Đường Đua Xanh Hẹn Ước

Chương 4



Dư Đông hôm nay tập rướn cơ thể về phía trước, hai tay bắt lấy xà ngang, dùng lực cánh tay rướn mình chống cả thân thể lên trên. Trẻ con sáu tuổi căn bản không có sức lực gì, thân thể treo ở giữa không trung giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ bị xả thành hai nửa. Nhưng huấn luyện viên nghiêm khắc khó tính, cứ một hai bắt bọn họ phải hoàn thành đầy đủ theo quy định, làm không xong thì không được xuống, khiến cho người ta muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.

Cánh tay run rẩy, mất khả năng khống chế nghiêm trọng, y như trúng độc thủy ngân, Dư Đông hiện tại chỉ muốn về nhà ngâm mình trong nước ấm thư giãn toàn thân.

Lúc cùng Diêu Khải Hiên sóng vai đi ra cổng lớn, hắn có chút không thể tin được vào mắt mình, quơ quơ đầu, còn nghĩ mình mệt mỏi quá độ, xuất hiện ảo giác.

Tĩnh Thủy thấy Dư Đông, dịu ngoan gọi một tiếng: “Anh ơi.”

Thanh âm quen thuộc này khiến Dư Đông tin tưởng không phải cảnh trong mơ, hắn vừa vui mừng vừa kinh ngạc đến váng cả đầu: “Dì Lý, hai người sao lại đến đây?”

“Tĩnh Thủy một hai phải tới tìm con, dì đã nói chuyện với ba mẹ các con rằng, để hôm nay dì đón các con về.”

“Dì ơi hai người đã ăn cơm chưa?” Diêu Khải Hiên hỏi.

“Vẫn chưa, Tĩnh Thủy không chịu ăn, cứ một mực chờ anh nó về.”

“Đói lắm rồi phải không?” Diêu Khải Hiên duỗi tay định sờ đầu Tĩnh Thủy, nhưng ngón tay mới đụng đến tóc, Tĩnh Thủy liền rụt vào sau lưng Lý Dĩnh, Diêu Khải Hiên đành phải xấu hổ rút tay về.

Dư Đông tạm thời quên đi mệt nhọc vừa rồi, giờ phút này lại lấy được chút tinh thần: “Tĩnh Thủy, có đói bụng không? Anh mang em đi ăn cái gì đó nhé.”

Hắn vừa dứt lời, bụng Tĩnh Thủy liền rất phối hợp kêu lên rột rột.

Tĩnh Thủy đỏ mặt, có chút thẹn thùng chôn mặt vào lòng ngực Dư Đông.

Lúc này có lác đác vài học sinh hoàn thành huấn luyện ra về đi ngang qua, nhìn thấy cô bé đáng yêu như vậy, cũng sôi nổi dừng bước nhìn xem, có người quen biết Dư Đông còn trực tiếp đi lên hỏi: “Dư Đông, đây là ai vậy?”

“Em gái tớ.” Dư Đông ngữ điệu lên cao, có vài phần thích ý khoe khoang.

“Cho tớ ôm một cái đi.” Cậu bé nọ nịnh nọt cười.

“Cậu phải hỏi Tĩnh Thủy có đồng ý hay không trước đã.” Dư Đông làm bộ làm tịch nói, sau đó cười hì hì hỏi, “Tĩnh Thủy, em muốn anh này ôm hay muốn anh ôm?”. Truyện Võng Du

Tĩnh Thủy lắc đầu quầy quậy.

“Xem đi, Tĩnh Thủy không muốn, cho nên không được có ý đồ bất lương với cô bé.” Dư Đông tuy rằng giọng điệu vui đùa, lại có vài phần ý chỉ cảnh cáo.

Cậu bé nọ tự thấy mất mặt, đành phải bỏ đi.

Lý Dĩnh ở bên cạnh mấy đứa nhóc chơi đùa, nhìn thấy cậu bé nọ đi rồi, vội tươi cười nói: “Được rồi, các con huấn luyện rất vất vả đúng không, hay là dì dẫn các con ra bên ngoài ăn một bữa đi, đừng khách khí, hôm nay dì mời, sẽ không để ba mẹ các con trả tiền.”

“Không cần đâu dì Lý, chúng con ngại lắm.” Diêu Khải Hiên từ nhỏ đã được giáo dục không thể ăn mà để người khác trả tiền được, vì vậy vội vàng từ chối.

“Có gì mà ngại chứ.” Dư Đông chụp lên bả vai Diêu Khải Hiên.

“Đúng vậy, không cần khách sáo với dì, đi thôi.” Lý Dĩnh một tay nắm tay Diêu Khải Hiên, một tay nắm tay Dư Đông, Dư Đông nắm tay Tĩnh Thủy.

Nói đến cũng thật kỳ lạ, mỗi lần hắn cảm thấy mệt mỏi vô cùng, thì chỉ cần Tĩnh Thủy vừa xuất hiện, sẽ giống như một cái trạm xăng dầu, cuồn cuộn không ngừng vận chuyển sức sống cho hắn.

Trước đây hắn làm bất cứ chuyện gì, cũng chỉ là hứng thú nhất thời, cờ vây chơi mấy ngày thì không muốn chơi nữa, vẽ tranh học mấy ngày cũng không muốn học nữa, ngay cả học ghép vần số học cũng đều có thể lười biếng thì lười biếng, nhưng mà lúc này đây, hắn lại muốn vì một chuyện mà phấn đấu cho tốt.

Bởi vì hắn là người anh trai mà cô bé này lấy làm kiêu ngạo nhất.

Ba ngày sau, Dư Phong mặt mày ủ dột nhận thua chịu phạt với vợ, cũng chủ động nhận lấy toàn bộ việc nhà.

Ông thật sự không hiểu được, thằng nhãi ranh Dư Đông đó, sao đột nhiên lại có quyết tâm như thế?

Mà làm Dư Phong càng kinh ngạc hơn chính là, Dư Đông không chỉ kiên trì ba ngày, còn kiên trì một tuần, một tháng, hai tháng…

Thái độ của ông, cũng từ lúc đầu không ủng hộ đã dần chuyển biến thành ngầm đồng ý.

Dù sao thằng nhóc này còn nhỏ, cứ mặc nó từ từ trải nghiệm.

Dư Đông cũng coi như có năng khiếu, rất nhanh liền cùng Diêu Khải Hiên biểu hiện xuất sắc ở trung tâm huấn luyện thể dục thể thao thành phố Z, giành được cơ hội thi đấu tại giải vô địch bơi lội thanh thiếu niên toàn thành.

Thi đấu bắt đầu từ thứ bảy, tổng cộng diễn ra trong ba ngày. Dư Đông lần này thi đấu ở nội dung 200 và 400 mét, còn Diêu Khải Hiên thi đấu nội dung 100 và 200 mét.

Dư Đông lúc mới vừa tiếp xúc với nội dung bơi tự do, liền giống như bị ma ám, nhanh chóng, sạch sẽ, lưu loát, đặc biệt là búng chân trong nháy mắt, dưới chân từng trận bọt sóng quay cuồng, làm hắn cả người đều tràn ngập hưng phấn.

Hắn cơ hồ không cần do dự gì, liền quyết định lấy bơi tự do làm hạng mục thi đấu chính cho mình.

Tĩnh Thủy sau khi nghe tin hai người anh sẽ tham gia tranh giải, hưng phấn cả buổi, ồn ào muốn đi xem bọn họ thi đấu.

Dư Đông và Diêu Khải Hiên tận lực nhờ cậy, mới giúp mẹ con Tĩnh Thủy lấy được hai vé vào cửa xem thi đấu.

Buổi tối trước hôm thi đấu, Tĩnh Thủy dỗ dành thế nào cũng không chịu ngủ, một hai phải mở to mắt chờ đến bình minh, cho đến khi cơn buồn ngủ chậm rãi đánh úp lại, mới cực kỳ không tình nguyện thiếp đi.

Dư Đông cũng không ngủ được, hắn nằm trên giường khách sạn, nhẹ nhàng trở mình, nhìn sao trời rải đầy trên tấm lụa đen tuyền ngoài cửa sổ.

Đây là lần đầu tiên hắn tham gia thi đấu, cho nên hết sức khẩn trương, sợ mình thi không tốt, phụ lòng chờ mong của Tĩnh Thủy, cũng phụ sự dạy dỗ của huấn luyện viên.

Ngoài cửa sổ ánh trăng thanh lãnh soi vào, phủ xuống giường Diêu Khải Hiên. Đột nhiên, Diêu Khải Hiên xoay người, vừa vặn cùng hắn mặt đối mặt, Dư Đông bị dọa hết hồn, nỗ lực không để bản thân gào lên, lát sau mới vừa vuốt ngực vừa mắng: “Cậu bị bệnh à, muốn hù chết tớ sao.”

“Tớ hồi hộp, ngủ không được, thấy cậu cũng không ngủ, nên muốn tâm sự với cậu một lát.” Diêu Khải Hiên nói.

“Huấn luyện viên có cho tớ xem qua tư liệu của các tuyển thủ lần này, so với tớ nhanh hơn vài giây đó. Nếu tớ không lấy được huy chương, Tĩnh Thủy có phải sẽ rất buồn không?” Dư Đông mặt ủ mày ê nói.

Diêu Khải Hiên cười ra tiếng: “Đừng nghĩ đến Tĩnh Thủy nữa, ngẫm lại ngày mai làm thế nào thực hiện các động tác cho tốt đi.”

“Đúng vậy.” Dư Đông cảm thấy rất có đạo lý.

Hai người anh một câu tôi một câu trò chuyện, cho đến khi trời tờ mờ sáng mới mơ mơ màng màng thiếp đi.

Tĩnh Thủy thức dậy từ sáng sớm, ăn xong cơm sáng liền cùng Lý Dĩnh vội vã chạy đến trung tâm thể dục thể thao thành phố. Lúc họ đến trên khán đài đã phủ đầy người, đại đa số là tuyển thủ dự thi, huấn luyện viên và phụ huynh của các tuyển thủ.

Hai mẹ con cùng với Dư Phong, Triệu Thục Phân còn có cha mẹ Diêu Khải Hiên cũng ngồi cùng một cụm, sáu người đều ngồi ở hàng đầu gần khu vực đích cuối, vừa vặn có thể quan sát toàn bộ các tình huống thi đấu.

Dư Đông buổi sáng ngày đầu tiên thi đấu nội dung 400m tự do, sáng hôm sau sẽ thi 200m tự do, còn Diêu Khải Hiên sáng ngày đầu tiên thi 100m ngửa, ngày hôm sau buổi sáng thi 200m ngửa.

Tĩnh Thủy ở trên đài ngồi yên không được, thỉnh thoảng lại chạy ra lan can nhìn ngó xung quanh, nhìn xem anh Dư Đông đã lên sân thi đấu chưa. Lúc này Lý Dĩnh chỉ có thể kéo cô bé trở về, nhắc nhở cô chú ý an toàn.

Dư Đông tham gia thi đấu ở bảng dành cho thiếu nhi, tổng cộng bốn tốp, hắn được phân vào tốp thứ ba, làn bơi thứ ba.

Một đám tuyển thủ tràn lên trên bờ tập trung, đang lúc Tĩnh Thủy chán chường hết sức, Lý Dĩnh dùng ngón tay chỉ chỉ một bé trai mặc quần bơi màu đen nói: “Nhìn kìa, anh Dư Đông kìa.”

Chữ cuối cùng còn chưa kịp nói xong, Tĩnh Thủy đã nhanh như chớp chạy tới trước lan can, xuất thần nhìn bé trai nọ.

Dư Đông ngẩng đầu lên, cũng không hy vọng nhiều lắm chỉ là nhìn quanh tìm kiếm trên khán đài, một cái thân ảnh nho nhỏ màu lam hấp dẫn sự chú ý của hắn.

Cô nhóc kia mặc một cái váy màu lam trên đầu còn cài nơ con bướm, khuôn mặt bầu bĩnh, mắt to đen nhánh như long nhãn kia còn không phải là Tĩnh Thủy sao?

Hắn cười ngây ngô, vẫy vẫy tay với Tĩnh Thủy.

Tĩnh Thủy cũng múa may hai bàn tay nhỏ đáp lại.

“Em xem thằng nhãi ranh không có lương tâm kia, chỉ lo chào Tĩnh Thủy, ngay cả chúng ta ở đâu nó cũng không thấy.” Dư Phong có chút bất mãn oán giận nói với bà xã nhà mình.

Triệu Thục Phân cười cười không nói chuyện.

Tiếng bóp còi kế tiếp mang ngàn cân gánh nặng đè lên trên người hắn, Dư Đông cảm thấy ngực rất khó chịu, hô hấp không thông, gian nan mà đi đến bục xuất phát.

Thời điểm đó mỗi khi xuất phát đều là nổ súng hiệu lệnh. Dư Đông sau khi làm tư thế xuất phát, nghe được tiếng bóp còi tương đối lớn, thân mình căng thẳng, hai mắt như hổ rình mồi nhìn chằm chằm hồ nước.

“Bằng!” Một tiếng súng nổ vang lên, Dư Đông như là một viên đạn lao đầu vào trong nước.

Dư Đông ngay từ đầu đã vọt lên, ở trong tốp dẫn trước.

Hai mắt Tĩnh Thủy dõi theo thân ảnh màu đen kia, thấy Dư Đông ở vị trí dẫn đầu, hoan hô vui vẻ chỉ cho Lý Dĩnh xem: “Mẹ ơi nhìn xem, anh ấy bơi nhanh quá.”

Lý Dĩnh lại cau mày, bà biết 400m là nội dung cần sức bền, Dư Đông sớm như vậy đã lao tới, có thể về sau thể lực sẽ không đủ không?

Dư Phong và Triệu Thục Phân trên mặt cũng là các loại biểu tình phức tạp, đan chéo xen kẽ.

Con người khi quá khẩn trương, sẽ không sáng suốt. Dư Đông lúc đầu chỉ nghĩ theo sát đối thủ, không muốn bị bỏ lại, ai ngờ tuyển thủ ở hai làn bơi bên cạnh đều bứt lên rất nhanh, hắn không cam lòng tuột lại, vì thế cũng cắn răng, đẩy nhanh tốc độ.

Lý Dĩnh đoán không sai, hai trăm mét sau, tốc độ của Dư Đông rõ ràng là chậm lại, cách tuyển thủ ở làn thứ năm một khoảng khá xa, hiệu suất cũng không bằng lúc đầu.

Tĩnh Thủy thấy vậy rất nôn nóng: “Anh ơi, cố lên, mau đuổi theo đi.”

Chỉ là Dư Đông nghe không thấy, cái gì cũng nghe không thấy, hắn bị đối thủ làm cho rối loạn, tiêu hao thể lực quá sớm. Hiện tại hắn chỉ nâng một chút cánh tay cũng cảm thấy dày vò, nước lúc này giống như một con ma quỷ không lương thiện đang dùng sức đẩy hắn lui lại, hắn nỗ lực đấu tranh, nhưng cuối cùng cũng đánh không lại.

Tĩnh Thủy thanh âm dần dần trở nên yếu ớt, hiểu chuyện ngồi trở lại chỗ ngồi, cô bé biết anh Dư Đông bây giờ nhất định rất mệt. Nhưng không sao có thể kiên trì đến đích cuối cùng là được.

Đã đến giai đoạn 100 mét nước rút, Dư Đông tập trung toàn lực, bắt đầu đạp chân, nhưng cho dù tần suất của hắn nhanh hơn, thì tốc độ cũng không có tăng hơn được bao nhiêu, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối thủ ở làn bơi bên cạnh cách hắn càng ngày càng xa, cho đến khi biến mất trong tầm nhìn.

Trong lòng dâng lên tuyệt vọng chưa từng có, nhưng vẫn thuyết phục chính mình thi đấu đến cùng. Tay và chân lúc này giống như bị người ta ghì lại, chỉ cần hơi động một chút, cảm giác đau nhức ngay lập tức sẽ lan tràn khắp toàn thân, 50m cuối cùng, hoàn toàn là dựa vào nghị lực chống chọi để hoàn thành.

Rốt cuộc cũng chạm vào vách hồ, Dư Đông từ mặt nước ngoi lên, đếm đếm số người, có bốn người chạm vách trước hắn, trong lòng giống như có hàng trăm cục đá không ngừng rơi xuống, rơi xuống, rơi vào vực sâu không đáy.

Thành tích đều là do các trọng tài dựa vào đồng hồ bấm giây, sau khi lên bờ một lúc, Dư Đông biết mình khẳng định là không thể tiến vào trận chung kết, nhưng vẫn ôm tâm lý may mắn muốn nhìn một chút thành tích bản thân.

Hắn khoác áo khoác lên người, lê bước chân nặng nề đến gần khán đài.

Tĩnh Thủy nhìn Dư Đông đi đến chỗ mình, cô bé có thể thấy được sự mất mát trên mặt anh, nhưng lại không biết nên an ủi như thế nào, chỉ có thể nhút nhát sợ sệt gọi một tiếng: “Anh ơi.”

Dư Đông miễn cưỡng cười vui, nỗ lực khiến cho bản thân thoạt nhìn bình tĩnh một ít: “Tĩnh Thủy yên tâm, anh Đông không sao.”

Lý Dĩnh nhẹ nhàng vuốt ve đầu tóc ướt đẫm của Dư Đông: “A Đông không sao đâu, lần đầu tiên thi đấu, có thể bơi được như vậy đã rất tốt rồi.”

“Cảm ơn dì Lý.” Dư Đông giật giật bên khóe miệng, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

Thấy thằng nhóc Dư Đông này trong lòng không dễ chịu, Dư Phong cũng không dám nói gì, chỉ có thể đón hắn lại ngồi vào bên cạnh Tĩnh Thủy.

Dư Đông sau khi ngồi xuống, ép buộc bản thân tập trung chú ý vào khu vực thi đấu. Bây giờ đến phiên Diêu Khải Hiên lên sân khấu, cậu ấy thoạt nhìn bình tĩnh hơn so với hắn, không nhanh không chậm làm nóng cơ thể, chuẩn bị xuống nước.

Tĩnh Thủy và Diêu Khải Hiên không có thực thân cận, nhưng mà tại sao thì, cô bé cũng không nói rõ được, có thể là càng thích tính cách anh Dư Đông hơn, nhưng cô bé vẫn cảm thấy nên cổ vũ cho anh Khải Hiên một chút.

Cô đem đôi tay chụm lại bên miệng, thành cái loa, hô lớn: “Anh Khải Hiên cố lên!”

Nghe được Tĩnh Thủy kêu cố lên, Diêu Khải Hiên khóe miệng hơi hơi giơ lên, nhìn khán đài bên này gật đầu, xem như đáp lại, sau đó nhảy vào trong nước, bắt được lan can phía dưới bục xuất phát, tư thế chuẩn bị.

Một tiếng bóp cò vang lên, Diêu Khải Hiên nâng người, thẳng lưng, như một mũi tên vận sức chờ phát động.

“Bằng” tiếng súng vang lên, mũi tên kia lao vào trong nước, biến mất một hồi lâu mới lại dần dần hiện ra.

Diêu Khải Hiên xuất phát không tồi, ngay từ đầu đã chiếm dẫn trước. Đôi tay luân phiên vẽ ra nửa vòng cung trên không trung, hai chân phối hợp trên dưới đong đưa, thân mình thẳng tắp xinh đẹp.

Khi bơi đến thành bể, Diêu Khải Hiên thuần thục xoay trở, quay người đạp chân, dùng sức đạp vào thành hồ lấy đà bắn ra ngoài.

50 mét qua đi, Diêu Khải Hiên xếp ở vị trí thứ ba, cách người xếp thứ hai không đến nửa mét.

Diêu Khải Hiên hình như cũng cảm giác được chênh lệch mỏng manh, tần suất đạp chân nhanh hơn, dưới chân bọt sóng vui sướng quay cuồng, nước hồ xanh lam theo cánh tay cậu vạch xuống một đường cong, rồi “Rầm” một tiếng nhào vào trong hồ trở lại.

30 centimet, 20 centimet, 10 centimet, 5 centimet, Diêu Khải Hiên từng bước rút ngắn khoảng cách, có thể cảm nhận rõ ràng được đầu của Diêu Khải Hiên đã vươn xa hơn người thứ hai một chút.

Tĩnh Thủy xem đến mê mẩn, nhảy dựng lên: “Anh Khải Hiên thật là giỏi quá!”

Dư Đông sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Đến thành hồ, chạm vào vách ngăn, hạng nhì toàn tốp. Diêu Khải Hiên cũng coi như vừa lòng với thành tích này, tiến vào bán kết hẳn là không thành vấn đề, cậu tâm tình sung sướng, nhưng lại ngại biểu hiện quá rõ ràng, sợ ảnh hưởng đến Dư Đông.

Lúc này ánh mắt Dư Đông lại không có trên người Diêu Khải Hiên, mà dán vào trọng tài thành tích, hắn nói với Triệu Thục Phân: “Mẹ ơi, con xuống nhìn xem.” Liền vội vội vàng vàng chạy tới bảng thông báo.

  • CHƯƠNG TRƯỚC