Đường Đua Xanh Hẹn Ước

Chương 47



Tĩnh Thủy ngẩn ra, lo lắng nhìn quanh bốn phía, các đồng đội cũng vẻ mặt kinh ngạc, lực chú ý của bọn họ đều dồn lên hai người.

Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị Dư Đông kéo vào lòng. Thời điểm đó cô vẫn còn mặc áo tắm, tuy rằng đã dùng khăn bao bọc toàn thân nhưng vẫn có thể thấy rõ hình dạng cơ thể. Tĩnh Thủy cả khuôn mặt đều dựa vào ngực hắn, có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn, hoà với mùi thuốc sát trùng nước của bể bơi.

Chỉ một chút tiếp xúc ngắn ngủi, Dư Đông đã buông cô ra, nhưng mặt Tĩnh Thủy vẫn không biết cố gắng mà đỏ lên.

Các đồng đội vốn định chúc mừng, rồi lại nghẹn trong cổ họng, trơ mắt nhìn Tĩnh Thủy cúi đầu đi vòng qua người Dư Đông.

Dư Đông chỉ nghĩ rằng cô muốn trò chuyện với Nhan Hòa, cũng không suy nghĩ gì nhiều.

Sau khi thi xong nội dung 200m tự do dành cho nam, Diêu Khải Hiên lần đầu chiến thắng Triệu Nham. Thi xong mọi người đều cho rằng Triệu Nham sẽ trốn ở một góc nào đó mà gặm nhấm đau khổ, không ngờ anh ta chỉ cười hiền lành: “Là do thực lực của tớ không bằng, không thể trách ai được.”

Mọi người trong nháy mắt đều cảm thấy đau lòng thay cho anh ta, Triệu Nham đã rèn luyện trong một thời gian dài như vậy nhưng kể cả một lần đứng trên bục nhận thưởng quán quân cũng chưa được, tất cả đều làm nền cho người khác, nhưng mà thi đấu thể dục thể thao chính là dùng thực lực để nói chuyện, không có ai thương hại cho ai cả.

Nhan Hòa cũng được như ước nguyện cầm một vé tham dự Thế vận hội trong số 100 vé hiếm hoi của toàn đội tuyển, lúc vừa lên bờ cô đã vội vàng không chờ nổi chạy về phía khán đài, tóc tai rối loạn, ôm chầm lấy Tĩnh Thủy mà vui mừng. Dù sao đi nữa hai cô vẫn còn nhỏ như vậy mà có thể tham dự Thế vận hội Olympic chính là một chuyện rất ghê gớm.

Phấn khởi qua đi thì áp lực cũng theo sau kéo tới. Đây là Thế vận hội Olympic bốn năm mới có một lần, bất cứ ai cũng đều mong muốn lấy được thành tích tốt nhất, không được phép có một chút sai lầm nào.

Trong lúc mọi người chuẩn bị xuất phát ra nước ngoài tập huấn thì có một tin tức công bố, nói rằng khác với những lần trước, các nội dung thi đấu bơi lội tại Thế vận hội Olympic lần này đều sẽ thi vào buổi sáng.

Khi quy định mới này vừa được công bố thì mọi người lập tức cảm thấy rất bất mãn. Các cuộc thi bơi lội bình thường sẽ thi vòng loại vào buổi sáng, buổi chiều hoặc tối mới là trận chung kết. Như vậy thì các vận động viên sau khi đấu loại sẽ có đủ thời gian để chuẩn bị thể lực và tâm lý, buổi chiều tối mới có thể đạt được trạng thái tốt nhất mà thi chung kết. Nếu trận chung kết cũng được sắp xếp thi vào buổi sáng thì bọn họ sẽ không có thời gian chuẩn bị, cho nên các vận động viên đều phải tự mình lựa chọn các phương thức khác nhau để duy trì sự hưng phấn.

Nhưng oán giận thì oán giận, chỉ là quy định đã ra cũng không thể thay đổi được, chỉ có thể chấp hành. Vì thế ngày tháng đau khổ của các vận động viên liền bắt đầu, buổi sáng bọn họ phải rời giường sớm hơn so với lúc trước để có thể xuống nước sớm hơn. Hơn nữa còn phải chuẩn bị trạng thái thi đấu sớm hơn và tốt nhất.

Ngày nào trên người Tĩnh Thủy cũng dán đầy thuốc dán, mỗi khi xé xuống thì giống như xé rách cả một lớp da, vừa nóng rát vừa đau đớn.

Nhưng bọn họ đang chuẩn bị cho Thế vận hội Olympic, nơi tụ tập các vận động viên mạnh nhất toàn thế giới, một chút cũng không thể lơi lỏng được. Nếu lười biếng thì rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến kết quả thi đấu cuối cùng.

Trải qua một tháng tập huấn ở nước ngoài Tĩnh Thủy đã bị phơi đến rộp hết một lớp da, nhưng sau khi trải qua huấn luyện ma quỷ như thế, thì cảm giác nước và kỹ thuật của cô cũng đều có sự tiến bộ rất lớn.

Vừa mới trở lại Bắc Kinh mấy ngày thích ứng với giờ giấc thì lại phải khẩn trương tiếp tục tập huấn, Thế vận hội Olympic đang đến rất gần, tâm trạng của mọi người cũng lên xuống một cách bất thường, có lúc thì chỉ vì một sự tiến bộ nhỏ đã nhảy nhót vui sướng, nhưng cũng có lúc chỉ vì một chút sai lầm mà lo được lo mất.

Cuối cùng thì ngày 8 tháng 8 cũng tới, trước lễ khai mạc mấy tiếng đồng hồ thì mọi người đã tập trung đông đủ để bắt đầu diễn tập ở sân vận động. Lần đầu tiên được đến sân vận động Tổ Chim, Tĩnh Thủy thực sự bị chấn động. Kiến trúc bằng thép đan xen có cảm giác cực kì giàu có, đặc biệt là khi mặt trời đang dần dần chìm xuống, ánh đèn bắt đầu sáng lên thì trong khoảnh khắc liền trở thành tiêu điểm của cả thành phố.

Cách đó không xa chính là những khối thủy tinh lập phương màu xanh lam, nhìn từ bên ngoài giống như có bọt sóng bao quanh khiến người ta đắm chìm trong mộng ảo, muốn lập tức thi đấu trong một sân vận động khí phách như thế. Tĩnh Thủy nôn nóng đến nổi một giây cũng không chờ nổi.

Nhưng cho dù gấp gáp thế nào thì trước mắt vẫn phải tham gia xong lễ khai mạc. Tĩnh Thủy sửa lại khăn quàng màu đỏ trên cổ, mặc một bộ tây trang màu vàng nhạt, trời nóng như vậy vẫn còn phải mặc áo tay dài khiến cô đã ra toàn thân mồ hôi đầm đìa.

Dư Đông liều mạng dùng tay quạt gió: “Thật là nóng muốn chết, cậu nhìn đồng phục của chúng ta xem, vừa đỏ vừa vàng, hợp lại rực rỡ.”

“Đừng nói chuyện nữa, để những nước khác người ta nghe được thì sẽ đánh giá chúng ta thế nào?” Từ Minh Triết lạnh lùng liếc Dư Đông một cái.

Dư Đông vạn lần cũng không dám trêu chọc Từ Minh Triết, liền ngoan ngoãn câm miệng.

Đi mấy vòng quanh sân vận động Tổ Chim xong, xác định không có vấn đề gì đoàn người mới đến nhà ăn dùng bữa, chờ lễ khai mạc bắt đầu.

Sân vận động Tổ Chim bắn lên một tràng pháo hoa màu vàng, 2008 tay trống đều đứng vào vị trí của mình, biểu diễn trên dụng cụ được chế riêng đặc biệt, xếp hình thành con số lưu niệm rồi bắt đầu đếm ngược, đám người Tĩnh Thủy, Dư Đông cũng không thể kiềm chế mà hét lên với những người khác ở sân vận động: “Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một!”

Pháo hoa vàng và đỏ lần lượt nở trên bầu trời sân vận động Tổ Chim, khắp bốn phía tiếng hoan hô vang dội, lễ khai mạc chính thức bắt đầu.

2008 tay trống đều chơi hết sức khí thế, ngâm tụng danh ngôn kinh điển, sau đó là 5 vòng tròn biểu tượng của Đại hội được chậm rãi kéo lên, cuối cùng là nghi thức thượng cờ, khoảng một tiếng đồng hồ trôi qua thì cũng đến phần diễu hành của các đoàn vận động viên.

Khi đội ngũ khổng lồ chậm rãi di chuyển, liếc mắt một cái cũng không nhìn được đến điểm cuối, Tĩnh Thủy bởi vì đã đứng một thời gian khá lâu cho nên hai chân cũng đã gần như mất đi cảm giác.

“Nếu em mệt thì cứ đứng dựa vào nghỉ ngơi một lát đi.” Dư Đông nói với cô.

Tĩnh Thủy lắc đầu, vẫn cố gắng đứng thẳng tắp. Bởi vì đây chính là Thế vận hội Olympic, cô không muốn biểu hiện một cách tùy tiện.

Không biết đã trôi qua bao nhiêu thế kỷ, khi tất cả các nước khác đã diễu hành xong thì bọn họ làm chủ nhà cuối cùng cũng được lên sân khấu. Vừa bước vào sân vận động thì Tĩnh Thủy đã nghe được tiếng hô “Trung Quốc, cố lên” như sóng trào dời non lấp biển, dường như tất cả đồng bào đều đang múa may ngọn cờ đỏ trong tay cổ vũ cho bọn họ.

Trái tim Tĩnh Thủy bị chấn động run rẩy liên hồi, cô nhất định không thể phụ sự kỳ vọng của mọi người dành cho mình, dù có khó khăn thì cũng phải giành được một tấm huy chương!

Đêm đó cô không ngủ được, tuy rằng ngày hôm sau không có lịch thi đấu, nhưng Tĩnh Thủy vẫn dậy lúc 5 giờ hơn để tập luyện, không ngoài dự liệu, bể bơi đã đầy người.

“Hi.” Tĩnh Thủy nghe được âm thanh quen thuộc, chính là Derby.

“Lại gặp mặt rồi.” Cô ấy thân thiện nắm lấy tay cô, “Cô tham gia những nội dung nào?”

“100m ếch và tiếp sức hỗn hợp.”

“Tôi cũng vậy.” Cô ấy nghịch ngợm chớp chớp mắt nhìn Tĩnh Thủy, “Trong nội dung thi đấu đơn môn, tôi vẫn còn chưa từng chính diện quyết đấu với cô, đừng để tôi phải thất vọng.”

“Nhất định sẽ không.” Nói đến chuyện thi đấu, Tĩnh Thủy hoàn toàn nghiêm túc.

“Đồng đội của tôi gọi tôi rồi, tôi đi trước đây.” Cô ấy mỉm cười bơi về hướng một chỗ xa.

Tĩnh Thủy không biết đây có tính là khích tướng hay không, nhưng có thể khẳng định sợi dây đàn trong lòng cô lại càng được kéo căng hơn.

Lúc huấn luyện lại gặp được Nhan Hòa, tối nay cô ấy có thi đấu vòng loại cho nên cả người hơi đờ đẫn, không ngừng bơi qua bơi lại một cách máy móc, giống như làm vậy có thể giảm bớt sự hồi hộp của mình.

Sau khi Nhan Hòa bơi được mấy vòng qua lại thì Tĩnh Thủy đã kịp thời ngăn cô lại: “Nhan Hòa, tối nay sẽ phải thi đấu, nếu cậu bơi như vậy sẽ làm cho cơ bắp bị đau nhức đấy.”

“Nhưng mà tớ rất hồi hộp, tưởng tượng sắp phải thi đấu với các vận động viên mạnh trên thế giới thì tớ liền cảm thấy sợ hãi.” Nhan Hòa giọng nói run lên.

“Có gì phải sợ chứ, cậu có thể hình to lớn như vậy, đứng chung với bọn họ khẳng định là rất có sức uy hiếp.” Một đội viên đến bên cạnh nói.

Câu nói này đã đụng chạm vào sự tự ti của Nhan Hòa khiến mặt cô lập tức trở nên trắng bệch.

Triệu Nham đứng bên cạnh thật sự không nhịn được: “Sao cậu có thể nói chuyện như vậy được? Nói đùa thì cũng không được mang những chuyện như thế ra mà nói!”

Đội viên kia lúc đầu chỉ muốn nói đùa, khiến cho không khí sinh động một chút vì vậy không suy nghĩ nhiều. Bây giờ bị mắng, cả người liền ngẩn ra: “Em, em không cố ý.”

“Mau xin lỗi đi!” Triệu Nham quát cậu ta.

Đội viên kia cũng thấy hoàn cảnh hơi ngại ngùng, vì thế lập tức cúi đầu: “Xin lỗi, tớ không cố ý, cậu cứ xem như chưa nghe thấy gì cả được không?”

“Không sao đâu, tớ cũng biết bản thân mình xấu xí, từ nhỏ đến lớn cũng hay bị người ta chế nhạo là thô kệch, nên đã quen rồi.” Nhan Hòa giọng nói lạnh băng khiến người ta nổi da gà.

“Đừng mất tự tin như thế.” Triệu Nham ngắt lời cô, “Khuôn mặt của em nhìn cũng rất có nét, không cần suốt ngày để kiểu đầu nấm như vậy, che hết cả mặt rồi, cứ để tóc dài thử xem, nhất định sẽ rất đẹp. Bây giờ đi mua sắm cũng không phải là việc khó khăn gì, chỉ cần chọn đúng sản phẩm là được, vóc người em cao ráo mặc quần áo gì cũng sẽ dễ nhìn thôi, người khác còn hâm mộ em không kịp đấy!”

“Thật vậy sao?” Nhan Hòa lần đầu tiên nghe người khác khen mình, vẻ mặt không tin.

“Thật mà thật mà thật mà.” Triệu Nham lặp lại thật nhiều lần, nỗ lực muốn cô tin tưởng.

Nhan Hòa bị bộ dạng Triệu Nham chọc cười, chân thành nói một câu: “Cảm ơn anh, Triệu Nham.”