Đường Đua Xanh Hẹn Ước

Chương 1



Trương Tĩnh Thủy lần đầu tiên nhìn thấy Dư Đông, là lúc hắn được ba tuổi.

Mẹ Dư Đông - Triệu Thục Phân và mẹ Tĩnh Thủy - Lý Dĩnh đều là giáo viên, lại sống ở đối diện nhau, cho nên ngày thường quan hệ rất tốt, thường xuyên hẹn nhau đi mua sắm, mua thức ăn, quần áo. Lúc Lý Dĩnh sinh Tĩnh Thủy, Triệu Thục Phân là người đầu tiên mang chồng và con trai đến bệnh viện thăm bạn.

Tĩnh Thủy ngủ trong nôi, bọc một cái khăn trắng, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ. Khuôn mặt nhỏ nhăn dúm dó, đôi mắt nhắm chặt, trên đầu chỉ có mấy cọng thưa thớt màu đen coi như là tóc.

Dư Đông chỉ nhìn thoáng qua, liền thất vọng lẩm bẩm: “Sao lại khó coi như vậy.”

Lời nói còn chưa nói xong, hắn đã cảm giác cái mông hung hăng bị tát một phát, ngay sau đó đã bị ba hắn - Dư Phong dùng sức mà đẩy đến trước giường Lý Dĩnh: “Mau xin lỗi dì Lý đi.”

Lý Dĩnh nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, có chút suy yếu cười cười: “Không sao, trẻ con mà, không hiểu chuyện.”

“Nhưng cũng không thể dung túng nó được, cần phải xin lỗi.” Dư Phong ấn đầu hắn, ngữ khí chân thật đáng tin.

Dư Đông đành phải thuận thế cúi đầu, nói: “Thực xin lỗi dì Lý, con sai rồi.”

Tuy là nói như vậy nhưng trong lòng hắn rất không phục em bé này thật rất xấu xí mà!

Nhưng sau đó, mặt Tĩnh Thủy dần dần mượt mà bóng loáng, đặc biệt là cặp mắt kia, giống như hai giọt mực điểm lên tờ giấy trắng, hơn một chút thì quá nhiều, giảm một chút thì quá ít, càng làm cho người ta khó có thể kháng cự mà yêu thương chính là đáy mắt trong suốt của cô bé.

Thái độ của Dư Đông đối với Tĩnh Thủy cũng chậm rãi chuyển biến, lúc đầu ghét bỏ, sau thì mỗi lần Lý Dĩnh ôm cô bé xuống lầu dạo quanh, hắn đều phải chọc chọc cô bé một lúc.

Thời gian qua nhanh, chỉ chớp mắt Tĩnh Thủy đã ba tuổi, còn Dư Đông, cũng nghênh đón mùa hè thay đổi vận mệnh đời hắn.

Mùa hè năm ấy là đại hội thể thao Châu Á, Dư Đông sáng sớm đã chạy đến nhà Tĩnh Thủy chơi, ngồi cùng cô trên sô pha xem thi đấu bơi lội. Quạt điện kiểu cũ trong phòng khách chạy với công suất lớn nhất, nhưng vẫn không xua tan được cái nóng bức của mùa hạ, âm thanh chuyển động của cánh quạt cộng với tiếng ve kêu ngoài cửa sổ, hết sức ồn ào.

Nhưng Dư Đông không để ý đến những cái này, đôi mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm TV, một phút cũng luyến tiếc dời đi. Trên màn hình toàn là người Âu Mỹ, dáng người cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn, da trắng, hốc mắt sâu hoắm, xanh thẫm giống như nước trong hồ. Bọn họ dùng cánh tay rắn chắc rẽ nước, hạt nước tung xõa lên không trung trong suốt lấp lấp loáng loáng, chân họ như mô tơ cao tốc khởi động, nhấc lên từng đóa bọt sóng, giống như một con thuyền di chuyển băng băng trên biển lớn.

Bạn học Dư Đông đột nhiên chủ nghĩa anh hùng nổi lên quá độ. Hắn nhảy dựng lên, đứng trên sô pha, kích động hô lớn: “Hiện giờ người đang giữ vị trí thứ nhất là kình ngư người Trung Quốc - Dư Đông, chúng ta có thể thấy anh ấy đã búng chân, tốc độ vô cùng khủng khiếp, bỏ xa các đối thủ khác phân nửa thân người, chạm đích rồi, làm tốt lắm, quán quân đã là của Trung Quốc!”

Tĩnh Thủy rất phối hợp vỗ vỗ tay, vẻ mặt sùng bái nhìn hắn: “Anh Đông giỏi quá.”

Nói xong, Dư Đông cảm thấy còn chưa đủ vui sướng, hắn liếc mắt một cái liền thấy mấy đồng vàng chocolate trên bàn, phía trên còn buộc một sợi dây đỏ. Còn có bình hoa giả trang trí.

Hắn ra vẻ cao cao tại thượng nhìn xuống nói với Tĩnh Thủy: “Tĩnh Thủy, mang đồng vàng chocolate kia đến trao huy chương lên cổ anh, cả hoa nữa.”

Tĩnh Thủy vươn tay nhỏ cầm lấy sợi dây đỏ kia, thật cẩn thận đem nó mang lên đầu Dư Đông. Dư Đông ngồi xổm xuống, làm ra vẻ hết sức hưởng thụ, sau đó nhận hoa giả bằng nhựa trong tay Tĩnh Thủy.

Đúng rồi, quốc kỳ nên lấy cái gì thay thế đây? Dư Đông nhìn quanh bốn phía, hắn kéo tấm bố trên sofa xuống khoác ở trên người, dùng giọng điệu ê a xướng lên: “Nghĩa dũng quân tiến hành khúc. Khởi lai! Bất nguyện tố nô lệ đích nhân môn...!” (*)

Tiếng ca kinh thiên động địa, khiến nóc nhà chút nữa thì vỡ toang.

Lý Dĩnh đang ở trong phòng bếp cắt trái cây, nghe được tiếng ca của Dư Đông, ló đầu ra nhìn hai đứa nhóc chơi cực kỳ vui vẻ, liền chỉ cười cười, không lên tiếng.

Đương lúc Dư Đông còn đắm chìm trong vui sướng của thắng lợi, thì một trận tiếng đập cửa thanh thúy vang lên kéo hắn về hiện thực.

Dư Đông sợ tới mức vội vàng vứt bỏ tấm vải bố đầy bụi bặm kia, “cộp cộp cộp” chạy tới mở cửa.

Ngoài cửa là khuôn mặt chính nghĩa của Diêu Khải Hiên, rất giống một ông cụ non.

Thấy bạn tốt, Dư Đông có chút kinh hỉ: “Sao cậu lại tới đây?”

“Chú Dư nói buổi chiều sẽ mang chúng ta đi bơi, bảo tớ đến hỏi cậu có đi không.”

“Đi đi đi, đương nhiên đi.” Dư Đông càng thêm hưng phấn, mấy ngày trước hắn đã vòi vĩnh đòi đi bơi, chỉ là ba hắn mấy ngày nay cùng các giáo viên thể dục khác ra ngoài huấn luyện, hôm nay mới về.

“Vào đi con, đứng ngoài làm gì.” Lý Dĩnh đón hai đứa nhỏ vào nhà ăn trái cây.

Tĩnh Thủy cũng thấy Diêu Khải Hiên, lễ phép thưa: “Chào anh Khải Hiên.”

“Nè, sao lạ vậy, Tĩnh Thủy thích chơi với cậu, mà lại không thích chơi với tớ.” Diêu Khải Hiên cầm miếng dưa hấu vừa nhai vừa nói, trong lúc vô tình nhìn thấy đồng vàng chocolate treo trên cổ Dư Đông, vẻ mặt ghét bỏ hỏi, “Cậu mới làm cái trò gì thế?”

Dư Đông xấu hổ lắm, vội chộp lấy miếng chocolate trên cổ kéo ra, ném lên mâm.

Ngồi được một lát, hai đứa nhóc đứng dậy chào tạm biệt Lý Dĩnh, Tĩnh Thủy luyến tiếc anh Dư Đông, từ trên sô pha nhảy xuống, một tấc không rời đi theo sau lưng hắn y hệt như cái đuôi nhỏ: “Tĩnh Thủy cũng muốn đi.”

“Ngoan, con còn nhỏ, chờ con lớn hơn một chút sẽ cùng các anh đi bơi được không?” Lý Dĩnh kiên nhẫn dỗ dành con gái.

“Anh Dư Đông buổi tối sẽ lại đến chơi với em.” Dư Đông chớp chớp mắt với Tĩnh Thủy.

Tĩnh Thủy gật gật đầu, có chút mất mát ngồi trên sàn nhà.

Trời chạng vạng, Lý Dĩnh mang Tĩnh Thủy đi tắm rửa, lại thoa phấn thơm lên cho cô bé, cùng cô bé ăn cơm chiều, sau đó dẫn cô bé xuống lầu tản bộ.

Ba của Tĩnh Thủy - Trương Hạo Thiên làm công cho một xí nghiệp nước ngoài, ngày nào cũng đi sớm về trễ, cơ hồ là không có thời gian cùng hai mẹ con ăn bữa cơm.

Lý Dĩnh suy nghĩ hẳn là Dư Phong cùng hai đứa nhỏ cũng sắp về, liền dẫn theo Tĩnh Thủy đến chờ ở cổng tiểu khu. Nói đến cũng khéo, vừa đến cổng tiểu khu, thì đụng phải Dư Phong. Hắn mặt không cảm xúc cưỡi xe đạp tới, Dư Đông ngồi phía trước không hoạt bát sinh long hoạt hổ như ngày thường, còn Diêu Khải Hiên cũng cúi đầu thật thấp, như là phạm vào sai lầm gì nghiêm trọng rồi.

Tĩnh Thủy tâm tư đơn thuần, căn bản không chú ý tới vẻ mặt vi diệu của ba người, chào hỏi họ: “Chào chú Dư, chào anh Dư Đông, chào anh Khải Hiên.” Thanh âm giòn tan, giống như dưa lê mới bẻ.

“Vẫn là Tĩnh Thủy nhà chị ngoan nhất.” Dư Phong phủ bàn tay to lên đầu Tĩnh Thủy xoa xoa, ánh mắt hung hăng liếc xéo con trai mình.

Lý Dĩnh không khỏi có chút kỳ quái: “Anh Phong, mọi người hôm nay làm sao vậy? Có vẻ không bình thường nha.”

“Đừng nói nữa, thằng nhóc này, không biết bơi nhưng cứ nhất quyết, vứt bỏ phao bơi, chui ra ngoài, thiếu chút nữa thì chết đuối, cũng may phát hiện sớm, bằng không cái mạng nhỏ cũng đã không còn, thật là lá gan càng lúc càng lớn.” Dư Phong dùng sức khắc chế chính mình, mới không đét vào mông Dư Đông trước mặt Lý Dĩnh.

“Sao lại như vậy?” Lý Dĩnh mới đầu còn không tin, cẩn thận hỏi lại Dư Phong, mới biết rõ ràng chân tướng.

Thì ra Dư Đông bơi được một nửa thời gian liền thấy khát, đòi uống nước, Dư Phong không có biện pháp nào, đành phải đi mua nước cho hắn, để Dư Đông và Diêu Khải Hiên ở hồ bơi.

Diêu Khải Hiên còn an phận, Dư Đông thì không phải như vậy. Hắn phá phách liền từ phao bơi chui ra ngoài, đôi tay bắt lấy phao bơi, chân phía sau thì quạt quạt, cảm thấy như vậy tương đối vui. Ai ngờ phao bơi khá trơn, đột nhiên tuột khỏi tay hắn, càng trôi càng xa, Dư Đông lập tức hoảng sợ, dùng sức vùng vẫy trong nước. Cũng may Diêu Khải Hiên kịp thời phát hiện, gọi người lớn tới cứu hắn, nếu không hậu quả không dám tưởng tượng.

“Trẻ nhỏ bướng bỉnh là rất bình thường, nhưng lần này thật quá nguy hiểm, tôi cảm thấy vẫn nên cho A Đông học bơi lội một chút tốt hơn, để ngừa vạn nhất.” Lý Dĩnh nghe Dư Phong kể xong, trong lòng còn hơi lo sợ đề nghị.

“Chuyện này để sau vậy, dù sao thời gian tới tôi cũng sẽ không cho nó ra ngoài, cứ ở nhà yên ổn cho tôi.” Dư Phong cảm thấy mình ngày thường vẫn là quá dễ dãi với thằng nhóc, cần phải nghiêm khắc quản giáo lại.

“Nhưng cho phép tôi nói một câu nhé, chuyện này anh Phong anh cũng có trách nhiệm, bỏ lại hai đứa nhóc mà đi là rất không an toàn.” Lý Dĩnh lại hảo tâm khuyên giải.

“Còn không phải bởi vì nó muốn uống uống nước sao.” Dư Phong trừng mắt nhìn thằng con liếc xéo, sau đó giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn, “Nhưng chị nói đúng, về sau đi mua đồ gì cũng phải mang bọn chúng cùng đi.”

Còn Tĩnh Thủy, cô bé căn bản không hiểu người lớn nói gì, một đôi mắt đen lúng liếng nhìn chằm chằm Dư Đông, cái miệng nhỏ chu chu phồng phồng, một đôi tay thịt mum múp vội vàng duỗi về phía hắn, miệng nũng nịu gọi: “Anh, anh, ôm đi.”

Lý Dĩnh bất đắc dĩ nhìn con gái: “Con bé này cũng thật là, lần nào cũng bắt anh Đông ôm, anh Phong, à, hay anh cho A Đông chơi với Tĩnh Thủy một lát?”

“Được rồi, được rồi, lát nữa về mới trị tội con sau.” Dư Phong nhìn Dư Đông như được đại xá vội vàng nhảy xuống xe, ông liền đạp xe nghênh ngang bỏ đi.

Dư Đông vạn phần cẩn thận bế Tĩnh Thủy lên, sợ làm cô bé ngã ra đất. Lúc ôm vào lòng, Dư Đông ngửi được trên người cô mùi sữa tắm và phấn em bé thấm vào ruột gan, hắn hít một hơi thật sâu, lại thấy cô bé phì phì khuôn mặt nhỏ, nhịn không được duỗi tay nhéo một cái, Tĩnh Thủy cũng không giận, ngây ngốc mà cười với hắn.

“Tĩnh Thủy à, anh Đông hôm nay đi bơi, có lợi hại không?” Dư Đông tràn ngập ý cười nhìn cô bé, thực chờ mong đáp án.

Tĩnh Thủy ngoan ngoãn gật gật đầu.

“Ngoan lắm.” Hắn nắm tay nhỏ thịt mum múp của Tĩnh Thủy, đột nhiên lại mặt ủ mày ê nói, “Dì Lý à, lát nữa con về không biết ba sẽ trị tội con thế nào nữa.”

“Chuyện này quả thật là con không đúng.” Lý Dĩnh tận lực giảng đạo lý một cách dễ hiểu cho hắn, “Con về sau không được chơi nguy hiểm như vậy nữa, sẽ làm ba mẹ con lo lắng.”

“Dạ.” Dư Đông hiểu chuyện gật đầu, dì Lý nói chuyện luôn xuôi tai hơn so với ba hắn.

Sắc trời dần dần tối xuống, Dư Đông lưu luyến trả Tĩnh Thủy lại cho dì Lý, bước chân nặng nề đi về phía nhà mình.

(*) lời bài quốc ca Trung Quốc, nghĩa là: Hành khúc quân tiến nghĩa dũng. Đứng lên! Những người không muốn làm nô lệ!