Đường Đua Xanh Hẹn Ước

Chương 8



Thời gian sau đó mọi người đều cười khanh khách nhìn Xuyên Hải hai tay ôm đầu, giống như con cóc ghẻ, nhảy dọc khắp đường băng.

“Ôi, đó là anh họ của cậu sao?” Lưu Tư Dư bên cạnh đột nhiên hỏi một câu như vậy.

“Không phải, anh ấy ở đối diện nhà tớ.” Tĩnh Thủy trả lời.

“À thì ra là vậy” Lưu Tư Dư có chút thất vọng.

Nhan Hòa cũng có chút khó có thể tin, khó khăn xoay đầu trở về.

Tĩnh Thủy xấu hổ cắn môi, không có nói nữa.

Đầu tiên các cô học bơi ngửa, sau khi Thư Giai dạy các động tác cơ bản, liền cho mỗi người một cái gối phao nhỏ, lót ở dưới đầu, cả người nằm trên mặt nước, luyện tập động tác đánh chân.

Tĩnh Thủy lúc đầu cái gì cũng không biết, hai cái đùi giống như hai chiếc đũa cứ gõ đều lên mặt nước, nhấc lên ngàn đóa bọt sóng.

“Ai cho các em đánh bọt sóng lớn như vậy? Cả đám đều cho rằng mình đang nghịch nước à?” Thư Giai thanh âm to lớn vang dội như chuông đồng, khiến lỗ tai người ta chấn động ong ong.

Tĩnh Thủy lập tức giảm nhỏ lực độ, tiếc là lúc đang bơi thì bị lệch khỏi tuyến đường, cho nên bị đập đầu vào máng nước.

“Mọi người nhìn Lưu Tư Dư mà xem.” Thư Giai chỉ vào một bóng hình bên bể bơi nói.

Chỉ thấy Lưu Tư Dư chân và lưng đều thẳng tắp, biên độ đong đưa hai đùi cũng rất đều đặn, nước dưới chân giống như là sôi trào, đẩy cô ta tạo ra một dáng dấp hoàn mỹ.

“Các em có biết cái gì gọi là làm quá mức, thì sẽ tạo thành phản ứng ngược lại không? Bọt nước lớn không nhất định là sẽ bơi nhanh, chân phải đánh xuống phía dưới, tưởng tượng trên mặt nước có một quả bóng cao su, còn các em thì đang đá vào quả bóng cao su đó, hai chân dùng sức phải đều, đã biết chưa?” Thư Giai tuy rằng vẫn là một bộ dạng hung thần ác sát, nhưng lại không bỏ sót một điểm nào.

“Dạ biết!” các cô bé không dám chậm trễ, lại một lần nữa, cầm gối phao nhỏ tiến lên.

||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||

Lúc Lưu Tư Dư bơi qua bên người Tĩnh Thủy, giống như một con thiên nga trắng cao ngạo đắc ý, liếc cô một cái, vô cùng khiêu khích đối với cô, Tĩnh Thủy cũng không để ý, mà là cẩn thận nghiền ngẫm động tác của cô ta, dưới đáy lòng yên lặng học hỏi.

Nước mới vừa rồi còn ngang ngược bây giờ đã trở nên ôn hòa hơn, Tĩnh Thủy cảm thấy hai chân mình đã hóa thành cái đuôi của nhân ngư, tự do tự tại mà du ngoạn trong thế giới của chính cô.

Luyện xong động tác chân thì lại luyện tiếp các động tác kết hợp, Tĩnh Thủy đã nhớ không rõ bản thân mình bơi bao nhiêu vòng trong bể bơi, chỉ có thể nghe được tiếng nước bên mình phát ra “ào ào” lay động.

Lúc kết thúc huấn luyện, cô đã biến thành một bãi bùn lầy, cố gắng chống chọi, bắt lấy tay vịn, sử dụng cả tay lẫn chân mà bò lên trên bờ, xương cốt toàn thân giống như chỉ cần chạm vào một cái là sẽ rã ra ngay.

Nhan Hòa bên cạnh thì càng không xong, sắc mặt tái nhợt, mái tóc ngắn dính bết vào trên mặt, thở hổn hà hổn hển như trâu rống, nhìn tổng thể thì y như một nữ quỷ.

Sau khi tắm táp qua loa rồi đi ra khỏi khu bơi, Tĩnh Thủy phát hiện Dư Đông và Diêu Khải Hiên đã chờ ở dưới tàng cây xa xa, một người hai tay đút vào túi quần lưng dựa vào gốc cây, không chút để ý xung quanh, một người sống lưng thẳng tắp, như một cây tùng trên núi cao.

Nếu là ngày thường Tĩnh Thủy nhất định sẽ chạy như bay qua, nhưng hiện tại cô không có chút sức lực nào, chỉ có thể gian nan dịch từng bước, lết tới trước mặt Dư Đông.

“Anh Dư Đông, anh Khải Hiên.” Tĩnh Thủy như một con rối gỗ thao túng toàn bộ cơ bắp, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười ngây thơ hoạt bát.

“Chào… chào sư huynh!” Nhan Hòa không dám ngẩng đầu, mặt đỏ như một con tôm hùm đất bị nấu chín.

“Không có gì mà, đừng khẩn trương.” Diêu Khải Hiên dùng ngón tay chạm vào bả vai cô ấy, nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.

“Đây là bạn tốt của Tĩnh Thủy có phải không? Rất vui được quen biết em, bọn anh có đáng sợ đến vậy không? Kiểu gì cũng không thể ăn thịt em mà.” Dư Đông bị dáng vẻ của Nhan Hòa làm cho rất buồn cười, nhưng bởi vì mang tiếng là sư huynh nên đành phải ra vẻ uy nghiêm.

Nhan Hòa trên mặt lại càng đỏ hơn một chút, khiến người ta hoài nghi giây tiếp theo đây hai lỗ tai của cô ấy sẽ phun ra nước thật: “Sư huynh, mọi người cứ trò chuyện đi, em về trước.”

“Cùng đi đi, nhân lúc này cũng có thể nhờ các sư huynh chỉ điểm cho chúng ta một chút.” Tĩnh Thủy giữ cô bé lại, bàn tay lạnh lẽo nắm lấy bàn tay nóng bỏng của Nhan Hòa, như là một liều thuốc trấn định, khiến nhiệt độ trên mặt Nhan Hòa cũng dần dần giảm xuống.

Nhan Hòa gật đầu với biên độ nhẹ đến mức khó mà phát hiện.

Sau khi Tĩnh Thủy buông tay Nhan Hòa ra, Dư Đông chạy tới gãi gãi cằm cô, trêu cô một chút nói: “Tĩnh Thủy, có mệt không?”

“Không mệt.” Tĩnh Thủy một mực phủ nhận.

“Em gạt anh sao, toàn thân như bông rồi này sắp ngã xuống luôn.” Dư Đông lúc này cười đắc ý như trò đùa thực hiện được “Bây giờ em bỏ cuộc vẫn còn kịp đó.”

“Không!” Tĩnh Thủy kiên quyết khiến Dư Đông giật nảy mình.

“Được rồi, tớ nghĩ tính cách này của Tĩnh Thủy, là sẽ không dễ dàng từ bỏ, cậu cũng đừng khuyên em ấy nữa.” Diêu Khải Hiên cười ha hả, ở một bên xem diễn.

“Được được được, không nói nữa.” Dư Đông dùng sức xoa đầu cô dỗ dành.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Xuyên Hải vừa lúc đi từ trong câu lạc bộ ra, ánh mắt chạm tới chỗ Dư Đông, giống như thấy ôn thần, sải chân bỏ chạy.

Dư Đông sắc mặt thay đổi, bước tới xông lên, một tay xách cổ áo cậu ta, miệng quát lớn: “Đứng lại cho tôi!”

Dư Đông lúc này đã 9 tuổi ước chừng cao hơn Xuyên Hải một cái đầu, cho dù xuyên Hải có sức lớn thì lúc này cũng sợ tới mức tè ra quần, liên tục xin tha: “Sư huynh tha mạng.”

Dư Đông trên miệng hiện ra một nụ cười lạnh: “Nghe Tĩnh Thủy nói, cậu đã từng ức hiếp Nhan Hòa, vì trả thù Tĩnh Thủy, còn còn bỏ sâu lông vào hộp bút chì của em ấy, nợ mới nợ cũ cùng nhau tính đi.”

Xuyên Hải như là tội phạm gặp chó nghiệp vụ, hoảng sợ mở to hai mắt: “Sư… sư huynh, anh muốn thế nào?”

“Không hiểu à, mau xin lỗi!” Dư Đông cơ hồ là mạnh mẽ kéo Xuyên Hải tới trước mặt Tĩnh Thủy và Nhan Hòa, Xuyên Hải chân đứng không vững, hơi lảo đảo một chút.

“Tớ… tớ tớ tớ xin lỗi, thực xin lỗi hai vị đại tỷ đây, tớ sai rồi.”

“Xin lỗi không chân thành, nói lớn một chút!” Dư Đông đôi mắt đôi mắt híp lại khiến Xuyên Hải sợ tới mức hai chân run run.

“Thực xin lỗi.” Cậu ta yếu ớt nói như một tiểu cô nương.

“Tôi không nghe thấy lớn tiếng một chút.” Dư Đông từng bước ép sát.

“Tớ! Xin! Lỗi!” Xuyên Hải cơ hồ là dùng hết tất cả sức lực nơi đan điền, rống lên những lời này, những người qua đường đều sôi nổi quay đầu ghé mắt, nhìn cậu ta như nhìn một tên bệnh thần kinh.

“Được rồi, coi như là chấp nhận được.” Diêu Khải Hiên thấy đã tạm ổn, liền giúp Xuyên Hải nói đỡ.

“Cảm ơn sư huynh.” Xuyên Hải cảm động thấu đất trời, nước mắt nước mũi giàn giụa, chỉ kém ôm lấy đùi cậu ta.

Dư Đông quan sát sắc mặt Diêu Khải Hiên trong chốc lát, khí thế yếu giảm xuống: “Được rồi, coi như tha cho cậu một con đường, sau này không được tìm Tĩnh Thủy và Nhan Hòa gây sự nữa!”

Có được lệnh ân xá, Xuyên Hải lập tức như một cái động cơ, trên mông bốc khói chạy ra xa vài trăm mét, biến mất trong đám đông.

Nhan Hòa ít nói bây giờ cũng vô cùng xúc động, cô bé bụm mặt, nghẹn ngào nói: “Cảm ơn sư huynh.”

Tĩnh Thủy vuốt lưng cho cô bé từng chút từng chút một: “Không có gì đâu, sau này Xuyên Hải sẽ không ức hiếp cậu nữa, cậu có thể yên tâm huấn luyện.”

“Ừ.” Nhan Hòa trả lời bằng giọng mũi.

“Đi thôi, về nhà.” Dư Đông kéo Tĩnh Thủy, Tĩnh Thủy kéo Nhan Hòa, Diêu Khải Hiên đi bên cạnh, bốn người đồng loạt đi về nhà.

Ánh mặt trời vàng óng dần dần chìm khuất dưới đường chân trời, những nơi mà ánh sáng vàng đi đến, đều ửng đỏ lên, một màu đỏ tía, những đám mây nhẹ trôi giống như hoa trong vườn, còn tàn dư những màu sáng rực.

Nhà Nhan Hòa là gần nhất, cô là người đầu tiên chào tạm biệt bọn họ, tiếp theo là Diêu Khải Hiên, cuối cùng chỉ còn lại Dư Đông dẫn Tĩnh Thủy lên lầu.

“Vậy ngày mai gặp lại anh nhé. Nếu em không dậy nổi, anh phải đánh thức em.” Tĩnh Thủy dùng một loại biểu tình bướng bỉnh mà chờ mong nhìn hắn.

“Được, ngày mai gặp.” Dư Đông phất phất tay với cô, xoay người bao phủ trong bóng đêm.

Đã là buổi tối 7 giờ, theo lý thuyết khoảng giờ này mẹ cô hẳn là đã ăn xong cơm chiều, Tĩnh Thủy dùng chìa khóa mở cửa, chuẩn bị nghênh đón cơm thừa canh cặn, ai ngờ tình cảnh trước mắt lại ngoài dự đoán, Lý Dĩnh và Trương Hạo Thiên ngồi trên bàn, trước mặt bày thức ăn phong phú, một chút cũng chưa động qua, thấy cô bé đã trở về, trong nháy mắt ngây người ra.

“Ba sao hôm nay về sớm vậy?” Tĩnh Thủy hỏi.

“Con huấn luyện vất vả, mua một chút đồ ăn ngon cho con.” Trương Hạo Thiên có chút quẫn bách, sau ót cũng đổ mồ hôi “Đừng đứng ngây ngốc ra đó nữa, mau đến ăn cơm đi.

“Cảm ơn ba.” Tĩnh Thủy ngồi xuống, bắt đầu chuyên tâm giải quyết thức ăn ngon trên bàn, cô bé đói cực kỳ, cho nên ăn nhiều hơn so với ngày thường.

Cơm nước xong, Tĩnh Thủy một khắc cũng không dám nghỉ ngơi, bắt đầu làm bài tập, cho đến khi làm xong bài tập ở nhà thì đã 9 giờ rưỡi, lúc này cô mới đem hai chân cứng đờ như hai cục đá ngâm vào trong nước ấm, cảm giác thoải mái hơn nhiều, cơn buồn ngủ nháy mắt xâm lấn, cô bất tri bất giác ngã xuống sô pha.

Lý Dĩnh mới vừa làm xong việc nhà liền thấy con gái ngủ say trên sô pha, có chút trách cứ liếc nhìn chồng mình một cái, Trương Hạo Thiên hiểu ý, ôm con gái về trên giường.

“Anh nói chúng ta có phải làm sai rồi không?” Lý Dĩnh nửa khuôn mặt bị bóng đêm bao phủ, có chút âm trầm.

“Anh không biết.” Lý Dĩnh đợi đã lâu, mới chờ được chồng mình nói ra một câu như vậy.

Ngày hôm sau khi ánh nắng sớm vừa ló, cái đồng hồ báo thức nhỏ hình Doraemon của Tĩnh Thủy đã điên cuồng kêu lên: “Mau thức dậy, mau thức dậy.”

Tĩnh Thủy bực bội ấn nút đồng hồ báo thức, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm, quơ quơ đầu, cưỡng chế di dời cơn buồn ngủ, sau đó cố gắng ngồi dậy.

Lý Dĩnh đã dậy sớm hơn một chút, đang ở trong nhà bếp chiên trứng, Tĩnh Thủy cảm thấy rất băn khoăn: “Mẹ à, ngại quá, khiến mẹ phải dậy sớm như vậy.”

“Không sao, vốn dĩ mẹ cũng phải đến trường, nên dậy sớm mới có thể kịp chuyến xe dành cho giáo viên, con ngoan, mau uống sữa đi, rồi cùng anh con đi huấn luyện.” Lý Dĩnh trong ánh mắt tràn đầy yêu thương.

Sáng sớm không khí rất tươi mát, hỗn loạn sương sớm đêm qua, làm Tĩnh Thủy đầu óc đang mơ hồ trở nên thanh tỉnh hơn rất nhiều, lúc đi xuống lầu thì đụng phải Diêu Khải Hiên và Dư Đông, Tĩnh Thủy có chút vui mừng: “Thật trùng hợp nha.”

“Anh còn sợ em dậy muộn, đang chuẩn bị đi gọi em đó, không ngờ em tự giác như vậy.” Dư Đông ôm cánh tay nhìn cô bé.

“Thật tốt quá, bây giờ đã có thể cùng anh đi học rồi.” Tĩnh Thủy giống con chim nhỏ bay về phía Dư Đông.

“Đi thôi, đừng đến muộn.” Dư Đông vỗ vỗ đầu nhỏ của cô bé, cùng Diêu Khải Hiên song song đi về phía trung tâm huấn luyện thể dục thể thao.

“Anh Dư Đông, em có một vấn đề muốn hỏi.” Trên đường đi, Tĩnh Thủy nói ra một câu như vậy.

“A? Là vấn đề gì?” Lòng hiếu kỳ của Dư Đông bị gợi lên.

“Lúc em học bơi ngửa vì sao cứ bơi bị lệch đi? Còn nữa em luôn có cảm giác, mình sẽ bị chìm xuống.” Tĩnh Thủy gãi gãi đầu, vẻ mặt như lọt vào trong sương mù.

“Vấn đề này để anh trả lời đi.” Diêu Khải Hiên - Mao Toại tự đề cử mình. (*)

“Vì sao?” Dư Đông bất mãn.

“Cậu bơi ngửa có tốt đâu.” Diêu Khải Hiên nhân cơ hội bổ một đao.

“Được được được, cậu nói.” Dư Đông chán nản.

“Huấn luyện viên của bọn anh nói, lúc bơi ngửa bị lệch chủ yếu là do dùng sức không đồng đều. Góc độ đánh chân của hai bên không được sai lệch, đầu gối không thể lộ ra khỏi mặt nước, bọt nước tốt nhất là hình thành một đường. Phương hướng của tay và thân thể phải song song, biên độ quạt của hai tay cũng phải đều nhau. Thật ra những điều này, anh cũng không hiểu lắm. Nhưng mà không sao cả, khi luyện tập nhiều, thì sẽ tự rút được kinh nghiệm. Em có cảm giác chìm xuống, chủ yếu là bởi vì em còn chưa có cảm giác nước tốt, huấn luyện viên chắc chắn sẽ cho các em luyện tập các bài học nổi, không cần lo lắng.” Diêu Khải Hiên muốn sờ sờ đầu Tĩnh Thủy, Tĩnh Thủy chần chờ một chút, vẫn là dịch dịch cổ, thoát khỏi tay cậu.

“Cảm ơn anh Khải Hiên.” Cô bé có chút không được tự nhiên, đành phải nói cảm ơn để đền bù lại.

“Con nhóc này, mới là ngày đầu tiên thôi, mà muốn một bước lên trời hay sao? Không cần nóng vội, về sau ngày tháng còn dài.” Dư Đông nhéo mũi cô bé, cợt nhả chạy đi.

Huấn luyện buổi sáng chủ yếu là huấn luyện thể lực, dựa theo thường lệ chính là chạy mấy vòng sau đó hít đất, các động tác huấn luyện sự linh hoạt và dẻo dai.

Tĩnh Thủy coi như là tốt, hít đất không tệ lắm, nhưng Nhan Hòa thì không nhất định, chỉ thấy cô bé biểu tình dữ tợn, mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, nâng mông một chút, giống như con rùa đen bị lật úp, muốn mượn sức lực từ cái eo một lần nữa lật ngược trở lại.

Đáng tiếc cuối cùng vẫn thất bại, Nhan Hòa mất đi toàn bộ sức lực, nặng nề ngã xuống trên đệm.

Tĩnh Thủy nhanh nhẹn nhìn ngó bốn bên, xác định Thư Giai không ở gần đó, mới cúi xuống nói với Nhan Hòa: “Nhân lúc Thư Giai còn chưa nhìn thấy, cậu làm sơ lược vài cái rồi kết thúc đi.”

Nhan Hòa cảm kích cười cười, giống như ăn trộm, hai tay bắt lấy đùi, đem đầu gõ mạnh vài cái vào đầu gối, rồi mới nằm xuống thả lỏng cơ bắp.

- ---