Đường Đua Xanh Hẹn Ước

Chương 48



“Không có gì, đúng vậy thật mà.” Triệu Nham ngượng ngùng gãi đầu, anh vốn đã hơi đen đúa bây giờ mặt lại đỏ lên, trông có chút thú vị.

“Mau tập luyện thôi, thiếu chút nữa thì quên chuyện lớn rồi.” Nhan Hòa cũng không biết làm sao đón nhận, ngượng ngùng xoay người sang chỗ khác rồi nhảy vào trong nước.

Triệu Nham hiểu ý cười cười, cũng nhảy theo cô vào trong nước.

Khúc nhạc đệm này rất nhanh đã bị mọi người quên đi, sau đó là hồi hộp và lo lắng chiếm cứ nội tâm mỗi người, mỗi một giây một phút trôi qua đều biến thành sự dày vò, vừa hy vọng lượt thi đấu của mình có thể bắt đầu tối hôm nay, nhưng rồi cũng hy vọng nó sớm trôi qua hơn một chút, cứ như thế mâu thuẫn liên tục lặp đi lặp lại.

Thức ăn ở làn vận động viên cũng không tệ lắm nhưng so với các món ăn phong phú bình thường thì thứ này vào miệng quả thật là nhạt như nước ốc, ngay cả Dư Đông ngày thường ở trên bàn cơm luôn đặc biệt ồn ào cũng chỉ vùi đầu ăn cơm, vội vàng qua loa no bụng là xong việc, càng không cần nói đến Từ Minh Triết Diêu Khải Hiên và Triệu Nham.

Tuy rằng chỉ là vòng loại nhưng khán giả đến xem đều cuồng nhiệt ngoài dự đoán, trên khán đài cờ phướn rợp trời, các loại biểu ngữ cũng nhiều không đếm xuể, vừa thấy đến bọn họ ra sân thi đấu, càng kêu lên hết sức có tiết tấu: “Trung Quốc, cố lên.” Khí thế rung trời động đất.

Lần trước thi đấu quốc tế, chưa vào được trận chung kết luôn khiến Dư Đông canh cánh trong lòng, lần này cái gì hắn cũng mặc kệ, cho dù cho dù sức cùng lực kiệt thì cũng phải vào được chung kết.

Lúc vừa vào nước, Dư Đông liền cảm thấy cả người có hơi cứng đờ, đây là điều hết sức bình thường, lưng đeo áp lực, bất cứ ai cũng không thể thoải mái ra mà bơi, chỉ là loại trạng thái này không thể giữ lâu được, nhất định phải bứt phá.

Hắn cố gắng quên đi những tiếng ồn trên khán đài, tập trung tinh thần và chăm chú vào mỗi một động tác. Sau khi làm quen hơn với nước thì hắn càng cảm thấy bản thân mình giống như một con cá, chỉ có ở nơi này mới đạt được tự do chân chính.

Sau một thời gian ngắn bơi với động tác cứng đờ thì Dư Đông cũng đã tiến vào trạng thái hòa hợp một thể với nước. Bởi vì lượt bơi của hắn không có Benjamin và Từ Minh Triết cho nên áp lực tâm lý cũng nhỏ hơn một chút, tuy vậy hắn cũng không ngờ mình có thể lấy được thứ nhất trong lượt bơi này.

Nhưng có thể vào thi trận chung kết hay không thì cần phải xem các lượt bơi sau kết quả thế nào, Dư Đông chỉ kém chưa thắp hương bái Phật, hắn vô cùng hy vọng Benjamin và Từ Minh Triết có thể bận tâm cảm nhận của hắn, bơi chậm hơn một chút.

Thời gian chờ đợi thành tích được công bố chính là thời gian trôi qua một cách khó khăn nhất trong cuộc đời hắn, dù sao đi nữa, một cuộc thi đấu có trình độ cao như Thế Vận Hội Olympic thì giây phút này cũng tương đương với việc giành được vé vào trận chung kết hay là thu dọn đồ đạc rời khỏi cuộc đua.

Trên màn hình xuất hiện hai lá cờ Trung Quốc, Dư Đông dụi dụi mắt, cẩn thận xác định lại một chút, cái tên phía trên chắc chắn chính là Từ Minh Triết, còn phía dưới kia là tên hắn.

Dư Đông không biết phải dùng cái gì mới có thể hình dung được tâm trạng của hắn lúc này, lần đầu tiên tham gia Thế vận hội Olympic là có thể vào chung kết, đây là một sự kiện đáng để kiêu ngạo như thế nào, nó nói lên trình độ của hắn bây giờ đã đứng vào hàng ngũ những người mạnh nhất thế giới.

Màn hình tiếp tục cuộn xuống, Dư Đông nhìn thấy trên đó không có tên Triệu Nham, bỗng nhiên lại có hơi buồn bã thay cậu ta. Thấy hắn và Từ Minh Triết đều cùng tiến bộ, càng lúc càng tiến gần hơn về phía bục nhận huy chương, còn bản thân mình vẫn giậm chân tại chỗ thì sự hụt hẫng trong tâm lý đó hắn cũng dễ dàng có thể tưởng tượng ra được.

Lúc thay xong quần áo, hắn thậm chí có chút không dám nhìn Triệu Nham, những câu an ủi vốn đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, nhưng cuối cùng cũng không nói nên lời.

Triệu Nham thì ngược lại rất hiểu lý lẽ chỉ vỗ vỗ bả vai hắn: “Cậu và Từ Minh Triết, hai người thì sẽ mang lại phần thắng cao hơn cho đội tuyển chúng ta, dù sao đi nữa cũng sẽ lấy được huy chương đúng không?”

“Đúng vậy.” Dư Đông thẳng lưng, không hề che giấu hi vọng rực cháy của mình, phải biết rằng trong những lần trước đây đội tuyển bơi lội nam của Trung Quốc gần như chưa từng lấy được tấm huy chương nào ở Thế vận hội, nếu lần này có thể giành được thì sẽ có giá trị đến mức nào.

Áp lực trong lòng càng tăng lên gấp đôi so với lúc trước, hắn vô cùng khao khát lấy được một tấm huy chương, cho dù nhắm mắt lại thì cũng tưởng tượng hình ảnh mình đứng trên bục nhận thưởng căn bản là không thể đi vào giấc ngủ được.

Vất vả lắm mới chờ được đến sáng hôm sau, tuy một đêm không ngủ nhưng Dư Đông vẫn đang ở vào trạng thái hưng phấn cho nên không hề cảm thấy mệt chút nào, bởi vì muốn chuẩn bị tâm lý, hắn nghe lại hết từng bài hát ghi trong máy MP3 của mình.

Chiếc vòng tay may mắn kia hắn vẫn luôn giữ lại nhưng bởi vì bây giờ đã trưởng thành, cho nên không còn mang vừa nữa, Dư Đông liền đem nó làm thành móc chìa khóa, mỗi khi rảnh rỗi sẽ lấy ra ngắm một cái.

Khu vực làm nóng cơ thể đã chen chúc đầy các vận động viên từ nhiều nước khác nhau, Dư Đông tinh mắt liếc một cái đã nhìn thấy Benjamin. Đối thủ cũ gặp nhau luôn có một loại cảm giác thân thiết, bọn họ bắt tay một cái rồi tự giác giữ khoảng cách với nhau.

“Anh muốn lấy chức vô địch lần thứ tư sao?” Sau khi được Tĩnh Thủy nhắc nhở, Dư Đông đã học bù lại tiếng Anh, cuối cùng cũng có thể nói được một câu hoàn chỉnh tuy rằng không trôi chảy.

“Đương nhiên.”

“Người Trung Quốc chúng tôi có một câu châm ngôn gọi là “sự bất quá tam”.” Dư Đông cười xấu xa, bộ dạng rất đáng bị đánh.

Benjamin căn bản là không bị những lời này làm ảnh hưởng: “Câu nói của người Trung Quốc vốn không phù hợp với chúng tôi.”

Kế hoạch mà Dư Đông tỉ mỉ chuẩn bị cứ như vậy bị ngâm nước nóng, trong lòng có chút thất bại, đành phải đổi đề tài: “Vậy gặp mặt ở hồ thi đấu.”

“Được.” Lần này Benjamin đồng ý rất sảng khoái.

Lúc đi ngang qua bên cạnh Từ Minh Triết, Dư Đông muốn điều tiết không khí giảm bớt sự hồi hộp trong lòng, trêu chọc nói: “Anh Triết, đến lúc đó cũng đừng nhường tôi đấy.”

“Thi đấu thì ai sẽ nhường cậu chứ? Đã là lúc nào rồi mà vẫn còn hi hi ha ha.” Từ Minh Triết không thích cho lắm.

Sau khi chạm vào cái đinh này, Dư Đông khép nép hơn nhiều, không dám nói đùa nữa, chỉ cẩn thận hoàn thành các động tác làm nóng cơ thể.

Nhưng khoảnh khắc khi đến hồ thi đấu, Dư Đông đột nhiên cảm thấy hô hấp khó khăn sắp không thở nổi. Sự kỳ vọng của huấn luyện viên, của khán giả, của chính bản thân mình, giống như một ngọn núi lớn sắp đè hắn đến sụp đổ.

“Toeee.....” Tiếng còi nhắc nhở các vận động viên chuẩn bị.

Dư Đông điều chỉnh nhịp thở, tập trung sự chú ý của toàn thân, vểnh tai nghe mệnh lệnh, cảm giác các dây thần kinh từ đầu đến chân đều đang tê dại.

“Đoàng...” Thi đấu chính thức bắt đầu.

“Xin chào quý vị khán giả đây là Thế vận hội Bắc Kinh 2008, nội dung thi đấu chung kết 400m tự do dành cho nam, tôi là AA là người bình luận của ngày hôm nay, trong nội dung thi đấu này chúng ta tập trung chú ý vào 2 tuyển thủ Trung Quốc, một người là kình ngư Từ Minh Triết vốn dĩ đã rất nổi tiếng, anh ấy gần như không có đối thủ trong nước, trong các giải thi đấu quốc tế cũng đã từng đoạt các huy chương rất đáng ngưỡng mộ, một người là niềm hy vọng mới của chúng ta, Dư Đông, mấy năm nay anh ấy đã tiến bộ rất nhanh, trong tương lai…”

Tĩnh Thủy ở trên khán đài cũng đã đứng lên, múa may mấy cây gậy cổ động, gõ lên lan can, cùng với các đồng đội hô to theo nhịp: “Trung Quốc, cố lên, Trung Quốc, cố lên.”

Khát vọng tạo nên một truyền kỳ của Benjamin thật sự là quá mãnh liệt, từ lúc xuất phát thì đã dẫn đầu, Dư Đông và Từ Minh Triết điều ở tốp sau cùng, lần lượt là thứ bảy và thứ năm.

Các tuyển thủ thi đấu chung kết đều có trình độ tương đương nhau, cho nên sự chênh lệch không lớn, các thứ tự này bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi.

Từ Minh Triết dường như cũng ý thức được vấn đề lập tức tăng tốc vượt lên phía trước, nhưng Dư Đông thì vẫn không có động tĩnh gì, điều này làm cho Tĩnh Thủy cũng đổ mồ hôi lo lắng cho hắn.

“Chúng ta có thể nhìn thấy quá trình thi đấu đã trôi qua một nửa, người đang tạm dẫn đầu vẫn là kiện tướng bơi lội đến từ Australia, Benjamin, đây là lần thứ tư anh ấy tham dự Thế vận hội Olympic, ba lần trước anh ấy đã lấy được huy chương vàng. Đây là một thành tích vô cùng to lớn, chúng ta chờ xem hôm nay anh ấy có lập được kỳ tích lần thứ tư hay không.”

Trên màn hình đã không còn thấy được hình ảnh của Dư Đông, nhìn hắn càng lúc càng bị bỏ xa, Tĩnh Thủy cũng không hề thất vọng, bởi vì cô biết anh trai của mình đã dốc hết toàn lực mới có thể vào được trận chung kết, cho nên cũng không cần quá nghiêm khắc đối với bản thân mình nhất định phải lấy được một tấm huy chương thì mới thôi.

“Ồ, đó là ai vậy? Sắp vượt qua Benjamin rồi.” có một đồng đội chỉ vào đường bơi bên cạnh Benjamin nói.

Tĩnh Thủy cũng không khỏi bị tuyển thủ kia hấp dẫn sự chú ý, theo sự hiểu biết của cô, đó là Johan, đến từ Mỹ, là một ngôi sao mới của năm nay.

“Chúng ta có thể nhìn thấy kình ngư mới được phát hiện của Mỹ, Johan đang càng ngày càng có xu thế vượt qua Benjamin, tốt lắm, bây giờ thì Johan đã thành công vượt qua Benjamin! Quả nhiên là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, kình ngư Từ Minh Triết của chúng ta cũng đã đuổi kịp theo đối thủ của mình, anh ấy có thể lấy được một tấm huy chương cho đội bơi lội nam Trung Quốc hay không? Chúng ta cứ chờ mà xem.” Người bình luận có lẽ vì không dự đoán được tình hình lại xoay chuyển như vậy, anh ta kích động đến nỗi ngay cả giọng nói cũng run rẩy.

Toàn bộ khán giả cũng đều hết sức sôi nổi quên mình, hét to: “Trung Quốc, cố lên, Từ Minh Triết, cố lên!”

Tĩnh Thủy tuy rằng cảm thấy có hơi tàn nhẫn với Dư Đông, nhưng trong tình thế này cô không thể không hò hét cùng với mọi người được.

Trong những mét cuối cùng, Từ Minh Triết càng bơi càng nhanh, vượt qua tuyển thủ xếp thứ tư và càng lúc càng đến gần Benjamin.

“Nhanh lên, vượt qua hắn.” Các khán giả vội vàng thúc giục, nếu có thể vượt qua kình ngư đã ba lần vô địch thế giới thì là một sự kiện đáng để kiêu ngạo như thế nào.

Benjamin không hổ là Benjamin, cho dù đã tổn hao phần lớn sức lực lúc đầu, nhưng cuối cùng vẫn có thể giữ vững tốc độ, không để Từ Minh Triết có bất cứ cơ hội nào, chẳng qua là nếu so với Johan trẻ tuổi hơn thì anh ta đã không có năng lượng để xoay chuyển tình thế nữa.

Khi ba người bọn họ lần lượt về đích, thì Tĩnh Thủy mới tập trung chú ý về phía Dư Đông, thấy hắn đang cố sức mà bơi, hình ảnh lẻ loi và cô độc.

Khán giả đã sớm quên mất hắn, tâm tư của bọn họ đều đặt hết lên trên người Từ Minh Triết, phải biết rằng, đây chính là tấm huy chương đầu tiên của đội bơi lội nam Trung Quốc tại Thế vận hội.

Tĩnh Thủy thấy Từ Minh Triết nở một nụ cười hiếm hoi, giống hệt như một đứa bé tiếp nhận sự tung hô của mọi người, trong tiếng hò reo đó, cô thấy có hai người im lặng đi ngang qua bên cạnh, một người là Dư Đông, người còn lại là Benjamin.

Lúc đến phòng thay quần áo hai người bọn họ cũng lười thay, chỉ nhìn nhau hồi lâu không nói gì.

“Không sao đâu, anh đã làm rất tốt.” Dư Đông cố gắng uyển chuyển an ủi Benjamin.

Benjamin cười có chút thê lương, như một anh hùng xế bóng: “Tuổi của tôi đã không còn nhỏ, rất nhiều người bằng tuổi tôi thì đều đã không thi đấu nữa. Chỉ là tôi luyến tiếc cho nên mới ở lại, thật ra tôi cũng đã dự đoán được sẽ bị người khác vượt qua, nhưng không ngờ rằng ngày này lại tới nhanh như vậy, cũng tốt, điều này nhắc nhở tôi rằng tôi đã nên nghỉ ngơi rồi, kỳ Olympic tiếp theo có thể chúng ta cũng không gặp nhau nữa.”

“Nhất định sẽ gặp.” Dư Đông bỗng nhiên cảm giác cánh mũi lên men, đã từng là thiếu niên thiên tài, làm bá chủ ở đường đua xanh lâu như vậy, cuối cùng cũng không thể không đối mặt với sự thật rằng phong độ của mình đã không còn như trước.

“Cậu vẫn còn rất trẻ, lại có tiềm lực. Tôi tin tưởng cậu nhất định có thể vượt qua được Từ Minh Triết, phải vững lòng, không được từ bỏ.” Benjamin hiếm khi trịnh trọng như thế vỗ vai Dư Đông, mỉm cười.

Có thật là tôi sẽ làm được không? Lúc Benjamin đi rồi, Dư Đông hoàn toàn mất hồn, nhiều năm như vậy, hắn đã luôn nỗ lực nhưng mãi vẫn sống dưới ánh hào quang của Từ Minh Triết, rốt cuộc những ngày tháng như vậy khi nào mới kết thúc đây?

Hắn thật sự rất bội phục Triệu Nham, lúc thua vẫn có thể cười nói như không có việc gì. Dư Đông hắn là một người rất xem trọng thắng thua cho nên mãi vẫn không thoát ra được.

Không biết từ lúc nào, hai hàng nước mắt lạnh lẽo đã lặng yên chảy xuống, hắn vẫn luôn cảm thấy khóc là một chuyện vô cùng mất mặt cho nên mấy năm này gần như không bao giờ khóc, không ngờ hôm nay lại phá vỡ quy củ.

Hắn mở vòi sen, để mặc nước ấm trút xuống trên đầu mình, cọ rửa nước mắt trên mặt.

Qua thật lâu, hắn rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, lau khô tóc, mặc quần áo vào, cố lấy dũng khí toàn thân đi ra ngoài.

Vốn dĩ hắn đã chuẩn bị tâm lý để đối mặt với mọi người nhưng trong nháy mắt khi nhìn thấy Tĩnh Thủy thì muôn vàn cảm xúc lẫn lộn vẫn trào lên. Hắn chỉ có thể thấp giọng thì thầm một câu: “Xin lỗi, đã để mọi người phải thất vọng rồi.”