Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ

Chương 150



Tác giả: Giản Diệc Dung

Bình Nhạc công chúa vừa được sinh ra liền nhận được sự sủng ái từ mọi người.

Bởi vì Diệp Thiên phải ở cữ nên cả ngày nằm trên giường, ngẫu nhiên mới ôm nữ nhi một lát, nhưng Tiêu Ngôn Phong, Ngụy Tễ, An Mi quả thực là yêu thích không muốn buông tay. Hai đời Tiêu Ngôn Phong mới có cốt nhục của chính mình, ôm hài tử nho nhỏ vào ngực, nhìn đôi lông mày tinh tế của con, cái miệng nhỏ xíu, trong lòng hắn mềm tới rối tinh rối mù, “A Hi, A Hi, bảo bối của cha, lớn nhanh lên còn gọi cha nha.”

Dưới sự hướng dẫn của An Mi Ngụy Tễ cũng thành công ôm được Bình Nhạc công chúa. Thời điểm Tiêu Ngôn Phong ra đời, ông chỉ dám nghe lén tiếng khóc của hắn, ngay cả nhìn cũng không dám liếc mắt một cái. Hiện tại A Hi nho nhỏ nằm trong ngực ông, con bé nhỏ như vậy, mềm như vậy khiến ông không dám dùng sức dù chỉ một chút.

Hài tử quá nhỏ, xương cốt vẫn còn mềm nên không thể luôn ôm trên tay, vì vậy ba người bọn họ lúc nào cũng dính lấy mép giường nhỏ của tiểu công chúa. Nhìn A Hi an tĩnh ngủ bọn họ cảm thấy đáng yêu, nhìn A Hi phun bong bóng bọn họ cũng cảm thấy xinh đẹp, nếu như ai đó bị đôi mắt đen bóng ngây thơ của A Hi liếc mắt một cái trái tim có thể sẽ hóa thành một vũng nước.

Diệp Thiên lại có chút khổ sở, quá trình ở cữ có rất nhiều điều cấm kỵ, những cái khác thì không sao nhưng không được tắm rửa khiến nàng cảm thấy cực kỳ gian nan. Cố tình Tiêu Ngôn Phong lại thường xuyên ở bên cạnh nàng, nói thế nào hắn cũng nhất định không chịu châm chước, bởi vì hắn sợ nàng bị lạnh sẽ để lại bệnh tật khi về già. Nàng muốn lợi dụng thời gian hắn đi lâm triều mà trộm tắm rửa cũng không được. Bạch Trân, Lục Phỉ được Tiêu Ngôn Phong phân phó đã hoàn toàn “Phản bội” nàng. Hai người nhìn nàng rất nghiêm khắc, nói rằng hiện tại đang là mùa đông khắc nghiệt, không chừng chỗ nào đó bị hở thổi đến một cơn gió lạnh sẽ khiến quá trình ở cữ hoàn toàn vô tác dụng.

Diệp Thiên phiền não cắn răng nhẫn nhịn cào mấy cái trên đầu. Khó khăn mới đợi được đến ngày đầy tháng của Bình Nhạc công chúa, cuối cùng Diệp Thiên cũng nhận được sự khai ân của Hoàng Thượng, từ hôm nay trở đi nàng có thể tắm gội.

“Tạ chủ long ân!” Diệp Thiên hung tợn nói một câu, sau đó nàng gấp không chờ nổi mà vọt vào tịnh phòng. Nàng ghét bỏ thân mình quá bẩn, trước tiên tắm sạch một lần ở thau tắm thô, tiếp đó mới bước xuống hồ nước lớn. Một tháng không tắm rửa, trời mới biết nàng nằm mơ cũng mơ thấy cái hồ này, khi toàn bộ thân mình ngập nước nàng liền thoải mái dễ chịu mà thở dài một hơi.

Nếu không phải Bạch Trân tiến vào bẩm báo, nói là có rất nhiều phu nhân tới chúc mừng thì nàng vẫn còn luyến tiếc không muốn ra.

Hai nha đầu dùng khăn lông lau khô mái tóc dài đen nhánh, sau đó lại dùng chiếc lồng sưởi hong khô tóc cho nàng, mái tóc mang theo hương hoa mai nhàn nhạt. Gần đây Bạch Trân mới học được mấy kiểu tóc đa dạng, Bạch Trân chải cho nàng một búi tóc mẫu đơn phức tạp, Nga Mi (lông mày) nhẹ quét, môi đỏ hơi điểm chút son. Diệp Thiên nhìn chính mình trong gương cảm thán: thật là sạch sẽ.

Diệp Thiên khoan thai tới muộn, các phu nhân không ai dám oán giận nửa lời, mắt thấy tiểu Hoàng Hậu mười sáu tuổi nét mặt toả sáng, trên gương mặt trắng nõn mang theo một màu hồng nhạt. Hiển nhiên là sau khi sinh công chúa vẫn luôn được tĩnh dưỡng không tồi, có người đố kỵ cũng có người đồng tình: Hoàng Thượng cần nhất là nhi tử nhưng hiện tại Hoàng Hậu lại sinh nữ nhi, không biết vinh sủng này còn có thể kéo dài bao lâu. Hãy chờ mà xem, không quá mấy ngày sẽ có người nhắc lại chuyện tuyển tú.

Diệp Thiên tiếp nhận bái hạ (hành lễ và chúc mừng) của chúng phu nhân trong đó có cả phu nhân Tế Bình Hầu La thị. Tuy rằng là mẫu thân ruột thịt nhưng trường hợp này nàng cũng không thể đơn độc miễn lễ cho mẫu thân. Chờ các phu nhân an vị, tiệc rượu quá nửa, lúc này nàng mới mời La thị tới tẩm cung của mình. Đi vào mới phát hiện phụ thân Tế Bình Hầu cũng đang ở đây, ông cẩn thận ôm A Hi như trân bảo. Tiêu Ngôn Phong vẫn còn ở phía trước điện, Tế Bình Hầu đã nhịn không được mà trộm tới trước một bước.

“Thiên Thiên.” Tế Bình Hầu cười nói: “A Hi thật đúng là ngoan ngoãn đáng yêu giống Thiên Thiên khi còn nhỏ như đúc.” Cho dù đã mười sáu năm trôi qua nhưng ông vẫn luôn nhớ rõ bộ dáng vừa mới sinh ra của tiểu nữ nhi, nàng cũng mềm mềm ngọt ngọt như vậy.

La thị thò người qua nhìn kỹ “Ừ, lông mày và mũi giống Hoàng Thượng, đôi mắt và miệng giống Thiên Thiên.” Bà nắm tay Diệp Thiên, từ trên xuống dưới cẩn thận đánh giá nàng một lần “Thiên Thiên điều dưỡng không tồi, thời điểm con sinh A Hi có phải chịu khổ rất nhiều hay không?” Loại đau đớn này mỗi mẫu thân đều phải trải qua, cho dù nàng là Hoàng Hậu thì cũng không thể tránh được.

“Không khổ, nương yên tâm.” Diệp Thiên lắc đầu. Đánh đổi sự đau đớn để nhận lại một tiểu nữ nhi xinh đẹp như vậy, đối với nàng mà nói chút khổ cực kia căn bản không tính là cái gì.

Tế Bình Hầu ôm A Hi không chịu buông tay, La thị cũng không tranh đoạt cùng ông, bà lôi kéo nữ nhi đi đến một bên giường nệm, ngồi xuống cẩn thận dặn dò nàng nên chăm sóc thân thể như thế nào, chăm sóc A Hi như thế nào.

Diệp Thiên không hề có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, nàng rất nghiêm túc nghe mẫu thân dặn dò, chỉ hận không thể lấy giấy bút ghi chép lại.

La thị mỉm cười vỗ vỗ mu bàn tay nàng, “Đừng khẩn trương, A Hi có tới mấy bà vú, mỗi người đều có kinh nghiệm phong phú, nếu trong đó có một người làm việc không thỏa đáng thì những người còn lại khẳng định sẽ chỉ ra.” Đây là quy định do Tiêu Ngôn Phong đề ra. Bên cạnh Bình Nhạc công chúa không thể chỉ có một người chăm sóc, bất cứ lúc nào ít nhất phải có hai người cùng canh giữ bên người công chúa. Hắn muốn phòng ngừa trường hợp một người sẽ sao nhãng việc chăm sóc nữ nhi của hắn, ít nhất hai người còn có thể dò xét giám thị lẫn nhau. Tuy nhiên, bà vú được lựa chọn vào hoàng cung chăm sóc tiểu công chúa đều là những người có thân thế trong sạch và đều trải qua quá trình kiểm tra nghiêm ngặt.

Mẫu tử hai người ngồi nói chuyện một lát, sau đó lại quay trở về yến hội. Diệp Thiên là chủ nhân của bữa tiệc nên cho dù nàng có là Hoàng Hậu cao cao tại thượng thì cũng không thể bỏ mặc các phu nhân ở nơi đó. Tế Bình Hầu luyến tiếc không muốn rời đi, bởi vì ông không phải chính chủ, ông có mặt hay không đều không sao cả, bên ngoài có Hoàng Thượng là đủ rồi, ông muốn ở chỗ này chơi đùa cùng tiểu A Hi.

Bình Nhạc công chúa có chút giống Diệp Thạc khi còn nhỏ, ai ôm cũng không khóc mà chỉ mở to mắt nhìn người đó một cách hồn nhiên trong sáng. Tế Bình Hầu nhớ tới Diệp Thiên khi còn nhỏ, lại so sánh với tiểu A Hi trong ngực thì nữ nhi của ông có vẻ hơi khó tính, người không quen thuộc là không thể ôm, bằng không nhất định nàng sẽ khóc. “Vẫn là A Hi ngoan, ngoại tổ phụ ôm một chút đều không khóc, có phải con rất thích ngoại tổ phụ hay không?”

Ông dùng ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào bàn tay nhỏ của Bình Nhạc công chúa, không ngờ bị nàng lập tức túm lấy, bàn tay nho nhỏ nắm chặt ngón trỏ của ông đưa vào trong miệng.

“Ai u cái này không ăn được.” Tế Bình Hầu rút ngón tay, cười nói: “A Hi ngoan, không thể ăn nha.”

Bình Nhạc công chúa không được ăn như ý nguyện, đôi mắt to đen nhánh yên lặng nhìn Tế Bình Hầu, tựa như đang hỏi ông vì sao không cho nàng ăn. Tế Bình Hầu bị nàng nhìn tới mức thất thần, không để ý ngón tay lại bị nàng kéo đến bên miệng. Tế Bình Hầu vội vàng rụt trở về, Bình Nhạc công chúa cũng không khóc không nháo, vui tươi hớn hở chơi trò kéo co cùng ngoại tổ phụ.

……

Sau bữa tiệc đầy tháng của Bình Nhạc công chúa, tới mười bảy tháng giêng là kết thúc kỳ nghỉ lễ, quan viên trong triều chính thức đi làm trở lại. Ở hoàng gia, khai chi tán diệp là chuyện đại sự hàng đầu, huống chi hiện tại Hoàng Thượng ngay cả một nhi tử cũng không có, hậu cung lại chỉ có một vị Hoàng Hậu nương nương vừa mới sinh công chúa xong. Điều cấp thiết bây giờ là phải lấp đầy hậu cung, sớm ngày sinh hạ hoàng tử.

Có người mở đầu nhắc tới việc tuyển tú, lập tức có không ít người đi theo phụ họa. Những người này đã chờ cơ hội này từ lâu, khó khăn lắm Hoàng Hậu nương nương mới sinh hạ được công chúa, chắc chắn Hoàng Hậu sẽ phải điều dưỡng một đoạn thời gian, không biết tới khi nào mới sinh được hài tử tiếp theo. Đây chính là một cơ hội rất tốt, nếu có thể đưa nữ nhi nhà mình vào hoàng cung, không nói tới việc có thể nhận được sự sủng ái của Hoàng Thượng hay không, chỉ cần thừa dịp này sinh hạ một mụn con đã coi như đạt được thành tựu to lớn rồi.

Tiêu Ngôn Phong tự nhiên biết những người này nghĩ như thế nào. Kiếp trước hắn kiên trì không chịu nạp phi, Diệp Thiên lại vẫn luôn không có hài tử, hắn cũng từng đấu qua đấu lại cùng những người này. Tuy nhiên, hiện tại hắn có Bình Nhạc công chúa, tâm tình rất tốt, hắn quyết định không đao quang kiếm ảnh (*)cùng những người này. Hắn tính toán trêu cợt bọn họ một phen, không cho bọn họ ăn chút đau khổ, bọn họ vĩnh viễn không biết thu liễm viết như thế nào.

(*); Đao quang kiếm ảnh: cảnh tàn sát khốc liệt.

Trên triều đình người dâng tấu giục Hoàng Thượng tuyển tú càng ngày càng nhiều, những người này cũng rất thông minh, bọn họ chỉ là khuyên bảo, thúc giục chứ không phạm sai lầm, vì vậy Hoàng Thượng không thể xử phạt bọn họ. Tiêu Ngôn Phong không thắng nổi những người này, hắn quyết định sẽ cùng Hoàng Hậu tổ chức một bữa tiệc tại Ngự Hoa Viên vào ngày Tết Thượng Tị, đồng thời mời nữ nhi của các triều thần tới tham gia.

Các gia đình huân quý tại kinh thành ngày lập tức bị oanh tạc, Hoàng Thượng đây là muốn tuyển phi nha! Những người từng dâng tấu tuyển tú tự nhiên là kích động vạn phần, ầm ĩ lâu như vậy rốt cuộc Hoàng Thượng cũng nhịn không được. Còn những người không tham gia vào việc thúc giục Hoàng Thượng cũng động tâm không kém, nếu nhân cơ hội này đưa được nữ nhi vào cung và sinh hạ hoàng tử, vậy dòng tộc nhà mình có thể nở mày nở mặt rồi.

Tuy nhiên Hoàng Thượng lại nói: Ngự Hoa Viên không lớn như vậy, cho nên chỉ mời nữ nhi của quan viên ngũ phẩm trở lên.

Kinh thành chính là trung tâm quyền lực của Đại Tề, quan viên ngũ phẩm trở lên có rất nhiều. Mọi người sôi nổi đi cửa sau gây dựng quan hệ, tất cả đều muốn nhận được thiệp mời tới yến hội Tết Thượng Tị lần này.

Ngay sau đó, Diệp Thiên liền phát ra hai mươi chiếc thiệp mời, sau đó đưa cho hai mươi vị phu nhân đầu tiên tới Phượng Nghi Cung thỉnh an. Thiệp này không ghi rõ họ tên nên nói cách khác, hai mươi vị phu nhân này cũng có thể chuyển giao qua tay cho những người thật sự cần thiết. Tuy nhiên, thiệp này kỳ quái ở chỗ: mỗi vị khuê tú tới tham gia yến hội cần phải dẫn theo huynh trưởng trong nhà chưa có hôn ước cùng tới.

Tết Thượng Tị còn được gọi là nữ nhi tiết, vốn chính là thiếu nam thiếu nữ ra cửa đạp thanh kết bạn đồng hành trong ngày hội, điều này đã giải thích vì sao huynh trưởng chưa đính hôn cũng có thể đi theo. Vì thế, điểm kỳ quái này đã bị xem nhẹ.

Tổng cộng chỉ có hai mươi chiếc thiệp mời, nhưng số lượng nữ nhi chờ gả của quan viên ngũ phẩm trở lên lại vượt xa con số này. Những gia đình huân quý tại kinh thành vì hai mươi chiếc thiệp mời này mà thiếu chút nữa gây náo loạn, có người lấy quyền áp chế, có người dùng tiền mua chuộc. Tóm lại, cuối cùng những người nhận được thiệp mời đều là những người có quyết tâm rất lớn.

Mặc kệ cái giá phải trả là bao nhiêu thì những người này đều vô cùng tự tin. Đây là lần đầu tiên Hoàng Thượng tuyển phi, cho dù không giữ lại tất cả hai mươi người thì ít nhất cũng sẽ tuyển chọn mười tám người. Rốt cuộc, hiện tại hậu cung chỉ có một mình Hoàng Hậu.

Những người này vì muốn nữ nhi có thể nổi bật trong yến hội mà tiêu phí không ít tâm tư. Các cửa hàng hương liệu, trang sức, tơ lụa, trang phục tại kinh thành đều không thể giải thích được mà tấp nập một trận.

Ngày Tết Thượng Tị, hai mươi vị khuê tú mập ốm cao thấp đồng hành cùng huynh trưởng tiến vào Ngự Hoa Viên.

Tháng ba tại kinh thành vẫn có chút lạnh, Diệp Thiên mặc một thân cung trang thêu chi tiết hoa tại cổ tay áo. Vừa bước vào ngự hoa viên liền thấy nhóm khuê tú đều mặc trang phục mùa xuân, thậm chí có người còn mặc một thân váy áo mỏng manh mềm mại như nước mùa thu, xinh đẹp có, phiêu dật có, nhưng mà sắc mặt lại bị đông lạnh tới mức cứng ngắc.

Diệp Thiên cười nói: “Hoàng Thượng chính vụ bận rộn, một lát nữa mới có thể tới đây, chúng ta cứ chơi trò chơi trước đi. Ừm, truyền thống của Tết Thượng Tị là khúc thủy lưu thương, đúng lúc Ngự Hoa Viên cũng có một dòng suối nhỏ, hôm nay chúng ta sẽ chơi khúc thủy lưu thương tại đây.” (khúc thủy lưu thương là 1 loại trò chơi của TQ cổ đại)

Khúc thủy lưu thương là một loại trò chơi được lưu truyền từ thời xa xưa. Vào ngày Tết Thượng Tị tháng ba, mọi người sẽ ngồi hai bên dòng suối uốn lượn, đặt chén rượu xuôi theo dòng nước, chén rượu ngừng trước mặt ai thì ngươi đó phải uống rượu một ly và ngẫu hững làm một vài câu thơ. Một số khuê tú làm thơ không tốt lắm lập tức cảm thấy lo lắng, suy nghĩ cho dù mình không tạo ra sự nổi bật cũng trăm triệu không thể tự làm xấu mặt. Lát nữa tới thời điểm ngồi xuống sẽ chọn nơi không quá uốn lượn, như vậy cơ hội chén rượu ngừng ở trước mặt mình sẽ bị giảm bớt.

Diệp Thiên vẫy tay, cung nữ nâng chiếc khay đựng hai mươi chén rượu bạch ngọc lại đây, tuy nhiên trong ly trống rỗng không có rượu.

Diệp Thiên nhìn hai mươi thiếu nữ như hoa như ngọc trước mắt “Ta không thích làm thơ. Như vậy đi, mỗi vị tiểu thư đều viết xuống xuất thân phủ đệ nhà mình bỏ vào trong chén rượu thả trôi từ thượng nguồn xuống. Mà các vị công tử sẽ ngồi ở hạ nguồn, mỗi người chọn một ly rượu, sau đó tờ giấy trong chén rượu có tên của vị tiểu thư nào thì hai người sẽ cùng biểu diễn một đoạn, không câu nệ là đề tài gì, cầm kỳ thư họa đều có thể, tuy nhiên phải tận lực phối hợp ăn ý.”

Phương pháp chơi này có thể nói là mới mẻ độc đáo thú vị, có người nóng lòng muốn thử, có cô người vừa nghĩ đến việc hợp tác cùng nam tử liền bắt đầu xấu hổ tới mức mặt đỏ.

Mặc kệ mọi người nghĩ như thế nào, mệnh lệnh của Hoàng Hậu không ai dám đưa ra dị nghị. Các vị tiểu thư đi về phía thư án bên cạnh, bút mực đã được chuẩn bị tốt, giấy Tuyên Thành được cắt thành các mẩu giấy nho nhỏ. Các vị tiểu thư cầm bút viết xuống xuất thân của mình, cái gì mà phủ Triệu thượng thư, phủ Lưu thị lang, sau đó cuộn tờ giấy nhỏ thành một đoàn bỏ vào chén rượu.

Các vị tiểu thư dưới sự dẫn dắt của các cung nữ cầm chén rượu thả xuống dòng suối nhỏ, mà các vị công tử lại đi về phía hạ nguồn tìm vị trí ngồi chờ chén rượu từ thượng nguồn chảy xuống.

Chờ tới khi các cung nữ giao chén rượu vào tay các vị công tử xong, vị công tử đầu tiên cao giọng đọc: “ Phủ Triệu thượng thư.” Một vị cô nương mặc một thân váy áo màu hồng thêu hoa ngọc lan đứng dậy, công tử kia chắp tay thi lễ “Tại hạ Trịnh Gia Văn, mong Triệu cô nương chỉ điểm nhiều hơn.”

Triệu cô nương thi lễ đồng thời nhìn trộm Trịnh công tử một chút, su đó gương mặt lập tức nổi lên một tia ửng đỏ. Hai người đi sang bên cạnh thấp giọng thương lượng xem lát nữa nên biểu diễn cái gì.

Chờ tới khi hai mươi tờ giấy trong chén rượu nhận chủ xong, Tiêu Ngôn Phong mới ung dung bước đến. Hắn thẳng đi đến bên người Diệp Thiên ngồi xuống, nắm tay nàng, thấp giọng thủ thỉ điều gì đó.

Hoàng Thượng tuấn mỹ cưỡi ngựa trên đường ngày đại hôn đã trở thành truyền thuyết lưu truyền trong kinh thành. Trong cuộc gặp gỡ này, các vị cô nương đều nhìn tới mức ngây người, có người xuân tâm nhộn nhạo, có người nhìn thoáng qua thấy Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nắm chặt tay nhau thì ngưng thần như có điều cần suy nghĩ, có người hạ quyết tâm xuất ra toàn bộ bản lĩnh, nhất định phải khiến Hoàng Thượng chú ý tới mình.

Sau khi xem hết màn biểu diễn của hai mươi đôi nam nữ, Diệp Thiên hỏi Tiêu Ngôn Phong, “Hoàng Thượng, người cảm thấy bọn họ biểu diễn thế nào?” Không thể không nói, mấy khuê tú này thật đúng là đa tài đa nghệ, có đôi chàng tấu cầm nàng khiêu vũ, có đôi chàng viết thơ nàng vẽ tranh, có đôi lại cầm tiêu hợp tấu, thật đúng là xem đã con mắt.

“Thiên Thiên ngồi lâu như vậy có mệt mỏi không?” Trong mắt Tiêu Ngôn Phong chỉ có Diệp Thiên, ở trong suy nghĩ của hắn những người này biểu diễn hết nguyên một ngày khiến tiểu Hoàng Hậu của mình bị liên luỵ.

“Không mệt.” Diệp Thiên nhìn nhóm khuê tú phía dưới đang nín thở ngưng thần chờ Hoàng Thượng lên tiếng, thấp giọng nói: “Ngôn ca ca nói gì đó đi.”

Mắt phượng Tiêu Ngôn Phong nhìn lướt qua đám người bên dưới, trên mặt không một chút ý cười “Biểu diễn không tồi, chén rượu của các tiểu thư dừng trong tay các vị công tử chính là trời cao ban cho duyên phận. Hôm nay là Tết Thượng Tị, như vậy đi, trẫm sẽ tứ hôn cho các ngươi, vừa rồi các ngươi biểu diễn phối hợp ăn ý như thế, nói vậy sau khi thành thân cũng có thể cầm sắt hòa minh.” (chỉ những đôi vợ chồng hòa hợp)

Mọi người kinh hãi, tất cả đều không dự đoán được kết quả sẽ là cái dạng này. Có khuê tú đỏ mặt lén lút nhìn về phía công tử vừa mới hợp tác phía đối diện, lại có người sắc mặt trắng bệch, cúi đầu không chịu nói chuyện.

Diệp Thiên cười nói: “Rất tốt, ta thấy bọn họ chính là trai tài gái sắc, cực kỳ xứng đôi.”

Cuối cùng thì yến hội Tết Thượng Tị ở kinh thành bị mọi người giành giật tới sứt đầu mẻ trán lại dừng lại ở kết cục này. Có người vui mừng có người ưu tư, ngoại trừ một đôi vừa vặn là huynh muội thì mười chín đôi khác đều bị hoàng thượng tứ hôn. Có cô nương vốn dĩ động tâm, kết quả như vậy rất hợp với tâm ý của nàng, có người lại tương đối thảm bởi nhà mà nàng gả qua vừa vặn là đối thủ của phụ thân nàng.

Cho dù như thế nào thì việc Hoàng Thượng tứ hôn là không thể bàn cãi. Sau lần này đám quan viên đúng là lỗ sạch vốn liếng, từ nay về sau không còn ai dám nhắc tới chuyện tuyển tú nữa.