng kị cô hơn.

Lại thêm Vũ Văn Dụ sắp nhậm chức ở Kinh Triệu Phủ doãn, điều này chẳng khác gì việc ném một viên đá xuống mặt hồ bằng phẳng, hồ nước sẽ rối loại một phen.

Nguyên Minh Đế đối xử lạnh nhạt với Sở Vương, đây là chuyện mọi người đều biết, theo lí mà nói tuyệt đối sẽ không giao trọng trách quan trọng.

Vì vậy, sẽ có người phỏng đoán, đây là ý của Thái thượng hoàng.

Giờ đây bên cạnh Thái thượng hoàng còn có một người được yêu thích nhất là cô, cô còn là Sở Vương phi, nói vài câu cho Sở Vương trước mặt Thái thượng hoàng, trong mắt Hoàng thượng, Sở Vương từ một cái gai nhức mắt trở thành một người nổi trội.

Nếu như nói

Nguyên Chiêu Lâm nhớ lại lần Vũ Văn Dụ bị ám sát trước đó không khỏi thấy run sợ.

“Giúp bản Vương gãi lưng chút.” Đang mải suy nghĩ, bên cạnh truyền đến giọng nói bực bội của Vũ Văn Dụ.

Hắn ra sức cọ xát lưng với đệm, gương mặt sưng vù khó thấy rõ biểu cảm, đến mắt cũng không mở ra được nữa.

Nguyên Chiêu Lâm nói: “Tay của ngươi với được mà.”

Vũ Văn Dụ run rẩy duỗi tay ra, cố gắng mở mắt, đáng thương nhìn cô, tuy chỉ có một đường chỉ, nhưng mà, điệu cười của Nguyên Chiêu Lâm vẫn lọt vào trong mắt hắn.

Hai tay của hắn sưng như móng heo, nhưng phàm những chỗ không có quần áo che đi thì đều bị ong đốt.

Vết thương thật sự rất thê thảm.

Tuy Nguyên Chiêu Lâm cảm thấy người này hung ác, nhưng dáng vẻ này vẫn rất đáng thương.

Cô cách một lớp quần áo gãi cho hắn: “Ở đây sao?”

Cô không có móng tay, cách một lớp áo không gãi được chỗ ngứa, chậm chí xoa xoa như này lại còn càng ngứa hơn.

“Không phải, ngươi thò tay vào trong luôn đi, từ cổ áo thò vào!” Vũ Văn Dụ ngọ nguậy cơ thể.

Nguyên Chiêu Lâm ngồi dậy, kéo cổ áo của hắn ra thò tay vào.

“Ở đây?”

“Một chút nữa.”

“Cánh gà bên trái hả?”

“Của ngươi mới là cánh gà, phía dưới vai.” Hắn cố gắng tức giận trừng lớn mắt nhưng lại không được.

“Ở đâu?”

“… Sao ngươi ngu ngốc thế?” Hắn tức giận: “Phía cánh gà bên trái đấy.”

Nguyên Chiêu Lâm bật cười, thật ra cô biết chỗ nào rồi, vì lúc cánh tay tiến vào, lưng hắn không ngừng di chuyển giữa những ngón tay cô.

“Hay cho một con gà trống kiêu ngạo.” Nguyên Chiêu Lâm cười nói.

“Im miệng!” Vũ Văn Dụ không chút phí sức nhắm mắt lại, cảm giác những nơi mà ngón tay cô đi qua đều vô cung dễ chịu, cũng tha thứ cho sự làm bừa của cô.

Tuy không tha thứ, thì hắn cũng chẳng có cách nào để đối phó cô cả.

“Dùng sức chút, xuống dưới nữa.” Vũ Văn Dụ khẽ hừ nhẹ nói.

Nguyên Chiêu Lâm hướng người về phía hắn, cố gắng cho tay sâu xuống, ngực cô gần như áp vào mặt hắn rồi.

Mặt Vũ Văn Dụ vừa đau vừa tê vừa xót, đột nhiên va phải một vật mềm mại, cảm giác như cơn đau kia đã giảm đi rất nhiều.

Người phụ nữ này quá bỉ ổi rồi, vào lúc này còn không quên quyến rũ hắn.

Có điều, thấy cô gãi chỗ ngứa cũng rất thoải mái, nên tạm thời không tính toán với cô nữa.

Chỉ là, có phải ngực cô độn bông không đấy? Sao lại mềm mại thoải mái như vậy chứ?

Thoải mái đến mức gương mặt hắn không kiềm chế được mà di chuyển, ấn sâu đầu vào trong.