Đường Đua Xanh Hẹn Ước

Chương 21



Sau khi thu dọn phòng và ăn sáng xong, ba cô bé liền vội vàng chạy đến sân huấn luyện, chính thức bắt đầu chương trình huấn luyện của mình.

Người dẫn dắt đám người mới Tĩnh Thủy lần này là huấn luyện viên Hạ, người không cao, đã hơn 50 tuổi, tóc có chút hoa râm, bởi vì khá mập nên bụng nhô ra một khối, nhưng lông mày hơi trễ cho nên nhìn có vẻ nhút nhát.

Huấn luyện thể lực buổi sáng là những nội dung mà từ trước đến nay Tĩnh Thủy chưa từng tiếp xúc. Ví dụ như luyện sức kéo bằng dây thun, tập thể hình với khối cầu, tập tạ, tập cơ lưng... càng quan trọng là, ở chỗ này tất cả mọi người đều rất cố gắng, dù rằng mồ hôi đã thi nhau rơi xuống như thác đổ, gương mặt bởi vì mệt mỏi mà trở nên vặn vẹo, nhưng không ai kêu rên một tiếng, vẫn hết sức kiên trì.

Loại tinh thần này đã ảnh hưởng đến Tĩnh Thủy, cô lúc này đã không còn là cô nữ sinh yếu đuối nhu nhược như lúc trước nữa, thân thể dần dần bắt đầu trổ mã, tay chân đều trở nên cân xứng hơn, nhéo một cái là có thể cảm giác được cơ bắp đang hình thành, đối mặt huấn luyện cường độ cao, cô cũng đã hoàn toàn có đủ thể lực để tiếp nhận.

Sau khi kết thúc huấn luyện, Tĩnh Thủy dùng khăn lông lau đầu tóc bị thấm ướt mồ hôi, thay quần áo mới sạch sẽ thoải mái, rồi cùng Dư Đông, Diêu Khải Hiên, Triệu Nham, Lưu Tư Dư, Nhan Hòa cùng đi.

Dư Đông, Triệu Nham và Diêu Khải Hiên đã lên sơ trung, nhưng lại thuộc về hai loại học sinh khác biệt, Dư Đông và Triệu Nham thuộc về loại ăn không ngồi rồi, đi học cũng không chú tâm, còn hay xin nghỉ. Dù sao Dư Đông cũng đã xác định sẽ đi con đường này trong tương lai, không cần thi cử, cho nên đến lớp cũng chỉ là để điểm danh mà thôi, giáo viên cũng không thể quản lý được hắn. Còn Diêu Khải Hiên, tuy rằng thành tích bình thường, nhưng mỗi khi lên lớp đều nghiêm túc lắng nghe, cho nên cũng khá được mọi người yêu thích.

Tĩnh Thủy dự định có cơ hội thì phải khuyên nhủ Dư Đông, trước khi cô đi dì Triệu đã rất lo lắng cho việc học của Dư Đông. Dù sao cũng là một cô giáo, bà vẫn luôn hy vọng Dư Đông có thể để học tốt hơn ở trường. Nếu không về sau khi lên đại học sẽ không theo kịp người khác, nếu muốn tìm một công việc tốt cũng phải có một chút văn hóa.

Cô đang cân nhắc làm thế nào để bắt đầu đoạn thuyết giáo này thì Dư Đông đã nói trước: “Tĩnh Thủy, đã thích ứng được cuộc sống ở đây chưa?”

“Rất tốt, ăn uống cũng tốt, hoàn cảnh cũng khá.”

“Không, một chút cũng không tốt.” Lưu Tư Dư chen miệng vào.

“Sao vậy?” Diêu Khải Hiên hỏi.

“Đừng nói nữa, ở cùng phòng với bọn em có một sư tỷ tên là Vương Y Lam, hôm đầu tiên đã dằn mặt bọn em, nói không được đụng vào đồ vật của chị ta, còn bắt bọn em dọn vệ sinh phòng ngủ, còn cô ta sao lại không làm gì chứ?” Lưu Tư Dư nén tức giận trong bụng đã lâu, bây giờ mới có cơ hội kể ra.

“Vương Y Lam à, cô ta đúng là không được nhiều người thích, tự cho là đúng, ham lợi nhỏ nhặt, trước khi các em tới cô ta ở một mình, chính là vì bất hòa với những người ở chung, cô ta mượn đồ của người ta rất nhiều, nhưng lần sau đến lượt người ta hỏi mượn thì lại không cho.” Triệu Nham trần thuật, đào bí mật của cô ta lên khỏi ba thước đất.

“Nhưng mà cô ta tuy rằng chỗ này không tốt chỗ kia không tốt, nhưng lúc huấn luyện thì rất nghiêm túc, thành tích cũng được lắm.” Dư Đông cũng thấy lạ, người như vậy mà cũng có thể chuyên tâm huấn luyện.

“Có thể đổi một sư tỷ khác cho bọn em không?” Lưu Tư Dư mặt ủ mày ê.

“Có lẽ rất khó, chủ yếu vì các em là đội viên mới tới, yêu cầu như vậy rất dễ làm người ta nghĩ các em vô cớ gây sự.” Diêu Khải Hiên thay các cô phân tích lợi hại một chút.

“Em cảm thấy còn có thể chịu đựng được, không đến mức là không thể sống nổi.” Nặng nề hồi lâu Nhan Hòa lúc này cũng lên tiếng.

“Đúng vậy, hiện tại chỉ có thể chịu đựng.” Tĩnh Thủy cũng không nghĩ ra biện pháp gì khác.

“Khổ cho em rồi.” Dư Đông rất tự nhiên, duỗi tay muốn xoa đầu cô.

Tĩnh Thủy cảm giác tất cả mọi ánh mắt đều đang nhìn mình, dứt khoát tránh khỏi tay Dư Đông.

Dư Đông không dự đoán được Tĩnh Thủy sẽ né tránh, tay treo giữa không trung có chút xấu hổ, thật lâu sau mới làm như không có việc gì buông xuống, đúng vậy, đây là trung tâm huấn luyện tỉnh, phải chú ý một chút.

Đi đến ngã tư đường, 6 người chia làm hai, vẫy tay tạm biệt, đi đến trường học của từng người.

Chương trình học của Tiểu học cao niên càng ngày càng khó, Tĩnh Thủy phải rất cố gắng mới theo kịp. Trong đó có một môn học, gọi là khoa học, bây giờ đang giảng về cấu tạo cơ thể con người.

Tĩnh Thủy tuy rằng vẫn còn là một cô bé, nhưng đã bắt đầu có ý thức về giới tính, cho nên nhìn thấy những nội dung này, khó tránh khỏi có chút ngại ngùng.

Nhưng mà khác hoàn toàn với cô, Lưu Tư Dư ngồi ở bàn phía trước thì vô cùng hứng thú.

Lưu Tư Dư thành tích cũng không tốt lắm, các môn học khác đều chỉ thường thường, chỉ có học môn khoa học thì lại rất có tinh thần, cô ta đặc biệt cảm thấy hứng thú đối với những sinh vật nhỏ, theo lời cô ta nói thì đã lâu rồi, trước kia cô ta còn giải phẫu qua cá vàng nữa.

Tĩnh Thủy chỉ cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, cả người run lên.

Vất vả lắm mới trôi dạt được tới tiết cuối cùng, ba cô bé sau khi thu dọn đồ đạc liền cất bước chạy đi, bây giờ bài tập càng lúc càng nhiều, buổi chiều còn có huấn luyện.

Nếu không quản lý được thời gian chặt chẽ, thì các cô đừng mong có thể ngủ trước 11 giờ.

Buổi chiều đầu tiên 400m làm nóng cơ thể, sau đó chia làm bốn tổ nội dung 50m bơi ngửa - bơi ếch - bơi bướm - bơi tự do, rồi đến luyện tập các nội dung thi đấu, 8 tổ 100m ếch, 4 tổ 200m ếch, còn có các nội dung bơi tự do cũng cần luyện, 8 tổ 100m, 4 tổ 200m, cuối cùng là thi đấu trong từng tổ nhỏ, sau khi thi đấu xong, huấn luyện viên sẽ qua công bố thành tích của từng đội viên, mỗi lần đều là chữ đỏ.

Tính cách của huấn luyện viên Hạ quả nhiên là giống như đúc với tướng mạo của ông ấy, có mấy người không đạt tới yêu cầu bị ông ấy xách riêng qua một bên luyện một mình, hơn nữa đều là tính giờ, khi nào chưa đạt yêu cầu thì vẫn phải tiếp tục bơi.

Tĩnh Thủy không dám chậm trễ, lần nào thi đấu cũng đều dùng hết sức lực toàn thân, cho nên luôn luôn đạt yêu cầu của huấn luyện viên Hạ. Huấn luyện viên Hạ thái độ cũng giãn ra ý nói rằng đội viên nào đã hoàn thành huấn luyện thì có thể đi.

Nhưng mà Nhan Hòa thì không may mắn như vậy, bởi vì có một nội dung là 100m bơi bướm không đạt yêu cầu, cho nên phải một mình tập luyện riêng.

Nhìn biểu tình cô ấy sắp khóc ra tới nơi, Tĩnh Thủy vỗ vỗ lưng cô ấy: “Không sao đâu. Mới ngày đầu tiên thôi mà lát nữa trở về rồi nghỉ ngơi cho tốt.”

Nhan Hòa vành mắt hồng hồng gật gật đầu.

Lúc đi đến phòng thay quần áo nhìn vào trong gương, Tĩnh Thủy thấy mặt mình thì trắng bệch còn môi thì phát tím, cô dựa vào vách tường, muốn nôn nhưng lại không nhổ ra được cái gì, thay quần áo cũng rất chậm chạp.

Đây là con đường phải đi qua nếu muốn lấy được thành tích tốt, không chịu được khổ sở thì cái gì cũng không có, cho nên có khổ sở mệt mỏi thì cũng phải kiên trì.

Tĩnh Thủy mở vòi hoa sen, nước ấm làm cả người giãn ra, mệt nhọc cũng giảm bớt rất nhiều. Lau khô thân thể và hong tóc xong, cô cũng không vội về phòng ngủ, mà đi đến quầy bán quà vặt mua một gói sôcôla.

Ở thời điểm đó sôcôla đối với trẻ con mà nói, là một loại đồ ăn vặt tương đối xa xỉ, Lưu Tư Dư có chút khó hiểu: “Đột nhiên tại sao cậu lại mua sôcôla vậy?”

“Chỉ là muốn ăn thôi, không sao đâu, cho cậu nè.” Tĩnh Thủy nói liền cho Lưu Tư Dư một thanh.

“Cảm ơn.” Lưu Tư Dư mở gói, vội vàng ăn ngay lập tức.

Nhưng khi về đến phòng ngủ, Lưu Tư Dư phát hiện mình sai rồi, bởi vì Tĩnh Thủy đồng thời cũng cho Vương Y Lam một thanh.

Vương Y Lam vui vẻ ra mặt, thái độ đối với Tĩnh Thủy cũng ôn hòa hơn nhiều, kiểu như là “Tiểu sư muội thật ngoan, rất hiểu chuyện.”

Xì, có gì quý giá chứ. Lưu Tư Dư rất không thích nhìn loại hành vi này của Tĩnh Thủy, cô ta là người yêu ghét rõ ràng, thích là thích không thích là không thích, cùng lắm thì cùng cô ta thế bất lưỡng lập, không có liên quan với nhau.

Cô ta giành trước Vương Y Lam cầm chậu, bá chiếm buồng vệ sinh.

Nhan Hòa đến khuya mới trở về, tóc còn chưa hong khô, dính sát vào mặt, giống như một lớp màng che không thấy rõ sắc mặt của cô như thế nào. Cô không cần chào hỏi cũng không nói gì mà ngồi xuống, sau khi làm xong bài tập thì trực tiếp lên giường đi ngủ, Tĩnh Thủy cho cô thanh sôcôla cô cũng không nhúc nhích.

Ngại có Vương Y Lam ở đây, Tĩnh Thủy không thể dò hỏi, chỉ có thể chờ khi phòng tắt đèn rồi mới bò đến bên cạnh, đẩy đẩy cô ấy.

Nhan Hòa quay đầu, hai mắt đẫm lệ.

Tĩnh Thủy chỉ chỉ bên ngoài, ý hỏi cô ấy có muốn ra ngoài nói chuyện một chút không.

Nhan Hòa gật gật đầu, xem như đồng ý.

Trùng hợp chính là phòng ký túc xá của bọn Tĩnh Thủy ở lầu một, chỉ cần nhảy qua ban công thì có thể ra ngoài. Hai người rón ra rón rén mà đẩy cửa ban công, lại nhẹ nhàng đóng lại, phóng người nhảy qua ban công, bay ra ngoài.

Bên cạnh ký túc xá có một rừng cây nhỏ, hai người không dám đi quá xa, nên tìm một chỗ ngồi xuống.

Ánh trăng xuyên qua lá cây chiếu lên trên đồi cỏ, ảm đạm mà lạnh lẽo.

“Muốn khóc thì cứ khóc đi.” Tĩnh Thủy cảm thấy người chị em này của mình là nhịn đến sắp nghẹn rồi.

Nhan Hòa ô ô nuốt nuốt hồi lâu, cho đến khi không khóc nổi nữa mới thở hổn hà hổn hển, thút thít.

“Không sao mà, trong lúc huấn luyện bị phạt là rất bình thường, tớ cảm thấy tớ về sau, chắc chắn cũng sẽ bị phạt một vài lần.” Tĩnh Thủy thử làm cho chị em tốt của mình yên tâm.

“Nhưng mà tớ và cậu là không giống nhau, từ nhỏ tớ đã rất to con, lại không thích nói chuyện, cho nên thường bị người ta ăn hiếp, ba mẹ tớ cũng không phải rất thích tớ, bọn họ thích anh của tớ hơn. Lúc đầu khi tớ nói với bọn họ về chuyện tới học bơi lội, thì thật ra bọn họ cũng không ủng hộ tớ. Nhưng sau đó cậu lớn của tớ lại xem trọng tớ, phần lớn tiền cho tớ đều là do cậu tớ trả. Trước khi vào học ở trung tâm huấn luyện, ba mẹ tớ đã nói với tớ, muốn luyện thì phải luyện cho tốt phải có thành tích. Nếu không thì phải trở về đi học bình thường, chỉ là tớ cảm thấy tớ phải làm cho họ thất vọng rồi.” Nhan Hòa lần đầu tiên kể chuyện về gia đình mình, kể xong cũng cảm thấy trút được một tảng đá.

“Cậu đã làm rất tốt, có rất nhiều người đâu có vào được trung tâm huấn luyện tỉnh như cậu đâu.”

“Nhưng mà ước mơ của tớ là có thể đứng trên bục nhận giải, Tĩnh Thủy, cậu có nghĩ tới một ngày nào đó sẽ tham gia thi đấu quốc tế không?”

“Có nghĩ tới nhưng cảm thấy rất xa xôi.” Tĩnh Thủy cảm thấy ước mơ này giống như là ngôi sao trên bầu trời, nhìn thì gần trong gang tấc, nhưng thực tế lại cách xa vài năm ánh sáng.

“Chúng ta cùng nỗ lực.” Nhan Hòa nước mắt đã khô, cô nhoẻn miệng cười lộ ra một hàm răng xiêu vẹo.

“Ừ, nhất định phải cố lên.”

Ánh đèn pin như ra đa quét qua khắp nơi, xuyên qua lá cây, rọi thẳng vào mắt các cô thiếu chút nữa thì không mở ra được.

“Chết rồi, có người đi kiểm tra, đi mau.” Tĩnh Thủy thì thầm với Nhan Hòa.

Hai người khom lưng, nương bóng cây che đậy nhích từng chút một, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm hai người đi kiểm tra, sợ bị bắt gặp. Trải qua trăm cay ngàn đắng, rốt cuộc cũng về tới bên cạnh ban công, hai người cũng mặc kệ có thể gây ra tiếng động, mang theo cả bùn đất vào trong phòng, bò lên trên giường nằm xuống.