Đường Đua Xanh Hẹn Ước

Chương 7



Tĩnh Thủy rất nhanh đã chạy đến trước cửa nhà Dư Đông, lúc nhấc tay lên chuẩn bị gõ cửa, đột nhiên cô bé lại do dự. Nếu anh Dư Đông không đồng ý thì làm sao bây giờ? Mình nên làm thế nào để thuyết phục anh ấy?

Bỏ đi, cùng lắm thì làm nũng, Tĩnh Thủy quyết tâm rồi, “cọc cọc cọc” đưa tay gõ cửa.

Người mở cửa chính là Triệu Thục Phân, Tĩnh Thủy bày ra bộ dạng ngoan ngoãn nhất từ trước đến giờ hỏi: “Chào dì, cho con hỏi anh Dư Đông có ở nhà không ạ?”

“Có, có, con mau vào đi” Triệu Thục Phân nhiệt tình tiếp đón Tĩnh Thủy.

Dư Phong đang ngồi trên sô pha xem chương trình thể thao, thấy Tĩnh Thủy tới, hiếm khi có được tươi cười: “Tĩnh Thủy đến à con?”

“Con chào chú ạ.” Tĩnh Thủy cúi người chào ông, “Con muốn tìm anh Dư Đông bàn bạc một chuyện ạ.” Giọng điệu vô cùng trầm trọng, giống như một lãnh đạo đang đi tìm nhân viên của mình bàn việc vậy.

“Chuyện gì vậy con?” Dư Phong hứng thú, hơi hơi cúi người hỏi cô bé.

“Con cũng muốn đến trung tâm huấn luyện thể dục thể thao, ba mẹ con bảo con sang hỏi ý anh Dư Đông.”

Dư Phong nghẹn cười trong cổ họng, nhưng mà chung quy vẫn ngăn không được, bụng phình phình lên như một con ếch xanh: “À, được rồi, A Đông ở trong phòng đấy.”

Lúc này Dư Đông đang đối diện một đề toán, trầm tư suy nghĩ, không chú ý thì Tĩnh Thủy đã lặng lẽ đi vòng ra sau lưng hắn, chọc chọc bờ vai của hắn.

“Ba ơi, con đang ngoan ngoãn làm bài tập đây, không lười biếng.” Dư Đông kêu lên như một phản xạ có điều kiện, kêu nửa ngày mới phát hiện người phía sau không có phản ứng gì, vừa quay đầu lại thì phát hiện Tĩnh Thủy đang len lén cười.

“Tĩnh Thủy sao em lại tới đây? Còn đến mà không nói gì.” Dư Đông vui vẻ giống như vừa mới bất ngờ khai quật được một kho tàng, vội vàng dọn ghế nhỏ bảo Tĩnh Thủy ngồi xuống.

Tĩnh Thủy lại không có chút nào vui vẻ, cô bé nhìn anh, trên mặt có một loại cảm xúc khó nói: “Anh ơi em muốn thương lượng với anh một chuyện.”

“Chuyện gì vậy?”

“Em cũng muốn đến Trung Tâm Huấn Luyện Thể Dục Thể Thao.”

“Không được.” Trong tích tắc khi Tĩnh Thủy nói ra, Dư Đông cơ hồ là ngay lập tức phủ quyết.

Ở trong lòng hắn, Tĩnh Thủy phải là một cô bé nên được người ta che chở, không nên chịu nhiều khổ sở như vậy.

Tĩnh Thủy vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Thì ra ngay cả anh cũng không hiểu em.”

Dư Đông thở dài, kéo tay Tĩnh Thủy: “Em nói thật đi, em muốn đến trung tâm huấn luyện có phải là vì anh không?”

Đôi mắt hắn trong vắt và nhạy bén, dưới ánh đèn phản chiếu màu sắc càng long lanh, Tĩnh Thủy từ trong mắt hắn thấy được hình ảnh của mình, có muốn chạy trốn cũng không trốn được, đành phải nhỏ giọng trả lời, lí nhí như muỗi kêu: “Dạ.”

“Tĩnh Thủy à, anh không đáng để em làm như vậy, để anh nói với em một chút về việc huấn luyện ở trung tâm nhé. Trước khi xuống nước phải làm nóng cơ thể, phải chạy bộ, kéo dây chằng, sau khi xuống nước, trước tiên phải bơi được 400m, khởi động thân thể, sau đó là chia tổ, 1500m một tổ, 800m hai tổ, 400m ba tổ, 200m năm tổ, 100m mười tổ, đều là phải tính thời gian bơi, có khi cũng sẽ thi đấu cùng đồng đội. Buổi sáng là huấn luyện thể lực. Trước tiên là chạy xung quanh đường băng 400m 5 vòng, sau đó hít đất, chống đẩy, nhảy ếch, tập hít thở, sau khi luyện xong, cơ bản không khác gì với vừa mới được vớt ra từ trong nước, à, đúng rồi nói đến kéo gân, có một quy trình bẻ vai, chính là cơ thể duy trì ở tư thế hít đất nhưng hai tay phải đặt ở sau ót, huấn luyện viên sẽ cầm khuỷu tay của em bẻ về phía sau cho đến khi khép lại mới thôi.” Dư Đông cầm cánh tay Tĩnh Thủy làm mẫu một chút, trên mặt là nụ cười đe dọa, hơi dùng sức một chút.

Tĩnh Thủy kêu lên “Á” một tiếng.

“Sao rồi, nghe xong có còn muốn đến trung tâm huấn luyện thể dục thể thao nữa không?” Dư Đông buông Tĩnh Thủy ra, bỏ tay xuống, chờ Tĩnh Thủy nói bỏ cuộc.

Không ngờ là Tĩnh Thủy lại quật cường ngẩng đầu nói: “Em vẫn muốn đi.”

“Tĩnh Thủy, nghe lời anh đi ngoan ngoãn học hành cho giỏi. Em thật sự không cần thiết phải đi con đường này.” Dư Đông có chút tức giận, Tĩnh Thủy sao lại bướng như vậy.

“Anh à, em đã nghĩ kỹ rồi, em không muốn chỉ có thể nhìn anh trong TV, em muốn cùng anh lên bục nhận huy chương!” Ánh trăng soi rọi xuống, phủ lên người cô bé, khiến toàn thân cô như mạ lên một lớp bạc lấp lánh, giống hệt nữ thần trong đồng thoại.

Dư Đông không rõ được là cảm động hay buồn cười, nhưng hắn biết Tĩnh Thủy đã khăng khăng đi con đường này, có nói thế nào cũng không khuyên được, hắn giọng điệu ôn nhu: “Tĩnh Thủy, em phải hứa với anh, em thật lòng thích bơi lội.”

“Em hứa mà!” Tĩnh Thủy khép năm ngón tay bàn tay phải lại, nâng lên, kề sát lỗ tai, như tư thế của một người lính chờ nhận lệnh.

“Vậy anh cũng không dám nói gì nữa.” Dư Đông đùa nghịch tóc đuôi ngựa của Tĩnh Thủy, nội tâm lại chua chát, như mới làm đổ một bình nước sốt chấm món ăn, vừa đắng, vừa mặn, vừa cay, vừa sền sệt dinh dính.

“Anh đồng ý đúng không?” Tĩnh Thủy đôi mắt sáng chói như đèn nê-ông, lông mi chớp chớp.

Dư Đông gật gật đầu.

“Thật tốt quá, em phải báo tin này với ba mẹ.” Tĩnh Thủy bước chân đan xen, như là khiêu vũ, uyển chuyển nhẹ nhàng chạy ra khỏi phòng.

Dư Đông nhìn theo bóng dáng Tĩnh Thủy đi xa, ảo não cúi thấp đầu xuống.

Nếu Dư Đông cũng không có biện pháp, Lý Dĩnh và Trương Hạo Thiên lại càng không có biện pháp, dưới sự năn nỉ ỉ ôi của Tĩnh Thủy, cuối cùng bọn họ cũng ký tên.

Sau khi nộp bảng đăng ký, trưa hôm đó Tĩnh Thủy liền đến trung tâm huấn luyện thể dục thể thao tham gia huấn luyện. Bởi vì bởi vì là đội viên mới, cho nên giáo trình huấn luyện còn chưa nhiều, huấn luyện viên đầu tiên cho bọn họ chạy 2 vòng trên đường băng 400m để làm nóng cơ thể.

Huấn luyện viên đội nữ của các cô tên là Thư Giai, một người phụ nữ khoảng hơn 40 tuổi, da màu đồng lúa mạch, tóc bị cháy nắng thành nâu nhạt trộn lẫn một chút tóc đen và mấy sợi bạc, toàn thân mặc đồ thể dục màu đen, cổ treo cái còi bạc, giữa mày biểu lộ sự nghiêm khắc và quyết đoán.

Thời điểm đó, xà phòng “Thư Bì Giai” đã thịnh hành cả nước, nhưng vị huấn luyện viên này, cùng với xà phòng hình như không có quan hệ gì.

Tĩnh Thủy đi theo cả đội bước lên đường băng, thời tiết đã vào tháng 10, gió đã rút đi cái khô nóng của mùa hè, thổi vào mặt có chút lạnh, đặc biệt thoải mái. Sợi tóc phập phồng theo động tác, giống như tiểu tinh linh vui sướng nhảy múa trên vai.

“Trương Tĩnh Thủy, phiền cậu tránh ra một chút có được không?” Tĩnh Thủy quay đầu lại, nhìn thấy Lưu Tư Dư vừa khinh thường nhìn cô, vừa lách qua người cô chạy lên trước. ngôn tình hay

Sự hiếu thắng của Tĩnh Thủy không biết tại sao lại bị kích thích, cô nhanh bước chân hơn, như một cái hỏa tiễn lao về phía trước.

Lưu Tư Dư cũng không cam lòng yếu thế, bám sát theo sau.

Lúc đến đích, mọi người đều mệt mỏi, ai nấy đỡ đầu gối thở phì phò, nhưng khói lửa đạn bom của Thư Giai không hề dừng lại, tiếp tục thả xuống trên đầu đám nữ sinh ngây thơ: “Vừa rồi chạy kiểu gì thế hả? Y như một đống dưa muối ỉu xìu, nể tình các em là ngày đầu tiên tôi không phạt, ngày mai nếu vẫn còn chạy như thế này, thì đừng có trách tôi.”

Thư Giai lúc mắng người khác có hình tượng vô cùng sinh động, nhưng mọi người không ai dám cười, chỉ có thể vâng vâng dạ dạ gật đầu.

Nhưng bên phía đội nam thì thảm hại hơn rất nhiều, số vòng chạy 400m là gấp đôi đội nữ, ngay cả tiểu bá vương Xuyên Hải sau khi chạy xong, cũng giống y con ma ốm đứng lắc lư không vững.

Sau khi chạy khởi động xong, Thư Giai dẫn đội nữ đến bể bơi bên cạnh, chuẩn bị tiến hành các hoạt động làm nóng thân thể.

“Giới thiệu với các em một chút, đây là sư huynh của các em - Diêu Khải Hiên, Dư Đông. Bọn họ sẽ hướng dẫn các em làm nóng.” Thư Giai chỉ vào hai thiếu niên cao gầy nói.

Nghe tới hai cái tên quen thuộc, Tĩnh Thủy theo bản năng ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với ánh mắt Dư Đông, chỉ thấy Dư Đông có chút thất thần nhìn cô chăm chú, trong mắt có một sự đau lòng.

Sợ bị Thư Giai phát hiện, Tĩnh Thủy vội vàng cúi đầu, không dám nhìn hắn.

Hoạt động làm nóng thân thể chủ yếu là kéo giãn gân cốt, trong đó một bàn tay nắm thành quyền, chống cánh tay còn lại, hướng cánh tay tương phản với phương hướng đẩy; hai chân tách ra, hai tay thay phiên chạm đất; hai cánh tay lên vòng lại trên đỉnh đầu, thân hình liên tục nghiêng về phía hai bên sườn, còn có một cánh tay đặt sau lưng, tay kia chặn lại, giữ yên mười giây đồng hồ…

Sau khi làm theo Dư Đông mấy tổ hợp động tác, Tĩnh Thủy tuy rằng luôn tự nói với mình không được suy nghĩ, chuyên tâm huấn luyện, nhưng tâm tư vẫn thỉnh thoảng bay đến chỗ hắn.

Rốt cuộc cũng tới lúc bẻ vai mà vạn người chú mục rồi.

Thư Giai giống như một lão vu bà đi tới, bắt lấy khuỷu tay cô nhóc đầu tiên, không lưu tình chút nào bẻ về hướng trước ngực mình, cô bé kia đau đến cả người run rẩy, trên mặt tràn đầy nước mắt.

Tĩnh Thủy trong lòng run sợ, tay chân lạnh lẽo, trơ mắt nhìn Thư Giai cách mình càng ngày càng gần, chấp nhận số phận nhắm mắt lại.

Anh Dư Đông nói không sai, bẻ vai quả nhiên rất đau.

Hai khuỷu tay Tĩnh Thủy bị Thư Giai chặt chẽ bắt lấy, giống như đẩy hai khối nam châm cùng cực xích lại gần nhau vậy, xương cốt cũng bị kéo đến rung động, cứ như giây tiếp theo là sẽ bị đứt lìa.

Không thể chịu đựng được đau đớn từ khớp xương vai lan tràn ra toàn thân, Tĩnh Thủy gắt gao cắn răng, đem nước mắt sắp rơi ra cứng rắn nuốt trở về.

Lúc hai khuỷu tay khép lại, Tĩnh Thủy cảm giác chính mình sắp thăng hoa luôn rồi, hận không thể để linh hồn giống như Tôn Ngộ Không bay ra ngoài, chỉ để lại khối thân thể chịu khổ này ở lại.

Thời gian mấy giây lâu như một thế kỷ, ngay lúc Tĩnh Thủy sắp chống đỡ không nổi nữa, ma trảo của Thư Giai cuối cùng cũng buông ra, bắt đầu gieo tai họa cho người tiếp theo.

Tĩnh Thủy thở ra một hơi, các tế bào toàn thân giống như từ trong hôn mê sống lại, cô bé không dám lơi lỏng, ngựa không ngừng vó, vội kêu Nhan Hòa ấn vai mình, bắt đầu ngồi thả lỏng cơ tại chỗ.

Đang lúc Nhan Hòa từng chút từng chút giúp cô xoa bóp, bỗng nhiên một cổ lực lượng thật lớn đánh úp lại, Tĩnh Thủy chỉ cảm thấy đầu mình đột nhiên không kịp phòng ngừa bị đè sát xuống đầu gối, thân hình giống như bị cứng lại, làm sao cũng không nhúc nhích được.

Gân cốt trên đùi giống như bị xé rách, vừa mới giảm chút mồ hôi bây giờ lại toát ra, theo gương mặt cô bé chảy dài xuống dưới.

“Quậy cái gì đó!” tiếng gầm giận dữ như tiếng sấm vang lên trong khu huấn luyện bơi lội, sau đó Tĩnh Thủy liền cảm giác cổ lực lượng trên lưng biến mất, cả người như trút được gánh nặng.

Nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy Dư Đông tức giận trợn mắt nhìn Xuyên Hải, đôi mắt đỏ long lên vô cùng đáng sợ.

“Có chuyện gì?” Thư Giai không rõ tình huống lên tiếng hỏi.

“Huấn luyện viên Thư, thằng nhóc này trong lúc huấn luyện đã tự mình chạy đến đây, bắt lấy tay Nhan Hòa, rồi liền ấn đầu em gái của em xuống trong lúc cô bé đang thả lỏng cơ, như vậy rất nguy hiểm, có khả năng sẽ bị chấn thương em cảm thấy phải phạt nặng cậu ta một chút.” Dư Đông thanh âm lạnh lùng, làm độ ấm xung quanh cũng chùng xuống.

“Gì cơ? Cậu ấy là em gái anh sao?” Tiểu bá vương luôn luôn không sợ trời không sợ đất, bây giờ cũng đại kinh thất sắc, hắn nghĩ đến vỡ đầu cũng không nghĩ đến, Trương Tĩnh Thủy vậy mà lại là em gái của sư huynh, lần này chết chắc rồi.

Sắc mặt của Thư Giai cũng lạnh đến mức có thể đóng băng: “Thằng nhóc Xuyên Hải này, tôi cũng đã sớm thấy nó rất phá phách, Huấn luyện viên Diệp, cậu nói có phải không?”

“Đúng vậy, hôm nay chạy bộ cũng không chạy tốt, nên phạt.” Người trả lời là một thanh niên khoảng 30 tuổi, làn da ngăm đen, tóc dựng lên giống như rơm rạ.

“Vậy thì nhảy ếch hai vòng sân.” Thư Giai giật giật môi, một cách vân đạm phong khinh nói ra con số đáng sợ này

Xuyên Hải giống bị côn sắt mạnh mẽ đập xuống người, cậu ta ủ rũ cụp đuôi đi ra sân thể dục.

_______________

Lời tác giả: Trong thi đấu bơi lội dưới 200m nghĩa là cự ly ngắn thì sẽ có đấu vòng loại, vòng bán kết và vòng chung kết. Đối với thi đấu từ 400m trở lên, nghĩa là thi đấu đường dài, thì khi đấu loại sẽ chọn 8 người, sau đó trực tiếp bước vào trận chung kết.