Đường Đua Xanh Hẹn Ước

Chương 9



Động tác đảo ngược cơ thể càng vất vả hơn nhiều, giới hạn thời gian mà Thư Giai quy định là 1 phút đồng hồ, nếu trước thời gian đó mà ai ngã xuống thì phải làm lại từ đầu.

Tĩnh Thủy người rất gầy, tay chân khẳng khiu, sao có thể chịu đựng được trọng lượng thân thể của cô, cô chỉ cảm thấy bản thân mình, giống tòa nhà năm tầng không được tu sửa, cho nên đã cao chọc trời mà còn lay động dữ dội, bất cứ lúc nào cũng có thể sập xuống.

Cô liếc nhìn về phía Lưu Tư Dư, chỉ thấy cô ta đôi mắt thẳng tắp nhìn phía trước, vẻ mặt kiên nghị.

Hai tay và chân cũng bắt đầu hoạt động, Tĩnh Thủy điều động cơ bắp toàn thân, ý đồ gia cố vững chắc một chút cái bệ chống đỡ thân thể.

Tiếng còi vang lên như một vị cứu tinh, Tĩnh Thủy cơ hồ ngã lên trên đệm chỉ trong 1 giây.

Luyện xong một mớ động tác lung tung rối loạn, thì lại bắt đầu luyện tập với dụng cụ, Tĩnh Thủy lúc vừa mới nhìn thấy các loại dụng cụ bằng sắt sáng choang này còn rất tò mò, nhưng rất nhanh đã cười không nổi.

Trong đó có một cái dụng cụ phía trên là một tay vịn dùng để nắm, phía dưới gắn liền với một khối sắt đen thui, Tĩnh Thủy thử kéo một chút, không hề sứt mẻ.

Cô lại dùng thêm chút sức, vẫn bất động như cũ.

Không có biện pháp nào, cô bé đành phải cong lưng, hai chân uốn lượn, mạnh mẽ kéo nó xuống.

Khối sắt rốt cuộc cũng động đậy, nhưng lực phản hồi mạnh đến đáng sợ, khiến Tĩnh Thủy bị chấn động cánh tay, cô nhịn không được kêu đau một tiếng, giống như cánh tay sắp bị gãy đến nơi.

Nhưng Thư Giai căn bản là không có tâm tư trìu mến các đóa hoa của tổ quốc chút nào, mỗi một dụng cụ đều phải luyện không dưới một trăm cái.

Sau khi tất cả các hạng mục đều đã luyện xong, người nào người nấy như được vớt ra từ trong nước, từ đầu đến chân không có một chỗ nào là khô ráo.

Tĩnh Thủy cầm khăn lông qua loa xoa mặt, vội vội vàng vàng chạy ra cửa lớn.

Còn chưa đi tới cửa cô đã cảm thấy vô cùng choáng váng, từng cơn khó chịu cứ dồn lên, trên mặt không còn một chút huyết sắc.

Dư Đông nhìn thấy Tĩnh Thủy như vậy cũng hoảng sợ, còn chưa kịp hỏi Tĩnh Thủy làm sao vậy, thì cô bé đã “ọe” một tiếng, phun hết toàn bộ thức ăn buổi sáng ra.

Nhan Hòa giống như người gỗ ngây ngốc tại chỗ, không biết nên làm gì bây giờ.

Cũng là Diêu Khải Hiên đầu óc xoay chuyển nhanh chóng: “A Đông cậu súc miệng cho Tĩnh Thủy trước, đưa em ấy đến phòng y tế, tớ đi tìm giáo viên của Tĩnh Thủy xin nghỉ học, Nhan Hòa em đừng đứng đó nữa, bị muộn giờ học rồi.”

Dư Đông vội vàng phản ứng lại, lấy nước mang theo cho Tĩnh Thủy súc miệng, sau đó cõng Tĩnh Thủy bước nhanh về phía phòng y tế.

Tĩnh Thủy rất nhẹ, ghé vào trên lưng hắn không nói một lời, thân thể nho nhỏ có chút lạnh lẽo, Dư Đông trái tim bắt đầu co rút đau đớn.

Sau khi tới phòng y tế, kể rõ tình huống với bác sĩ xong, bác sĩ nói không có gì trở ngại, chỉ là quá mệt mỏi, nghỉ ngơi một lát thì không sao, cũng dặn dò Dư Đông đi mua chút thức ăn cho Tĩnh Thủy bỏ bụng.

Dư Đông nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là mua chén cháo thịt nạc, trứng vịt bắc thảo thanh đạm một chút.

Ánh mặt trời đã hoàn toàn nhảy ra từ tầng mây, dừng ở trên gương mặt trắng bệch như trang giấy của Tĩnh Thủy, khiến cô bé nhiễm một chút huyết sắc.

Tĩnh Thủy ngủ một lát thì suy yếu mở to mắt: “Anh à, em không sao, để em đi học đi thôi.”

“Không được, em nằm yên ở đây cho anh, cho đến khi khỏe lại mới thôi.” Dư Đông thái độ cứng rắn.

Tĩnh Thủy đành phải an phận nằm trở lại, Dư Đông lại đem cháo đưa qua: “Ăn chút gì đi, nếu không, sẽ không có sức.”

Tĩnh Thủy lắc lắc đầu.

“Vậy được rồi, khi nào muốn ăn thì nói với anh một tiếng.” Dư Đông nhìn mặt Tĩnh Thủy chăm chú, từ trong cổ họng phát ra một tiếng thở dài thật sâu, “Tĩnh Thủy, nghe anh nói, nếu không chịu nổi thì đừng huấn luyện nữa.”

“Không được.” Tĩnh Thủy giống ngựa hoang thoát cương, muốn kéo đều kéo không được.

“Về sau khổ sở như vậy sẽ còn rất nhiều, em có can đảm đối mặt không?” Dư Đông giúp Tĩnh Thủy chải vuốt đầu tóc hỗn độn, ánh mặt trời từ giữa khe hở ngón tay hắn chảy xuống.

“Có.”

“Tĩnh Thủy quả nhiên đã trưởng thành.” Dư Đông bắt đầu một lần nữa nhận thức cô bé trước mắt này, hắn vốn cho rằng Tĩnh Thủy luôn cần hắn yêu thương, cần hắn bảo vệ, không ngờ tới cô bé này, so với trong tưởng tượng của hắn càng kiên cường hơn.

“Anh ơi, em hình như có chút đói bụng.” Tĩnh Thủy mỉm cười lém lỉnh.

“Có cần anh đút em không?” Dư Đông thuận nước đẩy thuyền.

Tĩnh Thủy không cự tuyệt, mặc cho Dư Đông cầm muỗng, đưa đồ ăn đến bên khóe miệng cô.

Sau một lúc nghỉ ngơi chỉnh đốn, Tĩnh Thủy vẫn đi học, hơn nữa huấn luyện buổi chiều một chút cũng không chậm trễ.

Chỉ là làm cô có chút ngoài ý muốn chính là, trước khi huấn luyện buổi chiều, Thư Giai cố ý kéo cô qua một bên, hỏi cô có ổn không, biểu tình hiền từ trên gương mặt kia, cùng hung thần ác sát lúc trước dường như là hai người.

Tĩnh Thủy cả người lông tơ dựng đứng, ngoan ngoãn gật đầu, nói đã tốt hơn nhiều, không cần lo lắng. Ngôn Tình Nữ Phụ

Nhờ có Diêu Khải Hiên chỉ điểm, Tĩnh Thủy đối với bơi ngửa hiểu rõ hơn một ít, chất lượng bọt nước cũng cao hơn rất nhiều, giống một đoàn một đoàn hoa trắng vây quanh chân. Chỉ là ngẫu nhiên nước vẫn không khống chế được tốt, Tĩnh Thủy không kịp ứng đối, liên tiếp sặc vài ngụm.

Lúc học luyện nổi, cô tận lực khiến thân thể thả lỏng, dạng ra hình chữ “Đại”, tưởng tượng chính mình là một đứa bé ngủ trong lòng ngực mẹ, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Cô cảm thấy có một đôi tay vô hình nâng cô lên, đem cô đưa lên khỏi mặt nước.

Nước quả nhiên là loại vật chất có linh tính, chỉ cần bạn thật lòng yêu nó, nó có thể cho bạn ma lực vô tận.

Bởi vì thân thể còn chưa khỏe hẳn, lúc Tĩnh Thủy huấn luyện đến một nửa thì thể lực chống đỡ không nổi nữa, khuôn mặt phát xanh, môi phát tím.

Thư Giai không biết khi nào đã đi tới bên cạnh cô, quan tâm hỏi: “Có thể chịu đựng không? Không thể thì cứ nói, cô cho em lên bờ nghỉ ngơi một lát.”

“Dạ em có thể, huấn luyện viên.” Tĩnh Thủy dùng giọng suy yếu nói ra những lời này.

“Vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng, em tưởng mình là thủy thủ mạnh mẽ đúng không? Ăn chút rau chân vịt là có thể tiếp tục huấn luyện à?” Thư Giai vươn hai tay cặp dưới nách cô, xách cô lên như xách một con gà con, “Nghỉ ngơi cho đàng hoàng.”

Tĩnh Thủy đành phải khoác một cái khăn lông ngồi trên ghế dài, trong một đám đầu người màu sắc rực rỡ, tìm kiếm thân ảnh Dư Đông.

Dư Đông hôm nay đội mũ bơi màu trắng, kính bơi ánh lên bảy màu, hơn nữa biểu tình ít khi nói cười, rất giống một con cá mập trắng ăn thịt người.

Hắn đang luyện bơi bướm, đôi tay đồng thời ở không trung vẽ ra nửa vòng tròn, mang theo bọt nước giống như đôi cánh trong suốt, dưới ánh nắng chiếu xuống, phản xạ ra ánh sáng lấp lánh vạn trượng.

Đây là người anh mà cô luôn đặt ở vị trí thần thánh trong lòng, có đôi khi cô cảm thấy mình cách hắn rất gần, nhưng cũng có đôi khi cô thấy là cả một dải ngân hà.

Tĩnh Thủy mơ màng không biết như đang đi vào cõi mộng trong bao lâu, ngay cả tiếng còi của huấn luyện viên cũng không nghe thấy, cho đến khi có người ở ót của cô bé bắn một cái phốc.

“Con bé ngoan cố kia, đang nghĩ gì đó?” Dư Đông rất có hứng thú đánh giá cô.

“Không có gì, huấn luyện kết thúc rồi à?”

“Kết thúc lâu rồi.” Dư Đông vừa tức giận vừa buồn cười, “Thấy anh đẹp trai quá, ngốc luôn rồi à?”

“Còn lâu á.” Tĩnh Thủy trừng hắn một cái, không thèm để ý đến nữa.

“Đi thôi, về nhà.” Dư Đông đang chuẩn bị mang Tĩnh Thủy đi, ánh mắt lại vô tình nhìn thấy Thư Giai, vì vậy đành phải chào cô ấy.

“Chào huấn luyện viên Thư.” Hắn tất cung tất kính nói.

“Tôi có chút tò mò Dư Đông, cô bé là em họ của cậu à?” Thư Giai hỏi.

“Dạ, không phải. Cô bé ở đối diện nhà em.” Dư Đông ngượng ngùng cười.

“À, thì ra là như vậy.” Thư Giai dùng ánh mắt ái muội, quét một lần toàn thân hắn, ánh mắt kia giống như muốn đem Dư Đông lật ngược từ đuôi lên đầu.

Dư Đông hoảng sợ nói: “Huấn luyện viên cô đừng hiểu lầm. Em không có ý đó.”

“Khẩn trương gì chứ, tôi chưa nói gì mà.” Thư Giai thật sự nhịn không được bật cười, vỗ vai Dư Đông một cái đầy ý tứ sâu sắc.

Tĩnh Thủy nghe không hiểu gì cả, cái ý đồ đó rốt cuộc là ý gì?

Lúc đi ra khỏi cửa trung tâm thể dục thể thao, trời chiều đã ngả về tây. Lúc Tĩnh Thủy đang nhìn tới nhìn lui, bỗng nhiên chú ý tới cách đó không xa có mấy người. Nhìn một hồi lâu, mới nhận ra cô bé ở giữa, thấp hơn chính là Lưu Tư Dư, các nam sinh vây chung quanh cô ta, ai Tĩnh Thủy cũng không quen biết, nhưng bọn họ đều có vẻ nịnh nọt ngọt ngào với Lưu Tư Dư.

Trong đó có một cậu trai dẫn đầu, mang một đống quà tặng và thiệp mừng, mạnh mẽ nhét vào tay Lưu Tư Dư, cười lấy lòng nói: “Em gái ơi, em xinh đẹp như vậy cứ nhận lấy đi. Đúng rồi, cuối tuần này, có muốn cùng các anh ra ngoài chơi không?”

Tĩnh Thủy đã hiểu ra phần nào, Lưu Tư Dư lớn rất xinh đẹp, nên có người để ý.

Lưu Tư Dư không hề bị những lời hoa ngôn xảo ngữ của người nọ đả động, cô ta đem toàn bộ đồ vật trong tay trả lại cho người đó, mặt không cảm xúc nói: “Cảm ơn ý tốt của anh, trong lòng em nhận, nhưng mà những món quà này em không thể lấy được, em cũng sẽ không ra ngoài chơi cùng các anh đâu.”

“Ôi chao, em gái ơi, đừng như vậy mà, như vậy không vui đâu.” Cậu trai kia tiếp tục nịnh nọt cười, rất giống Thái giám vuốt mông ngựa Hoàng Thượng.

“Không được quấy rối bạn ấy!” Một giọng nói trẻ con non nớt, nhưng rất có lực truyền đến trong tai Tĩnh Thủy. Cô theo tiếng quát nhìn lại, quả thực hoài nghi hai mắt của mình, người kia hóa ra lại là Xuyên Hải. Hắn chắn trước mặt Lưu Tư Dư, đứng đối diện với nhóm nam sinh cao lớn hơn mình rất nhiều kia, nhưng vẫn không hề sợ hãi.

“Thằng nhóc này không phải là người lúc trước ức hiếp em sao, thú vị nha.” Lực chú ý của Dư Đông cũng bị hấp dẫn.

Cậu trai dẫn đầu thấy hóa ra chỉ là một bé trai, cho nên căn bản không để vào mắt: “Thằng nhóc, tránh ra, nếu không đừng trách tao không khách sáo.”

“Không tránh.” Xuyên Hải có vẻ không hề chịu thua.

Cậu trai dẫn đầu vươn nắm tay, đánh vào mặt Xuyên Hải, khiến cậu ta ngã lên mặt đất.

Xuyên Hải cựa quậy muốn đứng lên, lại bị cậu trai nọ khóa lại tay chân, không thể động đậy.

Tĩnh Thủy lúc này mới phát giác tình hình không ổn, hốt hoảng thất thố hỏi Dư Đông: “Anh ơi mấy người này cũng là học viên của trung tâm huấn luyện sau?”

“Không phải, có lẽ là trường tiểu học bên cạnh, trung tâm huấn luyện không có loại người này.” Dư Đông nhìn bọn họ như nhìn rác rưởi, ánh mắt tràn đầy khinh thường.

“Vậy anh mau đi giúp Xuyên Hải đi.” Tĩnh Thủy gấp đến độ giậm chân.

“Sao lại như vậy? Thằng nhóc kia đã từng ức hiếp em, bây giờ em lại muốn giúp nó sao?” Dư Đông có chút trêu chọc nhìn Tĩnh Thủy.

“Dù sao Xuyên Hải cũng còn là một đứa bé, đừng cùng cậu ta so đo. Nếu xảy ra chuyện thật thì không ổn đâu.” Diêu Khải Hiên đúng lúc đi ra nói.

“Được rồi tớ giúp cậu ta lần này.” Dư Đông nói, ánh mắt sắc bén đi ra phía trước, không chút nào sợ hãi đối mặt với đám người kia, “Dám đánh tiểu sư đệ của tao, chọc ghẹo tiểu sư muội của tao. Tao thấy bọn bây là chán sống rồi, khôn hồn thì cút đi đi.”

“Bọn tao không đi, giỏi thì tới đây.” Cậu trai dẫn đầu kia có vẻ không sợ gì cả, bày ra tư thế chuẩn bị đánh nhau.

Dư Đông nháy mắt với Diêu Khải Hiên, Diêu Khải Hiên hiểu ý, chạy đến.

Hai cậu dù sao cũng là vận động viên bơi lội, thể trạng so với người bình thường cường tráng hơn rất nhiều, rất nhanh đã ném được hai ba người trong nhóm kia lên mặt đất. Nhưng Dư Đông không để ý phía sau, có một người đang đứng lên muốn đến gần hắn…

“Sư huynh cẩn thận!” Xuyên Hải thấy tên kia lao tới liền giống như con gấu koala đeo lên trên mình tên kia.

Diêu Khải Hiên xoay người đá vào đầu gối cậu trai kia, khiến cậu ta quỳ rạp xuống đất, sau đó kéo theo Xuyên Hải bỏ chạy.

Dư Đông cũng vội vàng kéo Tĩnh Thủy và Lưu Tư Dư đuổi theo.

Năm người chạy ra được một khoảng khá xa, cho đến khi không chạy nổi nữa, mới dựa vào chân tường thở dốc.

Lưu Tư Dư không còn tư thái cao ngạo bình thường, có chút ngại ngùng nói: “Cảm… cảm ơn sư huynh.”

Xuyên Hải cũng thành thật, gục đầu xuống như một đóa hoa héo.

“Đường đường tiểu bá vương, thì ra chỉ là trình độ này thôi hả?” Dư Đông nhếch miệng, biểu tình khinh thường.

Xuyên Hải sợ tới mức cả người run lên: “Sư… sư huynh em sai rồi.”

“Về sau ít gây chuyện.” Dư Đông dùng ngón trỏ chọc chọc đầu cậu ta