Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ

Chương 140



Tác giả: Giản Diệc Dung

Ban đầu cái chết của Thái Tử vốn là một đại sự khiến cả nước khiếp sợ, không giải quyết tốt sẽ dao động tới căn cơ của đất nước. Kết quả tiên hoàng băng hà ngay sau đó, hơn nữa còn bị Hoàng Hậu giết chết, chuyện này so với cái chết của Thái Tử thì lại càng khiến người nghe cảm thấy kinh sợ hơn. Cuối cùng Dự Vương - vị hoàng tử duy nhất của Hoàng Thượng đăng cơ kế vị, đến lúc này đã chẳng còn ai rảnh rỗi chú ý đến chuyện của Thái Tử nữa.

Nhị Bình, Tam Bình là hung thủ giết hại Thái Tử đương triều, bị giam giữ tại nơi trông coi nghiêm mật nhất trong đại lao Hình Bộ, chỉ đợi kết thúc lễ tang của tiên hoàng sẽ thẩm tra xử lí.

Tuy nhiên trong thời khắc hỗn loạn này, đại lao Hình Bộ lại xảy ra chuyện. Không biết vì sao, nhà lao giam giữ Nhị Bình và Tam Bình đột nhiên bị bốc cháy, tuy rằng trong phòng giam không có giường đệm trướng màn, nhưng trên mặt đất lại phủ kín một tần rơm rạ. Trận hỏa hoạn này đã thiêu chết Nhị Bình Tam Bình, thiêu tới mức hai cái xác hoàn toàn biến đổi.

Tiêu Ngôn Phong nói chỉ sợ người của Thái Tử nhất thời xúc động mà phẫn nộ ra tay, tuy nhiên hai người các nàng giết chết Thái Tử nên cho dù bị thiêu chết cũng là trừng phạt đúng tội. Hoàng Thượng đã nói như vậy, nhóm quần thần tự nhiên cũng đồng ý với nhận định này. Thái Tử bị hai nữ đồng giết chết ở chính biệt uyển của mình, chuyện này cực kỳ ý vị sâu xa, nếu nghĩ một cách tỉ mỉ hơn khó tránh khỏi sẽ khiến người cảm thấy kinh tủng ghê tởm, hơn nữa hiện tại Dự Vương đã lên ngôi nên cũng không có ai muốn minh oan thay cho Thái Tử nữa. Hung thủ giết người chết ở đại lao Hình Bộ, vụ án của Thái Tử chấm dứt như vậy, chỉ có một vài người của Hình Bộ bị Tiêu Ngôn Phong cắt chức xử trí.

Diệp Thiên cũng nghe nói đến chuyện này, nàng thở dài “Ngôn ca ca, hai tiểu nữ hài kia thật quá mức đáng thương. Đáng lẽ loại cặn bã như Thái Tử phải chết từ sớm, cũng không biết là ai đã thiêu chết hai đứa nhỏ này. Tuy nhiên, cho dù các nàng còn sống có lẽ sẽ chết bằng một phương thức thảm thiết hơn.” Nàng rối rắm không biết nên thở dài hay nên cảm thấy may mắn. Mưu sát Thái Tử đương triều, nhẹ nhất cũng phải lăng trì. Mặc dù ở trong mắt nàng, người không hề có nhân tính như Thái Tử mới là người đáng lăng trì. Nàng nhớ lại Thái Tử đã từng còn ý đồ lừa gạt nàng tới một sân viện không người, trong lòng lập tức ớn lạnh.

“Các nàng không chết.” Tiêu Ngôn Phong ngồi xuống cạnh nàng, tiến đến bên tai nàng thấp giọng nói: “Hai đứa nhỏ kia là ám vệ của ta, giết chết Thái Tử là nhiệm vụ đồng thời cũng là báo thù cho tỷ tỷ. Ta đã phái người tráo đổi các nàng từ đại lao Hình Bộ ra ngoài, hai xác chết kia là thi thể trộm từ bãi tha ma về.” Hài tử chết ở độ tuổi các nàng thường không thể an táng trong phần mộ tổ tiên, hoặc không có tiền an táng nên đều bị ném xác ra bãi tha ma.

Ánh mắt Diệp Thiên sáng lên, nàng ngẩng đầu hôn một cái lên khuôn mặt tuấn tú của hắn “Ngôn ca ca, huynh luôn chu đáo tinh tế như vậy, Ngôn ca ca của ta là người dịu dàng nhất.” Ai nói hắn kiêu ngạo ương ngạnh, hắn rõ ràng có một trái tim mềm mại nhất. Thông thường những ám vệ hoàn thành nhiệm vụ mà bị bắt vào đại lao hầu hết đều bị vứt bỏ, hoặc tự mình cắn thuốc độc tự tử, nhưng Tiêu Ngôn Phong lại không chê phiền toái mà cứu các nàng ra ngoài.

Tiêu Ngôn Phong nhướn mày “Không chỉ như thế, ta còn cho các nàng một số bạc lớn để các nàng tự do sinh hoạt.” Nói xong, hắn chỉ miệng mình, ý vị thâm trường mà nhìn nàng.

…… Người này thật là, cái gì gọi là được một tấc lại muốn tiến thêm một thước chính là nói hắn. Diệp Thiên có chút buồn cười, tuy nhiên hành động của hắn xác thật rất đáng khen thưởng. Nàng vươn người qua nhẹ nhàng hôn một cái lên đôi môi mỏng của hắn, nàng đang định chuồn chuồn lướt nước nhưng không ngờ lại bị hắn giữ chặt gáy khiến nàng không thể rút lui. Nàng chớp mắt hạnh hai cái, hàng mi dài lướt qua mí mắt hắn, đột nhiên giảo hoạt mỉm cười, miệng nhỏ khẽ nhếch, ngậm lấy đôi môi hắn, học theo bộ dáng bình thường của hắn, mút vào vuốt ve hai cái, còn dùng cái lưỡi quét tới quét lui trên viền môi.

“Tê.” Tiêu Ngôn Phong hít vào một ngụm khí lạnh. Tiểu Hoàng Hậu trêu chọc mình như thế, hắn sao có thể nhẫn nhịn, hắn lập tức dang hai tay gắt gao ôm chặt nàng trong ngực, đầu lưỡi bá đạo tấn công ngược trở lại, công thành đoạt đất, tùy ý tuần tra nhấm nháp hương vị ngọt ngào trên lãnh địa của nàng.

Diệp Thiên không biết mình bị hắn đè trên giường từ khi nào, bàn tay to của hắn cũng lén lút thăm dò vào trong vạt áo nàng, không cẩn thận đụng phải da thịt bên hông nàng, Diệp Thiên “Khanh khách” nở nụ cười.

Tiêu Ngôn Phong ngẩng đầu, bất mãn nhìn nàng một cái, Diệp Thiên vòng tay lên cổ hắn, cười hề hề nói: “Ngôn ca ca, có phải huynh sắp nhịn không được hay không? Làm sao bây giờ, hiện tại đang là thời kỳ nhạy cảm, phải giữ đạo hiếu vì tiên hoàng nha.” Nói xong, nàng còn ác liệt mà vặn vẹo eo, cọ xát vào bộ vị không nghe lời của hắn.

Nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của tiểu Hoàng Hậu, Tiêu Ngôn Phong cắn chặt răng nói “Thiên Thiên, hoàng đế chỉ cần giữ đạo hiếu 1 tháng, ta còn 27 ngày nữa, nàng cứ chờ đó, không bao lâu nữa, hừ hừ……”

Diệp Thiên tức khắc cười không nổi, xong rồi, ngày thường hắn thu liễm nàng còn cảm thấy miễn cưỡng chịu đựng được, nếu hắn thật sự buông lỏng tay chân, vậy sẽ lợi hại tới mức nào. Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, vẻ mặt đắc ý của Diệp Thiên nháy mắt liền đổi thành bộ dáng đáng thương “Ngôn ca ca, Ngôn ca ca dịu dàng nhất khẳng định sẽ luyến tiếc tra tấn người khác.”

“Ừm, tra tấn người khác ta sẽ mềm lòng.” Tiêu Ngôn Phong gật đầu, đôi mắt phượng đen như mực trở nên u ám “Tuy nhiên có đôi khi ta rất muốn tra tấn Thiên Thiên, nhìn nàng nước mắt lưng tròng xin tha, nghe Thiên Thiên yếu ớt mềm mại gọi Ngôn ca ca, miệng nhỏ lúc đóng lúc mở, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, ta chỉ muốn…… Khi dễ nàng ác hơn một chút.”

Xin tha vô dụng, Diệp Thiên thật sự muốn khóc thay cho sự ngu dốt của mình……

Ngày tiên đế hạ táng, Tuyết Tần tự sát trong hoàng cung, nàng đâm đầu vào cột mà chết, máu bắn tung tóe lên mặt khiến gương mặt từng được tiên đế mê luyến trong suốt hơn hai tháng trở nên dữ tợn. Những mỹ nhân từng ghen ghét nàng đều có chút sợ hãi, bọn họ rất sợ mình cũng sẽ bị tuẫn táng, may mắn thay từ đầu đến cuối Hoàng Thượng đều không nhắc đến hai chữ tuẫn táng.

Mọi người đều bí mật nói rằng người tiên đế sủng ái nhất chính là Tuyết Tần. Như vậy cũng tốt, trước khi tiên đế qua đời ông thích nhất là nàng, hiện tại nàng vẫn có thể tiếp tục làm bạn cùng tiên đế.

Kết thúc lễ hạ táng tiên đế, phế hậu hại chết tiên đế đương nhiên cũng không thể buông tha, các triều thần tình cảm quần chúng dâng trào yêu cầu nghiêm trị phế hậu, giết hại vua của một nước, ba thước lụa trắng hay một ly rượu độc đều quá tiện nghi cho bà, đáng lẽ phải lăng trì xử tử mới xứng.

Tiêu Ngôn Phong thở dài: “Dù sao bà ấy cũng là tiên hoàng hậu, là mẹ cả của trẫm, hiền lương thục đức nhiều năm như vậy, việc chưởng quản hậu cung cũng không gây ra sai lầm quá lớn, vẫn nên lưu lại cho bà một chút mặt mũi đi, lụa trắng hoặc rượu độc, để bà tùy ý lựa chọn.”

Chúng triều thần sôi nổi ca tụng Hoàng Thượng lòng dạ rộng lớn bao dung, lại có người nịnh nọt bẩm báo “Lúc ấy Hoàng Hậu lôi kéo tiểu hoàng tôn nói ‘ Hoàng Thượng muốn đăng cơ ’, chính là lời nói đại nghịch bất đạo, không chừng người này đã liên thủ cùng Đông Cung cố ý hại chết tiên hoàng để tiểu hoàng tôn thế chỗ, nói như vậy Đông Cung cũng không thể buông tha.”

Tiêu Ngôn Phong nói: “Trước lúc ấy tiên hoàng hậu nghe nói Thái Tử bị người giết hại, dưới sự kích động mất tâm trí mới xuất khẩu cuồng ngôn như vậy, trẫm nghĩ bà ấy cũng không biết rốt cuộc mình đang nói gì đâu. Tiểu hoàng tôn là hoàng chất của trẫm, trẻ con vô tội, mọi người ở Đông Cung không đáng phải chịu tội.” Hắn cũng không tính toán đuổi tận giết tuyệt, không riêng gì Đông Cung, mà ngay cả hài tử của Thụy Vương, Khang Vương cũng thế. Chỉ cần bọn họ thành thật làm tốt bổn phận của quận vương quận chúa, không có suy nghĩ tới tìm hắn gây phiền toái, hắn sẽ không làm bọn họ khó xử, thể diện cùng bổng lộc của hoàng gia tôn thất hắn đều sẽ cung cấp đủ cho bọn họ.

Trên đại điện vang lên một loạt thanh âm ca ngợi công đức của hoàng thượng.