Đường Đua Xanh Hẹn Ước

Chương 20



Lúc lên bờ, Tĩnh Thủy cảm giác chân nhũn cả ra, đầu gối bởi vì đau đớn mà chỉ có thể khum khum lại, nhưng cô vẫn cố gắng đi về phòng chờ, vẫy tay với các đồng đội.

Tiếng vỗ tay và tiếng ca ngợi như thủy triều vây quanh cô, y hệt Dư Đông của ba năm trước.

Nếu anh Dư Đông có thể chứng kiến mọi thứ thì tốt quá. Tĩnh Thủy có chút tiếc nuối nghĩ, anh ấy nhất định sẽ yêu thương vuốt đầu mình, khen mình làm rất tốt, mua một ít đồ ăn vặt đãi mình.

Không sao cả, về sau còn có thể cùng nhau thi đấu.

Cô tự tin đi đến bục nhận giải, cảm nhận được tất cả các ánh đèn đều chiếu lên người mình, cô là vai chính của hôm nay.

Nhưng khi nhận huy chương vàng thì cô có hơi thất vọng một chút.

Quả nhiên có mùi rỉ sét.

Cô từ bỏ ý định cắn cái huy chương, chỉ đem nó nắm trong tay, rồi giơ ra bốn phương tám hướng, tươi cười nhe hàm răng trắng bóng.

Sau khi lễ trao thưởng kết thúc, Tĩnh Thủy vì chúc mừng, liền mời mỗi người trong đội một chén sương sáo.

Nhìn thái độ dở khóc dở cười của đồng đội, cô co quắp mà giải thích: “Chờ khi tôi có tiền, nhất định sẽ mời mọi người ăn ngon hơn.”

Đề tài nói chuyện của cô và Lưu Tư Dư cũng nhiều hơn một ít, tuy rằng Lưu Tư Dư rất không cam tâm đối với việc thi đấu không tốt, nhưng có thể để tiến vào trung tâm huấn luyện thể dục thể thao tỉnh là một vinh dự lớn lao, hai cô gái ríu rít trò chuyện về sinh hoạt của những ngày sắp tới.

Sau khi cảm giác hưng phấn qua đi, Tĩnh Thủy mới nhớ ra còn chưa mang chuyện này nói với anh Dư Đông, cô liền đi đến bên cửa sổ gọi điện thoại cho hắn.

Đầu dây bên kia là một giọng nói vô cùng buồn ngủ: “Alo?”

“Anh Dư Đông là em đây.”

“Tĩnh Thủy à, sao đột nhiên lại gọi điện thoại cho anh vậy?”

“Em có một tin vui.”

“Tin vui gì vậy?” Dư Đông đã bị chương trình huấn luyện hôm nay tra tấn, đến cả nửa cái mạng cũng sắp không còn, nghe thấy có tin tức tốt, vội tò mò ngồi ngay ngắn lại.

“Thi đấu bơi lội cấp tỉnh, em đã giành được huy chương vàng, có thể đến trung tâm huấn luyện tỉnh gặp anh rồi.”

“Em nói thật sao?” Dư Đông quên mất thân hình nửa sống nửa chết của mình, trong nháy mắt sống lại tràn đầy sinh lực.

“Đương nhiên rồi, không tin anh có thể hỏi các đồng đội của em, sao hả? Em có giỏi không?” Tĩnh Thủy cố ý nói câu cuối cùng một cách nhấn mạnh, lòng tràn đầy vui mừng muốn khoe công với hắn.

“Ừ, giỏi lắm, khi nào thì em đến đây? Anh đi đón em rồi sẽ mang em đi dạo khắp nơi.” Dư Đông thỏa mãn nguyện vọng nho nhỏ trong lòng cô.

“Chắc là khoảng một tuần, chờ trung tâm huấn luyện tỉnh gửi thông báo thì cũng phải vài ngày nữa.”

“Được. Anh chờ em.” Câu nói này đặc biệt âm vang mạnh mẽ, hùng hồn, có khí phách.

“Em cúp điện thoại trước đây, hẹn gặp lại anh.”

Gió thổi bức rèm lay động, che lại một nửa bóng dáng của Tĩnh Thủy, nhưng giọng nói và tiếng cười của cô thì một chữ cũng không rơi, truyền lại đầy đủ vào tai Lưu Tư Dư.

Cô ta nhìn trần nhà, có chút phiền muộn.

Thông báo triệu tập của Trung tâm Huấn luyện Tỉnh rất nhanh thì đã được gửi tới, đội nữ có Lưu Tư Dư, Trương Tĩnh Thủy và Nhan Hòa, số lượng đội nam cũng tương tự như vậy.

Xuyên Hải nhìn cái thư thông báo ánh vàng rực rỡ kia, thái độ hâm mộ biểu lộ cả ra ngoài, nhưng mà thi đấu thể dục thể thao chính là tàn khốc như vậy đó, thành tích sẽ quyết định mọi thứ, không có thành tích, thì đừng nghĩ đến cái gì cả.

Lý Dĩnh và Trương Hạo Thiên sau khi nghe tin con gái có thể vào Trung tâm Huấn luyện Tỉnh, thì vui vẻ đến mức không biết phải làm gì, một mặt cảm thấy con gái trưởng thành sẽ rất có tiền đồ, nhưng một mặt khác lại cảm thấy lo lắng, con gái lần đầu tiên đi khỏi nhà xa như vậy, không biết có phát sinh chuyện ngoài ý muốn hay không. Cho nên hai người không màng Tĩnh Thủy khuyên can, cũng khăng khăng muốn đi cùng.

Hôm khởi hành, mọi người nói lời từ biệt với Thư Giai và huấn luyện viên Diệp. Thư Giai nhìn các cô bé học trò đã theo mình lâu như vậy cuối cùng cũng có thể bay đi, mạnh mẽ vỗ vỗ bả vai bọn họ: “Giỏi lắm, khi nào lấy huy chương vàng Quốc Gia và Thế Giới thì trở về gặp tôi nhé.”

Huấn luyện viên Diệp thì không khủng bố như Thư Giai, anh cổ vũ từng người bọn họ phải cố gắng tiến lên, trong sự cổ vũ này cũng không thiếu dùng ánh mắt khích tướng động viên Xuyên Hải, cậu xem đi, tất cả bạn bè của cậu đều đã đến trung tâm huấn luyện tỉnh rồi, cậu phải cố gắng lên.

Mọi người cho dù có lưu luyến đến mấy thì cũng đến lúc phải đi, đang định xoay người ra khỏi cửa, thì Xuyên Hải dùng cái giọng sư tử hống, khiến mọi người giật cả mình: “Lưu Tư Dư!”

“Gọi gì chứ? Muốn hù chết tớ à.” Lưu Tư Dư kinh hồn chưa kịp lấy lại, dùng tay vỗ vỗ ngực.

“Cậu có tin tớ sẽ đến được Trung tâm Huấn luyện Tỉnh nhanh thôi không.” Xuyên Hải tự tin dũng khí mười phần nói.

“Tớ tin.” Ngoài miệng nói như vậy, nhưng đôi mắt phượng của Lưu Tư Dư lại hiện lên sự hồ nghi.

“Nhất định phải chờ tớ đó.” Xuyên Hải còn không quên thêm vào một câu.

“Được, đi thôi.” Lưu Tư Dư lịch sự vẫy tay với cậu ta rồi biến mất bên trong cánh cửa.

Khi ngồi trên xe buýt đi đến nhà ga, Tĩnh Thủy thoáng nhìn qua trung tâm huấn luyện thể thao thành phố lần cuối cùng.

Trải qua bốn năm phấn đấu và rèn luyện, biển hiệu càng cũ xưa, sơn tường tróc ra càng nhiều, nhưng đây là chỗ bắt đầu giấc mộng của cô, bất kể đi đến đâu cô cũng sẽ không quên.

Xe buýt chở một đám thiếu niên đầy khát vọng, bay thẳng đến mục tiêu.

Thành phố X không hổ là tỉnh thành lớn, các cao ốc cùng loại ở thành phố Z khi mang so sánh vẫn kém hơn một chút, từng tòa kiến trúc hiện đại hóa đột ngột mọc lên từ mặt đất, cao ngất trong mây. Hơn nữa thành phố X là một đô thị văn hóa, bất kể là con đường với hàng cây hai bên, hay là cột mốc đường, hoặc là trạm giao thông công cộng, đều nói lên điều này.

Cả xe mọi người đều như đang đi tới một thế giới mới, nhìn chỗ này một cái chỗ kia một cái, lúc còn chưa nhìn đủ, thì đã đến trung tâm huấn luyện tỉnh rồi.

Trung tâm huấn luyện thể dục thể thao tỉnh so với trung tâm huấn luyện ở thành phố Z khí phách hơn rất nhiều, hơn nữa gần đây có lẽ đã được sơn phết lại, sạch đến không nhiễm một hạt bụi, ở cửa có một bảng hiệu thật lớn, nền trắng chữ đen viết mấy chữ to “Trung tâm Huấn luyện Thể dục Thể thao X”. Nhìn vào bên trong có một bồn hoa, cây cối trồng trong đó được tạo thành hình trứng, phía sau bồn hoa là 3 cột cờ với những lá cờ màu sắc khác nhau đang tung bay trong gió.

Khu vực huấn luyện của Đội Tuyển cấp Tỉnh cách Trung tâm huấn luyện thể dục thể thao Tỉnh chỉ có một bức tường, đứng bên này có thể thấy được các vận động viên đang huấn luyện ở sân thể dục bên kia.

Chỉ có một bức tường này thôi nhưng không ít người phải tốn rất nhiều năm mới có thể vượt qua được.

Ba mẹ của Tĩnh Thủy, Nhan Hòa, Lưu Tư Dư sau khi chuẩn bị hành lý cho bọn họ xong xuôi, thì cũng định từ biệt ra về.

“Con phải tự chăm sóc bản thân cho thật tốt, nếu có bị bệnh thì phải đi tìm tổ y tế ngay, mệt mỏi thì đừng cố chịu, sau này cũng không thể thường xuyên về nhà.” Lý Dĩnh lải nhải nói một tràng dài.

Tĩnh Thủy sống mũi lên cay cay, ôm lấy mẹ, thật lâu không muốn buông ra.

Lúc ôm mẹ, cô liếc nhìn Trương Hạo Thiên đang đứng ở một bên không biết làm gì, chân định bước về phía trước một bước nhưng rồi lại thu lại.

Ôi, thôi bỏ đi.

Trương Hạo Thiên cũng không nhiều lời, chỉ nói với Tĩnh Thủy, cho dù không có việc gì thì cũng thường xuyên gọi điện về nhà, sau đó liền đi ra khỏi phòng ký túc xá.

Trong phòng này ngoại trừ ba người các cô, còn có một vị sư tỷ, chỉ là có thể cô ta đã đi huấn luyện rồi, cho nên không thấy ở đây.

Đồng hồ chỉ 6 giờ, bọn Dư Đông hẳn là sắp kết thúc huấn luyện. Tĩnh Thủy lấy điện thoại, nhắn tin cho Dư Đông, ba người các cô chờ hắn ở cửa nhà ăn.

Cho dù đã lâu không gặp, Tĩnh Thủy vẫn liếc mắt một cái trong đội quân mênh mông cuồn cuộn tới ăn cơm, đã nhận ra Dư Đông.

Hắn hiện tại đã là một thiếu niên, vóc dáng đang liều mạng cao lên, làn da khỏe mạnh màu kiều mạch hòa hợp thành một thể với ánh hoàng hôn, ẩn ẩn có thể thấy được hình dạng cơ bắp. Lông mày đen nhánh dày đặc, phía cuối nhòn nhọn, giống như một thanh kiếm sắc bén, tròng mắt đen trắng rõ ràng, đôi mắt hẹp dài, ít đi một phần đáng yêu, nhiều hơn một phần anh khí; từ gương mặt đến cằm hình thành góc cạnh tươi đẹp, khiến cả người hắn giống như thiếu hiệp khí phách trên TV.

Nhìn Dư Đông biến hóa nghiêng trời lệch đất, ba cô bé đều có một giây đồng hồ ngây dại ra, cuối cùng là Dư Đông chủ động đi tới nói chuyện với các cô: “Tới ăn cơm à?”

“Không có, không có.” Tĩnh Thủy vội thoái thác.

“Không sao, ngày đầu tiên các em tới đây, để cho Dư Đông sư huynh của các em mời cơm đi.” Một thiếu niên có làn da màu nâu nhạt bên cạnh Dư Đông nói.

“Anh Triệu Nham đúng không?” Tĩnh Thủy trí nhớ không tệ, còn có chút ấn tượng, hai cô bé kia thì đều vẻ mặt mờ mịt.

“Anh nhớ em mà, là sư muội của Dư Đông đúng không?”

“Ừ.”

“Để anh chính thức giới thiệu với các em một chút. Đây là Triệu Nham, sư huynh của các em, Triệu Nham, đây là Lưu Tư Dư, đây là Nhan Hòa.” Diêu Khải Hiên nhìn Lưu Tư Dư và Nhan Hòa bị dạt qua một bên, liền kéo qua, nhất nhất giới thiệu cho cậu ta biết.

Triệu Nham không quen bắt tay với con gái, trên mặt hiện lên hai rặng mai đỏ nhợt nhạt.

Nhà ăn của trung tâm huấn luyện thể thao tỉnh quả nhiên là cao cấp hơn so với trung tâm huấn luyện thành phố không ít, các loại thịt hải sản và rau dưa đều rất phong phú, còn có cung cấp nước trái cây, chỉ là việc khống chế ăn uống càng thêm nghiêm khắc, những loại như thịt heo đồ uống có ga và món nướng linh tinh đều phải tránh xa.

Dư Đông rất hào hiệp mời ba sư muội ăn cơm chiều, lại dẫn các cô đi dạo xung quanh, tham quan câu lạc bộ bơi lội, phòng tập thể thao, cửa hàng vật dụng hàng ngày.

Lúc trở về phòng ngủ, mọi người cuối cùng cũng gặp được chân dung của vị sư tỷ kia, cô ta vóc dáng rất cao, khoảng trên dưới 1.65m, tóc hẳn là vừa cắt xong không bao lâu, phía sau thắt một cái bím tóc ngắn đến nỗi không thể ngắn hơn, có không ít tóc con bị tuột ra, lắc lư trên mặt.

Sư tỷ thấy các cô trở về, không hề có nhiệt tình nghênh đón: “Chị tên là Vương Y Lam, sau này là bạn cùng phòng với các em, bây giờ nói rõ trước một chút. Về sau, không được chị cho phép, thì không được đụng vào đồ của chị, đồ của các em thì phải tự mình thu dọn cho tốt, không được chiếm chỗ của chị, phải nhớ khi rảnh thì quét dọn vệ sinh, bởi vì định kỳ sẽ có người tới kiểm tra.”

Nói xong một tràng này, thì cô ta liền cầm chậu rửa mặt đi thẳng vào buồng vệ sinh. Coi các cô như là không khí.

Bị một chậu nước lạnh thình lình tạt vào người như vậy, cả 3 cô bé đều nhìn nhau, cuối cùng mất hứng ngồi lên ghế.

Ngày hôm sau Vương Y Lam sư tỷ ra ngoài từ rất sớm, nhưng mà phía dưới bàn của cô ta còn có không ít tóc ngày hôm qua chải đầu đã rớt xuống, hiện trường bận thế này chỉ có thể để lại cho đám người Tĩnh Thủy thu dọn.

Lưu Tư Dư quét một lát liền ném chổi đi, cô ta từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu qua loại sỉ nhục như vậy: “Chị ta cho rằng mình là ai chứ? Làm như ghê lắm, là sư tỷ liền có thể ăn hiếp chúng ta sao?”

“Ôi, cứ nhịn một thời gian đã, chúng ta còn chưa có thành tích gì, nói cũng vô ích thôi.” Tĩnh Thủy duỗi cây chổi xuống dưới bàn, quét ra một đống bụi bẩn.

Nhan Hòa cũng đồng quan điểm với cô, yên lặng không nói gì dùng khăn giấy ăn cơm lau sạch chỗ tóc rơi trên mặt đất.

Lưu Tư Dư nhìn hai người bận rộn, liên tục lắc đầu.