Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ

Chương 51



Tác giả: Giản Diệc Dung

Nhạc phụ Tế Bình Hầu lần đầu tiên tới cửa, cho nên bữa trưa lại là một bàn thức ăn lớn, xem như chính thức mở tiệc chiêu đãi.

Dùng xong ngọ thiện, La thị và Diệp Thiên đi về sân viện của nàng nghỉ tạm, Diệp Lệ đến tiểu thư phòng, bởi vì muốn chuẩn bị cho võ cử mùa xuân năm nay nên hắn phá lệ chăm chỉ. Diệp Thừa Nguyên cùng Dự Vương đi về phía ngoại thư phòng.

“Dường như Vương gia đối xử rất tốt với Thiên Thiên nhà ta.” Diệp Thừa Nguyên liếc mắt nhìn Dự Vương và nói. Ông thật sự nghĩ không ra, tại sao vị hoàng tử cao quý gần như hoàn mỹ này lại để bụng đến tiểu nữ nhi nhà mình như vậy?

“Thiên Thiên là tiểu vương phi trời định của ta do ta bịt mắt chọn được, đương nhiên phải đối xử tốt với nàng một chút.”

“Ồ? Vậy nếu là nữ tử khác, Vương gia cũng sẽ tốt với nàng như vậy sao?” Chỉ vì lí do này mà phải trả giá lớn về sức người sức của như vậy để trợ giúp người nhà nàng. Dường như vẫn có chút không thể chấp nhận nổi.

Trong lòng Dự Vương nhảy dựng. Chuyện hắn trọng sinh thật sự là một chuyện không thể tưởng tượng được, không giữ kín miệng sẽ bị xem thành tà ám yêu ma, hắn cũng không dự định nói cho bất luận kẻ nào, khóe miệng ngậm ý cười nhạt, Dự Vương nói: “Nếu là nữ tử khác, vậy thật ra chưa chắc. Có lẽ kiếp trước ta và Thiên Thiên là phu thê đi, mỗi lần ta nhìn thấy nàng lại cảm thấy phá lệ gần gũi, chỉ nghĩ tới chuyện ở cạnh nàng suốt đời suốt kiếp, nói vậy hầu gia cũng từng có loại cảm giác này đi.” Chỉ cần nhìn sắc mặt nhạc mẫu hắn liền biết đôi phu thê bọn họ mấy ngày nay ngọt ngào như thế nào.

Làm bạn suốt đời suốt kiếp sao? Đương nhiên là ông cũng có. Lần này trở về, ông sẽ không bao giờ rời xa thê tử mình nữa, ông muốn nhìn nhi nữ trưởng thành.

“Lại nói tiếp, chuyện ta đính hôn cùng Thiên Thiên, chỉ sợ rằng sẽ liên lụy tới hầu gia.” Dự Vương nhìn Diệp Thừa Nguyên bằng ánh mắt xin lỗi. Phụ hoàng khẳng định không muốn thê tử hắn có một bối cảnh vững chắc. Cho dù phụ thân nàng chỉ là Thị Lang Hộ Bộ cũng không được, cho nên, đoán chứng chức vị của hầu gia sẽ bị ảnh hưởng. Nếu A Lệ đạt được danh hiệu Võ Trạng Nguyên thì hắn vẫn chỉ là một tên tiểu tử chưa trải sự đời, không có sức ảnh hưởng lớn như hầu gia, phụ hoàng sẽ không để ý.

Diệp Thừa Nguyên là người thông minh. Bảy năm trước, trước khi bị mất tích ông đã nhận ra Hoàng Thượng đối xử với vị hoàng tử nhỏ nhất này có chút không thích hợp. Lần này trở về, chỉ mới qua hơn hai mươi mấy ngày ngắn ngủi ông đại khái đã nhìn rõ, cái gọi là hoàng tử được “Sủng ái nhất” thật là khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa. Ông lập tức lĩnh hội được ý tứ của Dự Vương “Không sao, vốn dĩ ta cũng không định trở lại triều đình.” Ông bày mưu tính kế ở Nữ La Quốc, mặc dù nói là vì báo ân, nhưng sợ người có tâm lợi dụng nên ông vốn không tính toán tiến vào Hộ Bộ lần nữa. Ít nhất trong thời gian ngắn ông sẽ không vào triều làm quan.

Dự Vương gật đầu, “Như vậy cũng tốt, hầu gia có thể ở nhà tu dưỡng một đoạn thời gian.” Vì tránh tị hiềm, tốt hơn hết là hầu gia vẫn nên rời xa triều đình. Tuy nhiên Tế Bình Hầu là người rất có khả năng, chờ hắn lên nắm quyền chắc chắn sẽ trọng dụng người này.

Thời điểm một nhà rời đi, Diệp Thiên có chút lưu luyến. Đúng lúc vương phủ có một vườn mai lớn đang nở rộ mà nàng rất là thích.

Dự Vương tất nhiên cũng muốn giữ nàng lại, nắm tay nàng nói: “Thiên Thiên ở lại nơi này hai ngày cùng ta vào cung thăm mẫu phi đi. A Lệ cũng có thể ở lại mấy ngày so chiêu cùng Trịnh Hàn.”

Diệp Thiên còn đang do dự, Diệp Lệ đã gật đầu đồng ý. Tháng ba sẽ tổ chức thi võ cử, nếu hắn có thể thường xuyên luận bàn cùng Trịnh Hàn và tham thảo binh pháp của Dự Vương, quả thực là một chuyện rất tốt.

La thị đang định để nhi tử ở lại và đưa nữ nhi trở về thì Diệp Thừa Nguyên đã gật đầu “Cũng được, Thiên Thiên và Lệ nhi ở lại đây hai ngày đi.” Không có tiểu nữ nhi dính người, buổi chiều ông cũng có thể cùng thê tử hưởng thụ một chút thời gian tốt đẹp.

Diệp Thiên không biết nàng đã bị phụ thân ghét bỏ, mắt trông mong mà nhìn mẫu thân cùng phụ thân trở về. Dự Vương sờ đầu nhỏ của nàng, bảo Diệp Lệ trực tiếp đi tìm Trịnh Hàn, còn hắn thì đưa Diệp Thiên đi xem hoa mai.

“Ngôn ca ca, hoa mai này thật là đẹp mắt.” Diệp Thiên ngửa đầu nhìn bông hoa mai trên cao nói.

Đôi tay Dự Vương đặt ở vị trí xương sườn của nàng, nâng nàng lên cao đặt nàng ngồi trên một cành cây chắc chắn. Diệp Thiên một chút cũng không sợ, nàng cười khúc khích giơ tay hái một đóa hoa mai đưa cho Dự Vương. Dự Vương nhận lấy bông hoa, thuận thế cài lên mái tóc nàng. “Trong hoa viên Ngưng Ngọc Cung của mẫu phi cũng có hoa mai, so với hoa trong vương phủ thì đẹp hơn rất nhiều, ngày mai chúng ta đi xem.”

Diệp Thiên gật đầu, “Được, ta cũng lâu rồi chưa gặp Ngọc phi nương nương, nếu nương nương ở Dự Vương phủ thì tốt rồi.” Tuy rằng Ngọc phi sống tại cung điện kim bích huy hoàng, cực kỳ hoa lệ, nhưng không hiểu sao nàng luôn cảm thấy Ngọc phi không thật lòng thích nơi đó, thậm chí bà cũng không thích sống trong hoàng cung. Nếu nương nương sống tại Dự Vương phủ cùng nàng và Dự Vương, khẳng định sẽ rất vui vẻ.

Đôi mắt Dự Vương hơi nheo lại. Kiếp trước mẫu phi bị nhốt trong hoàng cung thẳng đến khi chết cũng không thể rời khỏi đó.Một đời này hắn nhất định phải bảo vệ tốt mẫu phi cùng người trong hoa viên kia. Chờ mình bước lên đại vị, mẫu phi nguyện ý lưu lại trong cung cũng được, nguyện ý cùng người trong lòng trải qua cuộc sống tự do tự cũng tốt. Hắn đều ủng hộ mẫu phi.

Ngày kế tiếp, Diệp Thiên cùng Dự Vương và ca ca dùng xong đồ ăn sáng, sau đó nàng ngồi trên chiếc xe ngựa xa hoa của Dự Vương tiến vào hoàng cung.

Tới Ngưng Ngọc Cung, thân mẫu của Nhị hoàng tử Thụy Vương là Thục phi cũng đang có mặt tại đây.

Thoạt nhìn Thục phi là một nữ tử dịu dàng, không đoan trang nghiêm túc như Hoàng Hậu, cũng không quốc sắc thiên hương như Ngọc phi. Người này mang đến một loại cảm giác tiểu gia bích ngọc (*), khiến người ta vừa nhìn liền cảm thấy thân thiết.

(*):“Tiểu gia Bích Ngọc” nghĩa gọn là chỉ những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường. Cũng có nghĩa hình dung cô gái có hình dáng không nhất định phải đẹp nhưng khả ái, có điểm nghĩa giống như em gái nhà bên. Thường là những cô gái hoạt bát dễ gần, không có phong phạm “Tiểu thư khuê các”

Thấy Dự Vương cùng Diệp Thiên nắm tay tiến vào, Thục phi cười nói: “Ai u, nhi tử cùng nhi tức tới thăm muội kìa. Đây là tứ tiểu thư Diệp gia đi, mau tới đây cho ta xem.”

Diệp Thiên ngước mắt nhìn Ngọc phi trước tiên, thấy bà gật đầu, nàng mới tới trước mặt Thục phi, quy củ hành lễ, “Diệp Thiên gặp qua Thục phi nương nương.”

Thục phi đỡ lễ của nàng, “Sớm đã nghe nói lão tứ đính hôn cùng một tiểu cô nương đặc biệt đáng yêu, hiện giờ được gặp mặt, quả nhiên vừa nhìn liền khiến người ta yêu thích nha. Nghe nói phụ thân ngươi đã trở lại, sao lại thế này, tại sao ông ấy mất tích lâu như vậy?” Không phải bà muốn quan tâm Diệp Thiên, mà vì Thái Tử và Khang Vương liên thủ, nhưng nhi tử Thụy Vương của bà lại quá mức thế đơn lực mỏng. Nếu có thể kéo Dự Vương về phía mình, ít nhiều cũng thêm một chút trợ lực. Lại nói, tuy rằng Dự Vương là tên ăn chơi trác táng nhưng nhạc phụ hắn chính là một nhân vật không hề đơn giản. Năm đó tuổi còn trẻ đã làm tới chức Thị Lang Hộ Bộ, nghe nói người này rất có năng lực. Nếu không xảy ra chuyện năm đó thì có lẽ hiện giờ đã lên tới Thượng Thư Hộ Bộ rồi cũng nên.

Diệp Thiên mang lý do thoái thác của phụ thân nói cho bằng hữu thân thích ra giải thích một lần. Đương nhiên lời này không phải lời nói thật, đó chỉ là lý do thoái thác của Tế Bình Hầu với người ngoài thôi.

“Phụ thân ngươi bị mất trí nhớ? Trời thấy còn thương, may mắn là cuối cùng ông ấy cũng nhớ ra được, bằng không người một nhà các ngươi không biết tới khi nào mới có thể đoàn tụ.” Thục phi nòi bằng giọng điệu cảm khái.

Hàn huyên một hồi, Thục phi đứng dậy nói: “Được rồi, không quấy rầy các người vui vẻ nữa, Ngọc phi muội muội, ta về trước.”

Chờ Thục phi đi rồi, Dự Vương đẩy đĩa điểm tâm trên bàn đến trước mặt Diệp Thiên, thấy nàng không khách khí mà cầm một khối, lúc này hắn mới ngẩng đầu nhìn Ngọc phi, “Mẫu phi, Thục phi nương nương hay tới nơi này tìm người sao?”

Ngọc phi vỗ vỗ bàn tay hắn “Cũng không quá thường xuyên, yên tâm, trong lòng ta hiểu rõ.” Nhi tử tâm cơ thâm trầm, suy nghĩ sâu xa hơn bà rất nhiều nên mặc kệ Thục phi có tới thường xuyên cỡ nào bà cũng sẽ không tự chủ trương thay nhi tử gia nhập trận doanh của Thụy Vương. Bà không được thông minh như nhi tử, chuyện lớn cũng không quyết đoán, nhưng bà sẽ không gây thêm phiền toái cho hắn.

Dự Vương trầm ngâm một lát, dặn dò nói: “Vậy mẫu phi phải cẩn thận một chút, Thục phi làm ra bộ dáng thân mật cùng mẫu phi, mặc kệ chúng ta nghĩ như thế nào, nhưng rất có thể Hoàng Hậu sẽ nghi ngờ. Có lẽ đây là mục đích của Thục phi, cho dù bà ấy không thể kéo con về phe của Thụy Vương, nhưng vẫn có thể khiến Hoàng Hậu và Thái Tử hoài nghi chúng ta đã liên minh cùng Thụy Vương. Nếu Hoàng Hậu và Thái Tử nhằm vào chúng ta khắp nơi, như vậy chúng ta chỉ có thể ngoan ngoãn liên thủ cùng Thụy Vương.”

Ngọc phi nhíu mày, “Vậy, ta sẽ gỉa vờ ngã bệnh, để bà ta đừng tới nữa.”

“Không cần.” Dự Vương mỉm cười lắc đầu, “Mẫu phi không cần làm gì cả, chỉ cần cẩn thận một chút là được.” Mẫu phi tâm tư đơn thuần không thích hợp sống trong hoàng cung quỷ quyệt này. Nếu không phải dung mạo khuynh thành khiến phụ hoàng yêu thích, hơn nữa bà lại là người không biết tranh giành thì Ngưng Ngọc Cung chắc chắn không thể yên bình như hiện tại. Dù vậy, kiếp trước mẫu phi vẫn phải chịu ảnh hường nặng nề, vừa ngã xuống liền không thể gượng dậy được. Cũng may một đời này hắn đã biết trước rất nhiều chuyện, cũng an bài không ít nhân thủ trong cung, hắn nhất định có thể bảo vệ bà.

Diệp Thiên một bên cắn điểm tâm, một bên mở to hai mắt nghe Dự Vương cùng Ngọc phi nói chuyện, Dự Vương nhìn bộ dáng nghiêm túc của nànng, cười nói: “Thiên Thiên có thể nghe hiểu sao?”

Diệp Thiên gật đầu, “Hiểu, phải cẩn thận Hoàng Hậu cùng Thục phi.”

Ngọc phi và Dự Vương cùng nhau nở nụ cười, tiểu nha đầu chưa chắc đã hiểu những sâu xa trong đó, nhưng đâu là địch đâu là ta nàng vẫn thật sự rõ ràng.

Dùng xong ngọ thiện, nghỉ ngơi trong chốc lát, Dự Vương đưa Diệp Thiên đến hoa viên dạo chơi.

Hoa viên này mặt sau của chính điện Ngưng Ngọc Cung. Chỉ có duy nhất một con đường đó là vòng qua nhĩ phòng mới có thể tiến vào. Lối vào tuy hẹp, nhưng hoa viên lại rất lớn, vừa tiến vào liền ngửi được mùi hương hoa mai thanh khiết.

Diệp Thiên nhìn thấy góc áo của nội thị, nàng ngẩng đầu nhìn Dự Vương, chẳng lẽ trong con đường dẫn tới hoa viên này cũng có người canh gác?

Dự Vương nắm tay nàng đi về phía vườn mai. Diệp Thiên nhìn trái nhìn phải, thở dài: “Hoa viên này được xây dựng rất tốt.” Tuy rằng nàng không hiểu đây là kết cấu bố cục gì, nhưng cách thức đan xen giữa các loài hoa, thoạt nhìn có vẻ cảnh đẹp ý vui.

“Đó là bởi vì hoa viên này có người làm vườn chăm lo, hắn là một người…… Rất có tâm.” Trong toàn bộ hoa viên cũng chỉ có một người làm vườn, không có người ngoài, Dự Vương muốn nói cái gì liền nói cái đó.

“Hắn cũng thật lợi hại.” Diệp Thiên ngửa đầu nhìn hoa mai màu trắng “Hoa này xác thật rất đẹp, mỗi ngày Ngọc phi nương nương có thể ngắm nhìn hoa viên như vậy, tâm tình sẽ tốt hơn một chút.”

Dự Vương gật đầu, toàn bộ Ngưng Ngọc Cung cũng chỉ có cái hoa viên này là thứ mẫu phi thật lòng yêu thích.

Diệp Thiên ngó trái ngó phải, lần trước ở trong hoa viên nàng có cảm giác, dường như có người đang trộm nhìn mình.

Dự Vương bế lên nàng đặt lên một cành hoa mai chắc chắn, thấp giọng an ủi nói: “Không sao, hắn là người một nhà, Thiên Thiên không phải sợ hắn.” Tiểu nha đầu thật đúng là mẫn cảm, người nọ vừa tới gần nàng liền cảm giác được. Tuy nhiên, mặc kệ là Thiên Thiên hay là mình, hắn đều không ngại để người nọ quan sát. Rốt cuộc, hắn đã hạ quyết tâm muốn bảo vệ bọn họ, tương lai người nọ và mẫu phi có thể chân chính mà ở bên nhau.