Đường Đua Xanh Hẹn Ước

Chương 39



Rõ ràng bản thân mình mỗi ngày đều rất siêng năng luyện tập, xuất phát, xoay người, tăng tốc... gần như đã biến thành các phản xạ có điều kiện, nhắm mắt lại là có thể tưởng tượng được mỗi một chi tiết… tại sao bây giờ lại xảy ra lỗi lầm? Sao lại không thể khống chế được mà đánh chân thêm một lần như thế?

Tĩnh Thủy ngơ ngẩn đứng yên, cảm giác thế giới dường như chao đảo, cảm xúc dâng lên cuồn cuộn trong cổ họng, theo xu thế đó nước mắt cũng sắp trào ra. Cô hít sâu một hơi, cố gắng đè nén loại xúc động này xuống, bước từng bước nặng nề đến trước mặt huấn luyện viên Hạ, nhắm mắt lại chấp nhận số phận, chuẩn bị đón nhận một trận la mắng.

“Xin lỗi huấn luyện viên Hạ, em đã làm thầy thất vọng rồi.” cô cúi người xuống đến 90 độ, hai mắt thất thần nhìn chằm chằm mặt đất không dám nhìn thẳng vào huấn luyện viên Hạ một cái nào.

Nhưng không ngờ huấn luyện viên Hạ cũng không giận tím mặt như cô tưởng tượng, hoặc là phun ra một đống lớn những từ khó nghe, ông chỉ nói một câu: “Ngẩng đầu lên.”

Tĩnh Thủy máy móc ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt thâm thúy của huấn luyện viên Hạ.

“Đừng suy nghĩ nhiều, quay về nghỉ ngơi cho tốt, điều chỉnh lại trạng thái của mình, những chuyện đã qua thì cứ cho nó qua đi, không cần phải nhớ đến nó nữa, ngày mai biểu hiện cho thật tốt vào.” Huấn luyện viên Hạ giọng nói hoà nhã dịu dàng, giống như đưa một cái kẹo cho trẻ con khi an ủi nó.

Không biết vì sao mũi Tĩnh Thủy đột nhiên lại thấy giống như lên men, nước mắt không nghe lời chảy khỏi hốc mắt. Cô càng lúc càng khó chịu, tuy rằng cô biết huấn luyện viên Hạ không muốn cô có gánh nặng trong lòng cho nên mới nói như vậy, nhưng ông ấy càng tỏ ra bình thường thì cảnh tượng thi đấu kia lại càng hiện lên rõ rệt trong tâm trí cô không thể nào xua đi được.

Huấn luyện viên Hạ sắp đến tuổi về hưu, thực chất là không cần ông ấy đi xem các cô thi đấu nhưng ông ấy vẫn tới, hơn nữa kể cả lúc huấn luyện hay là lúc sinh hoạt cũng đều có mặt, Tĩnh Thủy vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, không muốn khiến cho sự kỳ vọng của ông ấy phải uổng phí.

Đáng tiếc bởi vì một chút sai lầm của cô mà tất cả mọi nỗ lực bây giờ đều giống như nước chảy ra biển Đông, khiến cho người ta không khỏi đau lòng.

Cô chớp mắt, muốn thu nước mắt trở lại nhưng mà mỗi lần chớp một cái thì lại có một giọt nước mắt không nghe lời, lăn ra rơi xuống mặt đất, có muốn ngăn cũng không ngăn được.

Huấn luyện viên Hạ nhìn ra được suy nghĩ của cô: “Muốn khóc thì cứ khóc đi, khóc ra được cũng tốt, không cần phải chịu đựng.”

“Cảm ơn sự quan tâm của huấn luyện viên, em sẽ điều chỉnh trạng thái cho thật tốt.” Tĩnh Thủy xoa xoa nước mắt, sau khi nói những lời này bằng giọng mũi đặc sệt thì hốt hoảng bỏ chạy đi.

Chạy được nửa đường thì cô mới phát hiện đồ đạc của mình vẫn còn ở trên khán đài, vì thế đành phải căng da đầu chạy quay trở lại.

Các đội ở trên khán đài nhìn thấy cô con mắt đỏ hoe đi tới chỗ mình thì tất cả đều tự giác không cười đùa nữa, tránh ra một con đường cho cô.

Tĩnh Thủy im lặng không nói gì, chỉ thu dọn đồ đạc của mình, lúc chuẩn bị đi thì thoáng nhìn thấy Nhan Hòa ở bên cạnh vươn tay ra rồi lại rút trở về, muốn nói gì đó nhưng rồi lại không dám mở miệng.

“Làm sao vậy?” Cô hỏi.

“Tĩnh Thủy… cậu đừng khổ sở.” Nhan Hòa cố lấy dũng khí thật lớn mới nói ra được những lời này.

“Tớ không có việc gì. Tớ chỉ muốn yên lặng một mình, cậu không cần lo lắng cho tớ.” Tĩnh Thủy trấn an Nhan Hòa, muốn cô ấy tin tưởng cô không có việc gì.

Nhan Hòa cũng nhận thấy được Tĩnh Thủy không muốn nói nhiều với cô, chỉ đành dừng chân lại.

Khó khăn lắm mới thoát khỏi Nhan Hòa, Tĩnh Thủy lại đụng phải một chướng ngại khác.

Lúc cô vừa định đi xuống cầu thang thì Dư Đông đã đứng trước mặt cô, quan tâm hỏi: “Em định đi đâu?”

“Về khách sạn.”

“Anh đưa em về.”

“Không cần đâu, em muốn tự mình trở về.” Tĩnh Thủy dứt khoát cự tuyệt.

Dư Đông thấy bộ dạng “bất cứ ai cũng không quan tâm” này của cô, thì đành thỏa hiệp tránh qua một bên.

Bên ngoài khu vực thi đấu, bốn phía đều vắng lặng, không có một bóng người, lúc này muôn vàn cảm xúc lại anh dũng ùa về, cuối cùng Tĩnh Thủy cũng không che dấu nữa mà vô cùng thoải mái khóc rống lên.

Tất cả mọi uất ức đều bộc phát ra trong thời khắc này… hóa thành nước mắt cuồn cuộn không ngừng cọ rửa gương mặt cô. Tĩnh Thủy không biết cô có thể đứng lên một lần nữa hay không để có thể đối mặt với bể bơi và thi đấu thêm lần nữa.

Cô cứ khóc mãi như thế cho đến khi đôi mắt cũng sưng lên, giọng nói khàn khàn, Tĩnh Thủy cô đơn khóc ra giọt nước mắt cuối cùng, đang muốn về khách sạn ngủ vì trời cũng đã tối thì có người gọi cô: “Tĩnh Thủy, em chờ một chút, anh có việc muốn nói với em.”

Tĩnh Thủy nghe được giọng Dư Đông, cũng đúng, với tính cách của anh ấy sao có thể mặc kệ không hỏi được.

Dư Đông cả người bao phủ trong bóng đêm, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra chút hình dáng, nhưng đối với Tĩnh Thủy mà nói, lại là một ánh sáng rực rỡ khiến lòng ấm áp.

Nhưng sự ấm áp này lại lướt qua nhanh chóng, bởi vì Tĩnh Thủy chưa từng nghe được giọng Dư Đông lại lãnh đạm như vậy khi nói chuyện với cô: “Trong thi đấu bất cứ ai cũng có thể sẽ phạm quy cả, anh cũng đã từng như vậy. Lúc trước đã có lúc xuất phát sớm hơn người khác mà bị hủy bỏ thành tích thi đấu, em nghĩ anh có cam tâm hay không? Đương nhiên là không cam tâm, lúc đó anh cảm thấy vô cùng tiếc hận, vì sao lại là anh chứ, nếu là đối thủ của anh thì quá tốt rồi, thậm chí là Từ Minh Triết thì càng tốt. Nhưng cho dù anh nghĩ thế nào thì thi đấu vẫn phải diễn ra, chẳng lẽ bởi vì một lần phạm quy mà sau này không thể thi đấu nữa hay sao? Đương nhiên là không thể rồi, còn phải thi đấu cho thật tốt, đền bù lại gấp mấy lần, như vậy mới không làm cho chính bản thân mình thất vọng.”

“Em biết rồi.” Tĩnh Thủy hít hít mũi, ổn định cảm xúc.

“Nói cho anh biết 200m bơi ếch ngày mai, em có tin tưởng mà thi không?”

“Có.” Tĩnh Thủy tuy nói như vậy nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không chắc chắn lắm.

“Chỗ này không có ai, không cần phải sợ cứ nói lớn tiếng lên.”

“Có!” Tĩnh Thủy dùng hết sức lực từ đan điền mà hét lên, sau khi kêu lên đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều… những cảm xúc cắt không đứt, gỡ lại càng rối hơn, đều theo tiếng hét tiêu tán trong bóng đêm.

“Em đến đây, anh phân tích cho em nghe một chút. ”

Tĩnh Thủy ngoan ngoãn đi qua.

“Không phải lúc em huấn luyện chưa đủ nỗ lực, mà do em chưa chú ý đến các chi tiết. Thi đấu cấp cao thành bại thường chỉ ở trong một khoảnh khắc, nếu em lo lắng ngày mai khi thi đấu sẽ sử dụng động tác chân của bơi bướm nhiều lần thì dứt khoát đừng sử dụng tới nó, phải tự ngẫm lại các phương pháp, làm cách nào để có thể mượn lực nước tiến lên xa hơn.”

“Dạ.”

“Đã trải qua chuyện này cũng có một chỗ tốt, bởi vì đây là một phần mà tất cả các vận động viên đều phải trải qua, nó sẽ giúp rèn luyện tố chất tâm lý cho chính bản thân mình.” Dư Đông nói xong một tràng này, thái độ cũng trở nên hòa hoãn hơn.

Tĩnh Thủy đã bình ổn hơn rất nhiều, nếu một chút chướng ngại này mà cũng không thể vượt qua thì sau này làm sao có thể ra các sân thi đấu quốc tế? Muốn đi được xa hơn, nhất định phải chịu đựng được mọi sóng gió đả kích.

“Anh cứ chờ xem biểu hiện trận chung kết 200m bơi ếch của em đi, anh trai.” Tĩnh Thủy nhoẻn miệng nói.

“Đây mới là Tĩnh Thủy mà anh quen biết, một Tĩnh Thủy luôn tự tin nhìn về phía trước.” Thấy Tĩnh Thủy đã khôi phục lại bộ dạng trước đây, Dư Đông cảm thấy vui mừng sâu sắc, “Đi thôi, anh đưa em về, nghỉ ngơi cho tốt, đừng suy nghĩ bậy bạ, ngủ không được thì đếm cừu.”

“Em cảm thấy đếm cá thì tốt hơn.” Tĩnh Thủy nói đùa.

“Được được được, đếm cái gì cũng tùy em hết.” Dư Đông nhìn Tĩnh Thủy trở về phòng xong mới xoay người rời khỏi.

- --------------

Năng lực điều chỉnh tâm lý của Tĩnh Thủy quả thật có chút khiến Dư Đông bất ngờ, cô đã hoàn toàn thoát khỏi bóng ma của ngày hôm qua, cả thi vòng loại và vòng bán kết đều thể hiện rất xuất sắc, lấy được hạng nhì vào tham gia thi chung kết.

Buổi thi hôm đó, Dư Đông còn khẩn trương hơn so với cô, hắn cau mày cứ đi tới đi lui trên khán đài, nhưng mỗi khi Tĩnh Thủy xuất hiện, liền kiềm chế tâm trạng của mình ra vẻ hết sức thoải mái nói chuyện với cô.

Tĩnh Thủy thi đấu khá muộn, trước tiên sẽ là Diêu Khải Hiên thi 100m bơi ngửa.

Nhớ tới Diêu Khải Hiên, Dư Đông liền cảm thấy hết sức tiếc nuối, cậu ta là một tuyển thủ có sự kiên định nhưng không có năng khiếu, có đôi khi lại còn thiếu một chút may mắn, tuổi của cậu ta ở đội tuyển tỉnh cũng đã không còn nhỏ nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy rất có thể sẽ không vào được đội tuyển quốc gia.

Nhìn Diêu Khải Hiên nhảy vào trong nước nắm lấy thanh tay vịn của bục xuất phát, thực hiện tư thế chuẩn bị, Dư Đông không tự chủ được mà đổ mồ hôi thay cậu ta. Xuất phát vẫn luôn là điểm yếu của Diêu Khải Hiên, nếu lần này xuất phát không tệ thì vẫn còn có hy vọng.

Tiếng còi đã cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn, các tuyển thủ đã hòa mình vào dòng nước.

Dư Đông nhìn chằm chằm mặt nước không chớp, chờ đợi khoảnh khắc bọn họ ngoi lên.

Thứ ba, rất tốt, thú vị rồi đây. Dư Đông nhịn không được hò hét trong lòng thay cậu ta.

Diêu Khải Hiên biết cơ hội còn lại của mình không nhiều lắm cho nên cũng không hề khiêm tốn, hai tay như cánh quạt cao tốc xoay tròn quạt nước sôi trào, thân thể theo động tác quạt nước mà không ngừng chuyển động, càng bơi càng nhanh, chỉ kém một chút so với người xếp thứ nhì.

Nhưng tuyển thủ ở bên cạnh cậu ta cũng không phải là người dễ đối phó, sức bộc phát của cơ thể rất lớn, khoảng cách của hai người đang bị san bằng một cách nhanh chóng, Diêu Khải Hiên muốn giữ được vị trí hạng 3 cũng rất khó khăn.

Tĩnh Thủy đã quên mất tiếp theo mình còn phải thi đấu, đứng lên hô to: “Khải Hiên sư huynh cố lên.”

Dư Đông không thể nghĩ được nhiều, hắn dùng âm lượng lớn nhất kêu lên: “Diêu Khải Hiên cố lên."

Các đội viên cũng hùa theo, rất có tiết tấu kêu to: “Khải Hiên cố lên, Khải Hiên cố lên.” Chỉ hận không thể nhảy vào bơi thay cậu ta.

Lúc này người xếp thứ tư đã dần dần vượt qua Diêu Khải Hiên, biến thành xếp thứ ba.

Thi đấu bơi ngửa tương đối khó khăn, chỉ có lúc xoay người mới có thể nhìn thấy đối thủ cho nên hiện tại chỉ có thể hi vọng rằng Diêu Khải Hiên trong lúc xoay người sẽ ý thức được sự chênh lệch của mình mà cố gắng tiến lên.

Mọi người ai cũng có chút tự hiểu trong lòng nhưng ngoài miệng vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục khí thế hò hét.

Xin cậu, chỉ cần vượt qua một người thôi, một người thôi là đủ rồi. Ai nấy trong lòng đều mặc niệm như thế.

Diêu Khải Hiên giống như nghe được tâm nguyện của mọi người cho nên một lần nữa gia tăng tốc độ, bọt sóng trên cánh tay cậu ta vẫy ra đan chéo với bọt sóng của đối thủ, tiến hành một hồi tranh đoạt.

Mọi người gần như nín thở, nhìn cánh tay Diêu Khải Hiên vượt qua đầu đối thủ, một lần nữa lấy lại vị trí thứ ba.

Còn chưa kịp hoan hô thì mọi người đã nhìn thấy Diêu Khải Hiên vẫn tiếp tục duy trì tần suất cao độ, bắt đầu đuổi theo người xếp ở vị trí thứ hai.

Khoảng cách đang được kéo gần từng chút một, tần suất tim đập của mọi người cũng nhanh hơn, máu dồn hết lên đầu.

Đầu tiên là kém nửa cái đầu, sau đến một phần ba cái đầu, một phần tư cái đầu…cuối cùng sau một lần quạt nước, Diêu Khải Hiên thành công vượt qua.

Lúc đó chỉ còn cách đích đến khoảng 1m, mọi người đều sợ sẽ xảy ra sơ hở gì đó cho nên đến khi tận mắt nhìn thấy Diêu Khải Hiên chạm vách đích thì mới yên tâm được.

Không dễ dàng, thật sự không hề dễ dàng.