Đường Đua Xanh Hẹn Ước

Chương 11



Cuộc thi đấu tuyển chọn năng khiếu cấp tỉnh lần này diễn ra ở thành phố H, trung tâm thể dục thể thao đã đặt một chuyến xe buýt đưa tất cả các vận động viên đến ga tàu hỏa, sau đó mọi người sẽ ngồi xe lửa đến thành phố H.

Thời điểm đó còn chưa có xe điện ngầm, nên toàn đội đều ngồi xe lửa sơn màu xanh. Khi chiếc xe lửa với thân mình thật dài, bày từng toa từng toa dừng ở trước mặt Tĩnh Thủy, cô há to miệng nhìn con quái vật khổng lồ này, cảm thấy mới lạ cực kỳ. Trong ký ức, mẹ hình như cũng đã từng mang cô đi xa nhà một lần, từ lúc cô còn rất nhỏ, cho nên xe lửa trông như thế nào cô đã sớm không nhớ nữa.

Có rất nhiều người đều là lần đầu tiên ngồi xe lửa, giống như thằn lằn bò lên bò xuống, sờ đông sờ tây, nhìn chỗ nọ chỗ kia, cho đến khi huấn luyện viên quở trách, thì trong xe mới an tỉnh lại.

Lưu Tư Dư làm như đã trông thấy rất nhiều lần rồi, cô ta ngồi đối diện Dư Đông bắt chuyện: “Sư huynh, em có chút khẩn trương.”

“Các em có gì mà phải khẩn trương chứ, lần này mang các em đi chỉ là học hỏi kinh nghiệm, nếu các em thực sự lấy được thành tích thì tốt, người khẩn trương phải là anh mới đúng.” Dư Đông ngoái đầu ra cửa sổ xe, ánh mắt mơ hồ vô định, lần này là cơ hội ít ỏi còn lại của hắn.

“Các em biết không? Dư Đông cậu ấy có một biệt hiệu, gọi là ‘Ngũ a ca'. Diêu Khải Hiên hứng thú bừng bừng phổ cập khoa học cho các cô.

“Ngũ a ca? Đó không phải là Vĩnh Kỳ sao?” Tĩnh Thủy mờ mịt hỏi, tuy rằng mẹ không cho cô xem 《 Hoàn Châu Cách Cách 》, nói rằng con nít không thể xem nhưng ít nhiều cô cũng biết một chút.

“Ngũ a ca này không phải là Ngũ a ca đó, nói đến cũng rất kỳ lạ, sư huynh Dư Đông của các em, mấy năm nay tất cả các giải thi đấu lớn, đều là xếp thứ năm, các em nói có buồn bực hay không?”

“Cậu nói ai là Ngũ a ca hả? Cậu cũng không tốt hơn chỗ nào đâu.” Dư Đông dùng sức đẩy bả vai Diêu Khải Hiên.

“Được rồi, không nói nữa, chúng ta chơi cờ phi hành đi.” Diêu Khải Hiên từ trong ba lô lấy ra bảo bối tùy thân của mình.

“Được.” Tĩnh Thủy nháy mắt đem chuyện Ngũ a ca vứt đến trên chín tầng mây.

Dư Đông vận may là thật sự đen tối vô cùng, quân cờ thứ nhất của mọi người đều đã sắp đến điểm cuối, hắn lại một cái cũng chưa ra.

“Sư huynh, xem ra vận khí anh không tốt nha.” Lưu Tư Dư dùng ngón tay mảnh khảnh cầm cầm quân cờ thứ nhất của cô ta, thả vào trong điểm cuối rồi nheo mắt cười với hắn.

Dư Đông thất thần, ném xúc xắc, trái tim cũng lắc lư không ngừng theo chiếc xe lửa.

Trời chạng vạng tối thì rốt cuộc mọi người cũng tới được thành phố H, ngồi một ngày xe lửa, cả đám đều mệt mỏi nằm la liệt, thấy cái giường lớn ở khách sạn giống như thấy mẹ ruột vậy, vội vàng lao tới ngã đầu vào rồi ngủ say đi mất.

Ngày hôm sau huấn luyện viên mang mọi người đến khu vực thi đấu để làm quen địa hình, tìm kiếm cảm giác nước, chuẩn bị tinh thần để sáng ngày mai thi đấu cho thật tốt.

Khác với các cuộc thi đấu ở thành phố vốn rất vắng vẻ, thi đấu cấp tỉnh rõ ràng là rất được mọi người coi trọng, khán đài không còn chỗ ngồi nhưng mà Dư Đông vẫn nhìn ra được phần lớn đều là người ở thành phố H, bởi vì thỉnh thoảng lại có người đi về phía các vận động viên thành phố H.

Trong mấy năm nay, thi đấu cấp tỉnh chính là một bức tường trong suốt đối với hắn, khiến cho ý đồ đột phá của hắn, đều gặp phải trắc trở, chính là một chướng ngại vật, cản trở con đường tiến lên của hắn.

Nhưng lần này thì không giống như vậy hắn đã đưa chính mình đi vào tuyệt lộ, cho dù là có vỡ đầu chảy máu thì cũng phải vượt qua.

Dư Đông ngực có chút khó chịu, hớp mấy hớp không khí ẩm ướt vào trong miệng, cảm giác nếu không làm vậy thì sẽ nghẹn đến chết.

Vòng loại ngoài dự đoán tiến hành vô cùng thuận lợi, Dư Đông với thành tích xếp thứ ba nội dung 400m tự do, tiến vào trận chung kết.

Sau khi thi xong, hắn dùng khăn lông xoa xoa bọt nước trên người, phủ thêm quần áo, đi về phía thân hình nho nhỏ trên khán đài.

Tĩnh Thủy đã sớm thay áo tắm, bên ngoài khoác áo khoác, đôi tay nắm thành quyền, chống đỡ cằm, hai mắt nhìn chằm chằm phía trước như một con cá chết.

Dư Đông dùng tay chạm một chút vào bả vai cô, phát hiện toàn thân cô lạnh đến dọa người, liền tươi cười một cái hết sức vô hại, muốn cô thả lỏng một chút: “Lo đến như vậy sao? Em là một trong số các tuyển thủ nhỏ tuổi nhất trong tổ của mình cho dù thua cũng không sao, coi như là tiếp thu kinh nghiệm.”

“Nhưng mà em muốn thắng.” Trong mắt Tĩnh Thủy giống như có một ngọn lửa nhỏ đang bừng lên trong đêm tối.

Vừa nói xong thì thấy có một đám đông chen chúc về chỗ kiểm tra danh sách, Tĩnh Thủy đứng dậy, trên người bởi vì lạnh lẽo mà nổi lên cả da gà vẫn còn chưa tiêu hết: “Anh ơi em đi điểm danh.”

“Cố lên.” Dư Đông rống to lên, chấn động đến lỗ tai cô cũng muốn đau.

Tĩnh Thủy là lần đầu tiên tham gia thi đấu với quy mô lớn, rối loạn trước khi bước vào trận tuyến là hết sức bình thường, tuy rằng ngoài mặt cô giả vờ như cái gì cũng không sao, nhưng thân thể vẫn không lừa được người khác. Trong lúc điểm danh, suýt chút nữa đã đi nhầm chỗ.

Cô là một trong số các vận động viên nhỏ tuổi nhất trong tổ nhi đồng. Tuy rằng vóc dáng cao hơn các bạn cùng lứa rất nhiều nhưng nếu đặt vào trong thi đấu, giống như lọt vào rãnh biển Mariana, lọt thỏm trong đám người.

Tiếng còi đánh gãy suy nghĩ miên man của cô, hiện tại đã không có đường lui, cho dù sợ hãi cũng phải gồng mình tiếp tục.

Cô tùy tiện lau lau lòng bàn tay đã dính đầy mồ hôi lên người, chặt chẽ níu lấy trụ bục xuất phát bên cạnh, giống như sự khẩn trương toàn thân mình có thể thông qua cánh tay, truyền đến đến bục xuất phát vậy.

Tiếng nổ súng vang vọng khắp Câu Lạc Bộ Bơi Lội, thân thể chúi về phía, trước cô dùng sức đạp một cái vào bục xuất phát, cả người lao vào trong nước. Khi cô có phản ứng lại kịp, thì chung quanh đã là một thế giới màu lam, trước mắt ngoại trừ nước, thì cũng chỉ có một chuỗi bọt cho chính mình phun ra.

Dư Đông ngồi trên khán đài, liên tục lắc đầu. Tĩnh Thủy xuất phát chẳng ra gì, xếp ở một trong số những người cuối cùng, điều này đối với bơi lội cự ly ngắn là vô cùng bất lợi, chút nữa có muốn nước rút thì cũng khó.

Tĩnh Thủy cũng không biết hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy, cánh tay nặng đến mức cô không nâng dậy nổi, tuy rằng đã điều động sức lực toàn thân để đạp chân, nhưng chỉ có thể tiến lên được một khoảng cách bé nhỏ không đáng kể, cả người giống như bị trói vào một cục đá, sắp chìm xuống đáy hồ.

Tuy rằng biết mình trạng thái không tốt, nhưng ý chí quật cường của cô nổi lên, cô không muốn từ bỏ, cho dù cuối cùng là phải mệt đến chết, cũng phải liều mạng đến hơi thở sau cùng.

Cô mở ra cánh tay, vẽ ra nửa vòng tròn thật lớn, muốn lợi dụng dòng nước tiến lên, ý đồ có thể lợi dụng dòng nước để tăng tốc, cái đầu ngoi lên ngụp xuống, như một mũi khoan phá tan lực cản, chân cũng nhanh hơn, có chút vặn vẹo biến hình.

Dư Đông nhìn cô lấy ưu thế mỏng manh vượt qua một tuyển thủ, nhưng bởi vì bị rơi lại quá xa so với những tuyển thủ khác, người gần nhất cách cô một nửa thân người, chỉ trong 25m cuối cùng là tuyệt đối không thể kéo lại.

Tĩnh Thủy tựa hồ cũng ý thức được chênh lệch, càng thêm cố sức, thế tới rào rạt, bám chặt lấy vị trí phần eo của đối thủ, nhưng mà cho dù cô có rút ngắn lại được khoảng cách một cách từ từ, thì cuối cùng khi đến đích tuyển thủ kia vẫn trước cô một cái đầu.

Cô xếp thứ tư, nếu so với các tuyển thủ thân thể khỏe mạnh hơn mà nói, thì bơi như vậy đã coi như không tệ, chỉ là Dư Đông cảm thấy cô bé này, nhìn thấy thành tích như vậy khẳng định sẽ khóc ngay.

Nhưng hắn tiên đoán vẫn là hơi quá. Sự thật Tĩnh Thủy sau khi chạm vách, thở hổn hển một hồi mới khôi phục lại sức lực cánh tay, giống như búp bê bị xì hơi, mềm như bông, đau đớn thông qua thần kinh trên đùi truyền khắp toàn thân chạy lên đại não.

Năng lực mình ra sao cô cũng rất rõ ràng. Cũng không biết vì cái gì, trong lòng cô vẫn mang tâm lý may mắn cảm thấy chút nữa sẽ có niềm vui bất ngờ.

Cô cắn môi về tới chỗ ngồi, không nói một lời.

“Muốn khóc thì khóc đi.” Dư Đông thà là Tĩnh Thủy lúc này khóc lớn om xòm một hồi, còn tốt hơn là im lặng không nói gì.

Những lời này của Dư Đông là cái chốt mở, khởi động tuyến lệ của Tĩnh Thủy. Tĩnh Thủy cúi đầu, nước đã đong đầy trong hốc mắt, ngay sau đó một giọt nước mắt to như hạt châu rơi xuống, rớt lên trên quần cô, lưu lại một mảnh nhỏ vệt nước.

“Đừng khóc, đừng khóc.” Chỉ cần Tĩnh Thủy vừa khóc, Dư Đông liền không biết làm sao, hắn luống cuống tay chân đào đào trong balô của mình, móc ra một bao khăn giấy dúm dó, đưa cho Tĩnh Thủy. Tĩnh Thủy dùng âm thanh cơ hồ là không nghe rõ được nói “Cảm ơn anh”, theo sau liền dùng khăn giấy lau nước mắt.

“Tĩnh Thủy sao vậy?” Diêu Khải Hiên chú ý tới Tĩnh Thủy có điểm không thích hợp, quan tâm hỏi.

“Vòng loại thể hiện không tốt, bị đào thải.” Dư Đông thay cô trả lời.

“Không sao đâu Tĩnh Thủy, em xem các bạn của em không phải cũng chưa có ai vào được vòng bán kết hay sao? Đừng khóc, không có gì phải khổ sở.” Diêu Khải Hiên ngồi xổm xuống bên cạnh Tĩnh Thủy, ôn nhu an ủi.

Tiêu hao hết một đống khăn giấy, Tĩnh Thủy rốt cuộc cũng lau sạch nước mắt, đôi mắt hồng hồng, nhưng vẫn cười nói: “Em không sao, cảm ơn anh Khải Hiên.”

Nói xong cô lại chống cái đầu nặng như khối gỗ chìm vào im lặng, Diêu Khải Hiên thấy khuyên không được cô, đành phải thở dài bỏ đi.

Cứ tiếp tục như vậy thì cũng không phải là biện pháp. Dư Đông bắt lấy cổ tay cô, kéo cô đi xuống khán đài: “Đi, anh có chuyện muốn nói với em.”

Hai người dừng lại ở trước bản thông báo thành tích, thành tích 100m bơi ếch Tổ thiếu nhi đã có, thứ hạng của Tĩnh Thủy thuộc vị trí những người không được chọn, nhưng thành tích này so với những gì mà ngày thường cô biểu hiện thì tốt hơn một chút.

“Còn không vui nữa không?” Dư Đông thấy Tĩnh Thủy nét mặt không có biến hóa gì, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề, “Tĩnh Thủy, em có nghĩ tới vấn đề của em khi bơi là gì không?”

“Khẩn trương.”

“Ngoại trừ cái này thì còn gì nữa?”

“Em không biết.” Tĩnh Thủy ảo não gãi gãi tóc, cái gì cũng nói không nên lời.

“Huấn luyện viên Thư có phải đã từng dạy em, khi bơi ếch phải bơi như thế nào thì mới nhanh nhất, khi quạt nước và đạp chân phải như thế nào để có hiệu quả tốt nhất không?”

Tĩnh Thủy gật gật đầu, có chút không rõ hắn đang nói cái gì.

“Cái em thiếu chính là cảm giác nước, chỉ nghĩ đến tốc độ mà không điều động được sức lực của toàn thân.”

“Cảm giác nước là gì?” Trong ấn tượng, huấn luyện viên hình như đã từng nói qua từ này, nhưng mà có chút thâm sâu, cho nên Tĩnh Thủy đã sớm quên mất.

“Theo như anh hiểu, cảm giác nước chính là khả năng lớn nhất, mà chúng ta có thể để đem hiệu suất, tốc độ quạt nước và đạp chân phát huy đến tối cao, về sau khi em huấn luyện có thể thử đạp chân với một lực độ khác, quạt nước với một phạm vi khác, em sẽ tìm được biên độ thích hợp nhất đối với bản thân mình, còn nữa, không cần khẩn trương như vậy, sắp biến thành thạch cao rồi.”

Mây đen trên mặt Tĩnh Thủy rốt cuộc cũng tan đi, xuất hiện một chút ánh dương tươi đẹp: “Cảm ơn, cảm ơn anh.”

Thấy Tĩnh Thủy cuối cùng cũng bình thường trở lại, Dư Đông cảm thấy cũng không có uổng phí một phen miệng lưỡi, bước đi nhẹ nhàng đi về phía triều khán đài: “Đi, xem thi đấu tiếp theo, cổ vũ những người còn lại.”

Tĩnh Thủy lúc đó chỉ dự thi một hạng mục, cho nên kế tiếp không có việc gì, an phận ngồi trên khán đài, chờ Lưu Tư Dư thi đấu, trong lòng thế mà lại có chút kích động và khẩn trương.

Cùng lứa tuổi nhưng tố chất tâm lý của Lưu Tư Dư tốt hơn so với cô rất nhiều. Đứng giữa một đám người cao to, cô ta không hề có sự sợ hãi, hiên ngang ngẩng đầu, giống như tất cả những người khác đều là con kiến.

Cô ta cong lưng, phần lưng uốn thành một hình cung duyên dáng, làn da trắng nõn dưới ánh nắng chiếu xuống trở nên sáng trong.

Sau tiếng súng lệnh, Lưu Tư Dư thân thể chợt căng ra, giống như một phen trường mâu ném vào trong nước. Yên lặng trong chốc lát, cô ta ngoi đầu lên mặt nước, kính bơi màu đen, mặt kính chiết xạ ra hàn ý và sát khí.

- ---

Editor: mị hông thích Lưu Tư Dư...