Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ

Chương 99



Tác giả: Giản Diệc Dung

Tế Bình Hầu rất sợ Hoàng Thái Nữ lại ôm lấy nữ nhi bảo bối của mình, vội nói: “Điện hạ, xin mời đi vào, tiệc tối đã được chuẩn bị xong.”

Hoàng Thái Nữ gật đầu, vừa đi vừa nói: “Xe ngựa của ta còn thỉnh hầu gia sắp xếp một chút, mặt khác trong xe ngựa còn có một cái rương gỗ, là lễ gặp mặt ta đưa cho chư vị, thỉnh hầu gia phái người mang vào.”

Tế Bình Hầu phái người đi xử lý, Diệp Thạc tò mò hỏi: “Nghi thức của ngài đâu?” Không phải xa nhà đều có đội nghi thức đi cùng sao? Giống như lần trước Dự Vương đưa tỷ tỷ trở về có rất nhiều người, còn có lá cờ lớn thật xinh đẹp. Tuy rằng hắn còn nhỏ nhưng lại nhớ rõ thập phần rõ ràng.

Hoàng Thái Nữ nhìn hắn một cái “Nghi thức nghỉ ở Tứ Phương Quán, nhiều người như vậy đều kéo đến hầu phủ, không phải rất phiền toái sao.”

La thị nghe nàng nói như vậy, trong lòng thả lỏng một chút. Xem ra vị Hoàng Thái Nữ này cũng biết suy nghĩ thay người khác, không phải loại người chuyên quyền độc đoán.

Đưa Hoàng Thái Nữ vào nhà chính, tiệc tối đã dọn xong, phân chia thành hai bàn nam nữ, Yến Vân Hi kỳ quái hỏi: “Vì sao không ngồi cùng nhau, muốn tách ra —— nga, ta hiểu rồi, nam nữ bất đồng.” Nữ La Quốc không cần chú ý tới vấn đề này. Bữa trưa, thời điểm mở tiệc trong hoàng cung nàng cũng không thấy nam nữ phân biệt. Tuy nhiên nàng biết đây là quy củ của Đại Tề, chỉ là nhất thời không kịp phản ứng.

Diệp Thiên hỏi: “Chẳng lẽ Nữ La Quốc không phải như thế?” Lại nói tiếp, địa vị của nữ nhân ở Nữ La Quốc khẳng định rất cao, có lẽ căn bản không cần chia chỗ ngồi.

“Đại La.” Yến Vân Hi nghiêm túc nhìn chằm chằm Diệp Thiên.

“Cái gì?” Diệp Thiên mê mang chớp mắt hai cái.

“Chúng ta là Đại La Quốc, không phải Nữ La Quốc.” Yến Vân Hi trịnh trọng giải thích nói: “Nữ La là cách gọi của người Đại Tề, giống như chúng ta gọi Đại Tề là Bắc Tề.”

Diệp Thiên nghe hiểu, người Đại Tề gọi quốc gia của các nàng là Nữ La, mà các nàng tự xưng mình là Đại La. Tựa như các nàng gọi Đại Tề là Bắc Tề, mà ở đây mọi người đều tự xưng là Đại Tề.

“Đại La chúng ta không phân biệt chỗ ngồi, tuy nhiên nhập gia tùy tục, nếu trong nhà Thiên Thiên muội muội phân chia chỗ ngồi, vậy thì nam nữ tách ra ngồi đi.” Hoàng Thái Nữ mở lớn mắt “Chỉ cần ngồi cùng Thiên Thiên muội muội, ngồi nơi nào cũng được.”

“Khụ khụ.” Diệp Lệ cảnh giác liếc mắt nhìn Hoàng Thái Nữ một cái “Nhà chúng ta cũng chưa bao giờ chia chỗ ngồi, nếu điện hạ không ngại thì ngồi cùng nhau.” Hắn vẫy tay, nhóm tôi tớ lại bắt đầu thu thập mọi thứ vào một cái bàn lớn.

“Bảo bọn họ thu thập đi, trước tiên nhìn xem lễ vật ta mang tới cho chư vị.” Yến Vân Hi thấy chiếc rương gỗ trên xe ngựa được đưa tới liền tiến lên nói.

Nàng lấy ra hai khối ngọc bội tặng Diệp Tuân và Diệp Thạc, lại đưa cho Tế Bình Hầu một quyển bảng chữ mẫu. Đó là bản thư pháp nổi tiếng, đồng thời là bản đơn lẻ, Tế Bình Hầu rất thích.

Lễ vật cho Diệp Lệ chính là một chiếc chủy thủ, Diệp Lệ không chút để ý mà rút ra, một luồng khí lạnh lẽo ập vào trước mặt, trong lòng hắn nhảy dựng, chủy thủ này …… Chỉ sợ không phải vật bình thường?

Tế Bình Hầu cũng giật mình “Này, chẳng lẽ đây là ‘ đoạn trường (*) ’?” Ông từng ở Hộ Bộ Nữ La Quốc bày mưu tính kế nên đối với quốc khố của Nữ La Quốc rất rõ ràng. Thậm chí ngay cả tư khố của nữ hoàng ông cũng biết một chút, đoạn trường kiếm chính là bảo vật của Nữ La Quốc, thế nhưng Hoàng Thái Nữ lại tiện tay tặng cho người khác.

(*):Đoạn trường là từ Hán Việt. Đoạn là đứt, trường là ruột. Đoạn trường có thể hiểu là nỗi đau lòng đứt ruột

Hoàng Thái Nữ gật đầu “Đúng là đoạn trường.”

“Đoạn trường?!” Diệp Thạc khoa trương kêu một tiếng, “Một đao là có thể cắt đứt ruột người sao?” Hắn nói xong, bả vai nhỏ liền run lên rùng mình một cái.

“Không phải nha.” Yến Vân Hi nở nụ cười “Chủy thủ này thập phần sắc bén, chỉ cần đâm xuống khẳng định sẽ lấy tánh mạng đối phương, mà người quan tâm hắn nhất tất nhiên sẽ đau khổ tới mức đứt từng khúc ruột, vì thế mới gọi nó là đoạn trường.”

Diệp Lệ là người tập võ, trời sinh có một loại mê muội đối với vũ khí. Hắn lập tức rút một sợi tóc, đặt trên lưỡi kiếm, nhẹ nhàng một thổi một hơi sợi tóc lập tức bị cắt đứt.

Tế Bình Hầu khen: “Đã sớm nghe nói đoạn trường kiếm chém sắt như chém bùn, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền, không hổ là quốc bảo Đại La.” Chỉ là quốc bảo này đưa cho nhi tử ông, hình như không quá thích hợp.

Diệp Lệ vừa nghe nói đây là quốc bảo Đại La lập tức nhét chủy thủ vào vỏ đưa tới trước mặt Yến Vân Hi “Vật này quá mức quý trọng, tại hạ không dám nhận.”

Chân mày Yến Vân Hi cau lại, buồn rầu nói: “Bảo kiếm tặng anh hùng, đá quý đưa mỹ nhân, ta nghĩ thế tử là Võ Trạng Nguyên, lúc này mới đưa đoạn trường kiếm.” Nàng xoay người tìm kiếm trong rương, bên trong chỉ còn lại trang sức.

Trước khi tới, nàng không biết hầu phủ còn có Diệp Tuân và Diệp Thạc nên chỉ chuẩn bị lễ vật cho Tế Bình Hầu và Diệp Lệ. Lo lắng bọn họ không thích nàng còn chuẩn bị thêm hai khối ngọc bội, không nghĩ tới vừa lúc đưa cho Diệp Tuân và Diệp Thạc. Yến Vân Hi khó xử nhìn Diệp Lệ, “ Cũng không thể tặng thế tử trang sức mà tặng Thiên Thiên muội muội đoạn trường kiếm đi?”

Diệp Lệ nhìn kim bộ diêu (!)xa hoa lộng lẫy trong tay nàng, yên lặng thu chủy thủ vào tay áo, “Đa tạ điện hạ, chủy thủ này ta rất thích.”

(!):Kim bộ diêu: Kim: vàng, bộ: bước chân, diêu: rung động. Là loại trâm cài có đính chuỗi ngọc của nữ tử cổ đại, mỗi khi bước đi chuỗi ngọc trên kim bộ diêu sẽ lay động theo bước chân thiếu nữ, tạo nên dáng vẻ uyển chuyển thướt tha.

Yến Vân Hi thở dài nhẹ nhõm một hơi, đưa kim bộ diêu trong tay cho La thị, “Hy vọng phu nhân sẽ thích.” Không thích cũng không sao, trong rương của nàng còn rất nhiều trang sức, có thể tùy tiện đổi.

La thị tiếp nhận “Điện hạ quá khách khí, ta rất thích.”

Yến Vân Hi lục lọi trong rương, thở dài nhìn Diệp Thiên “Làm sao bây giờ, ta cảm thấy kiện trang sức nào cũng không xứng với Thiên Thiên muội muội đáng yêu như vậy. Nếu không, ta đưa cho Thiên Thiên muội muội một cái ‘ ôm của Hoàng Thái Nữ ’ đi?”

“Không muốn không muốn.” Diệp Thiên liên tục xua tay, cẩn thận lùi một bước nhỏ, “Ta thích trang sức, thật sự, trang sức gì ta cũng thích.” Hoàng Thái Nữ quá nhiệt tình, nàng tiêu thụ không nổi.

Yến Vân Hi hồ nghi mà quét mắt vài lần trên người Diệp Thiên, rõ ràng không mang được mấy món trang sức lại còn nói rất thích trang sức. Nàng xoay người lựa chọn, sau đó lấy ra một chiếc trâm cài màu xanh “Không biết Thiên Thiên muội muội có thích cái này không? Mà thôi” nàng thả trâm cài vào trong rương, lại đẩy chiếc rương đến trước mặt Diệp Thiên “Đều đưa cho Thiên Thiên muội muội, nếu thích liền mang lên, không thích có thể thưởng người cho người dưới.”

Diệp Thiên nhìn thoáng qua: vàng ròng, trân châu, phỉ thúy, bích tỉ…… Hơn phân nửa trang sức trong rương đều có giá trị xa xỉ. Diệp Thiên lấy cây trâm cài màu xanh vừa rồi ra, cười nói: “Ánh mắt điện hạ thật tốt, ta rất thích cây trâm này.” Nói xong nàng đẩy chiếc rương trở lại trước mặt Yến Vân Hi, chiếc rương này nặng thật.

Vừa mới nói thích trang sức, trang sức gì cũng thích, hiện tại lại chỉ chọn một cái, thật đúng là tiểu muội muội không có lòng tham. Yến Vân Hi nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt tán thưởng, xua tay “Vậy tiết mục tặng lễ vật hoàn thành, chúng ta đi dùng bữa đi, ta có chút đói bụng.”

Người một nhà và Yến Vân Hi ngồi vây quanh bàn lớn. Diệp Thiên phát hiện động tác Hoàng Thái Nữ dùng bữa rất nhanh nhưng một chút cũng không thô lỗ, ngược lại lại thập phần ưu nhã, lượng cơm ăn so với mình cũng lớn hơn, dùng hai bát cơm liên tiếp.

Yến Vân Hi cũng lặng lẽ quan sát người khác. Thỉnh thoảng Tế Bình Hầu lại gắp đồ ăn cho La thị, đôi mắt La thị lại nhìn chằm chằm vào tiểu nhi tử. Diệp Lệ gắp đồ ăn cho Thiên Thiên muội muội, muội muội cũng thường xuyên chú ý tới hai đệ đệ.

Người một nhà này rất có ý tứ, may mắn không phân chia thành hai bàn khác nhau bằng không nàng sẽ không nhìn thấy cảnh tượng này.

Yến Vân Hi là nữ nhi duy nhất của nữ hoàng. Tuy rằng nữ hoàng có ba phu hầu hạ nhưng lại chỉ có một nữ nhi là Yến Vân Hi. Nàng không có huynh đệ tỷ muội mà có một người biểu tỷ. Tuy nhiên mỗi lần hai người gặp mặt thì cãi nhau chiếm đa số, loại dịu dàng thắm thiết khi người một nhà cùng dùng bữa này khiến nàng khá tò mò. Lần này tới Đại Tề, nàng muốn nhìn một chút rốt cuộc thứ gì khiến Diệp Thừa Nguyên vướng bận như vậy, thà chết cũng không chịu làm phu hầu của mẫu hoàng. Phải biết rằng, lúc trước mẫu hoàng nguyện ý để ông trở thành hoàng phu dưới một người trên vạn người nhưng ông vẫn không chịu, cuối cùng còn chạy trốn. Hiển nhiên nơi này có thứ gì đó còn quan trọng hơn chức vị hoàng phu, đây cũng là nguyên nhân khiến nàng một hai phải đến sống ở Tế Bình Hầu phủ.

Dùng xong cơm tối, người một nhà liền rời đi, đến Tư Xa Đường.

Diệp Lệ rút chủy thủ ra, nhìn kỹ mũi kiếm, nghĩ nghĩ hắn lại rút một chiếc chủy thủ khác từ trong giày ra, hai mũi kiếm đối diện nhau, nhẹ nhàng chạm vào nhau.

Diệp Thạc thường xuyên ăn vạ đòi ngủ cùng hai ca ca nên đã sớm biết trong giày ca ca cất giấu chủy thủ. Tuy nhiên Diệp Lệ từng dặn dò không được chạm vào, lúc này thấy Diệp Lệ mỗi tay cầm một cái, hắn hưng phấn hò reo: “Ca ca muốn đánh thử sao? Đệ giúp ca ca giữ một cái!”

Diệp Lệ liếc mắt nhìn đệ đệ, hai chiếc chủy thủ này đều rất sắc bén, hắn không dám cho đệ đệ chạm vào.

Diệp Thừa nguyên tiếp nhận đoạn trường kiếm từ trong tay Diệp Lệ. Khoa tay múa chân một hồi sau đó ông cho Diệp Lệ một ánh mắt, cánh tay hai người vung lên, hai chiếc chủy thủ chạm vào nhau “Đinh” một tiếng, chủy thủ trong tay Diệp Lệ lập tức bị chặt đứt.

Diệp Lệ trợn mắt há hốc mồm. Phải biết rằng, phụ thân là văn nhân mà hắn là Võ Trạng Nguyên. Năm đó không lấy được thứ tự trong phần thi đấu vật và trọng lượng, hắn còn đặc biệt luyện lực cánh tay, trăm triệu không nghĩ tới chủy thủ trong tay lại bị phụ thân dễ dàng chặt đứt. Nếu hai người đang ở trong trận chiến sinh tử, lần này đủ để mất mạng.

Diệp Thừa Nguyên đưa đoạn trường kiếm cho Diệp Lệ, thở dài: “Quốc bảo Đại La, danh bất hư truyền.”

Diệp Lệ yêu thích không buông tay, lăn qua lộn lại nhìn mấy lần còn lấy khăn cẩn thận lau chùi.

La thị nhẹ nhàng thở ra“ May mắn vị Hoàng Thái Nữ này không phải người điêu ngoa tùy hứng, chúng ta chỉ cần cẩn thận một chút, đợi đến lúc tiễn nàng đi sẽ không có việc gì.”

Diệp Thừa Nguyên nhíu mày, “Cũng không biết nàng sẽ dừng lại bao lâu, nàng…… Có lẽ là trốn đi.”

“A?” Diệp Thiên kinh ngạc ngẩng đầu, “Trốn đi? Ý cha là nữ hoàng không biết?”

Diệp Thừa Nguyên suy nghĩ “Nàng dẫn theo nghi thức ngàn người tới đây. Ta đoán có thể là sau khi nàng trộm đi, nữ hoàng không yên tâm lại biết tính cách nàng quật cường sẽ không dễ dàng trở về, cho nên phái nghi thức ngàn người đuổi theo hộ tống.”

“Vì sao bá phụ nói nàng trốn đi?” Diệp Tuân không nghĩ ra.

Diệp Thừa Nguyên nói: “Nàng là Hoàng Thái Nữ, lại là hài tử duy nhất của nữ hoàng, trữ quân một quốc gia. Ngày thường ngay cả kinh thành cũng không thể rời khỏi chứ đừng nói tới chạy đến quốc gia khác, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì sẽ dao động căn cơ của đất nước. Không riêng gì nàng, các đời trữ quân đều phải nghiêm mật bảo vệ, sao có thể dễ dàng đi xa như vậy?”

Vì sao trữ quân của một nước lại trộm ra ngoài? Trong lòng mọi người đều cảm thấy nghi hoặc.

Diệp Thừa Nguyên nhìn về phía Diệp Lệ, “Đúng lúc con trở về, tình huống hộ vệ trong nhà con phải kiểm tra thật tốt, trăm triệu không thể có sơ hở. Hiện tại là thời khắc nhạy cảm, vạn nhất có người dụng tâm kín đáo giết chết Hoàng Thái Nữ, vừa có thể khiến Nữ La Quốc đại loạn, vừa có thể khơi mào tranh đấu của hai nước. Đến lúc đó vết đen này sẽ rơi xuống lưng hầu phủ chúng ra.”

Thần sắc Diệp Lệ nghiêm túc “Vâng, nhi tử hiểu.” Hộ vệ tuần tra trong nhà đều do một tay hắn sắp xếp, tuyệt đối không thể cho người khác có cơ hội gây họa.