Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ

Chương 130



Tác giả: Giản Diệc Dung

Diệp Thiên mơ thấy mình biến thành một con cá, vốn dĩ đang tự do bơi lội trong nước thì bất chợt bị móng vuốt của một con mèo lớn vươn xuống vớt nàng ra ngoài. Con mèo đó không chỉ sờ trái sờ phải mà còn vươn đầu lưỡi liếm tới liếm lui trên người nàng.

Diệp Thiên giật mình tỉnh dậy, Dự Vương đang yên lặng nhìn nàng bỗng dưng cảm thấy buồn bực. Trước kia nàng luôn ngủ ngon giấc, tại sao hai ngày nay đều bị giật mình tỉnh dậy? Hắn nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng trơn bóng của nàng “Thiên Thiên lại gặp ác mộng sao?”

“Mơ thấy…… cá nhỏ bị mèo béo nuốt vào bụng.” Diệp Thiên cũng không rõ vì sao nàng lại mơ thấy mình biến thành cá, nàng chỉ mơ hồ nhớ mang máng hình như tối hôm qua có chuyện gì đó liên quan tới nước, nàng lắc đầu “Giờ nào rồi?”

Dự Vương xoay người nhìn nàng “Sắp đến giờ Thìn rồi, Thiên Thiên muốn dậy sao?”

“Dậy, nhanh lên!” Hôm nay còn phải lại mặt đấy, không thể chậm trễ. Diệp Thiên cuống quít ngồi dậy, lại phát hiện trên người mình ngay cả áo lót cũng không có, nàng đột nhiên kéo chăn che kín người mình nhưng đồng thời lại bại lộ thân hình Dự Vương dưới chăn.

“A.” Diệp Thiên nhỏ giọng kêu một tiếng kéo chăn che khuất gương mặt nhưng đôi mắt hạnh lại lén lút nhìn trộm qua mép chăn.

Dự Vương không sợ xấu hổ quang minh chính đại nằm yên cho nàng xem. Diệp Thiên ngượng ngùng duỗi tay lấy trung y được gấp gọn gàng trên đầu giường ném lên người hắn. Dự Vương mỉm cười xoay người ngồi dậy mặc trung y. Tiểu nha đầu xấu hổ thành như vậy khẳng định sẽ không tới hầu hạ mình mặc xiêm y, đồng thời cũng không cho mình nhìn nàng mặc. Tuy nhiên khi nàng uống say lá gan rất lớn, nhất định phải lựa thời điểm gạt nàng uống thêm một lần.

Diệp Thiên đợi Dự Vương đi vào tịnh phòng mới nhanh chóng mặc trung y lên người. Nàng đứng trên mặt đất hoạt động tay chân một chút, không cảm thấy nơi nào khó chịu, ngược lại so với ngày hôm qua còn khá hơn. Cảm giác nhức mỏi trên người đều biến mất, xem ra tối hôm qua Dự Vương không lộn xộn.

Dùng xong đồ ăn sáng, hai người ngồi xe ngựa ra cửa, lễ vật lại mặt do Dự Vương chuẩn bị được chất đầy trên một chiếc xe ngựa khác ở phía sau. Bởi vì sính lễ thành thân đều do Lễ Bộ an bài, sau đó Hoàng Thượng lại tăng thêm một thành nhưng hắn vẫn cảm thấy quá mức đơn giản. Tiểu vương phi của hắn tốt như vậy chỉ xứng với sính lễ sang quý nhất trên đời này. Cũng may hai phủ rất gần, sau này thường xuyên qua lại hắn sẽ dần dần bồi thường cho hầu phủ. Dù sao hắn có một núi vàng trong tay, thứ không thiếu nhất chính là tiền.

Trước cửa hầu phủ, Tế Bình Hầu, Diệp Thạc, Diệp Tuân đều đang chờ tại cổng lớn, vừa nhìn thấy bóng dáng xe ngựa tới gần, Diệp Thạc liền nhảy dựng lên chạy về phía xe ngựa.

Dự Vương nhảy xuống xe, sau đó ôm Diệp Thiên xuống dưới, Diệp Thạc chạy tới giữ chặt tay Diệp Thiên “Tỷ tỷ!”

Diệp Thiên mỉm cười sờ đầu hắn “Cha, Tuân nhi.”

Diệp Tuân không lôi kéo tay nàng giống như Diệp Thạc, hắn đánh giá trên dưới nàng một lượt, thấy nàng vẫn như thường lệ, hắn nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Tứ tỷ tỷ.”

Tế Bình Hầu cũng không yên tâm quan sát nữ nhi, thấy sắc mặt nàng trắng nõn hồng nhuận, lúc này mới yên tâm chắp tay với Dự Vương: “Vương gia, mời vào bên trong.”

“Nhạc phụ thỉnh.” Người một nhà vào cửa tiến về Tư Xa Đường.

Cho dù Dự Vương đã tương đối quen thuộc mọi người trong hầu phủ nhưng hắn vẫn dựa theo tập tục chính thức hành lễ với Tế Bình Hầu và La thị. Diệp Thạc cũng ra hình ra dạng mà chào hỏi “Tỷ phu.”

Dự Vương mỉm cười lấy ra một chiếc hồng bao lớn “Cho Thạc nhi mua đồ ăn ngon.” Tiểu cữu cữu này rất giống Thiên Thiên khi còn nhỏ, không nói tới đôi mắt đen lúng liếng kia mà ngay cả sở thích ăn uống cũng đặc biệt giống, không hổ là tỷ đệ.

Diệp Thạc vui mừng nhận được hồng bao, sau đó nháy mắt với Diệp Tuân. Diệp Tuân mỉm cười đi lên “Tứ tỷ phu.” Hắn thật lòng yêu thích vị tỷ phu này, cho dù Diệp Thạc không đưa mắt ra hiệu hắn cũng muốn tiến lên nhận thân.

Dự Vương tặng Diệp Tuân một hồng bao lớn giống Diệp Thạc “ Thời điểm không bận công khóa Tuân nhi cứ đưa Thạc nhi tới vương phủ chơi đi. Nếu ta vào cung thượng triều, trong vương phủ cũng chỉ có một mình tỷ tỷ đệ ở nhà, hai đệ đến chơi với nàng nhiều một chút.” Thật ra tiểu nha đầu không xa lạ gì vương phủ, khẳng định không có nơi nào không quen thuộc. Tuy nhiên trong nhà không có người khác, hắn sợ nàng ở nhà một mình sẽ nhàm chán.

Diệp Tuân cao hứng gật đầu, đôi mắt Diệp Thạc sáng lấp lánh, gấp không chờ nổi hỏi: “Tỷ phu, có phải ngày mai huynh sẽ đi thượng triều hay không?” Hắn đã hỏi thăm qua, tuy rằng tỷ phu là thân vương nhưng cũng chỉ được nghỉ ba ngày thành thân, ngày mai sẽ bắt đầu quay lại thượng triều. Vậy không phải ngày mai hắn có thể quang minh chính đại, đúng lý hợp tình đến vương phủ thăm tỷ tỷ hay sao?

Khóe miệng Dự Vương giật giật, La thị vỗ một cái lên gáy Diệp Thạc “Ngày mai con được nghỉ học sao?”

Diệp Thạc co rụt cổ, hừ một tiếng, hắn cực kỳ chán ghét đọc sách.

Tế Bình Hầu nói chuyện cùng Dự Vương, La thị kéo Diệp Thiên sang một bên lặng lẽ hỏi thăm mấy câu. Bà hỏi thăm tình huống tại vương phủ, biết Diệp Thiên đã tiếp quản sự vụ, sổ sách và thẻ bài trong nội viện liền vỗ tay nàng “Thiên Thiên cũng học quản lý nội trợ nhiều năm, việc này chắc hẳn không khó xử lý, con cứ việc thả lỏng tay chân làm là được. Có Vương gia chống lưng cho con, nếu vẫn còn người không có mắt muốn gây chuyện Thiên Thiên cũng đừng phóng túng bọn họ. Có vấn đề gì không rõ hãy nhắn nương một câu, nương sẽ qua đó giúp con.” Tuy rằng những việc phải quản lý ở vương phủ nhiều hơn hầu phủ một chút nhưng cũng may hậu viện sạch sẽ, chỉ có hai chủ tử là Dự Vương và nữ nhi mà thôi, chắc hẳn nữ nhi có thể quản lý tốt.

“Nương yên tâm, con không sao.” Diệp Thiên nắm tay mẫu thân “Người trong vương phủ người đều rất quy củ, hơn nữa còn có Phùng ma ma giúp con nữa mà.”

La thị gật đầu, “Phùng ma ma không tồi, bà ấy vốn là người vương phủ, đối với tình huống ở đó cũng quen thuộc, lại rất tốt với Thiên Thiên, có bà ấy ở bên cạnh con nương cũng yên tâm đôi chút.” Mặc dù Dự Vương rất tốt nhưng nữ nhi bảo bối bên người phải gả ra ngoài, trong lòng người làm nương vẫn có sự vướng bận.

……

Bữa trưa mọi người ngồi quây quần trên cùng một bàn, tất cả đều là người quen, lại không có người ngoài nên không cần thiết phải chia làm hai bàn nam nữ. Dự Vương vừa uống rượu cùng Tế Bình Hầu vừa lưu ý Diệp Thiên, thấy ly rượu Bách Hoa Tửu của nàng chỉ thiếu một chút, trong lòng nghĩ thầm xem ra tiểu nha đầu rất biết chừng mực. Tối hôm qua là lần đầu tiên hắn thấy nàng uống say, có phải điều đó thuyết minh rằng tiểu nha đầu coi vương phủ trở thành địa bàn của mình nên mới yên tâm uống say như vậy hay không?

Dùng xong ngọ thiện Diệp Thiên theo thường lệ muốn nghỉ ngơi một lát, Dự Vương đi theo nàng đến sân viện trước kia của nàng.

Dự Vương rất hứng thú tham quan hoàn cảnh sinh hoạt nuôi dưỡng Diệp Thiên từ nhỏ đến lớn. Hắn lật hết xấp giấy luyện chữ, tranh vẽ của nàng nhìn một lần, sau đó nằm trên giường của Diệp Thiên ôm nàng vào trong ngực, thỏa mãn mà thở dài: “Nghĩ đến từ nhỏ Thiên Thiên đã ngủ trên chiếc giường này, hiện tại ta lại cùng Thiên Thiên nằm ở đây, giống như ta và Thiên Thiên càng lúc càng thân thiết.”

“Chúng ta vốn đã thân thiết.” Diệp Thiên cười nói: “Hiện tại Ngôn ca ca chính là phu quân của ta, chẳng lẽ như vậy vẫn chưa đủ thân thiết sao?”

“Thiên Thiên nói rất đúng, không có thân thiết hơn mà là vốn đã thân thiết.” Dự Vương ý vị thâm trường mỉm cười, thấp giọng nói một câu gì đó bên tai Diệp Thiên. Khuôn mặt nhỏ của Diệp Thiên đỏ lên, nàng giơ tay đánh hắn “Hôm nay là ngày lại mặt, không được hồ nháo ở chỗ này.”

Dự Vương gật đầu đồng ý “Không hồ nháo ở chỗ này, chúng ta trở về vương phủ lại hồ nháo.” Hắn không khỏi nhớ tới cảnh tượng mỹ lệ trong hồ tối hôm qua. Đói bụng nhiều năm như vậy, tối hôm qua mới xem như thật sự ăn no nê một lần, hơn nữa còn không khiến nàng bị thương, hắn âm thầm nghĩ tới đêm nay……

Diệp Thiên bị hắn ôm chặt trong ngực, tự nhiên cảm giác được sự biến hóa của thân thể hắn, nàng ngẩng đầu nhìn hắn bằng ánh mắt cảnh cáo.

Dự Vương mỉm cười ôm nàng chặt hơn, thấp giọng nói: “Yên tâm.” Tiểu nha đầu vốn rất thẹn thùng, hắn khẳng định không thể khiến nàng khó xử, càng không để nàng mất mặt trước nhà mẹ đẻ.

Thấy hắn không làm động tác khác Diệp Thiên cũng thả lỏng cơ thể dựa đầu vào trước ngực hắn, nhắm hai mắt, Dự Vương tiếp tục không thành thật nói nhỏ bên tai nàng: “Thiên Thiên, ta nhịn rất vất vả, đêm nay chúng ta……”

Gương mặt Diệp Thiên lập tức đỏ bừng, nàng ngẩng đầu muốn trừng mắt nhìn hắn, lại nhìn thấy trên trán hắn có một tầng mồ hôi mỏng, đôi mắt phượng như đang muốn khẩn cầu. Từ trước đến nay hắn vốn kiêu ngạo ương ngạnh, nàng chưa bao giờ thấy hắn đáng thương như vậy, trong lòng lập tức mềm nhũn dựa gần vào ngực hắn, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.

Dự Vương tươi cười, trong mắt phượng đen như mực hiện lên một tia đắc ý.

Trở lại Dự Vương phủ, dùng xong cơm tối Dự Vương liền gấp không chờ nổi kéo Diệp Thiên vào phòng tắm.

Thì ra tắm gội ở chỗ này, trách không được tịnh phòng không có thùng tắm, Diệp Thiên mơ hồ có chút ấn tượng đối với nơi này, nàng nghi hoặc quay sang nhìn Dự Vương, chẳng lẽ tối hôm qua mình đã tới đây?

Dự Vương cao hứng chỉ vào nước dưới hồ “Thiên Thiên, trong nước này có bỏ thêm một số loại thuốc rất tốt cho thân thể.” Tối hôm qua hắn tùy ý như vậy mà nàng cũng không cảm thấy khó chịu, hiển nhiên là vì nước hồ có tác dụng.

Nước ao màu xanh nhạt, Diệp Thiên nhìn kỹ lại không thấy dược liệu bên trong, hiển nhiên là đun nước ở nơi khác sau đó xả nước vào hồ. “Ngôn ca ca, trong nước thả ——” nàng vừa quay đầu lại liền phát hiện hắn đã cởi sạch xiêm y, cũng không biết hắn làm thế nào mà nhanh như vậy. Diệp Thiên “Nha” một tiếng che kín đôi mắt, sau đó lại trộm tách mấy ngón tay nhìn lén hắn qua khe hở.

Dự Vương ngông nghênh đi tới trước mặt nàng, bế nàng xuống hồ. Tà váy hồng mai trên người Diệp Thiên phiêu diêu dưới mặt nước như đang trải ra một đóa hoa diễm lệ.

Diệp Thiên không rảnh lo che mắt mà đấm hai cái lên ngực hắn “Xiêm y của ta!” Tất cả đều ướt đẫm rồi.

“Đừng nóng vội, ta cởi giúp nàng.” Dự Vương cố ý xuyên tạc ý tứ của nàng, hai ba động tác cởi sạch áo váy sau đó xoay người ném lên bên cạnh hồ.

“Di, Ngôn ca ca ——” Diệp Thiên ngạc nhiên phát hiện trên mông trái hắn có ba nốt ruồi màu đỏ lớn bằng kích thước của hạt kê xếp thành một đường thẳng tắp, nốt ruồi đỏ như vậy nàng chưa bao giờ nhìn thấy.

Dự Vương xoay người lại, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Ngôn ca ca trên mông trái của chàng có ba nốt ruồi đỏ.” Diệp Thiên chuyển tới phía sau hắn nhìn cho rõ “Hơn nữa còn xếp thẳng tắp, khá xinh đẹp, Ngôn ca ca có biết không?”

“Biết.” Kiếp trước sau khi thành thân xong Dự Vương nghe Diệp Thiên nói mới biết trên người mình có ba nốt ruồi đỏ này. Từ lúc hắn còn rất nhỏ mẫu phi luôn tự mình tắm gội giúp hắn, lớn hơn một chút thì hắn tự mình động thủ. Bởi vì mẫu phi từng nói hắn không được để người khác hầu hạ hắn tắm gội thay xiêm y, nhiều năm như vậy đã sớm thành thói quen. Đoán chừng trừ bỏ mẫu phi cũng không có ai biết đến ba nốt ruồi đỏ này của hắn. Chuyện kiếp trước đã qua từ lâu, nếu không phải nghe Diệp Thiên nhắc lại chính hắn cũng sớm quên mất.

“Cũng không biết trên người mẫu phi có …… hay không” Diệp Thiên muốn nói có phải trên người Ngọc phi nương nương cũng có nốt ruồi đỏ này hay không. Nghĩ đi nghĩ lại nàng lại cảm thấy bà chưa chắc đã có.

Trong lòng Dự Vương chợt động, mẫu phi không cho người hầu hạ mình tắm gội thay xiêm y có phải vì muốn che giấu ba nốt ruồi đỏ này hay không?