Đường Đua Xanh Hẹn Ước

Chương 5



Thành tích 100m bơi ngửa cũng đã có, Dư Đông không cần phí sức lực, thì đã tìm được tên của Diêu Khải Hiên trong 16 người đứng đầu.

Hắn vỗ vỗ đầu Tĩnh Thủy: “Đi thôi, người lớn chắc sốt ruột rồi.”

Lúc Dư Đông dẫn Tĩnh Thủy trở về, Triệu Thục Phân lo lắng nhìn hắn hồi lâu, hỏi: “A Đông, con không sao chứ?”

“Yên tâm đi mẹ, con đã không sao rồi.”

“Vậy là tốt rồi.” Triệu Thục Phân thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt ổn định lại.

“Đừng buồn, không phải vẫn còn một cơ hội sao?” Một bên Diêu Khải Hiên cũng nói.

“Đúng rồi, Khải Hiên, cậu đi xem thành tích của cậu chưa?” Dư Đông hỏi.

“Vẫn chưa, nhưng mà tớ nghĩ là chắc không được?” Diêu Khải Hiên có sự tin tưởng đối với bản thân, nhưng cũng không quá chắc chắn.

“Chúc mừng cậu nha, có thể tiến vòng bán kết rồi.” Dư Đông chúc mừng cậu.

Diêu Khải Hiên siết chặt nắm tay, ra dấu thắng lợi, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Dư Đông chăm chú, biểu lộ ý động viên: “Ngày mai cậu cũng phải cố lên.”

“Tớ sẽ.” Dư Đông vươn nắm tay, cùng chạm vào tay cậu ta.

Buổi chiều vòng bán kết 100m ngửa của Diêu Khải Hiên càng thêm tàn khốc, 16 tuyển thủ đều là các tinh anh, không thể xem thường được.

Diêu Khải Hiên rõ ràng khẩn trương hơn so với buổi sáng rất nhiều, ngay cả lúc Tĩnh Thủy chào hỏi cậu, cậu cũng chỉ máy móc nâng một cánh tay lên nhưng trên mặt không có chút tươi cười nào.

Súng lệnh vang lên, Diêu Khải Hiên lúc này xuất phát hơi chậm một chút, bị bỏ lại phía sau. Đứng ngoài hồ thi đấu, Dư Đông cẩn thận nghiên cứu động tác của Diêu Khải Hiên, lắc đầu rất khẽ.

Quá cứng nhắc, kém hơn so với vòng đấu loại không chỉ một chút.

50 m qua đi, Diêu Khải Hiên vẫn còn xếp ở vị trí thứ năm.

Tĩnh Thủy lúc này cũng ngồi không yên, không màng hình tượng quát lên: “Anh Khải Hiên, bơi nhanh lên!”

Không biết là những lời này của Tĩnh Thủy có tác dụng hay là Diêu Khải Hiên tự mình ý thức được vấn đề, động tác quạt nước của cậu nhanh hơn, dùng sức đến nổi thân mình cũng có chút vặn vẹo biến hình, dần dần đuổi kịp người xếp ở vị trí thứ tư, cuối cùng hai người gần như ngang hàng, cùng chạm vách.

Lúc Diêu Khải Hiên lên bờ, nước ướt đẫm trên tóc che khuất cả đôi mắt cậu, nhìn không rõ vẻ mặt, nhưng Dư Đông có thể tưởng tượng ra được, cậu ấy đang trải qua quá trình rơi từ thiên đàng xuống địa ngục.

Diêu Khải Hiên không có đi đến khán đài, mà đứng ở bảng thông báo chờ thành tích, Dư Đông không yên lòng, cũng đi theo, Tĩnh Thủy khẩn trương nắm lấy tay Dư Đông, để hắn dẫn cô đi lên trước.

Đến trước bảng thông báo, Dư Đông nhẹ nhàng chọc chọc sau lưng Diêu Khải Hiên, Diêu Khải Hiên do dự một chút, vẫn quay đầu lại, Dư Đông lúc này mới thấy rõ đôi mắt cậu ấy, đỏ như mắt thỏ, nước mắt lưng tròng.

“Buổi sáng là cậu tới an ủi tớ, bây giờ là tớ an ủi cậu.” Dư Đông dùng giọng điệu trêu chọc nói, nhưng phát hiện tâm tình Diêu Khải Hiên cũng không tốt hơn được bao nhiêu, hắn đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng.

Điều khiến Dư Đông kinh ngạc chính là, Tĩnh Thủy chủ động đi tới trước mặt Diêu Khải Hiên, ngửa đầu nhìn hắn: “Anh Khải Hiên, không sao đâu.”

Diêu Khải Hiên coi như còn nghe được tiếng Tĩnh Thủy nói, cậu trầm mặc trong chốc lát, gật gật đầu.

Một người trọng tài đi vòng qua bọn họ, dán lên bảng thông báo một tờ giấy, công bố thành tích 100 m ngửa vòng bán kết.

Diêu Khải Hiên xếp hạng thứ chín, vô duyên với trận chung kết.

Cậu liếc liếc nhìn thành tích, xoay người đi về phía khán đài. Cậu đi rất nhanh, bước chân sải rất lớn. Dư Đông không có biện pháp nào, đành phải ôm Tĩnh Thủy bế lên, mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp cậu ấy.

Lúc mọi người trở về khán đài, Lý Dĩnh không hề hỏi về thành tích, chỉ kêu Diêu Khải Hiên đi tắm rửa trước, chờ lát nữa cùng nhau ăn cơm chiều.

Diêu Khải Hiên ngại cự tuyệt hảo ý của Lý Dĩnh, chỉ có thể nghe theo.

Bữa cơm chiều này trôi qua cực kỳ ngượng ngùng. Diêu Khải Hiên đắm chìm trong cảm giác thất bại không hồi thần được, Dư Đông bởi vì sắp đến 200 m tự do mà khẩn trương, cảm xúc của người lớn cũng hồi hộp theo bọn nhỏ, chỉ có Tĩnh Thủy giống như không có việc gì, một mình ăn hết sức vui vẻ.

Sau khi cơm nước xong, Tĩnh Thủy không chịu đi, nhất định phải ở cùng anh Dư Đông thêm một lát, Lý Dĩnh đành phải mạnh mẽ ôm cô bé đi.

Trở lại khách sạn, Dư Đông vội vàng suy nghĩ, Diêu Khải Hiên nói đúng, hắn xác thật nên tập động tác cho tốt, nhưng điểm này kể cả Diêu Khải Hiên cũng chưa thể làm được, hắn càng chưa chắc có thể.

Dư Đông thống khổ ôm đầu, ngã xuống giường.

Ngày hôm sau 200 m tự do so với 400 m tự do càng đông người hơn, ước chừng có sáu tổ thi đấu, Dư Đông tổ thứ năm làn bơi số 6. Thời gian chờ tương đối dài, hắn điều chỉnh tiết tấu hơi thở, giữ cho tim đập chậm hơn một chút, cẩn thận làm nóng cơ thể không bỏ sót một động tác nào.

Lúc đứng trên bục, hắn nhìn về phía khán đài, Tĩnh Thủy hôm nay mặc một cái váy phồng màu hồng nhạt, rất dễ nhận thấy trong đám đông, cô bé được Lý Dĩnh ôm, giơ tay thành chữ “V”.

Dư Đông cảm giác ngọn núi đè nặng trên lưng kia đã được dọn đi rồi, hắn cũng giơ tay thành chữ “V”, còn nghịch ngợm mà làm mặt quỷ với Tĩnh Thủy, chọc Tĩnh Thủy cười khanh khách không ngừng.

Một tiếng bóp còi ngắn ngủi, thông báo các tuyển thủ chuẩn bị.

Dư Đông hai chân sau đứng thẳng, hắn cúi người duỗi hai tay về phía trước, nắm lấy mép bục xuất phát, nhìn đáy hồ lóng lánh trong suốt, ánh mắt vô cùng kiên định.

Thân thể nghe thấy tiếng súng liền theo bản năng bắn ra ngoài, ngay sau đó toàn thân được nước hồ mát lạnh vây quanh, nước giống như một người mẹ hiền từ, nâng hắn dậy, đưa hắn lên trên mặt nước.

Dư Đông lần này trạng thái rõ ràng tốt hơn rất nhiều, xuất phát ở vị trí thứ 3, hai trăm mét thi đấu không giống 400 mét, đoạt được tiên cơ là rất quan trọng.

Tĩnh Thủy đôi tay nắm chặt lan can, hai mắt không dám chớp, sợ bỏ sót chi tiết nào.

Dư Phong và Triệu Thục Phân cũng nín thở, không thể tin được thằng nhóc trước mắt là con của bọn họ.

Khi 100 mét sắp xong, vị trí Dư Đông khá tốt, dứt khoát mà xoay người, bỏ lại một tuyển thủ khác ở phía sau, vươn lên xếp ở vị trí thứ hai.

Bây giờ hắn cách tuyển thủ ở vị trí thứ nhất khoảng một nửa thân người, không sao cả, còn có cơ hội.

Hắn chặt chẽ bám sát thân ảnh đó, khuấy động bọt nước dưới chân, hai tay thay phiên quạt xuống ôm lấy nước hồ giống như bản thân mình là một cái động cơ cỡ lớn.

Tĩnh Thủy nhìn Dư Đông nhanh như hổ đói vồ mồi tiến thẳng về phía trước, càng lúc càng rút ngắn khoảng cách, tuyển thủ xếp ở vị trí thứ nhất kia cũng cảm thấy không ổn, nên cũng tăng nhanh hơn tốc độ, nhưng hiệu suất gạt nước của cậu ta thấp hơn Dư Đông rất nhiều, chỉ có thể trơ mắt nhìn Dư Đông bỏ lại mình ở phía sau.

Dù rằng khi bơi một lúc, axit lactic gây mỏi cơ sẽ bùng nổ, tụ tập ở cơ bắp trên cánh tay và cẳng chân, nhưng Dư Đông vẫn cắn chặt khớp hàm, nỗ lực khiến cho chính mình quên đi rằng sức lực và tốc độ đang giảm xuống, cố gắng bảo trì tần suất quạt nước, trong lòng không ngừng tính toán khoảng cách đến vách cuối còn xa lắm không.

Ngón tay rốt cuộc cũng chạm được vách hồ chung cuộc, Dư Đông đỡ vách thở dốc, xác nhận mình là người thứ nhất chạm đích, trong lòng cảm giác vui sướng khó có thể nói thành lời, không biết nên biểu hiện như thế nào, đành phải vươn một bàn tay, đột nhiên chém xuống mặt nước, đau hết cả tay.

Tĩnh Thủy xem hết vào trong mắt, cô bé kích động đến đong đưa thân thể, thiếu chút nữa ngã xuống từ trong lòng Lý Dĩnh. Hạng nhất, anh Dư Đông là hạng nhất trong lượt thi đấu này!

Dư Đông sau khi lên bờ, mới vừa lên đến cầu thang khán đài, đã thấy Tĩnh Thủy tung tăng nhảy nhót chạy tới, bổ nhào vào lòng ngực hắn.

Dư Đông mặt có chút đỏ, vội vàng kéo Tĩnh Thủy ra, dùng khăn lông giúp cô bé lau nước trên mặt.

Khi hắn dẫn Tĩnh Thủy đến trước mặt Dư Phong, thấy ba mình hiếm khi có một gương mặt hiền lành, gõ nhẹ lên đầu hắn một chút: “Làm tốt lắm, thằng nhóc. Chiều nay phải cố gắng lên.”

Dư Đông xoa đầu, ngây ngốc cười.

Thực lực của các tuyển thủ ở nội dung 200m tự do vô cùng mạnh mẽ, Dư Đông cho dù là xếp thứ nhất ở lượt thi đấu của mình nhưng chung cuộc vẫn xếp hạng thứ 10. Diêu Khải Hiên lần này trạng thái không tốt, 200 m ngửa không đạt tiêu chuẩn, không vào được bán kết.

Sau đó, Diêu Khải Hiên trốn trong lồng ngực ba mẹ cậu ấy, khóc đến thương tâm, Dư Đông nhìn cũng đau lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu: “Không sao đâu.”

Nhưng những lời này không có giá trị gì, Diêu Khải Hiên dường như sau khi nghe được, lại càng khóc lóc dữ dội hơn.

Không biết qua bao lâu, Diêu Khải Hiên rốt cuộc cũng nín khóc, cậu cúi đầu, cả người mất đi sức lực, nằm liệt trên chỗ ngồi.

Ba mẹ cậu bé nhìn thấy như vậy, không đành lòng, chào mọi người xong, liền đưa cậu về khách sạn nghỉ ngơi.

Dư Đông vui sướng tuy rằng đã tan đi không ít, nhưng khát vọng lấy được huy chương đối với hắn lúc này, vượt qua sự quan tâm dành cho Diêu Khải Hiên, rất nhanh đã đem chuyện này ném lại sau đầu, xoa tay hăm hở ở phòng nghỉ chờ đợi vòng bán kết buổi chiều.

Nói không khẩn trương là không thể nào, Dư Đông cảm giác chung quanh không khí đều trở nên ngột ngạt, hắn đơn giản nhắm mắt lại, cố gắng thả lỏng đại não, hồi tưởng trạng thái buổi sáng.

Một tiếng gào thô lỗ đánh gãy ý nghĩ của hắn, có người thông báo bọn họ đến lúc ra sân thi đấu.

Dư Đông cảm giác trái tim sắp lao ra khỏi ngực, hắn dùng lý trí đem nó mạnh mẽ ấn trở về địa phương ban đầu, đi đến bục xuất phát.

Vẫn như cũ là tiếng bóp còi quen thuộc, súng nổ vang, Dư Đông tay phải chồng lên tay trái, cả người như mũi tên lao vào trong nước.

Lúc vừa mới tiếp xúc với nước hồ, Dư Đông đột nhiên cảm giác được một sự mệt mỏi, toàn thân không còn sức lực, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể chìm vào trong nước, cảm giác sung sướng buổi sáng đã biến mất không còn bóng dáng.

Tĩnh Thủy đứng ở phía sau nhìn hắn cái miệng chu chu phồng phồng.

Nước cọ vào da thịt, lạnh băng đến tận xương. Dư Đông muốn khống chế cảm giác này, nhưng nó như một con ngựa hoang thoát cương không để hắn thuần phục.

100 m cuối cùng, phải liều mạng thôi. Dư Đông hạ quyết tâm, tốc độ đạp chân tăng mạnh lên, tay vẽ ra trong không trung nửa vòng thật lớn, lòng bàn tay hướng về phía sau dùng sức đẩy nước, muốn lấy đó làm điểm tựa đẩy cơ thể đi.

Phổi và não bộ có dấu hiệu thiếu Oxy, ý thức Dư Đông hơi mơ hồ, nhưng hắn hiểu rõ hắn không thể chậm lại. Đây là cơ hội cuối cùng.

Hắn dùng cánh tay run rẩy chạm vào vách hồ, cả người giống bị như bị rút hết sức lực, thiếu chút nữa không bắt được tay vịn.

Xếp hạng thứ tư, vị trí này khá nguy hiểm, nếu không may mắn thì cũng không vào được chung kết.

Hắn rất muốn nằm nghỉ chốc lát, nhưng ý thức nói với hắn, không thể nằm xuống, phải chờ kết quả.

Thời gian chờ đợi thành tích mỗi một giây, mỗi một phút đều giống như bằng một ngày, một năm. Thời gian như dừng lại, chậm trễ không bước tiếp. Rốt cuộc cũng đến lúc có giấy dán thành tích, Dư Đông dùng tốc độ nhanh nhất vọt tới, lướt mắt qua 8 tuyển thủ đứng đầu.

Không có?

Hắn lúc đầu còn nghĩ rằng mình xem quá nhanh, cho đến khi xem lại một lần nữa không sót một chữ, thì mới xác định bản thân mình, không có trong danh sách.

Trong lòng giống như có một cái khí cầu nháy mắt vỡ vụn, xúc động chiến thắng lý trí, Dư Đông lập tức đi ra khỏi khu bơi lội.

Tĩnh Thủy thấy sắc mặt anh trai, lập tức hiểu rõ vài phần, chui ra từ trong lồng ngực Lý Dĩnh, chạy như điên về phía trước: “Con muốn đi tìm anh con!”

Lý Dĩnh còn chưa kịp giữ chặt con gái, thì đã thấy cô bé biến mất ở chỗ ngoặt thang lầu.

Tuy rằng trời đã vào tháng tư, thời tiết bắt đầu ấm áp, gió xuân phất qua gương mặt Dư Đông, hỗn loạn ướt át hương vị của bùn đất và cỏ xanh, nhưng trái tim hắn như ngã vào hố băng.

Hắn ngồi xuống chỗ mép một bồn hoa, hai tay ôm mặt, rất nhiều cảm xúc phức tạp hỗn loạn, gom lại thành nước mắt, cuồn cuộn không ngừng từ kẻ hở ngón tay chảy xuống.

Tại sao? Tại sao mình luôn ở những thời điểm mấu chốt nhất lại mắc phải sai lầm? Sao có thể không làm cho Tĩnh Thủy thất vọng? Không làm huấn luyện viên thất vọng? Không làm mọi người thất vọng?

Hắn khóc đến toàn thân run rẩy, trái tim như bị cắn xé, hít thở không thông.

Khóc lóc một hồi, hắn cảm giác có một đôi tay nhỏ ấm áp quét qua gương mặt hắn, thay hắn lau đi nước mắt.

Hắn có chút khiếp sợ, buông tay ra, hai mắt đẫm lệ mông lung mà nhìn Tĩnh Thủy đang đứng trước mặt hắn, lát sau, mới cười khổ nói: “Anh thật là vô dụng.”

“Không.” Tĩnh Thủy lắc đầu như trống bỏi, “Ở trong lòng em, anh chính là quán quân, đừng khóc, Tĩnh Thủy đau lòng.”

Hắn nhìn cô bé con trước mặt, cô bé sùng bái hắn kia, xem hắn như anh hùng kia, cô bé vô điều kiện tín nhiệm hắn, nhưng hắn hết lần này đến lần khác đã làm cô bé thất vọng rồi.

Thấy anh cũng không có vui vẻ trở lại, Tĩnh Thủy cũng ngồi xuống bồn hoa với hắn, nhỏ giọng nói: “Anh ơi, nếu anh mệt thì cứ nghỉ ngơi một chút đi.”

“Được.” Dư Đông hữu khí vô lực trả lời, hắn cũng quả thật rất mệt mỏi.

Tĩnh Thủy đẩy đẩy Dư Đông, duỗi bả vai nhỏ bé qua: “Mỗi lần ba em mệt, đều sẽ dựa lên vai mẹ em.”

Dư Đông không đành lòng cự tuyệt hảo ý của Tĩnh Thủy, đành phải cong đầu một chút, dựa vào vai Tĩnh Thủy, nhưng cũng không dám đem toàn bộ lực lượng đè lên.

Tĩnh Thủy nhìn bộ dạng anh trai tiều tụy, trong lòng cũng rầu rĩ, cả người đều không thoải mái.

Hiện tại cô bé, chỉ muốn nhanh lớn lên, cùng anh kề vai chiến đấu.

Dư Đông lúc đi không mặc áo khoác, nước đã bốc hơi gần hết, cái lạnh đang dần dần xâm chiếm, khiến hắn nhịn không được rùng mình một cái.

Tĩnh Thủy nhạy bén nhận ra Dư Đông phát run, vội cởi áo khoác, khoác lên vai Dư Đông.

Áo khoác của bé gái 4 tuổi chỉ có thể bao được bờ vai, mặc lên người hắn trong buồn cười như một chú hề.

“Anh không lạnh.” Dư Đông thật ngại ngùng, muốn đem áo khoác trả cho Tĩnh Thủy, nhưng chạm vào ánh mắt bất mãn của cô bé, động tác trong tay chợt ngừng lại.

- ----

Editor: chời ơi, bé xíu đã ngọt ngào như thế, lớn lên nói sao mà không iu bé này được chời...