Đường Đua Xanh Hẹn Ước

Chương 38



Tĩnh Thủy đã sớm đoán được trò xiếc này của hắn nhưng vẫn phối hợp một chút: “Bất ngờ nha! Thật sự không đoán ra được.”

“Đương nhiên rồi.” Có được sự khích lệ, Dư Đông càng vểnh cái đuôi cao hơn nữa.

Nhưng Diêu Khải Hiên đứng bên cạnh thì lại hết sức thờ ơ, Dư Đông nặng nề vỗ lên vai hắn một cái: “Sao vậy, chỉ mới mấy tháng không gặp mà đã quên người anh em này rồi à?”

“Không phải, tớ đang suy nghĩ là nên dùng phương thức gì chào hỏi cậu.” Diêu Khải Hiên bắt đầu cười châm chọc: “Nghe nói thằng nhóc cậu vừa mới đi Úc huấn luyện, đen ra không ít nha, sắp biến thành than rồi đó.”

“Cậu nói tớ mới nhớ đến đấy, có chụp ảnh nữa này.” Dư Đông nhanh chóng chạy về phòng ngủ rồi cầm ra một quyển album, chỉ vào một tấm trong đó cho bọn họ xem.

Tĩnh Thủy thiếu chút nữa thì trật khớp cằm, đây còn là anh trai mà cô quen biết sao? Cả người hắn đều bị phơi nắng thành màu nâu đậm, trên mặt còn có mấy chỗ bị lột da, giống y như là một người dân bản xứ nguyên thủy.

Diêu Khải Hiên không kiềm được cười ha hả.

“Đừng có mà cười tớ, sau này khi cậu ra nước ngoài huấn luyện, mỗi ngày đều bị phơi nắng, bảo đảm cậu sẽ còn đen hơn tớ.” Dư Đông không khách sáo đánh trả.

“Được rồi! Được rồi! Đừng chơi nữa, mau đến ăn cơm đi.” Triệu Thục Phân cắt ngang bọn họ.

Ba người bọn họ đã lâu không có tụ tập đông đủ như vậy, hôm nay trên bàn cơm vô cùng hòa thuận vui vẻ, mọi người nói chuyện đến lúc cao hứng, còn không quên lấy đám nhỏ ra nói đùa.

Triệu Thục Phân làm như vô tình nhưng thật ra cố ý hỏi một câu: “Tĩnh Thủy trưởng thành xinh đẹp như vậy, trong đội tuyển bơi lội chắc có không ít cậu bé theo đuổi con đúng không?”

“Chị Thục Phân, Tĩnh Thủy còn nhỏ, nói chuyện này vẫn còn quá sớm.” Lý Dĩnh trách cứ.

“Hỏi một chút thì đâu có gì đâu, đúng không Tĩnh Thủy?”

“Dạ phải, nhưng mà thật là ngại quá, con đã làm dì thất vọng rồi. Hiện tại mỗi ngày chúng con đều lấy việc huấn luyện làm việc chính, mỗi khi có có nghi ngờ gì huấn luyện viên đều sẽ lập tức ngăn lại.”

“Ôi, thật là đáng tiếc, hay là dì mang A Đông nhà chúng ta tặng cho con nhé.”

Triệu Thục Phân vừa nói xong câu này thì Dư Đông đã buông chén đũa xuống, hồ nghi nhìn mẹ: “Mẹ, mẹ nói thật sao?”

“Mẹ nói đùa thôi con cũng cho là thật à? Mẹ còn lâu mới yên tâm giao Tĩnh Thủy cho con đó.”

Vừa nói xong câu này thì cả đám người lớn giống như đã thương lượng trước với nhau, đều cười rộ lên, chỉ còn lại hai đương sự là nhìn nhau ngơ ngẩn.

Bữa cơm tất niên cứ thế mà trôi qua vô cùng náo nhiệt.

Nhưng Tĩnh Thủy chưa tận hưởng thời khắc thảnh thơi khi ở nhà bao lâu thì đã có một sự việc rơi vào đầu cô. Hôm đó, khi cô và mẹ đang ngồi trên ban công cùng uống trà và nói chuyện phiếm thì cái điện thoại cố định ở gần đó lại kêu lên một cách điên cuồng. Tĩnh Thủy đặt ống nghe lên tai, hóa ra là giọng nói của Triệu Thục Phân, trong giọng nói của bà cô có thể cảm nhận được sự mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần: “Tĩnh Thủy, con có thể sang đây một chút được không? Dư Đông đang gây gổ với ba của nó, dì khuyên không được.”

“Là vì chuyện gì ạ?”

“Con sang đây sẽ biết.”

Tĩnh Thủy không còn tâm tư mà uống trà nữa, vội vàng mang giày vào rồi chạy ra bên ngoài.

Lúc Triệu Thục Phân mở cửa cho cô thì trong nhà vẫn còn cãi nhau vô cùng kịch liệt, hai người kia đều mang gương mặt tức giận đến mức đỏ bừng. Dư Đông bây giờ đã cao hơn Dư Phong, Dư Phong về mặt khí thế đã không còn chiếm được thế thượng phong, ông chỉ có thể gào rống: “Thằng nhóc này, con dám nói thêm một câu nữa thử xem?”

“Con nhất định phải nói.” Dư Đông tính tình cũng rất quật cường: “Không phải chỉ là không học cao trung thôi hay sao, có gì mà quan trọng chứ! Trong đội chúng con có những người từ nhỏ đã không cần phải đi học, bọn họ cũng đâu có việc gì đâu?”

“Sau khi con xuất ngũ thì con sẽ biết có quan trọng hay không! Từ nhỏ không đi học, sau này khi ra ngoài xã hội thì phải sinh hoạt thế nào?”

“Dù sao đi nữa, chỉ cần trở thành kiện tướng quốc gia là có thể chọn trường học theo ý thích, cùng lắm thì dựa vào huy chương lấy một cái bằng trên danh nghĩa là được.”

“Con còn muốn lấy bằng trên danh nghĩa hay sao.” Dư Phong vừa định tát một cái lên mặt Dư Đông nhưng kịp thời suy nghĩ lại, miễn cưỡng bỏ tay xuống.

“Bây giờ việc huấn luyện rất bận rộn, thời gian nghỉ ngơi còn không đủ thì làm gì có thời gian đâu mà đi học chứ?”

“Con không biết tranh thủ thời gian hay sao? Con xem người ta đã làm những gì, nếu đã đi học thì phải học cho đàng hoàng chứ.”

Từ những gì hai người bọn họ đối thoại và lời giải thích của Triệu Thục Phân, Tĩnh Thủy đại khái cũng đã đoán ra được chân tướng sự việc. Thì ra trước khi Dư Đông được chọn vào Đội tuyển Quốc gia thì ba của hắn, Dư Phong, vì không muốn việc học của hắn bị chậm trễ cho nên đã chọn cho hắn một trường cao trung ở Bắc Kinh chuyên nhận học sinh thuộc khối Năng khiếu Thể dục Thể thao. Tuy nhiên ông lại không ngờ rằng Dư Đông ngại vừa huấn luyện thể thao vừa đi học văn hóa quá mệt mỏi, cho nên có ý định không học cao trung nữa, chỉ muốn chuyên tâm huấn luyện.

Sau khi trải qua một thời gian dài gây gổ, bọn họ cũng có chút mệt mỏi. Dư Phong bất đắc dĩ xua tay, rót một ly trà xanh thong thả uống.

Dư Đông hai mắt mở to như cái chuông đồng, nhìn chằm chằm ba hắn.

Tĩnh Thủy đi đến kéo ống tay áo hắn: “Anh à, em có chuyện muốn nói với anh, anh có thể tìm một chỗ tâm sự với em không?”

Dư Đông lúc này mới chú ý tới Tĩnh Thủy, cơ mặt lập tức thả lỏng, có lẽ vì sợ Tĩnh Thuỷ nghe thấy ngôn ngữ thô thiển vừa rồi của mình mà cảm thấy ngại ngùng: “Xuống dưới nhà rồi nói.”

Hai người đi vòng quanh tiểu khu một vòng, cuối cùng lựa chọn chỗ mà lúc nhỏ bọn họ hay đến nhất... hoa viên bí mật.

Xung quanh tiểu khu của bọn họ có trồng một hàng cây, giữa những bụi cây với nhau có những khe hở nhất định, tạo thành một con đường nhỏ hẹp. Khi đi vào con đường đó thì cả người sẽ bị cành lá um tùm che khuất. Lúc còn nhỏ, mỗi khi gặp rắc rối, Dư Đông đều sẽ trốn ở chỗ này bởi vì ở đây hắn đặc biệt có cảm giác an toàn.

Trên dãy đất trống đúng lúc có mấy băng ghế dùng làm chỗ để đám trẻ con mở những buổi tiệc nhỏ, uống trà nói chuyện. Dư Đông và Tĩnh Thủy cũng chọn một băng ghế ngồi xuống, bọn họ nhìn nhau một lát, lại không biết bắt đầu từ đâu.

“Anh biết em muốn nói gì.” Tĩnh Thủy vừa định mở miệng thì Dư Đông đã giành trước, “Tĩnh Thủy, anh muốn hỏi em một chút, trong tương lai em có dự định gì không?”

“Tranh thủ vào được Đội tuyển Quốc gia, sau đó tiếp tục đi học, cuối cùng lấy được thành tích tốt, rồi vào đại học.”

“Như vậy thì có gì khác so với một người đi học bình thường?” Dư Đông rất châm chọc nói, “Thì ra học bơi lội chỉ để chúng ta có thể vào được một trường đại học tốt sao?”

“Không phải, anh Đông, hai chuyện này không có liên quan gì với nhau cả, anh đi học thì sẽ học được những tri thức khác nhau, chẳng lẽ anh không cảm thấy thú vị à?”

“Chỉ có em mới cảm thấy như vậy thôi.” Dư Đông nhắc tới chuyện này liền đau đầu. “Anh vốn dĩ không có hứng thú đối với chuyện đi học. Từ lúc còn nhỏ, anh đã bị mẹ bắt buộc học tính toán, kết quả cho đến giờ vẫn học không tốt, bà ấy tức giận nói, về sau đừng cho người khác biết mẹ của anh là giáo viên dạy toán.”

Tĩnh Thủy khóe miệng co rút một cái nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường, quyết định tìm một con đường khác: “Anh Đông, anh có muốn thắng Từ Minh Triết không?”

“Đương nhiên là muốn, chuyện này mà còn phải hỏi hay sao?” Chuyện này vẫn luôn là chuyện mà Dư Đông canh cánh trong lòng.

“Vậy phải học nhiều một chút các kiến thức về phương diện vật lý và sinh vật.”

“Học những cái đó thì có ích lợi gì?”

“Anh Đông, anh có từng suy nghĩ qua làm thế nào để phát huy được lực lượng tốt nhất của cánh tay chưa? Tay của chúng ta phải dùng góc độ gì để hoạt động trong nước, làm cách nào có thể mượn sức nước, phát huy phạm vi quạt nước lớn nhất hay không? Chân phải đạp nước như thế nào? Cần phải dùng biên độ bao nhiêu là vừa? Bơi lội không phải chỉ là dựa vào sức mạnh mà còn phải kết hợp với kiến thức nữa.”

Nhìn bộ dạng Dư Đông á khẩu không trả lời được, Tĩnh Thủy mỉm cười thắng lợi, lại bổ sung một vấn đề khác: “Tiếng Anh của anh…”

“Em không cần phải nói nữa, anh hiểu rồi.” Dư Đông quả thật không có biện pháp nào với Tĩnh Thủy, ở trước mặt cô, tất cả mọi sự tự tin của hắn đều biến mất.

“Anh cũng đừng trách chú Dư và dì Triệu, bọn họ là giáo viên, đương nhiên sẽ hi vọng anh có thể học nhiều một chút. Mẹ của em cũng vậy, bà ấy không đồng ý cho em bỏ việc học sang một bên đâu, còn lôi mấy cái ví dụ về việc vận động viên sau khi ra ngành thì không tìm được việc làm ra nữa.”

“Em còn chưa vào được Đội tuyển Quốc gia mà đã suy nghĩ đến việc sau khi ra ngành sẽ sống thế nào rồi ư?” Lúc Dư Đông đang định cười dì Lý vô cớ thì bỗng nhiên trong lòng căng thẳng. Đúng rồi, nếu hắn vẫn luôn bị Từ Minh Triết áp chế thì sớm hay muộn cũng sẽ bị người ta quên đi, sau khi ra khỏi ngành khẳng định sẽ rất thê thảm.

Có thêm một sự lựa chọn luôn luôn là tốt nhất nhưng mà trước mắt hắn càng hy vọng có thể đánh bại Từ Minh Triết hơn.

“Anh sẽ suy nghĩ cẩn thận, chúng ta lên lầu đi.” Dư Đông vỗ vỗ bụi đất trên người rồi cùng Tĩnh Thủy ra khỏi lùm cây.

Triệu Thục Phân nhìn thấy sắc mặt đã bình tĩnh hơn không ít của Dư Đông thì có chút kinh ngạc: “Nhanh vậy đã nói chuyện xong rồi à?”

“Dạ, mẹ, con đã quyết định nghe theo ý hai người.”

Xem ra cũng là lời nói của Tĩnh Thủy vẫn có giá trị hơn, Triệu Thục Phân trong lòng cảm thấy vui mừng. Lúc trước Dư Đông một bước cũng không chịu nhường nhịn cuối cùng cũng đã đồng ý nghe theo rồi.

Dư Đông vốn định trực tiếp vào nhà lại bị Tĩnh Thủy dùng khuỷu tay thúc thúc, hắn đành phải dùng tư thế cứng đờ dịch tới trước mặt Dư Phong, khẽ thủ thỉ từng chữ từ kẽ răng: “Ba, là do con không đúng, con không nên cãi lại ba.”

“Thôi thôi.” Dư Phong cũng hết giận hơn phân nửa: “Có người cha nào lại đi so đo với con mình chứ? Chỉ cần con hứa với ba học hành cho tốt, đừng có đi lối tắt đường ngang gì đó là được.”

“Con biết rồi.” Dư Đông lúc nói mấy chữ này giọng đặc biệt rất nặng nề, giống như đang chịu tải trọng rất lớn.

Kỳ nghỉ vui vẻ nhanh chóng trôi qua, ba người ở nhà vẫn còn chưa đủ thoải mái thì đã bị kéo về đội huấn luyện.

Lúc chia tay ở ga tàu hỏa, Dư Đông kéo Tĩnh Thủy và Diêu Khải Hiên ra nói chuyện riêng với nhau, cuối cùng thiên ngôn vạn ngữ tóm gọn lại thành hai chữ đơn giản: “Cố lên.”

Tĩnh Thủy nhìn thẳng theo hướng ngược lại với mình, cho đến khi bóng hắn biến mất trong đám đông. Anh yên tâm đi, em nhất định sẽ đến. Cô yên lặng nói thầm trong lòng.

Mấy ngày không huấn luyện, khi cô và Nhan Hòa xuống nước đều có cảm giác mới lạ, bơi hết mấy vòng vẫn chưa đạt được yêu cầu của huấn luyện viên Hạ. Ông ấy cũng không trực tiếp mắng các cô, chỉ hết sức kiên nhẫn dạy bảo một hồi, cũng nói với các cô rằng những lúc không có ở Đội tuyển Tỉnh, thì cũng phải tự mình tìm bể bơi ở địa phương mà huấn luyện, cố gắng hết sức giữ gìn cảm giác nước, nếu không một khi quay trở về, phải mất rất lâu mới có thể lấy lại được phong độ.

Tĩnh Thủy nghe vậy vô cùng xấu hổ, tối hôm đó đã tự giác ở lại huấn luyện thêm cùng với Nhan Hòa cho đến khi mệt mỏi nằm bò ra mới thôi.

Bọn họ tiếp tục phương thức huấn luyện như thế cho đến khi gần đến Giải Vô Địch một tuần thì mới cải thiện được phong độ. Huấn luyện viên Hạ rất chú trọng vào cường độ huấn luyện nhưng cũng chú ý giảm bớt các bài tập cho đám người Tĩnh Thủy, bởi vì thân thể giống như một cái lò xo vậy, nếu kéo quá căng thì sẽ dẫn đến kết quả ngược lại.

Một lần nữa đi vào sân thi đấu của Giải Vô Địch, Tĩnh Thủy cảm khái vạn phần. Cô đã không còn là cô bé chỉ cần vào được trận chung kết thì đã thỏa mãn, lần này mục đích của cô phải là bục nhận thưởng, hơn nữa còn phải vượt qua Vương Y Lam.

Khi tiếng còi vang lên, thân thể Tĩnh Thủy tự động duỗi ra, bỏ qua các lực cản, chui vào đáy nước.

Để tốc độ bơi có thể nhanh hơn cho nên cô sử dụng thủ pháp của bàn chân khi bơi bướm, một lần, hai lần...

Chết rồi.

Cô thầm kêu không ổn, bình thường lúc bơi ếch thì ở dưới nước chỉ được phép sử dụng động tác chân của bơi bướm một lần, cô đã làm quá số lần cho phép, bây giờ chỉ có thể cầu mong trọng tài không nhìn thấy.

Trong lòng có điều suy nghĩ vì thế tiết tấu cũng không ổn định, Tĩnh Thủy đầu óc lộn xộn, người hoàn toàn đã quên mất toàn bộ các chiến thuật chỉ lo bơi sao cho nhanh nhất. Cô hết sức căng thẳng, bơi tới điểm cuối, cũng không rảnh mà thở, ánh mắt đầu tiên chính là nhìn lên bảng thành tích.

Khi cô nhìn thấy tên mình ở dưới cùng, lại còn bị đánh dấu phạm quy thì có cảm giác trời đất hoàn toàn sụp đổ.