Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ

Chương 131



Tác giả: Giản Diệc Dung

Thời điểm Dự Vương ôm Diệp Thiên trở lại nội thất, nàng đã mềm tới mức một đầu ngón tay cũng không thể động đậy nổi nhưng Dự Vương vẫn thần thái sáng láng, bộ dáng vô cùng thoả mãn.

Nhẹ nhàng đặt Diệp Thiên lên giường, Dự Vương ôm lấy nàng, không bao lâu sau nàng liền ngủ say, Dự Vương tay chân nhẹ nhàng đứng dậy đến thư phòng ngoại viện.

Hắn không đọc sách hay xem công văn, dựa lưng trên chiếc ghế tròn bằng gỗ tử đàn lớn, yên lặng nhìn chằm chằm án thư, ánh mắt trầm tư “Ám Nhất.” Hắn thấp giọng kêu.

Một thân ảnh màu xám xuất hiện trong thư phòng, Ám Nhất không mở miệng mà chờ Dự Vương ra lệnh. Hắn mẫn cảm nhận thấy hôm nay cảm xúc của chủ tử có chút không đúng. Quả nhiên, Dự Vương trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng “Ngươi lén lút đi nhìn chằm chằm Ngụy Tễ, chờ thời điểm ông ấy tắm gội nhìn xem…… Xem trên người ông ấy có ký hiệu, bớt, vết sẹo gì đó không.”

Ám Nhất theo thói quen đang định nói tuân lệnh, đột nhiên hắn phản ứng lại đây là nhiệm vụ gì thì thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của chính mình. Hắn là thủ lĩnh đội ám vệ, không ngờ lại có ngày thất thố khiến bản thân mình nghẹn tới mức mặt mũi đỏ bừng, đang chuẩn bị ho khan vài cái để che giấu nhưng hắn nghĩ dù sao trên mặt cũng bịt kín khăn vải, chủ tử sẽ nhìn không ra nên hắn đành nhịn xuống. Tuy nhiên, hắn chính là ám vệ nhất đẳng có nhiệm vụ nguy hiểm gì mà chưa làm qua,nhiệm vụ nhìn lén nam nhân tắm rửa này vẫn là lần đầu tiên nhận được.

Ám Nhất nhịn không được ngẩng đầu nhìn vào mắt Dự Vương, không phải chủ tử đang nói giỡn với mình chứ?

Dự Vương liếc hắn một cái, “Nhìn cẩn thận chút, một chỗ cũng không thể buông tha.”

…… được rồi, không phải nói giỡn, chủ tử đang rất nghiêm túc. “Thuộc hạ hiểu.” Bóng xám lóe lên, Ám Nhất biến mất.

Thời điểm Diệp Thiên tỉnh lại, Dự Vương đã sớm đi thượng triều. Nàng có chút ảo não, vốn dĩ nàng muốn dậy sớm hầu hạ hắn mặc xiêm y dùng đồ ăn sáng, kết quả mình ngủ say tới mức căn bản không biết hắn đi từ khi nào.

Đây là lần đầu tiên Diệp Thiên ở Dự Vương phủ một mình. Tuy nhiên nàng cũng không có thời gian nhàm chán, buổi sáng đến phòng khách xử lý sự vụ trong phủ, buổi chiều kiểm kê của hồi môn mà mình đem đến nhập vào kho. Lục Phỉ nâng quyển sổ ghi chép danh sách của hồi môn thật dày, thở dài: “Tiểu thư, không, Vương phi, hầu gia và phu nhân đối xử với ngài thật tốt, nhìn xem số của hồi môn này phong phú biết bao nhiêu.” Vốn là 128 rương của hồi môn, sau lại nghe nói Thái Tử Phi cũng là con số này nên liền cố ý đổi thành 118. Tuy nhiên rương thì ít đi nhưng đồ vật lại không thiếu, mỗi rương đều bị nhét tới mức tràn đầy, ngay cả một bàn tay nàng cũng không thể chen vào.

Diệp Thiên cười tủm tỉm gật đầu “Chờ tới khi tỷ và Bạch Trân xuất giá, ta cũng chuẩn bị của hồi môn phong phú cho các tỷ.”

Lục Phỉ đỏ mặt “Nếu gả cho người liền không thể hầu hạ tiểu thư, ai nha, vẫn nên chờ một chút đi, lại nói nô tỳ còn chưa suy nghĩ xem sẽ gả cho ai đâu.”

Bạch Trân và Diệp Thiên đều che miệng cười, ba người các nàng từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau nên cũng không nghiêm túc giống như chủ tớ bình thường, Diệp Thiên cười nói: “Yên tâm, ta sẽ không tùy tiện chỉ điểm một nam nhân bắt tỷ gả qua, dù sao cũng phải do chính mắt tỷ chọn mới được, cho dù gả cho người tỷ cũng có thể tiếp tục lưu lại vương phủ.”. Truyện Cổ Đại

Lục Phỉ không hề e lệ, nghiêm túc nói: “Nô tỳ nhất định phải nhìn cẩn thận.”

……

Thời điểm Dự Vương trở về, Diệp Thiên đang chống cằm ngồi bên cạnh bàn, dõi mắt trông mong chờ đợi hắn.

“Ngôn ca ca!” Thấy hắn tiến vào, Diệp Thiên vui mừng đứng dậy, ân cần nói: “Ngôn ca ca có muốn thay xiêm y không?” Buổi sáng không thể hầu hạ hắn, hiện tại chính là cơ hội tốt.

Hiếm khi tiểu nha đầu nhiệt tình như vậy, Dự Vương tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, hai tay dang rộng, cười nói: “Vậy làm phiền Vương phi.”

Diệp Thiên cong môi cười, đi tới cởi đai lưng cho hắn lại phát hiện mình căn bản không biết cởi. Đai lưng của hắn nàng đã nhìn thấy vô số lần nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng tự mình động thủ, nàng phải nghiên cứu nửa ngày mới tìm được điểm mấu chốt. Dự Vương cũng không nóng nảy, hắn cúi đầu nhìn đỉnh đầu mềm mại của nàng, tiểu nha đầu có mái tóc rất tốt, vừa mềm vừa dày, sờ lên cảm giác như tơ lụa thượng đẳng.

Diệp Thiên giúp hắn cởi áo ngoài, gấp gọn gàng để lên giá, sau đó nàng cầm kiện áo gấm màu xanh nhạt khoác lên người cho hắn. Dự Vương cực kỳ thích ý hưởng thụ sự chăm sóc của nàng, thời điểm nàng thắt đai lưng cho hắn, hai cánh tay mềm mại vòng qua eo hắn, khuôn mặt nhỏ kề sát vào ngực hắn khiến hắn nhịn không được muốn thuận thế ôm lấy nàng. Trong đầu vừa hiện lên ý niệm này, cánh tay đã buông xuống ôm lấy vai nàng, hơi dùng một chút lực Diệp Thiên liền ngoan ngoãn nằm trong ngực hắn.

Ôm thân mình mềm mại ngọt ngào trong lòng, Dự Vương thỏa mãn thở dài. Ngày thường sau khi hắn lâm triều xong sẽ ở Càn Thanh Cung phê duyệt tấu chương, tiếp theo kiểm tra xem lục bộ có sự tình gì hay không. Một ngày vẫn luôn trôi qua như thế nhưng hôm nay hắn lại cảm thấy trong lòng trống trơn, giống như thiếu thiếu chút gì đó, tới khi ôm nàng vào trong ngực hắn mới cảm thấy mỹ mãn.

Diệp Thiên dựa đầu lên ngực hắn, ôm vòng eo rắn chắc của hắn “Ngôn ca ca, chàng có đói bụng hay không? Dùng bữa tối trước?”

“Ừm.” Dự Vương lên tiếng đáp ứng nhưng lại không chịu buông tay, ôm thêm một lát mới dứt lòng đi rửa tay, Diệp Thiên phân phó người mang bữa tối lên.

Bữa tối của hai người không giống như gia yến, không cần quá nhiều món ăn mà chỉ chọn những món hai người thích. Diệp Thiên gắp cho Dự Vương một đũa nấm tươi “Ngôn ca ca ăn nhiều chút, bữa trưa ăn ở bên ngoài khẳng định không thoải mái như trong nhà chúng ta.”

Tiêu Ngôn Phong nghe nàng nói “Trong nhà chúng ta” thì trái tim như được lấp đầy. Chờ đợi nhiều năm như vậy rốt cuộc tiểu nha đầu cũng danh chính ngôn thuận trở thành Vương phi của mình. Nuốt miếng nấm tươi mới trong miệng xuống, hắn gật đầu “Đồ ăn Thiên Thiên gắp là ngon nhất.”

Diệp Thiên nhấp môi cười, lại gắp thêm cho hắn một miếng thịt gà “Ngôn ca ca vất vả rồi.” Cho dù nàng không biết cụ thể mỗi ngày hắn đã làm những gì nhưng không cần nghĩ cũng biết chuyện trên triều đình đều không dễ giải quyết.

Trong lòng Tiêu Ngôn Phong ấm áp dễ chịu, tiểu nha đầu đang đau lòng cho phu quân sao? “Không vất vả. Thiên Thiên ở nhà đã làm những gì, nếu không thú vị hãy đón hai đệ đệ tới chơi một chuyến.” Hai đệ đệ có đọc sách hay không đều không sao cả, dù sao về sau có hắn ở đây tùy tiện an bài cho họ một chức quan là được.

“Ta cũng rất bận.” Diệp Thiên quơ quơ đầu nhỏ “Buổi sáng nghị sự cùng các ma ma trong phủ, sau khi nghỉ ngơi xong lại kiểm kê của hồi môn. Ta thấy có mấy xấp lụa đặc biệt mềm mại nghĩ muốn làm trung y cho Ngôn ca ca, buổi chiều ngày mai sẽ bắt đầu làm.” Trước khi thành thân nàng chỉ làm cho hắn ba bộ, khẳng định là không đủ. Chính hắn cũng nói về sau chỉ mặc trung y mình làm, ba ngày này đổi tới đổi lui, quả nhiên tất cả đều là ba bộ nàng làm. Cứ tiếp tục như vậy hắn sẽ không có trung y sạch sẽ để thay đổi.

“Vất vả Thiên Thiên.” Dự Vương kéo đầu ngón tay nàng qua hôn một cái.

“Chuyện này có gì mà vất vả, không thể so sánh với Ngôn ca ca.” Trung y không cần thêu hoa chỉ cần cắt vải sau đó may lại là được. Nếu làm nhanh một buổi chiều có thể làm xong, còn nếu muốn làm thập phần tinh tế nhiều lắm cũng chỉ mất hai buổi chiều. Dù sao buổi chiều nàng đều nhàn rỗi, một bên may áo một bên nghe Lục Phỉ dạy A Hoàng nói chuyện cũng rất có ý tứ.

Dùng cơm tối xong, Tiêu Ngôn Phong nắm tay Diệp Thiên đi dạo trong vườn, hắn nói sau khi ăn xong muốn đi bộ tiêu thực, hơn nữa dắt nàng đi bộ nhiều một chút, thân thể sẽ càng khỏe mạnh. Từ lúc chuẩn bị thành thân tới nay, hắn hỏi Lộc y chính rất nhiều chuyện về việc sinh dục của nữ tử, càng nghe càng kinh hãi, sinh hài tử chính là đi dạo qua quỷ môn quan.

Kiếp trước hắn và Diệp Thiên không có hài tử, đó xem như một tiếc nuối lớn của phu thê bọn họ. Diệp Thiên chịu nhiều khổ cực như vậy cũng chỉ vì muốn có một hài tử của riêng mình, cuối cùng lại không thể đạt thành tâm nguyện. Tuy rằng ngoài miệng nàng không nói nhưng trong lòng lại khổ sở biết bao nhiêu. Nếu không phải bởi vì điều tiếc nuối này hắn thật sự không muốn tiểu nha đầu chịu loại đau đớn nguy hiểm trong quá trình sinh nở. Bất quá Lộc y chính cũng nói, nữ tử có sức khỏe tốt đến lúc sinh sản sẽ càng thuận lợi cho nên hắn dự định dùng cơm tối xong sẽ đưa tiểu nha đầu ra vườn tản bộ nhiều một chút.

Diệp Thiên đối với từng cái cây ngọn cỏ của vương phủ đều rất quen thuộc, nàng kéo tay Dự Vương đi tới dưới tàng cây hoa quế “Ngôn ca ca, hoa quế nở rồi, mùi thật thơm.”

Tiêu Ngôn Phong đoán được ý nàng “Cho người hái một chút làm bánh hoa quế cho Thiên Thiên ăn.” Từ nhỏ Tiểu vương phi của hắn đã cực kỳ yêu thích các loại điểm tâm.

Diệp Thiên cười tủm tỉm “Được nha, Ngôn ca ca cũng phải nếm thử đó.” Hắn không thích ăn điểm tâm ngọt, tuy nhiên bánh hoa quế có thể không cần làm quá ngọt, bởi vì bản thân nó đã rất thơm rồi.

Tiêu Ngôn Phong nắm tay Diệp Thiên, tuy rằng đi chậm nhưng cũng đi được một vòng lớn, thẳng đến khi Diệp Thiên la hét mỏi chân hai người mới trở lại chủ viện.

Trên người Diệp Thiên bị bao phủ bởi một tầng mồ hôi, vừa tiến vào phòng nàng liền cởi áo ngoài “Ngôn ca ca, ta đi tắm gội trước.”

“Đi thôi.” Tiêu Ngôn Phong xua tay không chút để ý.

Diệp Thiên nhẹ nhàng thở ra, nàng còn sợ hắn lại giống như tối hôm qua một hai phải ôm mình đi tắm cuối cùng lại khiến mình mệt mỏi tới mức kiệt sức. Nàng cầm xiêm y vào phòng tắm, nước bên trong đã được đổ đầy, vẫn là màu xanh nhạt như cũ. Trong lòng nàng thầm hoan hô một tiếng, hồ nước này rất lớn, nàng chưa bao giờ tắm gội ở nơi nào lớn như vậy, so với thùng tắm thì thoải mái hơn nhiều.

Nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa phòng đang đóng chặt, hơi mỉm cười cởi bỏ trung y cùng áo lót để sang giá để đồ bên cạnh, sau đó xuống nước.

Hồ nước này một đầu nông một đầu sâu, nàng ngồi xuống bên nông nước cũng chỉ quá ngực một chút, Diệp Thiên đỡ vách hồ cẩn thận đi sang đầu bên kia. Đi đến đầu bên kia, mặc dù nàng đang đứng nhưng mực nước cũng tới bả vai nàng rồi, nàng có chút sợ hãi đang định quay đầu lại thì thình lình có một đôi bàn tay to ôm lấy nàng.

“A!” Diệp Thiên sợ hãi kêu một tiếng, vừa quay đầu nhìn lại liền đối diện với mắt phượng đen như mực của Dự Vương.

“Ngôn ca ca làm ta sợ nhảy dựng!” Diệp Thiên lên án nói, giơ tay đấm vài cái lên ngực hắn “Ngôn ca ca mau trở về, ta muốn tự mình tắm gội. “

“Bên này nước sâu, Thiên Thiên đừng bướng bỉnh khiến mình bị sặc nước, ta không yên tâm nên mới vào đây nhìn xem.” Dự Vương có chút ủy khuất “Không nghĩ tới Thiên Thiên lại ghét bỏ ta như vậy, mới thành thân được mấy ngày mà Thiên Thiên đã cảm thấy ta phiền chán sao?”

“Nào có phiền chán?” Diệp Thiên mềm lòng “Ta, ta thích Ngôn ca ca.”

“Thật sự?!” Trong mắt Dự Vương phát ra ánh sáng vui mừng, sau đó nhìn Diệp Thiên thật sâu, thở dài nói: “Ta cũng thích Thiên Thiên, thích…… Thật lâu thật lâu.”

Hắn không thèm che lấp thâm tình trong mắt mà cứ bại lộ trước mặt Diệp Thiên như vậy. Dường như Diệp Thiên bị hắn mê hoặc, nàng nâng khuôn mặt nhỏ ngơ ngác nhìn hắn, khuôn mặt tuấn tú của hắn thong thả chậm rãi cúi càng ngày càng thấp đồng thời dần dần phóng đại trong mắt Diệp Thiên. Cuối cùng, lông mi hai người gần như dán lấy nhau, đôi môi mỏng của hắn nhẹ nhàng ngậm lấy cánh môi nàng.

Không biết từ khi nào, Diệp Thiên dựa lưng trên vách hồ, bàn tay to thon dài của Dự Vương nâng đỡ thân mình nàng. Nàng bám chặt vào bờ vai hắn giống như dây tử đằng quấn quanh cây đại thụ, nước hồ cuồn cuộn, từng vòng gợn sóng biến thành từng đợt bọt sóng hòa quyện vui vẻ.