Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ

Chương 100



Tác giả: Giản Diệc Dung

Yến Vân Hi tắm gội xong, thoải mái dễ chịu ghé vào trên giường, “Ai, mệt chết ta, một đường lại đây cũng thật xa.”

Thị nữ vừa giúp nàng lau khô tóc, vừa thấp giọng nói: “Điện hạ, chúng ta ở lại hầu phủ sẽ an toàn sao? Năm đó bệ hạ từng giam lỏng Diệp hầu gia, bọn họ có thể tùy thời trả thù chúng ta hay không?”

“Nơi này khẳng định an toàn hơn Tứ Phương Quán.” Yến Vân Hi đặt chiếc cằm tinh xảo lên gối đầu, con mắt sáng hơi nheo lại “Không phải Văn Đế đã hạ lệnh sự an toàn của ta do hầu phủ phụ trách sao, mặc kệ là ai muốn hại ta, cuối cùng hầu phủ đều phải chịu trách nhiệm, bọn họ vì mình nên sẽ bảo vệ ta thật tốt. Lại nói, ta cũng không phải nữ tử nhu nhược tay trói gà không chặt, muốn giết ta phải cân nhắc thật kỹ.”

Thị nữ dịu dàng khuyên nhủ: “Điện hạ chơi mấy ngày liền trở về đi. Bệ hạ cũng vì muốn tốt cho ngài, ngài xem, cô nương Đại Tề mười lăm mười sáu tuổi liền gả chồng, ngay cả Diệp cô nương cũng đính hôn từ sớm, sang năm mười lăm tuổi cũng sẽ gả cho Dự Vương. Điện hạ ngài đã mười bảy rồi, bệ hạ thúc giục ngài thành thân cũng không tính là quá phận.” Nàng lặng lẽ thở dài. Bệ hạ cũng chỉ có một nữ nhi là nàng, còn không phải hy vọng nàng sớm ngày thành thân sinh mấy hài tử, như vậy giang sơn Đại La cũng coi như có người kế tục.

“Ta vẫn chưa nghĩ tới việc thành thân!” Yến Vân Hi chôn mặt trong gối đầu.

“Vậy ngài cũng có thể ấn theo lời bệ hạ nói, nạp trước mấy phu hầu, chờ sau này điện hạ có nam tử mà mình thích lại phong hắn làm hoàng phu là được.”

Yến Vân Hi có chút bực bội “Không phải, ai, ngươi không hiểu.” Từ đáy lòng, nàng không thích loại sinh hoạt tam phu bốn hầu này. Cha ruột nàng qua đời từ sớm, nghe nói người mẫu hoàng thích nhất chính là cha ruột của mình, cho nên mới phong ông làm hoàng phu, nhưng hiện tại bà đối xử với ba phu hầu cũng rất tốt. Nàng nói không rõ, dù sao từ nhỏ đã nhìn thấy ba phu hầu của mẫu hoàng tranh giành tình cảm, có đôi khi còn sử dụng chút thủ đoạn khác người, trong lòng nàng thập phần phản cảm.

Vốn dĩ, làm trữ quân của Đại La Quốc nàng nên định ra hoàng phu từ sớm, cũng nên có phu hầu từ sớm. Nhưng từ khi nhìn thấy Diệp Thừa Nguyên thề sống thiếu chết từ chối mẫu hoàng, cuối cùng còn chạy trốn, nàng liền có một khát vọng rất lớn đối với nhất sinh nhất thế một đôi người trong lời nói của Diệp Thừa Nguyên. Phải biết rằng, nam nhân Đại Tề chính là thê thiếp thành đàn, tại sao một nam nhân ưu tú như vậy lại cam tâm tình nguyện chỉ sống với một nữ nhân?

Mẫu hoàng buộc ép nàng phu hầu, thậm chí còn dùng thủ đoạn cực đoan như vậy, dưới sự giận dữ lúc này nàng mới trộm bỏ đi. Nàng nghĩ kỹ rồi, nhất định phải tới nhìn một lần, nếu sau khi xem xong nàng cảm thấy hoàn toàn thất vọng, nàng sẽ trở về ngoan ngoãn làm theo lời mẫu hoàng, cưới hoàng phu, nạp phu hầu.

Thị nữ thở dài “Nô tỳ không hiểu, nô tỳ chỉ muốn điện hạ ngày càng trở nên tốt đẹp.” Từ nhỏ nàng đã hầu hạ Hoàng Thái Nữ, nàng chưa bao giờ thấy Hoàng Thái Nữ làm trái ý tứ bệ hạ, cho dù bệ hạ yêu cầu điện hạ làm gì, điện hạ đều nghiêm túc hoàn thành. Lại nói tiếp, điện hạ là người kiềm chế bản thân một cách nghiêm khắc, điện hạ cũng chỉ phóng túng bản thân mình một lần như vậy mà thôi.

Lau khô tóc, thị nữ kéo chăn cho Yến Vân Hi “Điện hạ ngủ sớm một chút, không phải ngày mai còn hẹn thi bắn tên cùng mấy vị hoàng tử sao?”

“Ừm.” Yến Vân Hi trở mình, hàm hồ nói: “Ta khẳng định sẽ không thua.”

Thị nữ tắt nến, chỉ chừa lại một góc đèn nhỏ, đóng kín cửa phòng ngủ sau đó nghỉ ngơi ở nhà chính. Điện hạ của nàng, dưới sự yêu cầu của nữ hoàng, mọi chuyện đều phải hoàn thành một cách ưu tú nhất, vô luận có bao nhiêu khó khăn đều cắn răng chịu đựng, nhiều năm như vậy cũng quá vất vả.

Sáng sớm ngày hôm sau, Yến Vân Hi dùng xong đồ ăn sáng liền đến sân viện của Diệp Thiên “Thiên Thiên muội muội, hôm nay cùng ta tiến cung đi.”

Tuy rằng Diệp Thiên đã đính hôn với Dự Vương nhiều năm, nhưng số lần nàng vào cung cũng không nhiều, mỗi lần chỉ cùng Dự Vương đi vấn an Ngọc phi nương nương. Vừa nghe nói tiến cung cùng Yến Vân Hi, nàng liên tục lắc đầu, “Hoàng cung không phải nơi ai cũng có thể đến, lại nói, muội đối với hoàng cung một chút đều không quen thuộc.”

“Muội là con dâu hoàng gia, tại sao lại không quen thuộc hoàng cung?” Yến Vân Hi cực kỳ kinh ngạc, “Không thể được, về sau muội không thể tránh giao tiếp cùng những người này, vẫn nên sớm ngày quen thuộc mới tốt. Đừng lo lắng, có ta ở đây, lại nói, hôm nay Dự Vương cũng đi đấy.”

“Hôm nay muốn làm gì?” Vừa nghe đến Tiêu Ngôn Phong cũng có mặt, Diệp Thiên có chút tò mò.

“Hôm nay muốn thi bắn tên, ta tỷ thí cùng ba vị hoàng tử, Thiên Thiên muội muội còn chưa nhìn thấy ta bắn tên đâu, đi xem thử đi.” Yến Vân Hi chờ mong mà nhìn chằm chằm vào nàng.

Diệp Thiên có chút động tâm. Dự Vương muốn giấu tài, khẳng định sẽ không làm ra chuyện nổi bật, nhưng nàng lớn như vậy cũng chưa từng nhìn thấy nữ tử bắn tên, thật ra có chút tò mò.

Yến Vân Hi vừa thấy sắc mặt Diệp Thiên liền lập tức kéo nàng dậy “Đi thôi đi thôi.”

Không riêng gì Diệp Thiên đi theo mà ngay cả Diệp Lệ cũng đi. Không có biện pháp, ai bảo trên thánh chỉ thượng nói sự an nguy của Hoàng Thái Nữ do hầu phủ phụ trách.

Hoàng tử các triều đại đều yêu cầu cung mã thành thạo, cho nên trong hoàng cung cũng có một Diễn Võ Trường rất lớn. Hôm nay Hoàng Thái Nữ Nữ La Quốc muốn tỷ thí cùng ba vị hoàng tử, sáng sớm võ trường đã được quét tước chỉnh tề sạch sẽ.

Tài bắn tên của các hoàng tử không có gì hiếm lạ, nhưng Hoàng Thái Nữ bắn tên thì chưa có ai từng gặp qua. Sức lực của nữ tử vốn dĩ đã nhỏ còn muốn tỷ thí cùng nam tử, mọi người trong cung đều cảm thấy rất hứng thú, vì thế Hoàng Thượng đặc biệt cho phép cung phi tới xem.

Diệp Thiên nhìn lướt qua nhóm phi tần, trừ bỏ Hoàng Hậu đoan trang hiền thục, còn lại đều mỹ nhân là mập ốm cao thấp đầy đủ tư sắc. Tuy nhiên bên trong không có Ngọc phi, từ trước đến nay Ngọc Phi đều không thích xem náo nhiệt, cung yến cũng không tham gia. Đương nhiên Thục phi cũng không có mặt, từ sau khi Thụy Vương qua đời nghe nói bà nửa điên nửa ngốc nghếch.

Trong Diễn Võ Trường đặt bốn tấm bia ngắm, cách đó trăm bước có hơn bày ra bốn chiếc bàn đặt các loại cung tên. Thái Tử, Khang Vương, Dự Vương, Hoàng Thái Nữ theo thứ tự đứng bên cạnh bốn chiếc bàn đó.

Hoàng Thượng cười nói: “Bọn họ tỷ thí, chúng ta cũng nên náo nhiệt một chút, đánh cuộc thử xem.”

Chúng phi tần cùng lên tiếng phụ họa. Hoàng Hậu mỉm cười tháo chiếc vòng ngọc màu đỏ trên cổ tay xuống thả lên chiếc khay nội thị đang nâng “Ta cược Thái Tử thắng.” Thái Tử là nhi tử của bà, cho dù vô dụng bà cũng sẽ đặt cược một chút. Huống chi, tài bắn cung của Thái Tử không tồi, Khang Vương khẳng định không dám thắng, Dự Vương là tên ăn chơi trác táng, đoán chừng bắn trúng bia cũng khó, Hoàng Thái Nữ lại là nữ tử, có thể kéo cung được hay không cũng là một vấn đề.

Cuộc sống trong hậu cung không dễ dàng, đặc biệt là mấy phi tần phẩm cấp thấp, các nàng vừa không muốn tổn thất tiền tài, lại không muốn đắc tội với Hoàng Hậu, thế nên đều thuần một sắc đặt cược cho Thái Tử theo Hoàng Hậu.

Hoàng Thượng cười nói: “Các ngươi như vậy sao có thể xem là đánh cuộc, thôi, ta đặt cược cho lão…… Lão tam.” Hoàng Thượng cởi ngọc bội trên eo xuống ném lên khay.

Thái Tử Phi và Khang Vương phi cũng tới, Thái Tử Phi tất nhiên đặt cược Thái Tử thắng, Khang Vương phi giống Hoàng Thượng đặt cho Khang Vương.

Khi chiếc khay chuyển tới trước mặt Diệp Thiên, Diệp Thiên tháo một đôi vòng ngọc màu xanh trên cổ tay xuống, cong môi cười “Ta đặt cho Dự Vương điện hạ.”

Dự Vương xa xa nhìn lại đây, trong đôi mắt phượng xinh đẹp hiện lên một tia ý cười, tiểu vương phi của mình đương nhiên muốn đặt cược mình chiến thắng.

Thì ra đây là người đoán được tâm tư của mình, tức phụ lão tứ. Văn Đế nheo mắt nhìn kỹ, vốn dĩ là một tiểu nha đầu bụ bẫm thích khóc, từ khi nào đã biến thành một mỹ nhân xinh đẹp như vậy? Không riêng gì xinh đẹp, trên người còn có một loại linh động đáng yêu mà người khác không có. Trong hậu cung này của ông cũng chỉ có Ngọc phi mới có thể so sánh với nàng. Văn Đế gật đầu, diễm phúc của lão tứ không cạn nha, năm đó tùy ý bắn một mũi tên như vậy, thế nhưng lại bắn trúng mỹ nhân cực phẩm.

Đôi mắt Văn Đế lại nhìn về phía Hoàng Thái Nữ, đây cũng là một mỹ nhân cực phẩm, mắt ngọc mày ngài, thần thái phi dương. Ông từng duyệt qua vô số mỹ nhân, nhưng hậu cung của ông lại không có loại nữ tử sáng chói như nắng gắt này. Văn Đế nhìn Diệp Thiên, lại nhìn Yến Vân Hi, hai người một động một tĩnh, một văn một võ, đều là cực phẩm.

Diệp Lệ cũng cởi ngọc bội trên eo xuống, đang chuẩn bị nói mình cũng đặt cho Dự Vương, Hoàng Thượng liền ho nhẹ một tiếng, “Diệp tướng quân vẫn nên đặt cho Hoàng Thái Nữ đi.” Nếu không có ai đặt cược cho Hoàng Thái Nữ, chuyện này cũng quá khó coi đi, Diệp Lệ đã là người cuối cùng rồi.

Diệp Lệ bất đắc dĩ, Hoàng Thượng đã lên tiếng, hắn còn có thể nói gì “Thần tuân chỉ, thần đặt Hoàng Thái Nữ Đại La Quốc chiến thắng.”

Cuối cùng, Văn Đế và Khang Vương phi đặt cho Khang Vương, Diệp Thiên đặt Dự Vương, Diệp Lệ đặt Hoàng Thái Nữ, tất cả mọi người còn lại đều đặt cho Thái Tử.

Thái Tử đắc ý liếc mắt nhìn Hoàng Thái Nữ một cái. Một nữ tử, thế nhưng lại cùng là trữ quân một nước giống mình, còn muốn tỷ thí bắn tên, thật đúng là không biết tự lượng sức mình.

Yến Vân Hi mỉm cười gật đầu với Thái Tử. Cứ việc đắc ý đi, đợi chút nữa cũng đừng khóc lóc xin tha!

Tỷ thí ba lần, cuối cùng tính toán tổng số vòng bắn được.

Lượt thứ nhất, Thái Tử bắn trước. Hắn chọn trường cung, khí thế trầm ổn đứng ở nơi đó, sau khi kéo cung liền không chút hoang mang nhắm thẳng vào bia ngắm, ngón tay nhẹ thả mũi tên vụt đi như sao băng, “Vèo” một tiếng cắm giữa hồng tâm, mười vòng.

Hoàng Thượng và Hoàng Hậu đều hơi mỉm cười, các phi lập tức hoan hô, các loại âm thanh mềm mại vũ mị đồng loạt vang lên. Ý cười trên mặt Hoàng Thượng phai nhạt một chút, ánh mắt sâu thẳm. Thái Tử chính trực tráng niên khiến ông dần dần có cảm giác lực bất tòng tâm.

Kế tiếp là Khang Vương. Hắn bắn được chín vòng, thành tích này cũng không tồi.

Dự Vương tùy tiện bắn một mũi, chỉ trúng năm vòng. Chúng phi tần đều cười “Hì hì”, sắc mặt Diệp Thiên vẫn như thường, nàng biết thực lực của Tiêu Ngôn Phong, hắn cũng có thể vững vàng bắn được mười vòng, chỉ là hiện tại vẫn chưa phải lúc biểu hiện.

“Tứ đệ nên rèn luyện nhiều hơn, chúng ta không cần làm thiện xạ nhưng ít nhất cũng phải cung mã thành thạo mới được.” Khang Vương cười ha hả nói.

Dự Vương hừ một tiếng, “Không thể so sánh với tam ca, vừa vặn kém Thái Tử một vòng.”

Nụ cười của Khang Vương lập tức cứng ngắc trên mặt. Hắn cũng có thể bắn được mười vòng giống Thái Tử, tuy nhiên hắn vừa không dám lại vừa không bằng lòng kém quá xa nên lúc này mới khống chế bản thân bắn được chín vòng.

Thái Tử ý vị thâm trường đưa mắt nhìn Khang Vương, chẳng lẽ tam đệ cố ý? Tam đệ cũng có thể bắn được mười vòng nhưng lại cố ý che dấu thực lực của chính mình?

Không khí giữa ba vị hoàng tử rất kỳ lạ, những người khác lại rất nhẹ nhàng. Thái Tử bắn được mười vòng, Hoàng Thái Nữ khẳng định không thể vượt qua Thái Tử.

Yến Vân Hi mặt không biểu tình lựa chọn trường cung, ngón tay thon dài cầm hai mũi tên đặt lên trường cung, sau đó quay sang nói với Thái Tử, “Chúng ta chỉ nói mỗi người bắn ba lần, mỗi lần bắn mấy mũi tên lại không hạn chế, ta không tính là vi phạm quy định nha.”

Gương mặt Thái Tử lập tức trầm xuống, chẳng lẽ nàng lợi hại như thế, có thể bắn cùng lúc hai mũi tên?

Diệp Lệ cũng từng luyện tập bắn hai mũi tên một lúc, vừa nhìn liền biết năng lực của Yến Vân Hi. Lần này mặt mũi Đại Tề đều mất hết, ba vị hoàng tử lại không bằng một nữ tử.

Các phi tần đều khẩn trương mở to hai mắt, nữ tử biết bắn tên đã rất hiếm lạ rồi, thế nhưng Hoàng Thái Nữ lại có thể một lần bắn ra hai mũi tên? Các nàng vừa chờ mong nhìn thấy kỳ tích vừa lo lắng nếu Hoàng Thái Nữ dành chiến thắng mình sẽ không có một món trang sức nào.

Yến Vân Hi nín thở ngưng thần, ngón tay buông lỏng, cả hai mũi tên đều bắn trúng bia ngắm, một mũi sáu vòng, một mũi tám vòng. Nàng nhẹ nhàng thở hắt ra, mười bốn vòng là trình độ cao nhất của mình. Nếu dùng một mũi tên nàng cũng có thể bắn được mười vòng, tuy nhiên nếu làm vậy thì không thể thắng Thái Tử, hai mũi tên chính xác là lựa chọn tốt nhất.

Diễn Võ Trường lặng ngắt như tờ, các phi tần đang ríu rít đều ngậm miệng. Sắc mặt ríu rít âm trầm, mặc dù Hoàng Thái Nữ khôn lỏi, nhưng kết quả cuối cùng khẳng định là nàng thắng. Tưởng tượng đến cảnh tất cả nhi tử của mình đều thua trên tay nàng, truyền ra cũng thật mất mặt, trong lòng Văn Đế hụt hẫng.

Dự Vương nhìn mọi người, cười nói: “Phụ hoàng, bởi vì cánh tay nhi thần bị thương nên mới bắn được năm vòng, như vậy đối với nhi thần là không công bằng. Nhi thần thỉnh cầu được tìm người thay thế bắn giúp nhi thần hai lượt sau, Hoàng Thái Nữ không có ý kiến gì chứ?”

Văn Đế trầm khuôn mặt gật đầu, Yến Vân Hi cũng gật đầu “Dự Vương điện hạ cứ tùy ý.” Dù sao nàng đã định là dành chiến thắng rồi.

Dự Vương vẫy tay về phía Diệp Lệ “Xin mời Diệp tướng quân xuống bắn thay ta.”