Đường Đua Xanh Hẹn Ước

Chương 10



“Em… em bảo đảm sẽ không tìm Tĩnh Thủy và Nhan Hòa gây sự đâu.” Xuyên Hải lắp bắp nói không rõ ràng.

“Đâu phải là anh ruột đâu, có cần phải vậy không.” Lưu Tư Dư thấy chướng mắt trả lại một câu.

“Cái gì?” Xuyên Hải há miệng to đến mức có thể nhét được một cái trứng đà điểu.

“Tĩnh Thủy ở đối diện nhà tôi thì sao? Hai người có ý kiến gì à?”

“Không, không có.” Xuyên Hải rụt rụt cổ, không dám nhìn hắn.

“Được rồi đừng sợ, về sau gặp được những chuyện như thế này, thì đừng làm quá mức.” Diêu Khải Hiên trong giọng nói vừa có trách cứ vừa có an ủi.

Xuyên Hải lúc này mới chậm rãi bình ổn tâm tình trở lại.

Nhưng chuyện đánh nhau vẫn bị huấn luyện viên biết được, Dư Đông, Diêu Khải Hiên, Xuyên Hải ba người đều bị huấn luyện viên tăng thêm giáo trình huấn luyện, khổ không thể tả.

Chuyện Dư Đông và Tĩnh Thủy không phải anh em ruột, cũng không biết đã truyền ra từ khi nào, đám thiếu niên lớn tuổi hơn một chút cũng đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn bọn họ giống y hệt Thư Giai hôm đó.

Từ sau khi xảy ra sự kiện lần trước, Tĩnh Thủy và Lưu Tư Dư, Xuyên Hải quan hệ tốt hơn rất nhiều. Xuyên Hải tuy rằng bình thường vẫn sẽ ở lớp học, ức hiếp một số nữ sinh, nhưng đối với ba người Tĩnh Thủy, Nhan Hòa, Lưu Tư Dư thái độ lại giống như đối với chị cả, không dám động một sợi lông.

Chỉ là Tĩnh Thủy cảm thấy cô và Lưu Tư Dư vẫn cách nhau một bức tường, không biết là vì nguyên nhân gì.

Có rất nhiều chuyện ở tuổi của cô không thể lý giải nhưng đến lúc trưởng thành thì có thể minh bạch.

Lá cây ở trung tâm huấn luyện đã chuyển từ xanh sang vàng, bị gió Bắc thổi rụng lả tả thành từng mảng lớn, để lại cành khô trụi lá, rồi lại một lần nữa đâm chồi, bừng bừng sức sống, vậy là mùa xuân lại về một năm mới bắt đầu. Cuộc thi đấu tuyển chọn năng khiếu bơi lội toàn tỉnh cũng vào ở thời điểm này bắt đầu triển khai, điều này có quan hệ đến việc Dư Đông, Diêu Khải Hiên có thể thuận lợi tiến vào trung tâm huấn luyện thể dục thể thao tỉnh hay không.

Tĩnh Thủy sau khi học xong bốn loại tư thế bơi là bơi ngửa, bơi ếch, bơi bướm và bơi tự do, ngoài dự đoán của tất cả mọi người đã chọn bơi ếch làm hạng mục thi đấu chủ yếu, còn bị Dư Đông hung hăng cười nhạo một phen, loại tư thế bơi chậm như vậy có mấy chục mét cũng phải bơi hết nửa ngày, khi đi cứu người thì chỉ có chết chắc.

Tĩnh Thủy không để ý, cô thích cảm giác khi bơi ếch không nhanh không chậm, làm đâu chắc đấy.

Xem Tĩnh Thủy kiên trì như vậy, Dư Đông cũng không có biện pháp nào đối với cô bé, trước mắt, hắn càng có nhiều chuyện phiền lòng của bản thân hơn.

Tuy rằng mấy năm gần đây thành tích của hắn tiến bộ không ít, không còn là thằng nhóc khi thi đấu bị thua thì liền khóc nhè như trước kia nữa, nhưng vận mệnh vẫn luôn là tạo hóa trêu người, mấy năm nay thi đấu bơi lội cấp tỉnh, hắn đều vào trận chung kết, nhưng chưa lần nào vào được danh sách 3 người đứng đầu.

Hắn đã tiêu phí quá nhiều thời gian ở trung tâm Huấn luyện Thể dục Thể thao. Nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ hắn cũng không thể theo đuổi sự nghiệp này được nữa.

Vào một buổi chiều mùa xuân hoa nở, thi đấu tuyển chọn năng khiếu bơi lội dự thi cấp tỉnh chính thức bắt đầu.

Đối với Dư Đông, một người đã quá nhiều năm ở trung tâm Huấn luyện Thể dục Thể thao mà nói, thông qua đợt tuyển chọn này là không mất quá nhiều công sức, sau khi xếp thứ nhất lấy được tư cách thi đấu, hắn lén lút xuyên qua đám đông, thấy Tĩnh Thủy đang đứng ở bên cạnh bể bơi miên man lo sợ.

Hắn bước chân nhẹ như mèo, vòng ra sau lưng Tĩnh Thủy, búng búng ngón tay, bắn những hạt nước trên tay vào mặt cô, trêu ghẹo nói: “Chỉ là một lần thi đấu mà thôi, khẩn trương như vậy làm gì?”

“Anh không hiểu đâu.” Tĩnh Thủy ra vẻ thâm trầm như người lớn.

“Được rồi, được rồi, là anh không hiểu.” Cô bé này càng ngày càng lợi hại, dám to gan cãi lại hắn.

Dư Đông không biết là, lần thi đấu này đối với Tĩnh Thủy mà nói quan trọng bao nhiêu.

Tĩnh Thủy không phải đồ ngốc, cô biết sau khi kết thúc cuộc thi bơi lội cấp tỉnh, thì Dư Đông rất có thể, sẽ rời khỏi trung tâm Huấn luyện Thể dục Thể thao Thành phố này để vào học ở trung tâm Huấn luyện Thể dục Thể thao Tỉnh.

Cô thật lòng mong muốn được cùng anh trai kề vai chiến đấu một lần, có anh ở bên cạnh bất kể sóng to gió lớn gì, cô cũng không sợ bởi vì đã có anh trai che chở cho cô.

Cho nên cô nhất định phải lấy được tư cách thi đấu lần này.

Tĩnh Thủy ánh mắt sắc bén, đến mức có thể chém nước ao ra thành một cơn lốc xoáy. Nhưng bây giờ anh trai lại ở bên cạnh, làm cô càng thêm tâm thần không yên.

Cô có chút khẩn cầu nhìn Dư Đông: “Anh có thể đi qua bên kia một lát được không? Nhìn thấy anh, em càng khẩn trương hơn.”

“Được.” Dư Đông giơ đôi tay lên, tỏ vẻ đầu hàng, tự giác thối lui qua một bên.

Tiếng còi chói tai xẹt qua đầu quả tim Tĩnh Thủy. Là thời điểm phải ra sân khấu rồi.

Mỗi hạng mục dự thi chỉ có hai người được chọn, số lượng người cùng tuổi và cùng hạng mục với cô nói ít thì cũng có mấy chục người, đó là kiểu gì tàn khốc.

Khôn sống mống chết, người thích ứng được thì sống sót, đạo lý này vào lúc cô 6 tuổi thì đã khắc ghi trong lòng.

Đường bơi là phân chia một cách ngẫu nhiên, Tĩnh Thủy bơi ở đường bơi rất bất lợi, đường bơi số 2, rất dễ bị ảnh hưởng bởi sóng của những người bơi ở đường bơi khác cuốn đi.

Nhưng trước mắt không thể nghĩ nhiều như vậy được, cô nắm chặt bờ bục xuất phát, cắn chặt răng, vểnh tai nghe tiếng còi của Thư Giai.

“Kítttt...” tiếng nghiến răng vang lên, Tĩnh Thủy giống như con cá vàng nhảy ra chui vào trong nước.

100m bơi ếch chính là đua tốc độ. Phản ứng khi xuất phát của Tĩnh Thủy cũng được coi là khá tốt, chiếm một trong các vị trí đầu là rất có lợi.

Sau khi lặn một hồi lâu trong nước, Tĩnh Thủy tách tay ngang vai, gập khuỷu tay tạo thành một góc vuông, mũi bàn tay chỉ thẳng xuống đáy bể, như một con ếch xanh co chân, xoay bàn chân, đạp chân và lướt nước, nguyên bộ động tác tiến hành và phối hợp chặt chẽ với động tác tay, theo dòng nước trôi nổi lên xuống, lại không ngừng lặp lại.

Cô hiện tại đang xếp vị trí thứ nhì, tuyển thủ ở làn bơi số 3 đại khái đang cách cô khoảng nửa thân người, lấy được tư cách thi đấu thì phải là hạng nhất.

50 mét đầu tiên qua đi, đôi tay cô chạm một chút vào vách hồ, với một biên độ rất lớn cô xoay người, quay đầu, một lần nữa bắt đầu lặn.

Lúc trồi lên khỏi mặt nước cô gần như là ngang hàng với tuyển thủ ở làn bên cạnh, thấy có được hi vọng, Tĩnh Thủy tần suất quạt nước nhanh hơn, lực độ phối hợp giữa hai chân cũng lớn hơn nhiều.

Axit lactic trong toàn cơ thể giống như một cái vòi để mở, cứ thế dâng trào tràn lan khắp mọi cơ bắp. Nhưng Tĩnh Thủy khiêu chiến cực hạn của bản thân không chịu chậm lại dù chỉ một giây.

Cố lên, vượt qua cô ấy, vượt qua cô ấy là mình có thể cùng với anh Dư Đông đi thi đấu rồi.

Cô không ngừng cổ vũ chính mình, như là một con thiềm thừ biến dị hết sức phấn khởi lao về phía trước.

Tuyển thủ kia cũng đã nhận ra cô tăng tốc, liền không chần chừ, tần suất quạt nước tăng thêm đến cực hạn, trong lúc nhất thời hai người không phân thắng bại, đến phút cuối cùng cũng không ai biết được rằng, ai là người về nhất.

Vách hồ lạnh lẽo và rắn chắc làm cho tinh thần Tĩnh Thủy bình ổn hơn một chút, lúc chạm đất cô vẫn không rõ ràng lắm, rốt cuộc là mình về nhất hay là về nhì. Lúc Lên bờ, bởi vì quá mức vội vàng, chân mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã một cái.

Sau khi miễn cưỡng giữ được thăng bằng, cô chạy như bay đến bên cạnh Thư Giai, muốn xem thành tích.

“Gấp như vậy làm gì, em về nhất.” Thư Giai sờ sờ đầu tóc cô đã rối loạn đến mức không còn nhìn ra được “Giỏi lắm!”

“Như vậy, huấn luyện viên ơi, thành tích này của em có thể được đi thi đấu không?” Cô ấp a ấp úng hỏi, sợ cố gắng một hồi đến cuối cùng vẫn là mừng hụt.

“Yên tâm.” Thư Giai nói giống như cấp cho cô một viên thuốc an thần: “Trong tất cả mọi người hôm nay, thành tích của em là tốt nhất.”

Nói như vậy cô đã có thể cùng anh trai đi thi đấu. Tĩnh Thủy ngây ngốc tại chỗ một hồi lâu, mới không màng hình tượng chạy tới phía trước, sau khi chạy được một đoạn mới nhớ ra gì đó vội vàng quay đầu cười: “Cảm ơn huấn luyện viên.”

Thư Giai từ ái nhìn cô bé có vẻ ngoài yếu đuối này. Lúc mới bắt đầu, cô vốn không xem trọng Tĩnh Thủy, tuy rằng cô bé có đủ chiều cao, nhưng hình thể có sự chênh lệch nhất định đối với tiêu chuẩn của vận động viên bơi lội, thể chất cũng không tốt, cũng may là cô bé này rất kiên trì hết lần này đến lần khác đều cho cô những ngạc nhiên bất ngờ.

Lưu Tư Dư cũng thuận lợi thông qua tuyển chọn, chỉ là Xuyên Hải và Nhan Hòa thì không may mắn như vậy.

Xuyên Hải thì có thể lý giải, ngày thường huấn luyện viên vẫn luôn rất đau đầu về thành tích của cậu ta, cho nên không được là chuyện trong dự định, chỉ có Nhan Hòa lần này xác thật trạng thái không ổn định, phát huy không tốt, thành tích chỉ đứng thứ năm. Sau khi thi đấu kết thúc Tĩnh Thủy đã không tìm thấy cô ấy. Có lẽ là đã trốn đến chỗ nào đó khóc sướt mướt rồi.

Tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng cô mới phát hiện được, cô ấy trong phòng thay quần áo.

Nhan Hòa khóc đến bả vai co rút, nước mắt cùng nước mũi hòa với nhau, bộ dạng thập phần chật vật.

Tĩnh Thủy mở ngăn tủ của mình ra, tìm ra khăn giấy đưa cho cô ấy: “Đừng khóc, sắp biến thành con mèo rồi, mau lau đi.”

Nhan Hòa cảm động đến rơi nước mắt, đón lấy khăn giấy, tiếng hỉ nước mũi vang ra kinh thiên động địa.

“Chỉ là một lần thi đấu mà thôi, lần này tớ đi trước, giúp cậu thăm dò tình huống, khi trở về sẽ báo cho cậu biết có được không?” Tĩnh Thủy đặt mông ngồi xuống, bên cạnh người chị em tốt của mình, vỗ lưng cô ấy.

Những lời này không nói thì thôi, vừa nói liền giống như xát muối vào vết thương, Nhan Hòa càng khóc dữ dội hơn.

Tĩnh Thủy đỡ trán, một giọt mồ hôi dọc theo thái dương chảy xuống.

“Nhan Hòa, cái này không thể trách bạn được. Mỗi người đều có một thời điểm không biểu hiện tốt, thi đấu cũng không phải chỉ có một lần này, còn có rất nhiều cơ hội khác.” Tĩnh Thủy vắt hết óc, nói hết những gì có thể nói.

“Nhưng mà… tớ không thể cùng đi thi đấu với cậu.” Nhan Hòa thút tha thút thít, nói ra cũng nghe không rõ.

“Tuy rằng lần này cậu không thể cùng tới đi thi đấu, nhưng trái tim của chúng ta vẫn ở bên cạnh nhau mà.” Tĩnh Thủy nói xong câu đó, cũng cảm thấy có chút buồn nôn, không biết đã xem được từ trong quyển sách nào đột nhiên nhớ tới mới bộc phát nói ra.

“Ừ, cậu phải cố lên.” Nhan Hòa bởi vì cái mũi không thông thoáng, lời nói ồm ồm.

“Yên tâm, tớ sẽ đem các đối thủ đánh cho hoa rơi nước chảy.” Tĩnh Thủy vung tay lên, làm một động tác chém giết, thấy chị em tốt của mình vẫn còn chưa vui vẻ được, đành phải đổi loại phương thức khác dỗ dành cô ấy, “Nghe nói chỗ chúng tớ thi đấu ở thành thị, có rất nhiều đồ ăn ngon, tớ mang một ít về cho cậu được không?”

“Được.” Nhan Hòa cuối cùng cũng nín khóc.

Tĩnh Thủy giở được gánh nặng ngàn cân, cả người nhẹ nhàng, kéo Nhan Hòa đi rửa mặt, nhảy nhót cùng với Dư Đông và Diêu Khải Hiên đi về nhà.

Lý Dĩnh ngay từ đầu nghe nói Tĩnh Thủy sắp đi xa nhà, vô cùng không yên tâm, cho đến khi Dư Đông năn nỉ ỉ ôi, luôn miệng hứa bảo đảm chính mình sẽ chăm sóc tốt cho cô bé, thì tảng đá trong lòng bà mới rơi xuống đất, không ngại phiền phức nhắc đi nhắc lại, bảo Tĩnh Thủy phải chú ý an toàn.

Tĩnh Thủy căn bản là nghe không vô, trong đầu óc đều là hành trình kế tiếp, đây chính là lần đầu tiên cô đơn độc cùng anh Dư Đông đi đến một nơi xa lạ, tưởng tượng đến điều này, cô đi ngủ cũng cười thầm.

Ngày xuất phát đó, những người phải đi thi đấu đều xách theo rất nhiều hành lý, bao lớn bao nhỏ, những người không đi thi đấu thì tụ tập ở trước cửa trung tâm huấn luyện, giống như vui vẻ đưa tiễn các chiến sĩ chuẩn bị lao ra tiền tuyến.

Tĩnh Thủy kéo tay Nhan Hòa nói: “Tớ đi rồi, khi trở về sẽ mang đồ ăn ngon cho cậu.”

Nhan Hòa gật gật đầu, còn đang muốn nói gì thì huấn luyện viên bên cạnh đã ra sức thúc giục bên tai, cô đành phải lưu luyến buông tay Tĩnh Thủy ra nhìn theo cô bé lên xe buýt.

Đôi mắt Xuyên Hải cũng không rời khỏi được Lưu Tư Dư, trông thấy cô ta sắp lên xe buýt, cậu ta đột nhiên nôn nóng hô: “Lưu Tư Dư, nhớ mang quà về cho chúng tớ nhé!”

Lưu Tư Dư bước chân lảo đảo, xiêu xiêu vẹo vẹo, may mắn lúc sắp ngã xuống thì bắt được cánh cửa, cô ta tức giận rống trả về: “Biết rồi.”

Những người bên cạnh Xuyên Hải đều cười ầm lên thành một đợt sóng cuồn cuộn hết lần này đến lần khác.