Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ

Chương 141



Tác giả: Giản Diệc Dung

Nửa tháng sau cái chết của tiên đế, Tiêu Ngôn Phong cử hành đại điển đăng cơ chính thức xưng đế, nửa tháng sau tiếp tục cử hành đại điển sắc phong Hoàng Hậu.

Trời còn chưa sáng, Diệp Thiên đã bị gọi dậy tắm gội trang điểm, trên đầu mang mũ phượng Cửu Long nặng trĩu, dưới người mặc lễ phục Địch Y ngũ sắc. May mắn hiện tại là mùa đông, bằng không một tầng lại một tầng xiêm y đắp lên người không biết sẽ nóng tới mức nào.

Lăn lộn uớc chừng một buổi sáng, đại điển sắc phong mới được tính là hoàn thành.

Nắm tay Tiêu Ngôn Phong trở lại Phượng Nghi Cung, Diệp Thiên gấp không chờ nổi mà lắc lắc đầu: “Ngôn ca ca, nhanh giúp ta gỡ mũ phượng trên đầu xuống, nó ép tới mức cổ ta sắp gẫy rồi.”

Tiêu Ngôn Phong mỉm cười, cẩn thận gỡ mũ phượng Cửu Long trên đầu nàng xuống dưới, cầm trong tay ước lượng, nói: “Quả nhiên là rất nặng, Hoàng Hậu vất vả.”

Diệp Thiên lấy kim ấn, kim bảo,kim sách của mình ra nhìn, kéo tay Tiêu Ngôn Phong qua, dùng kim ấn đè lên mu bàn tay của hắn “Nha, có đại ấn này, huynh chính là người của ta.”

“Ta là của nàng, Hoàng Hậu.” Tiêu Ngôn Phong tiến đến bên tai nàng, ái muội thấp giọng nói: “Đêm nay, ta sẽ hết sức trung thành ra sức vì Hoàng Hậu.”

…… Người này! Diệp Thiên trừng hắn một cái “Nhanh truyền ngọ thiện lên đi, ta đói bụng, nghỉ trưa xong chúng ta đến thăm mẫu thân đi.”

Hiện tại An Mi đã trở thành Thái Hậu, phế hậu đền tội, Tuyết Tần “Tự sát bỏ mình”, trong cung này cũng chỉ còn bà là người có phân vị tối cao. An Mi vẫn sống trong Ngưng Ngọc Cung, mặt khác nhóm tài tử mỹ nhân của tiên hoàng đều bị chuyển tới Ninh An Cung cách xa Dưỡng Tâm Điện, thoạt nhìn toàn bộ hoàng cung có vẻ vô cùng trống rỗng.

Từ sau khi hạ táng tiên đế, Thái Hậu liền bắt đầu đổ “Bệnh”, đã gần một tháng nhưng vẫn không có chuyển biến tốt, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.

Dùng xong ngọ thiện, Diệp Thiên thỏa mãn nghỉ ngơi một giấc. Tiêu Ngôn Phong lấy ra một chiếc áo choàng khoác lên người cho nàng, ngón tay linh hoạt kết một cái nơ xinh đẹp, lại đội mũ áo choàng lên đầu cho nàng, đến khi xác định tiểu Hoàng Hậu sẽ không bị đông lạnh lúc này hắn mới lôi kéo nàng đi về phía Ngưng Ngọc Cung.

“Mẫu thân.” Diệp Thiên nhìn trái nhìn phải. Đồ vật trang trí tại Ngưng Ngọc Cung vẫn không thay đổ. Kỳ thật thứ An Mi muốn mang đi cũng không nhiều, tuy rằng Ngưng Ngọc Cung xa hoa vô cùng, nhưng những thứ châu ngọc sang quý này đều không phải món đồ bà thật lòng yêu thích, bất quá chỉ là làm dáng mà thôi. Lần này rời đi, bà sẽ không mang theo bất cứ thứ gì liên quan đến hoàng cung.

“Thiên Thiên tới rồi.” An Mi nằm trên giường vẫy tay với Diệp Thiên.

Diệp Thiên ngồi vào mép giường “Mẫu thân nhịn một chút, nốt ngày mai ngài sẽ không cần tiếp tục giả bệnh.” Nằm nhiều ngày như vậy cũng đủ khó chịu, may mắn bọn họ đã bàn bạc và quyết định ngày mai An Mi sẽ “Chết bệnh”.

“Không có việc gì.” An Mi cười nói: “Thời điểm có người ta mới nằm bệt giường, không có ai ta liền đứng dậy.”

Tiêu Ngôn Phong cũng ngồi xuống “Mẫu thân, ngôi nhà kia con đã chuẩn bị tốt, người hầu hạ bên trong đều là thân tín của con, nha hoàn, bà tử, quản gia, hộ viện đều có. Mẫu thân và Ngụy thúc chỉ cần làm một đôi phu thê phú thương có tiền là được. Còn có, tòa nhà kia cách Dự Vương phủ rất gần, chỉ cách một cái ngõ nhỏ, nhà cửa hàng xóm xung quanh con cũng mua lại hết rồi, người sống bên trong đều là hộ vệ của con, sự an toàn của hai người tuyệt đối không thành vấn đề, sau này hai đội hộ vệ sẽ chuyên môn bảo hộ mẫu thân. Nếu mẫu thân muốn ra ngoài cũng có thể dẫn theo bọn họ.” Kiếp trước cả hai người đều phải buông tay nhân thế từ sớm, kiếp này hắn sẽ không để bi kịch tái diễn.

An Mi cười nói: “A Ngôn có tâm.” Nhi tử này của nàng chuyện gì cũng có thể an bài thỏa đáng.

“Mẫu thân, rảnh rỗi con sẽ đi thăm hai người.” Diệp Thiên lưu luyến nắm tay An Mi.

Tiêu Ngôn Phong bổ sung: “ Nếu mẫu thân nhớ con và Thiên Thiên thì hãy phân phó quản gia đưa tin cho con, hai người chúng con sẽ qua đó thăm ngài. Nếu xảy ra bất cứ chuyện gì cũng bảo quản gia truyền lời cho con. Cả kinh thành này không có ai nhận ra Ngụy thúc, mẫu thân lại chưa bao giờ tham gia yến hội trong cung, trừ bỏ người trong cung cũng không ai nhận ra mẫu thân, vì thế hai người cứ việc tùy ý đi lại, muốn đi du ngoạn nơi nào cũng được.”

Ba người lưu luyến không rời nói chuyện nửa ngày Tiêu Ngôn Phong và Diệp Thiên mới trở về Phượng Nghi Cung.

Sáng sớm ngày hôm sau, Ngưng Ngọc Cung truyền đến tin dữ, Thái Hậu hoăng.

Trong hoàng cung thiếu một vị Thái Hậu, nhưng Ngụy trạch cách Dự Vương phủ không xa, lại nhiều thêm một vị Ngụy phu nhân.

“Tễ lang!” An Mi mới vừa bước từ trên xe ngựa xuống dưới liền nhìn thấy Ngụy Tễ. Ông mặc một thân y phục nhàn hạ màu xanh nhạt, trên cầu cắm một cây trâm bạch ngọc cố định búi tóc, dáng như thanh trúc, lễ độ nho nhã giống hệt lần đầu gặp gỡ. Trong mắt An Mi nhanh chóng ngập nước, đã hai mươi năm rồi bà không nhìn thấy bộ dáng vốn dĩ của ông.

“A Mi.” Ngụy Tễ bước lên giữ chặt tay An Mi “A Mi, về đến nhà rồi.” Xa cách hai mươi năm, rốt cuộc ông lại có thể quang minh chính đại nắm tay thê tử của mình, cuối cùng hai người bọn họ cũng có mái ấm của riêng mình.

“Phu quân!” An Mi nhịn không được trực tiếp nhào vào trong ngực Ngụy Tễ, nước mắt bà chảy như suối nhanh chóng thấm ướt vạt áo trước ngực ông.

Ngụy Tễ dang rộng hai tay ôm chặt thê tử “A Mi, A Mi của ta.” Ông còn tưởng rằng quãng đời còn lại của mình chỉ có thể yên lặng mà nhìn bà, không nghĩ tới lại có một ngày hạnh phúc như hôm nay. Ông gác cằm trên đình đầu An Mi cọ vài cái “A Mi, khóc đi, sau này nàng muốn khóc liền khóc, muốn cười liền cười, nơi này là nhà của chúng ta, nàng muốn như thế nào cũng được.”

An Mi khóc một hồi lâu mới ngẩng đầu lên lộ ra một nụ cười ngọt ngào “Phu quân, chàng dẫn ta đi xem nhà chúng ta đi.”

“Được.” Ngụy Tễ mỉm cười nắm tay thê tử bắt đầu chậm rãi giới thiệu cho nàng, thư phòng, phòng khách, hoa viên, nhà ấm trồng hoa, chủ viện…… Tuy rằng ngôi nhà này không lớn bằng Dự Vương phủ, nhưng so với phủ đệ thương nhân bình thường thì lớn hơn rất nhiều. Tiêu Ngôn Phong biết Ngụy Tễ thích hoa mộc nên đã đặc biệt chọn ngôi nhà có hoa viên thật lớn, ngoài ra còn cố ý xây dựng nhà ấm trồng hoa, bên trong có sẵn các loại hoa cỏ quý hiếm.

Ngụy Tễ nắm tay An Mi “A Mi, thích sao?” Ông tới sớm hơn bà mấy ngày, chủ viện này do ông tự tay bố trí, dựa theo bố cục ngôi nhà hai mươi năm trước của bọn họ.

“Thích, chỉ cần nơi nào có Tễ lang, ta đều thích.” Cho dù là phòng nhỏ đơn sơ trong hoa viên Ngưng Ngọc Cung, bởi vì có ông mà nó cũng là địa phương bà thích nhất trong suốt hai mươi năm qua.

Ngụy Tễ dịu dàng nói “A Mi, về sau đây sẽ là nhà chúng ta ở kinh thành, không phải A Mi thích Giang Nam sao, chờ chúng ta đi Giang Nam cũng đặt mua một tòa nhà như vậy, ta muốn sống cuộc sống cầu nhỏ nước chảy tại Giang Nam một đoạn thời gian, nàng có chịu không?”

“Được” An Mi cười đến mi mắt cong cong, “Phu quân, ta rất vui mừng.” Đây là ngày bà hạnh phúc nhất trong hai mươi năm qua.

“A Mi, ta cũng rất thích.” Ngụy Tễ nhìn bà thật sâu, đầu càng ngày càng hạ thấp, cuối cùng đôi môi nóng bỏng cũng đụng phải vào nhau……