Đường Đua Xanh Hẹn Ước

Chương 2



Dư Phong lần này không đánh Dư Đông, bởi vì Triệu Thục Phân khuyên can mãi nên chiều ý vợ mình. Nhưng hình phạt cho Dư Đông là phải ở yên trong nhà, không thể ra ngoài, cũng không thể tìm Tĩnh Thủy và Diêu Khải Hiên chơi, cũng không được xem phim hoạt hình hay chơi đồ chơi gì, chỉ có thể thành thành thật thật làm bài tập ghép vần và tính nhẩm, bởi vì đến tháng 9, hắn sẽ trở thành học sinh tiểu học.

Chuyện này khiến cho Tĩnh Thủy không vui, vừa nghe nói không thể cùng anh Dư Đông chơi, cô bé liền ngồi bẹp trên mặt đất "oa oa" khóc lớn lên, không ngừng múa may tay chân, rất giống một tiểu bá vương, mặc cho Lý Dĩnh lấy thức ăn ngon và đồ chơi để dỗ dành cũng đều không được.

Không có biện pháp nào, Lý Dĩnh đành phải gõ cửa nhà Dư Đông, nói Tĩnh Thủy muốn chơi với hắn.

Dư Phong và Triệu Thục Phân tuy rằng cảm thấy có chút thiệt thòi cho cho Tĩnh Thủy, nhưng nếu cứ để thằng nhóc nhà mình chơi với Tĩnh Thủy, sợ là nó sẽ không nhớ hình phạt nữa, thương lượng nửa ngày, vẫn là khuyên Lý Dĩnh dỗ dành Tĩnh Thủy.

Tĩnh Thủy khóc mệt mỏi, rất nhanh đã ngủ thiếp đi, tay còn ôm con gấu Tiểu Hùng mà hôm sinh nhật Dư Đông đã tặng cho mình.

Đột nhiên ổ khóa truyền đến tiếng mở cửa, Lý Dĩnh ngẩng đầu, vừa lúc thấy được Trương Hạo Thiên mặt mũi lấm lem.

“Tĩnh Thủy ngủ rồi à?” Trương Hạo Thiên dùng khẩu hình hỏi.

Lý Dĩnh gật gật đầu, đưa dấu tay “suỵt”, rón ra rón rén dẫn Trương Hạo Thiên đến chiếc giường nhỏ.

Nhìn vẻ mặt con gái ngủ ngoan, Trương Hạo Thiên trong lòng có chút tự trách, nhưng không có biện pháp, vì có thể cho con gái một tương lai tốt đẹp, ông không thể không liều mạng.

Hai vợ chồng dừng lại chốc lát trước giường nhỏ, sau đó rời khỏi phòng ngủ đi đến phòng bếp cách đó khá xa.

“Thằng nhóc Dư Đông nghịch ngợm kia, đi bơi thiếu chút nữa thì chết đuối, anh Phong và chị Thục Phân phạt không cho nó chơi cùng với Tĩnh Thủy, kết quả là Tĩnh Thủy náo loạn cả đêm, bây giờ mới ngủ đấy.” Lý Dĩnh trên mặt tràn đầy mệt mỏi, thanh âm đè thấp, như thể thì thầm.

“Vất vả cho em, anh cảm giác Tĩnh Thủy đối với thằng nhóc Dư Đông kia còn gần gũi hơn cả anh.” Trương Hạo Thiên khẩu khí không biết là khổ sở hay là tự giễu.

Hai người ánh mắt phức tạp nhìn nhau, nhất thời không biết nói gì.

Sự tình rất nhanh đã có chuyển biến khác. Mấy ngày sau, Lý Dĩnh nhận được điện thoại của một phụ huynh trong lớp, ông ấy nói con của mình cùng người ta đi bơi ở ngoài sông kết quả là bị đuối nước, bây giờ còn đang ở bệnh viện cấp cứu.

Tin tức này khiến Lý Dĩnh hoảng hốt, bà vội vàng thu thập mọi thứ, kéo Tĩnh Thủy thần sắc hoảng loạn chạy tới gõ cửa nhà Dư Đông: “Tôi có một học sinh đi ra sông bơi, kết quả đã xảy ra chuyện, bây giờ tôi phải qua đó một chuyến, ba Tĩnh Thủy lại đi làm, hai anh chị có thể giúp tôi chăm sóc Tĩnh Thủy một buổi không?”

“Đương nhiên không thành vấn đề, chị đi nhanh đi thôi.” Triệu Thục Phân đem Tĩnh Thủy dẫn vào phòng, thúc giục Lý Dĩnh nhanh đi xem học sinh của bà.

“Cảm ơn chị Thục Phân.” Lý Dĩnh vội vàng nói cảm ơn rồi chạy xuống lầu.

“Cảm ơn dì.” Tĩnh Thủy thanh âm ngọt ngào như kẹo sữa, nghe được khiến tâm Triệu Thục Phân cũng mềm đi.

“Thằng nhóc này, hôm nay em Tĩnh Thủy của con đến chơi này, tha cho con một cơ hội, mấy ngày sau lại làm bài tập bù lại đi, đáng tiếc nếu con ngoan ngoãn được một nửa của Tĩnh Thủy, thì ba mẹ đã tạ ơn trời đất rồi.” Vừa thấy Tĩnh Thủy đến, Dư Phong liền có loại tiếc nuối tại sao cô bé này không phải là con mình.

“Hoan hô!” Dư Đông nhảy cao 3 thước, một đường chạy tới trước mặt Tĩnh Thủy.

Vài ngày không gặp được Dư Đông, Tĩnh Thủy không nghĩ ngợi nhiều liền nhào ngay vào lòng ngực hắn, Dư Đông ôm cô bé lên, xoay một vòng.

“Anh ơi em bay lên nè.” Tĩnh Thủy ngọt ngào cười, vươn đôi tay, làm tư thế con chim nhỏ bay lượn.

Một vòng không đủ, Dư Đông đành phải ôm cô bé xoay thêm vài vòng, cho đến khi đến cảm giác đầu có chút choáng váng mới thả cô bé xuống.

Hắn đưa Tĩnh Thủy đến chỗ đồ chơi xếp gỗ bên kia: “Anh dạy em ráp phòng ở, được không?”

“Được ạ!” Tĩnh Thủy vỗ tay tỏ vẻ tán thành. Vì thế Dư Đông tay cầm tay dạy Tĩnh Thủy dùng gỗ xếp phòng ở. Đang lúc Tĩnh Thủy cầm gỗ xếp, hết sức chuyên chú chồng lên trên, hắn đột nhiên muốn trêu nàng một chút, vì thế trộm cầm con búp bê Tây Dương của cô bé, giấu phía dưới sô pha.

Tĩnh Thủy dùng máy khối gỗ xếp ráp được một cái phòng ở đơn giản, vừa quay đầu lại, đã phát hiện con búp bê mình yêu thích biến mất rồi, cô bé mở to hai mắt, hỏi Dư Đông: “Anh ơi, búp bê đâu rồi?”

Dư Đông buông tay: “Búp bê không thấy nữa, biến mất rồi.”

Vừa dứt lời, Tĩnh Thủy trên mặt liền trời chuyển mưa to, “Oa” một tiếng khóc lớn lên.

Dư Đông không dự đoán được cảm xúc của Tĩnh Thủy sẽ biến hóa nhanh như vậy, liền trợn tròn mắt. Hắn chân tay luống cuống ngồi đơ ra, mới nhớ tới lấy con búp bê dưới sô pha ra, vỗ vỗ tro bụi rồi giơ lên trước mặt Tĩnh Thủy, dỗ cô bé: “Xem nè, búp bê Tây Dương của em nè, anh đã tìm được cho em rồi.”

Nhưng Tĩnh Thủy cũng không nín mà khóc càng lúc càng lớn hơn, Dư Đông dỗ dành như thế nào cũng không được. Tiếng khóc khiến Triệu Thục Phân chú ý, bà trừng mắt nhìn Dư Đông: “Con lại ăn hiếp em à.”

“Con chỉ trêu em một chút thôi.” Dư Đông thanh âm nhỏ đến dường như không nghe thấy được.

Triệu Thục Phân không để ý đến Dư Đông, bế Tĩnh Thủy lên, nhẹ nhàng vuốt lưng cô bé, miệng không ngừng nói: “Tĩnh Thủy ngoan, đừng khóc, đừng khóc.” Tĩnh Thủy lúc này mới chậm rãi dừng lại.

Chuyện Dư Đông chọc Tĩnh Thủy khóc tự nhiên là bị Dư Phong biết, ông tức giận đến nói không ra lời, thằng nhóc này thật là không cho người ta bớt lo, vừa xoay đi nó đã gây chuyện.

Buổi tối lúc Lý Dĩnh tới đón Tĩnh Thủy, hai vợ chồng liên tục nhận lỗi, còn kiên quyết tặng rất nhiều trái cây cho bà mới để hai mẹ con ra về.

Học sinh kia sau khi được cấp cứu, cuối cùng cũng sống sót, chỉ là sau đó cảm xúc của phụ huynh em ấy tương đối kích động, trách tội lên đầu Lý Dĩnh, bà cũng không dám cãi lại, chỉ có thể không ngừng trấn an bọn họ.

Sau khi xử lý xong chuyện này, tâm thần và thể xác của Lý Dĩnh đều mệt mỏi, đối với chuyện Dư Đông trêu Tĩnh Thủy khóc chỉ cười cho qua, nói không sao cả.

Chỉ là Dư Đông thì thảm rồi, bây giờ là đã hoàn toàn không thể chơi với Tĩnh Thủy nữa. Hắn đành phải thành thật ở yên trong nhà, chờ ngày khai giảng.

Mùa hè rất nhanh đã trôi qua, Dư Đông và Diêu Khải Hiên cùng nhau vào học ở trường tiểu học phụ cận tiểu khu nhà bọn họ, còn Tĩnh Thủy thì cũng phải đi nhà trẻ.

Lần đầu tiên đưa Tĩnh Thủy đi nhà trẻ quả thực là một khó khăn, cô bé gắt gao ôm lấy Dư Đông, giống một cục kẹo đường dính sát vào người hắn, không ngừng khóc la: “Không, con muốn ở chung với anh Đông cơ.”

“Tĩnh Thủy, buông tay ra đi, anh đi học bị trễ rồi.” Lý Dĩnh luôn luôn hiền hòa cũng có chút giận dữ, nói với cô bé có vẻ uy hiếp.

Nhưng Tĩnh Thủy coi như không nghe thấy tiếp tục ôm Dư Đông không chịu buông tay.

“Tĩnh Thủy, em có phải không nghe lời anh hay không?” Dư Đông nhìn chăm chú vào mắt cô bé, khiếm cảm xúc của Tĩnh Thủy dần dần ổn định lại.

“Nghe.” Tĩnh Thủy mang theo giọng mũi trả lời.

“Nếu em còn như vậy thì anh sẽ giận đó, sẽ không chơi với em nữa, nếu em ngoan ngoãn đi nhà trẻ, sau khi anh tan học sẽ đến chơi với em.” Dư Đông cười có chút giảo hoạt

Một chiêu này cực kỳ hữu dụng, Tĩnh Thủy chần chờ một chút, rồi vẫn là buông lỏng tay ra, bán tín bán nghi mà nhìn hắn: “Anh hứa rồi đó nha.”

“Anh đã lừa em khi nào chưa?” Dư Đông sờ sờ đầu Tĩnh Thủy, gọi dì Lý dẫn cô bé đi, rồi mới chạy như điên đến trường học.

Tiểu học và nhà trẻ không giống nhau, một tiết có 40 phút, ngồi ngay ngắn, nghiêm túc nghe giáo viên giảng bài, về đến nhà cũng không thể lập tức đi chơi mà phải làm bài tập trước.

Nhà trẻ của Tĩnh Thủy cách trường tiểu học của hắn rất gần, tan học sớm hơn hắn một chút. Lúc Dư Đông vừa ra tới, đã thấy Tĩnh Thủy bực bội bất an nhìn ngó tìm kiếm mình, hắn bị bộ dạng này của cô bé chọc cười, vội nhanh như chớp chạy qua nói: “Anh ở đây nè. ”

Tĩnh Thủy lập tức buông Lý Dĩnh ra, bắt lấy tay Dư Đông không thả.

Lòng hư vinh của Dư Đông dào dạt nở ra, hắn tự tin mười phần nói: “Đi thôi, Tĩnh Thủy, chúng ta về nhà.”

Dư Đông mang Tĩnh Thủy về nhà hắn, nhớ tới bài tập giáo viên giao cho hắn, có chút áy náy nói: “Tĩnh Thủy, chờ anh làm bài tập một lát được không? Chút nữa sẽ chơi với em.”

“Kẻ lừa đảo.” Tĩnh Thủy giận dỗi nói, chạy đến đống đồ chơi xếp gỗ của Dư Đông, bắt đầu tự chơi một mình.

Dư Đông nhịn cười đi đến bên cạnh cô bé: “Anh có lừa em bao giờ chưa? Bây giờ chơi với em ngay đây.”

Khuôn mặt Tĩnh Thủy đang nhăn nhó trong nháy mắt đã giãn ra, hoan thiên hỉ địa bắt đầu chơi xếp gỗ.

Đèn sàn đặt dưới đất phát ra ánh sáng màu vàng cam, chiếu lên sườn mặt chăm chú của hai đứa trẻ, đặc biệt ấm áp.

Đương nhiên, Dư Đông cuối cùng vẫn là bởi vì tan học không có làm bài tập về nhà, bị Dư Phong và Triệu Thục Phân mắng một trận.

Ngày tháng trôi đi như dòng nước chảy, trong nháy mắt Dư Đông vào tiểu học đã một tháng, quen biết rất nhiều bạn bè mới, cũng đã thích ứng với sinh hoạt ở tiểu học, nhưng lại xảy ra một chuyện làm hắn vô cùng không vui.

Trẻ con luôn là không giữ được bí mật. Diêu Khải Hiên trong một lần nói chuyện phiếm, đã không cẩn thận kể ra chuyện Dư Đông đi bơi, thiếu chút nữa chết đuối. Tục ngữ nói rất đúng, chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Chuyện này nháy mắt nổ tung ra trong đám trẻ con, càng truyền càng thái quá, từ Dư Đông bơi trong hồ biến thành bơi ngoài sông, từ cầm phao bơi đến lẻ loi một mình nhảy vào, cuối cùng thậm chí truyền tới tai giáo viên, trong tiết giáo dục về an toàn bị đưa ra làm ví dụ xấu.

Dư Đông tâm tình buồn bực, vốn dĩ muốn tạo một hình tượng tốt đẹp, trước mặt các bạn học, bây giờ thì hỏng rồi. Vì thế, khi giáo viên lại nói thêm một lần nữa về chuyện này, hắn có chút không phục giơ tay phản đối.

“Có chuyện gì sao? Dư Đông?” Giáo viên nghi hoặc khó hiểu nhìn hắn.

“Cô giáo, em nhất định sẽ học bơi thật giỏi!” Hắn cơ hồ là dùng âm thanh với tần số đê-xi-ben lớn nhất hét lên, vừa dứt lời, cả lớp đều cười vang dội.

“Mọi người không được cười bạn học Dư Đông.” Giáo viên vội duy trì kỷ luật, “Cô tin tưởng em ấy nhất định có thể, mọi người cũng nên cho em ấy sự cổ vũ lớn nhất có được không?”

Tiếng vỗ tay nổi lên như sấm, Dư Đông đỏ mặt xấu hổ ngồi xuống.

Nói đến cũng thật là trùng hợp, không lâu sau đó trường Thể dục Thể thao thành phố đến trường tiểu học chọn nhân tài, Dư Đông và Diêu Khải Hiên may mắn được lựa chọn.

Lúc tan học Dư Đông tâm tình rất tốt, vừa gặp Lý Dĩnh đã gấp không chờ nổi mà khoe: “Dì Lý ơi, con đã được trường Thể dục Thể thao thành phố chọn rồi.”

“Chúc mừng con, vậy sao này muốn làm vận động viên bơi lội phải không?” Lý Dĩnh ôn hòa cười, nghe hắn thuật lại không sót một chữ.

“Dạ đúng vậy, trước đây con chỉ xem trong Tivi, nhìn các anh chị thi đấu, cảm thấy rất hâm mộ, muốn giống như họ. Bây giờ mọi người lại lấy chuyện bơi lội lần trước, ra cười con, con cũng muốn chứng minh cho bọn họ thấy tương lai, là ai lợi hại.” Dư Đông ánh mắt kiên định chưa từng có như là hai ngôi sao lấp lánh trên nền trời.

Lý Dĩnh khen ngợi nhìn Dư Đông, đẩy Tĩnh Thủy đến trước mặt hắn: “Anh Đông của con muốn đi học bơi, con cho anh ấy một chút cổ vũ được không?”

“Mẹ ơi, Tĩnh Thủy cũng muốn học bơi.” Tĩnh Thủy ôm chặt tay Lý Dĩnh dùng sức lay lay.

“Bây giờ con còn nhỏ, chờ lớn một chút thì có thể cùng anh đến học trường Thể dục Thể thao” Lý Dĩnh tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng căn bản chưa từng nghĩ sẽ cho con gái phát triển theo hướng này.

“Tĩnh Thủy, nghe mẹ em nói đi, anh ở trường Thể dục Thể thao chờ em.” Dư Đông nhẹ nhàng móc ngón út cô bé.

“Được!” Tĩnh Thủy khóe miệng cong thành một hình cung, nghiêng đầu nhìn về phía Dư Đông, giọng nói lảnh lót “Anh hứa rồi nhé.”

“Anh có bao giờ lừa em chưa?” Dư Đông đáy mắt và trên mặt đều là tươi cười không che giấu, bắt lấy tay Tĩnh Thủy chạy về phía trước.

“Đi, chúng ta đi báo tin tức tốt này cho ba anh biết nhé!”

Lý Dĩnh nhìn bóng dáng hai đứa nhỏ chạy đi, khoan dung cười cười, rồi cũng vội đi theo.

Dư Đông không ngờ tới chính là, khi hắn hứng thú bừng bừng chạy về nhà, đưa tờ bảng biểu muốn ba ký tên, ba hắn nhìn tờ giấy kia chăm chú hồi lâu, sắc mặt nghiêm trọng hỏi: “Con có biết học Thể dục Thể thao có nghĩa là gì không?”

“Là có thể học bơi lội.” Hắn không cần nghĩ ngợi trả lời.

Dư Phong thật không biết nên nói thằng nhóc này như thế nào, chắc là trong từ điển của nó không có hai chữ “vất vả” rồi.