Đường Đua Xanh Hẹn Ước

Chương 19



Tốc độ chân nhanh chóng đánh ra 6 lần quẫy, lúc cô ta đưa nửa khuôn mặt lên mặt nước, miệng khẽ nhếch lên, biểu tình sắc bén, khiến cho trong đầu mọi người đều tự động nhảy ra một từ: sát khí.

Lưu Tư Dư ngay từ đầu đã dùng toàn lực, bọt sóng dưới chân vô cùng kiêu ngạo, vô cùng thuận lợi trở thành một trong những người dẫn đầu.

Cự ly 100m biến cố rất lớn, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ bị đối thủ vượt lên trên, mọi người đều nhón chân mong chờ, những gì diễn ra tiếp theo khi xoay người.

Lưu Tư Dư vận khí không tệ, khoảng cách vừa vặn tốt, cô ta uốn lượn thân thể như một cái băng chuyền, thay đổi quỹ đạo, hùng hổ bơi về điểm đích.

Cú xoay người qua đi, Lưu Tư Dư xếp vị trí thứ hai, cách người thứ nhất khoảng nửa thước.

Mọi người đều tin tưởng Lưu Tư Dư có thể đuổi theo.

Nhưng không biết có phải Lưu Tư Dư đã không còn lực, cho nên cố gắng đến mức nào thì cũng không thể vượt qua đối thủ.

Cố lên, Lưu Tư Dư, lấy thực lực của cậu ra bạo phát đi.

Khi cắt đứt đến khoảng 25m thì đối thủ lại tăng thêm tốc độ kéo ra một khoảng cách xa hơn so với Lưu Tư Dư.

Lưu Tư Dư tuy rằng cũng đang tăng tốc, nhưng hình như lần này đã vô cùng cố sức, một đóa hoa nước tràn ra, nhưng lại không có tác dụng đẩy mạnh nào.

Tĩnh Thủy lắc lắc đầu, đồng thời lại có chút nghi hoặc, Lưu Tư Dư hôm nay làm sao vậy? Lúc khởi đầu thì cũng không tệ lắm nhưng càng về sau thì càng không thuyết phục.

Sau khi Lưu Tư Dư hoàn thành thành tích đi lên khán đài, người đều tự giác im lặng không lên tiếng, chỉ có Xuyên Hải cầm thanh chocolate, lấy lòng cười: “Muốn ăn không?”

“Không cần, tự cậu ăn đi.” Lưu Tư Dư không thèm nhìn một cái.

Xuyên Hải tức khắc phát huy cá tính vô lại, da mặt còn dày hơn so với bức tường thành: “Cậu cứ chờ một lát nữa đi lát nữa bổn thiếu gia sẽ báo thù cho cậu.”

“Thù của tớ cần gì cậu báo chứ? Cậu tưởng mình là ai hả?”

“Cứ tin ở tớ.” Xuyên Hải vừa quát vừa quạt mũi, rồi bỏ đi, để lại một cái bóng dáng tự cho là tuấn tú.

Nội dung 100m bơi ngửa Xuyên Hải bơi ở đường bơi thứ nhất, đây là vị trí phải tiếp nhận các đợt sóng cuồn cuộn từ các đường bơi khác ảnh hưởng vì vậy khó mà lấy được quán quân.

Trong lòng mọi người đều biết rõ ràng thực lực của Xuyên Hải chỉ cần nằm trong ba người đứng đầu đã là vô cùng tạ ơn trời đất.

Quả nhiên vừa xuất phát thì đã ở vào vị trí cuối nhưng cậu ta giống như một con cá giãy giụa hấp hối, điên cuồng hoạt động hai cánh tay, toàn bộ thân thể không ngừng vặn vẹo qua lại, vẻ mặt kiên nghị.

Chưa nói rằng tốc độ của cậu ta tăng lên nhiều hay ít, nhưng mà thân thể đã càng ngày càng tới gần mớn nước, mọi người thầm kêu không ổn.

Nếu tay chạm vào mớn nước, thì coi như phạm quy.

Cũng may Xuyên Hải ý thức được sai lầm, điều chỉnh lại kịp, tuy rằng vẫn rất sát, nhưng cánh tay cách mớn nước cũng có một khoảng cách nhất định.

Mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

50 m qua đi, người dẫn đầu đã cách Xuyên Hải một nửa thân mình, Xuyên Hải cũng có chút kiệt sức, chuyển động cánh tay cũng đong đưa một cách máy móc, cố gắng không để mình rớt lại quá xa.

Xếp thứ sáu, thành tích này cũng xem như là phát huy một cách bình thường. Nhưng sau khi Xuyên Hải lên bờ, lần đầu tiên Tĩnh Thủy thấy được sự mất mát trên mặt tên tiểu bá vương này.

Đó là một loại bất lực, khiến người ta thấy đau lòng.

Tĩnh Thủy còn chưa kịp cẩn thận nghiên cứu nội tâm của Xuyên Hải, Nhan Hòa bên này lại gặp phiền toái. Tĩnh Thủy chú ý tới người chị em tốt của mình đang kéo quần áo mà xem như khăn mặt trùm lên đầu, đã rất lâu không có nói chuyện gì.

Cô cẩn thận thọc thọc Nhan Hòa: “Cậu làm sao vậy?”

Nhan Hòa có chút không tình nguyện mà vén quần áo lên, lộ ra một khuôn mặt tái nhợt, mái tóc ngắn bởi vì đổ mồ hôi mà dán sát vào hai bên sườn mặt.

“Khẩn trương đúng không?” Tĩnh Thủy lập tức liền hiểu ra.

Nhan Hòa xem như cam chịu.

“Tớ có một cách có thể trị được khẩn trương, hai tay cậu nắm chặt lại, tưởng tượng đối thủ là một con sâu nhỏ, còn cậu là đại lực sĩ, dùng sức mà bóp vào, nghiền nát, có thể dùng được bao nhiêu lực thì cứ dùng bấy nhiêu lực, khi cậu bỏ tay ra thì bọn họ đã bị cậu bóp chết.”

Nhan Hòa bán tín bán nghi, nhưng vẫn vươn hai tay nắm thành quyền, Tĩnh Thủy có thể nhìn hãy toàn thân cô ấy đang run rẩy móng tay cắm vào trong thịt.

Không biết nghiến bao lâu, Nhan Hòa mới chậm rãi buông tay ra, trong lòng bàn tay đã có dấu ấn đỏ tươi cô ấy hộc ra một hơi thật dài, nói: “Khá hơn nhiều, cảm ơn cậu, Tĩnh Thủy.”

“Không sao, cố gắng thi đấu.”

Nhan Hòa trạng thái vẫn luôn không ổn định, chủ yếu là do tâm trạng không điều chỉnh tốt, luật thi đấu trong nội bộ thì thành tích đều rất tốt nhưng khi ra thi ở những giải đấu lớn liền dễ dàng bị hỏng mất.

Thấy cô ấy đang đấu tranh với chính bản thân mình, dũng cảm và khiếp đảm là hai dũng sĩ đang ra trận, đánh nhau ẩu đả, không biết ai chiếm thượng phong.

Tĩnh Thủy thật sự nghĩ không ra Nhan Hòa có gì mà phải lo lắng, thân hình của cô ấy cao lớn nhìn như là vụng về, nhưng khi vào trong nước thì chính là một ưu thế, khi cô ấy xuống nước, thì mạnh gấp đôi những người khác.

Bất quá hiện tại cũng không có thời gian để cô ấy do dự, tên đã lên dây, không thể không bắn.

Nhan Hòa xuất phát không nhanh, từ lúc xuất phát đã ở vào vị trí gần cuối, có lẽ là chưa điều chỉnh được trạng thái, Tĩnh Thủy đổ mồ hôi thay cô ấy. Nếu vẫn còn cứ tiếp tục như vậy, sợ là khó có cơ hội.

Tuyển thủ ở đường bên phải nhìn ra được sự chậm chạp của cô, hai tay hoạt động nhanh chóng, thân thể phập phồng theo ngọn sóng, dần dần hướng tới chỗ cô ấy.

Nhan Hòa dường như đã nhận ra được bọt sóng khiêu khích của đối thủ bên cạnh, cô vùi mặt vào trong nước, giảm bớt số lần thở.

Nước hồ lạnh lẽo ôm lấy gương mặt, kích thích huyết mạch cô bắt đầu phun trào.

Muốn tiến vào trung tâm huấn luyện thể dục thể thao tỉnh không? Muốn bay xa hơn không? Muốn.

Trạng thái tốt không? Không tốt.

Có muốn đua không? Đồng ý.

Nhan Hòa bỗng nhiên phát hiện chuyện vụn vặt trên trời dưới đất đều tiêu tán trong không khí, mục tiêu lúc này của cô chỉ có một, chính là phải nằm trong ba người dẫn đầu.

Hai tay ôm nước, lòng bàn tay hướng về phía trước lộ ra mặt nước, quay cuồng, màu trắng bọt nước tầng tầng bao vây lấy cô, giống như một con chim đại bàng sải cánh.

Tốt quá. Tĩnh Thủy đang xem trên khán đài âm thầm vỗ tay, âm mưu của đối thủ chẳng những không thực hiện được ngược lại còn để cho cô ấy kéo ra một khoảng cách chênh lệch bây giờ Nhan Hòa đã ở vào vị trí thứ tư, có thể lấy được huy chương hay không thì phải dựa vào những mét cuối cùng.

Bây giờ cô ấy đã cách người thứ ba trong gang tấc, Tĩnh Thủy nhìn thấy Nhan Hòa lại giảm bớt số lần thở, băng băng tiến về phía trước.

5 centimet, 4 centimet, 3 centimet, 2 centimet, 1 centimet, vượt qua rồi.

Đối thủ đương nhiên là không dễ dàng bỏ qua như vậy, cũng giảm bớt số lần thở, so với cô ấy còn ác liệt hơn, Tĩnh Thủy có chút hoài nghi cô ấy có thể sẽ không thở được nữa không.

Ở 5m cuối cùng Nhan Hòa vẫn chỉ cách một chút, ưu thế nhỏ bé này bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thành hư ảo.

Giữ vững đi, Nhan Hòa.

Nhưng năng lực tăng tốc của Nhan Hòa vượt qua những gì mà Tĩnh Thủy tưởng tượng, dưới chân bọt sóng bay tán loạn, lao tới đích đến.

Hạng ba.

Quá tuyệt vời. ngón cái và ngón trỏ của Tĩnh Thủy vòng thành một vòng tròn, ra dấu số 3, đứng lên múa may với Nhan Hòa.

Nhan Hòa đang rối rắm mình xếp thứ bao nhiêu thì nhìn thấy dấu hiệu của Tĩnh Thủy liền cười một nụ cười nằm nghiêng vốn luôn thuộc về mình, đôi mắt híp lại đến mức không nhìn thấy được.

Cả đám đồng đội đều đã có kết quả xứng đáng của bọn họ, còn mình thì sao?

Tất cả mọi sợ hãi và bất an ngóc đầu trỗi dậy, chiếm cứ toàn bộ đại não Tĩnh Thủy.

Nhan Hòa sơ ý lại không phát hiện biểu tình biến hóa của Tĩnh Thủy, cô ôm Tĩnh Thủy một cái: “Ít nhiều cũng nhờ cậu, tớ mới có thể phát huy được ở nữa chặn sau, có thể đến Trung tâm Tỉnh rồi, thật sự thật là vui. Cố lên, cậu là người giỏi nhất trong số chúng ta, tớ tin cậu sẽ chiến thắng rất nhẹ nhàng. Sau đó chúng ta sẽ cùng đến Trung tâm Tỉnh.”

“Tớ sẽ.” Tĩnh Thủy đỡ bả vai Nhan Hòa, bảo cô ấy yên tâm.

Ba năm nay cô đã gặp phải quá nhiều trắc trở, vô số lần không nắm được cơ hội, ngủ đông lâu như vậy, chỉ vì giờ khắc này.

Tĩnh Thủy kiểm tra một chút áo tắm, nắm thật chặt mũ, chuẩn bị kỹ lưỡng chu đáo đi đến bục xuất phát.

Cảm giác ma sát dưới lòng bàn chân kích thích đến cô, khiến thần kinh toàn thân đều hết sức hưng phấn.

Chuẩn bị… Xuất phát!

Tĩnh Thủy mặc kệ cái gì là chiến thuật tuần tự tiệm tiến, kiểu gì đi nữa thì hôm nay cô cũng phải liều mạng, cùng lắm thì dựa vào nghị lực để tiến lên.

Sau khi kết thúc đánh chân như một con cá heo biển thì lập tức chuyển qua kỹ thuật chân bơi ếch, đồng thời đầu lộ ra mặt nước, hít đủ không khí lại nhanh chóng chìm xuống, miệng thổi ra không khí một cách chậm rãi, đôi tay duỗi thẳng, dùng quán tính trôi nổi trong chốc lát, cả người giống như sóng âm, trên dưới di động.

“Wow, Tĩnh Thủy từ đầu đã bơi hăng như vậy, về sau có thể có sức không?” Có người chỉ vào bể bơi kinh ngạc cảm thán, Tĩnh Thủy ngay từ đầu đã bỏ xa các đối thủ, cách những người khác hơn phân nửa thân mình.

“Sức chịu đựng của cô ấy không tệ, hẳn là có thể.” Lưu Tư Dư hơi nhíu mày, cảm nhận được sự chênh lệch của mình và cô ấy càng lúc càng lớn.

Trong nháy mắt khi chạm vào vách hồ Tĩnh Thủy xoay người dưới chân như một cái lò xo bắn chính bản thân ra ngoài.

Mỏi mệt lặng yên không một tiếng động

mà xuất hiện, đầu gối ẩn ẩn bị đau, chân tê mỏi, khớp xương cứ như giây tiếp theo sẽ phải bị chặt đứt, nhưng Tĩnh Thủy không chịu thỏa hiệp, cô muốn khiêu chiến cực hạn của bản thân, không cho người khác cơ hội.

Sau khi bảo trì tốc độ bơi được một đoạn thời gian, Tĩnh Thủy cảm giác thể lực của mình tăng lên một chút, vì thế bắt đầu lần thứ hai tăng tốc.

Tuy rằng những người khác cũng đang tăng tốc, nhưng không nhanh bằng Tĩnh Thủy, cô trở thành tuyệt thế cao thủ, ngạo thị quần hùng.

Kiên trì một chút, chỉ còn 5m.

Chiến đấu với nước là phải trả giá rất nghiêm trọng, bạn đạt được bao nhiêu tốc độ thì nó sẽ trả lại cho bạn bấy nhiêu lực cản.

Cánh tay nặng giống như đeo một cái vòng đồng, tư thế quạt nước của cô giống như một người sắp chết đuối đang hấp hối giãy giụa, Tĩnh Thủy cảm thấy rất có khả năng mình còn chưa về đến đích thì đã bỏ mình.

Cô run rẩy vươn tay, dùng đầu ngón tay chạm vào vách hồ, rồi ôm lấy mớn nước, ôm một chút thì lại bị tụt xuống dẫn đến bị sặc một ngụm nước.

Ho mãnh liệt trong một lúc, Tĩnh Thủy vẫn chú ý tới bốn phía đường bơi, cô có chút không thể tin được. Chính mình đã nhìn thấy hết mọi thứ, chưa từng nghĩ tới sẽ lấy ưu thế rõ ràng như vậy đạt được quán quân.

Toàn bộ mọi sức lực tích góp giống như bùng phát lên ngay thời điểm này, cô có một loại xúc động muốn khóc lớn nhưng lại nghẹn ngào nhịn xuống, chỉ có thể hung hăng đập lên mặt nước, phóng thích tất cả những uất ức cho đến bây giờ.

Em đã làm được rồi, anh Đông ơi.