Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ

Chương 149



Tác giả: Giản Diệc Dung

Diệp Thiên mơ thấy mình biến thành một con cá đang vui sướng bơi qua bơi lại ở trong nước.

“Thiên Thiên, Thiên Thiên mau tỉnh lại.” Bên tai truyền đến tiếng gọi nôn nóng của Tiêu Ngôn Phong. Diệp Thiên mở to mắt, có chút mờ mịt nhìn hắn, lại nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, sắc trời vẫn tối.

“Hoàng Hậu muốn sinh, chuẩn bị sẵn sàng.” Tiêu Ngôn Phong vừa phân phó một tiếng bên ngoài lập tức truyền đến động tĩnh. Lúc này Diệp Thiên mới cảm nhận được từng đợt co rút đau đớn dưới bụng, nàng lập tứ khẩn trương ngồi dậy.

“Thiên Thiên chậm một chút, không vội.” Tiêu Ngôn Phong đã sớm nghe Lộc thái y nói qua về quá trình sinh sản của nữ tử rất nhiều lần. Hắn biết lúc này nàng mới vừa phát động, cách thời gian muốn sinh còn dài. Hắn cẩn thận đỡ Diệp Thiên ngồi dậy, lại lấy xiêm y sạch sẽ tới muốn thay cho nàng.

Diệp Thiên lắc đầu “Ngôn ca ca, ta muốn tắm trước.” Ở cữ không thể tắm rửa, hiện tại không tắm rửa sạch sẽ mấy ngày nữa khó mà chịu nổi.

“Chuẩn bị nước.” Tiêu Ngôn Phong phân phó một tiếng, Bạch Trân mau chóng dẫn theo tiểu cung nữ bê thau tắm đựng đầy nước ấm tiến vào. Mấy ngày nay để chuẩn bị cho việc Diệp Thiên có thể sinh bất cứ lúc nào nên nước ấm luôn sẵn sàng, nhưng muốn chứa đầy cái hồ to kia thì phải mất một hồi lâu. Lại nói, Tiêu Ngôn Phong sợ nàng bị cảm lạnh, mấy ngày nay luôn để nàng tắm gội bằng thau tắm.

Tiêu Ngôn Phong ôm Diệp Thiên vào tịnh phòng, đặt nàng lên ghế bên cạnh thau tắm “Thiên Thiên, nàng có đau bụng không?”

“Chỉ một lát thôi.” Ngón tay trắng nõn của Diệp Thiên bám vào thau tắm bên cạnh “Đau từng cơn một.”

Trong lòng Tiêu Ngôn Phong tính toán, nàng chỉ vừa mới bắt đầu có dấu hiệu muốn sinh. Thời gian còn sớm, hắn ngồi xổm xuống bên cạnh thau tắm, vén tay áo lên, cầm khăn chà lau thân thể cho nàng.

Tắm xong, Tiêu Ngôn Phong mặc xiêm y cho nàng, sau đó ôm nàng vào phòng sinh đã được bố trí từ trước. Vốn dĩ phòng sinh không nên đặt ở chính điện, sinh sản và ở cữ cũng phải chuyển sang nơi khác mới được, nhưng Tiêu Ngôn Phong đã nghĩ kỹ rồi, chờ nàng sinh xong hắn sẽ ôm Diệp Thiên trở về phòng ngủ chính điện. Lại nói hiện tại là mùa đông khắc nghiệt, hắn lo lắng nàng sẽ bị đông lạnh nên tính toán chờ hài tử được sinh ra sẽ ôm nàng trở về phòng ngủ. Nếu phòng sinh chỉ được sử dụng tạm thời, Tiêu Ngôn Phong liền cho người bố trí gian phòng phía tây gần thư thành phòng sinh, như vậy hắn chỉ cần xuyên qua thư phòng và nhà chính là có thể ôm Diệp Thiên trở về phòng ngủ mà không cần đi ra bên ngoài.

An Mi, Ngụy Tễ, Lộc thái y đã chờ sẵn trong thư phòng, Khang công công, Bạch Trân, Lục Phỉ chờ một bên, bốn bà đỡ đồng thời canh giữ trong phòng sinh. Đam Mỹ Hài

Một bà đỡ có kinh nghiệm tiến lên kiểm tra “Hoàng Hậu nương nương vừa mới phát động, cách thời gian muốn sinh còn khoảng hai canh giờ, tốt nhất là nên ăn trước thứ gì đó.”

Diệp Thiên nhớ tới năm đó thời điểm mẫu thân sinh đệ đệ là buổi sáng ngày mồng tám tháng chạp, nàng đã gợi ý cho mẫu thân ăn một chén mì, nàng gật đầu nói “Ta muốn ăn một chén mì, thịt và nước xốt phải rưới thật nhiều.”

Không đợi Tiêu Ngôn Phong phân phó, bên ngoài lập tức có người đi thông tri Ngự Thiện Phòng. Không bao lâu, một tiểu nội thị xách theo hộp đồ ăn tiến vào, trừ bỏ một chén mì lớn thơm ngào ngạt phủ đầy thịt và nước xốt, bên cạnh đó còn có chút đồ ăn sáng cho Tiêu Ngôn Phong, An Mi và Ngụy Tễ.

Tiêu Ngôn Phong tự mình hầu hạ nàng dùng bữa, Diệp Thiên nhìn mấy bà đỡ đang đứng chỉnh tề ngay ngắn bên cạnh nói “Mọi người cũng đi dùng bữa đi, dù sao vẫn còn sớm.”

Bốn bà đỡ phân chia hai người ở lại, hai người ra ngoài dùng cơm, Bạch Trân và Lục Phỉ cũng phân công nhau ăn cơm. Khang công công căn bản không biết mình nên ăn cái gì liền nhét lung tung hai miếng bánh vào trong miệng sau đó nhanh chóng chạy về, hôm nay tiểu công chúa ra đời hắn nào có tâm tư dùng cơm.

Hầu hạ Diệp Thiên ăn mì xong, Tiêu Ngôn Phong dưới sự khuyên bảo mãi của Diệp Thiên mới đi ra ngoài ăn hai thìa cháo sau đó lại nhanh chóng quay trở lại. Hắn ngồi ở mép giường nắm tay Diệp Thiên, nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng thỉnh thoảng lại kìm nén tới mức trắng bệch hắn liền biết nàng bắt đầu khó chịu. “Thiên Thiên, nàng đau thì cắn ta đi.” Hắn đưa tay mình đến bên môi Diệp Thiên.

“Không đau.” Diệp Thiên cười nói: “Ngôn ca ca đừng khẩn trương, ta một chút cũng không khó chịu.” Cơn đau đớn cứ cách một khoảng thời gian nhất định mới tới một lần chứ không hề liên tục. Lại nói, vì A Hi chút đau đớn này nàng vẫn chịu được.

Người bình thường đều coi phòng sinh là nơi dơ bẩn, nam nhân không thể tiến vào. Tuy nhiên Tiêu Ngôn Phong là hoàng đế, ai dám nói hắn, người có thể nói hắn là An Mi và Ngụy Tễ lại rất tán đồng để hắn ở bên trong chăm sóc cho Diệp Thiên. Nếu không phải không thể có quá nhiều người trong phòng sinh thì An Mi cũng muốn vào đó xem sao.

Dù sao đây là thai đầu của Diệp Thiên nên không thể mở cửa mình nhanh như vậy. Đã qua hai canh giờ nhưng nàng vẫn chưa sinh được, Tiêu Ngôn Phong nhìn khuôn mặt nhỏ càng ngày càng trắng bệch của nàng, trán hắn cũng dần dần lấm tấm mồ hôi.

Lúc trước Diệp Thiên đã nghe bà đỡ nói qua về quá trình sinh nở, nàng biết mình còn chưa tới thời điểm liền nhéo nhéo lòng bàn tay Tiêu Ngôn Phong, cười nói: “Ngôn ca ca, lại đến thời gian dùng cơm trưa rồi, ta đoán Bình Nhạc công chúa của chúng ta muốn ăn đủ một ngày ba bữa cơm mới bằng lòng ra ngoài.”

Tiêu Ngôn Phong cười không nổi, hắn đau lòng sờ sờ bụng Diệp Thiên, “Bình nhạc, A Hi, con mau chóng ra ngoài đi, đừng ồn ào nữa.” Nhìn tiểu nha đầu bị tra tấn thành bộ dạng này, hắn chưa bao giờ nhìn thấy nàng đau đến như vậy, cố tình nàng còn cắn răng không rên một tiếng nói là muốn tích cóp chút sức lực khiến trong lòng hắn càng khó chịu nhiều hơn.

Diệp Thiên lắc lắc bàn tay Tiêu Ngôn Phong “Ngôn ca ca, ta muốn ăn cháo cá.”

Ngay sau đó, cháo cá và cơm trưa của những người khác đều được đưa tới. Ngoại trừ Diệp Thiên đói bụng dùng hết bát cháo cá thì những người khác đều không ăn được mấy miếng, mấy người ngồi trong thư phòng đều nín thở ngưng thần nghe ngóng động tĩnh bên căn phòng phía tây.

Lại qua một canh giờ, cơn đau đớn của Diệp Thiên bắt đầu kéo đến ngày càng dày đặc, mồ hôi lạnh trên đầu nàng phủ ra từng tầng từng tầng. Tiêu Ngôn Phong đau lòng tới mức đỏ bừng đôi mắt, hắn chỉ biết nắm chặt tay nàng, không ngừng giúp nàng lau mồ hôi.

Diệp Thiên thừa dịp khoảng cách giữa các cơn đau đớn, nàng miễn cưỡng trưng ra một gương mặt tươi cười “Ngôn ca ca, không sao, đây đều là chuyện bình thường, chờ sinh hạ được thì tốt rồi. Ngôn ca ca ra bên ngoài chờ đi.” Hiện tại nàng có chút không khống chế được thanh âm cùng sắc mặt của chính mình, nàng không muốn để hắn nhìn thấy bộ dáng khó coi của mình.

“Không, ta muốn ở chỗ này cùng nàng.” Tiêu Ngôn Phong dứt khoát cự tuyệt.

Diệp Thiên suy nghĩ một lát, nàng bảo Tiêu Ngôn Phong thả màn trướng xuống, hắn ngồi ở ngoài màn nắm tay nàng, cách một lớp màn thật dày hắn sẽ không nhìn thấy vẻ mặt nàng.

Tuy nhiên Tiêu Ngôn Phong vẫn có thể nghe được tiếng áp lực đè nén rên rỉ của nàng, lòng bàn tay hắn bắt đầu đổ mồ hôi.

Diệp Thiên nhéo nhéo tay hắn “Ngôn ca ca, chàng đọc cho ta mấy bài văn chương tối nghĩa khó hiểu một lần, ta nghe thấy giọng nói của Ngôn ca ca, trong lòng sẽ an ổn.” Trước kia thời điểm nàng khó chịu hắn luôn dỗ dành nàng đi ngủ bằng cách này.

Đầu óc Tiêu Ngôn Phong trở nên hỗn loạn, hắn miễn cưỡng mới nhớ được một bài, mặc kệ có đúng hay không, cũng không cần lời mở đầu liền nhẹ giọng đọc cho nàng nghe.

Trong thư phòng An Mi và Ngụy Tễ đang thay nhau đi lại, nghe được thanh âm Tiêu Ngôn Phong đọc văn chương hai người đều có chút há hốc mồm. Bỗng nghe thấy Diệp Thiên thấp giọng kêu một tiếng, thanh âm của Tiêu Ngôn Phong ngừng lại, nhóm bà đỡ đều kêu “Nhanh nhanh”, An Mi khẩn trương túm tay áo Ngụy Tễ.

“Ngôn ca ca!” Bên trong truyền đến tiếng Diệp Thiên kêu to, ngay sau đó là tiếng trẻ con khóc nỉ non, nhóm bà đỡ tranh nhau báo tin vui: “Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Hoàng Hậu nương nương, là một vị tiểu công chúa.” Bọn họ đã sớm nghe thấy Hoàng Thượng và Hoàng Hậu thảo luận về tiểu công chúa, cũng biết hai người không e ngại nữ hài tử nên bọn họ vui vẻ chúc mừng.

“Tễ lang, là A Hi!” An Mi kích động rơi nước mắt.

Ngụy Tễ dùng ngón cái lau dòng nước mắt trên mặt thê tử, cười nói: “Là A Hi, là Bình Nhạc công chúa của chúng ta.”