Đường Đua Xanh Hẹn Ước

Chương 18



Hai người lại chơi thêm một vài trò chơi khác cho đến khi màn đêm buông xuống, mới lưu luyến không rời trở về nhà.

Sau khi tạm biệt Dư Đông, Tĩnh Thủy tiến vào giai đoạn khẩn trương chuẩn bị thi đấu, cô rốt cuộc cũng cảm nhận được cảm giác ba năm trước đây của Dư Đông, bây giờ cô cũng là một trong các tuyển thủ lớn tuổi nhất trong tổ của mình, lấy lớn hiếp nhỏ, chiếm hết ưu thế, cơ hội hiếm có này chỉ đến một lần, nếu bỏ qua thì không còn hi vọng gì nữa.

Lưu Tư Dư và Nhan Hòa mấy năm nay thành tích cũng không được như mong muốn, đặc biệt là Lưu Tư Dư, sau cái lần đầu tiên tham gia thi đấu bùng nổ thì cho đến bây giờ vẫn yên lặng, không khỏi khiến Tĩnh Thủy bồi hồi.

Còn Xuyên Hải, các huấn luyện viên chỉ yêu cầu hắn cậu ta lấy được thứ hạng cho nên áp lực trên người nhẹ hơn so với người khác.

Tĩnh Thủy bây giờ, ngồi xe lửa đã thành quen không hề có sự hưng phấn và tò mò của lần đầu tiên nữa, chỉ là thiếu anh Dư Đông làm bạn, trong lòng giống như có một cái hố to, cho dù mình ném vào đó bao nhiêu đồ vật, thì cũng không thể lấp đầy sự bất mãn.

Lần này vẫn như thông lệ có một ngày thời gian để chuẩn bị, một sự trùng hợp không may là, Tĩnh Thủy không ở cùng phòng với Nhan Hòa mà ở cùng phòng với Lưu Tư Dư.

Tĩnh Thủy và Lưu Tư Dư chỉ tiếp xúc trong lúc huấn luyện, ngoại trừ lúc huấn luyện ra thì không có đề tài gì để nói, không khí trong nhất thời có chút xấu hổ, hai người im lặng không nói gì kết thúc huấn luyện buổi chiều, sau khi trở về phòng, Lưu Tư Dư mở TV, nằm xem một mình.

Tĩnh Thủy nằm trên giường có chút khó chịu, chuyện thi đấu giống như một khối đá, lúc nào cũng nặng trĩu trên vai cô nhắc nhở cô không được quên mất chuyện này.

Quyết định đi xuống hồ bơi làm quen hoàn cảnh, nếu không bơi nhiều hơn một chút, thì sẽ quên mất cảm giác phấn chấn.

Có thể thấy được Lưu Tư Dư tuy rằng đang xem TV, nhưng cũng hết sức thất thần, Tĩnh Thủy thử mời cô ta: “Lưu Tư Dư, tối nay có muốn cùng tập thêm không?”

“Không cần đâu. Tối nay còn tập thêm, không sợ ngày mai mệt chết, không thi đấu được à?” Lưu Tư Dư nhích về phía gối đầu bên trong muốn làm bản thân thoải mái hơn một chút.

“Vậy tớ đi tìm Nhan Hòa.” Tĩnh Thủy có chút mất hứng, cầm chốt cửa nhẹ nhàng nói.

Sau khi hớn hở gõ cửa phòng Nhan Hòa, thì thấy cô ấy có chút khó xử đứng ở ngoài cửa, ấp úng mở miệng nói: “Tĩnh Thủy… tớ hôm nay… có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Không sao tớ đi một mình cũng được.” Không ngờ Nhan Hòa cũng từ chối mình, Tĩnh Thủy không khỏi có chút thất vọng, đồng thời cũng có chút sợ hãi, đã trễ thế này, lại là thành phố J, trời xa đất lạ, lỡ như có kẻ xấu bắt cóc thì làm sao bây giờ?

Nhưng mà cô lại ngại trở về, sợ bị Lưu Tư Dư cười nhạo, đành phải lấy hết can đảm đi đến cửa.

Nhan Hòa phía sau còn không quên nhắc nhở: “Tĩnh Thủy, chú ý an toàn nha.”

Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, gió thổi xuyên qua kẽ lá, phát ra tiếng vang xào xạc, lúc này tất cả các truyền thuyết về ma quỷ đều tới tấp hiện lên trong đầu Tĩnh Thủy, cô càng nghĩ thì trong lòng càng thấy sợ, bước chân giống như nổi gió chạy một hơi đến hồ bơi.

Nhìn hồ bơi đèn đuốc sáng trưng, cô giống như gặp được thần bảo hộ, cảm thấy hết sức an toàn, liền thay quần áo xuống nước.

Những người đến huấn luyện buổi tối không nhiều lắm, hồ bơi vì vậy so với ban ngày rộng hơn một chút. Tĩnh Thủy xối nước lạnh khắp toàn thân, sau đó lần hai chân lên, cánh tay mở ra, thành hình một chữ “đại” thả nổi trên mặt nước.

Đây là bài học đầu tiên lúc bọn họ học nổi đã từng luyện tập, Tĩnh Thủy cảm thấy tư thế này vô cùng thoải mái giống như có một cái bông lót mềm mại dưới lưng.

Cô nhìn lên trần hồ bơi có những ngọn đèn phát sáng mà ngây ngốc, suy nghĩ về rất nhiều thứ, về anh Đông, về việc huấn luyện của mấy năm nay, về khát vọng, về thi đấu, nước vẫn an tĩnh quay xung quanh cô, thu hết tất cả những gì cô bé này suy nghĩ vào lòng.

Trên người dần dần trở nên nhẹ nhàng, Tĩnh Thủy thu chân, đứng trong nước, cúi người xuống, chân đá mạnh vào vách hồ lấy trớn bơi ra ngoài. Lúc trước anh Đông có nói qua với cô trước khi thi đấu mấy ngày phải giữ sức, nếu không cánh tay và chân có thể bị cứng sẽ ảnh hưởng tới tốc độ.

Tĩnh Thủy chủ yếu luyện tập về kỹ thuật là chính, tốc độ không nhanh, mỗi một lần quạt nước, mỗi một lần duỗi chân, mỗi một lần ngoi thở, cô đều lưu tâm, yêu cầu phải đạt tới cảnh giới tốt nhất.

Nước chảy qua toàn thân cô, cô lại cảm giác mình biến thành một con ếch xanh, ngây ngốc trong thế giới của chính mình, ngăn cách với tất cả ồn ào náo động bên ngoài.

Luyện tập hơn một giờ, Tĩnh Thủy liền nổi lên, đi ra ngoài cửa.

Bên ngoài hồ bơi là một mảnh hỗn độn đen tối, Tĩnh Thủy lúc này mới bị kéo về từ trong thế giới lý tưởng của mình tới hiện thực, lấy chân cọ cọ mặt đất, chậm chạp không chịu nhích người.

Hay là gọi điện thoại cho Nhan Hòa? Quá buồn cười, nếu chuyện này bị người ta truyền ra ngoài, thì không phải sẽ bị cười chết hay sao? Hơn nữa Nhan Hòa đi một đoạn đường đến đây có lẽ đã quá mệt mỏi, cũng là thôi đi.

Tĩnh Thủy phủ quyết ý tưởng ngu xuẩn này, hít sâu vào, lại chậm rãi thở ra, cất bước, bao phủ trong bóng đêm.

Cô cứ mặc niệm trong lòng không dám nhìn hai bên, nhưng vẫn cảm giác được trong bụi cỏ có gì đó nhúc nhích, một thân hình màu đen thật lớn đang di chuyển ở đó.

Trong đầu nhanh chóng phác họa ra khuôn mặt của kẻ bắt cóc, mặt che một miếng vải đen, ánh mắt dữ tợn, bóp chặt lấy cổ cô, con dao trên tay phát ra ánh sáng lạnh dưới ánh trăng.

Tĩnh Thủy nắm chặt quai đeo cặp sách, toàn thân đều phát run lên, quyết định chống cự, trước tiên tìm một tảng đá, nếu kẻ bắt cóc lao tới, nhất định phải nhân lúc hắn chưa phản ứng kịp mà xuống tay, đánh cho đầu hắn nở hoa.

Trong lúc cô đang chờ thời cơ, thì thấy bóng đen kia trong bụi cỏ đi ra bao phủ lấy toàn thân cô.

“Không được qua đây.” Tĩnh Thủy theo bản năng hét to một tiếng, đang chuẩn bị cầm cục đá đập xuống, thấy gương mặt của người đến, vô cùng hốt hoảng, “Huấn… huấn luyện viên Diệp?”

“Đã trễ thế này, một mình em ở đây làm gì? Còn cầm một cục đá nữa.” Huấn luyện viên Diệp nhìn thấy Tĩnh Thủy khác thường như vậy, cũng kinh ngạc mở to hai mắt.

“Em… em tưởng rằng có người xấu.” Tĩnh Thủy bối rối ném cục đá xuống.

“Em nhìn tôi giống người xấu lắm à?” huấn luyện viên Diệp cũng là lần đầu bị người ta hiểu lầm như vậy, dở khóc dở cười.

“Vậy sao thầy đột nhiên lại đi ra từ trong bụi cỏ?

“Tôi đến xem tình trạng huấn luyện của mọi người, hơn nữa trong bụi cỏ đó có đường đi.”

Tĩnh Thủy hận không thể có khả năng di động tức thời, khiến cô lập tức biến mất, đáng tiếc cô không phải là thần, cô chỉ là một người phàm cho nên vẫn phải nhận lỗi: “Em xin lỗi, huấn luyện viên Diệp.”

“Không sao, em sợ hãi như vậy, để tôi đưa em về.”

“Cảm ơn huấn luyện viên.” Tĩnh Thủy cúi đầu, may mắn có đêm tối hỗ trợ, người ta không nhìn thấy sắc mặt cương cứng như xi măng của cô.

“Sao chỉ có một mình em tới tập thêm, những người khác không đi cùng em sao?” huấn luyện viên Diệp hỏi.

Tĩnh Thủy liền một năm một mười nói rõ cho anh nghe từ tiền căn đến hậu quả.

Huấn luyện viên Diệp cười to một trận, sau đó mới miễn cưỡng bình phục cảm xúc: “Nếu sợ hãi thì không nên cố gắng mà làm, đây cũng là khuyết điểm của em, nhưng mà trời đã tối thế này một cô gái đi đường là rất nguy hiểm lần sau không được như vậy nữa.”

“Em biết rồi huấn luyện viên.”

“Đúng rồi, Dư Đông không ở đây, em có quen không?” huấn luyện viên Diệp hai mắt có chút không bình thường.

“Cũng đã quen rồi ạ, tất cả các kỹ thuật đều là em tự mình lĩnh hội, anh Đông chỉ thỉnh thoảng giải thích cho em một chút, huấn luyện viên xin yên tâm đi, một mình em cũng có thể làm được.”

“Được thôi, tôi vẫn luôn tin tưởng em là một hạt giống tốt chắc chắn sẽ đi được xa hơn, không giống tôi, năm đó vẫn luôn bị kẹt ở đội tuyển tỉnh, không thể tiến vào đội tuyển quốc gia được.” Huấn luyện viên Diệp lúc nói những lời này trên mặt có chút buồn bã.

“Huấn luyện viên, dựa vào đâu mà thầy lại tin tưởng rằng em sẽ đi được xa hơn?”

“Có một số việc không thể nói rõ lý do được, chỉ là cảm giác luôn tồn tại. Cho nên Tĩnh Thủy, hãy vứt bỏ những tạp niệm trong lòng em, tin tưởng bản thân em có thể làm được.”

Bất tri bất giác thì hai người đã đi đến dưới lầu khách sạn, huấn luyện viên và tuyển thủ ở hai tầng lầu khác nhau, Tĩnh Thủy nói lời từ biệt với Huấn luyện viên Diệp, liền vội vàng về phòng.

Lưu Tư Dư vẫn còn nằm trên giường xem TV, ánh mắt tan rã, đang ở trong trạng thái trống rỗng, Tĩnh Thủy đi đến trước mặt cô ta quơ quơ, cô ta mới hồi phục tinh thần lại: “A? Cậu đã về à?"

“Đúng vậy, hình như cậu rất khẩn trương.”

“Ai… ai khẩn trương chứ, tớ đang suy nghĩ về chiến thuật ngày mai.” Lưu Tư Dư miệng cao cao nhếch lên, giống một con khổng tước kiêu ngạo.

Tĩnh Thủy không đành lòng vạch trần cô ta, chỉ có thể cười cười, cầm khăn lông và quần áo vào phòng tắm tắm rửa.

Đêm nay hai người đều ngủ không an ổn, trong bóng tối Tĩnh Thủy có thể nghe được Lưu Tư Dư bên cạnh sột sột soạt soạt kéo chăn, nhưng cô không dám động đậy một chút nào, sợ gia tăng áp lực cho Lưu Tư Dư, đành phải híp mắt, giả vờ nhắm mắt dưỡng thần.

Hôm sau, lúc trời vừa mới tờ mờ sáng, Tĩnh Thủy đã không nằm được nữa liền ngồi dậy nhìn sang bên cạnh, thì thấy Lưu Tư Dư cũng tỉnh, đầu bù tóc rối, ánh mắt mơ màng nhìn mình.

Hai người sau khi rửa mặt xong liền đến bên cạnh hồ tiến hành làm nóng thân thể, bọn họ thực hiện một loạt các động tác kéo duỗi và huấn luyện dưới nước, vì bảo tồn thể lực, mọi người đều có ý thức mà khống chế cường độ huấn luyện, tập không bao lâu thì nổi lên mặt nước.

Sau đó là một thời gian chờ đợi khó khăn, các vận động viên chuẩn bị thi đấu chung kết đều ngồi trong phòng chờ không làm việc gì khác, im lặng nhìn đám người đi tới đi lui, hận không thể bóp cổ lão già thời gian trong tay bắt ông ta cho thời gian đi nhanh một chút.

Cuối cùng cũng chờ đến buổi chiều, khi tất cả các tuyển thủ tập trung lại, Tĩnh Thủy thi đấu ở đợt sau. Người lên sân khấu trước chính là Lưu Tư Dư, tuy rằng Tĩnh Thủy nhìn thấy được cơ bắp toàn thân cô ta đều có chút cứng, nhưng cô ta khoác áo khoác trên vai, ngẩng cao đầu, giống như một nguyên soái đang mặc giáp chuẩn bị xuất chinh.

“Cố lên, thi cho tốt.” Tĩnh Thủy mỉm cười cho cô ta một sự cổ vũ.

“Không cần cậu nhắc nhở, tự tớ biết làm.” Lưu Tư Dư khịt mũi coi thường, cũng không biết giả vờ cái gì.

“Cố lên, Tư Dư, cậu nhất định có thể.” Ánh mắt Xuyên Hải tràn ngập ôn nhu.

Lưu Tư Dư run lập cập, ghét bỏ tránh ra.

Khi các tuyển thủ đều đứng trên bục xuất phát, thì không gian toàn khu thi đấu hết sức yên tĩnh chờ đợi tiếng súng lệnh của trọng tài.

Lưu Tư Dư đứng giữa một đám nữ tuyển thủ, giống như một nữ vương cao quý.

Đột nhiên truyền ra một tiếng động kinh thiên, thân thể Lưu Tư Dư phản ứng kịp thời, đôi mắt mọi người vừa chớp một cái thì thân hình cô ta đã lao vào trong nước không còn nhìn thấy rõ.