Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ

Chương 52



Tác giả: Giản Diệc Dung

Từ Ngưng Ngọc Cung ra ngoài, Dự Vương vẫn nắm tay Diệp Thiên như cũ, hắn không sợ người khác nhìn thấy, dù sao hắn vốn dĩ đã không phải người theo khuôn phép. Lại nói, tiểu nha đầu còn nhỏ, vẫn chưa tới thời điểm tránh tị hiềm, hắn có thể dắt nàng như vậy hai ba năm nữa.

Chưa đi được mấy bước, hai người lại gặp phải Thụy Vương. Diệp Thiên đã từng gặp qua người này một lần, nàng vội uốn gối hành lễ.

“Không cần đa lễ.” Thụy Vương xua tay, “Nghe nói phụ thân của Tứ đệ muội bình an trở về, đúng là chuyện đáng mừng.”

Diệp Thiên lại quy củ thi lễ, “Đa tạ Thụy Vương điện hạ quan tâm.”

Trong lòng Dự Vương buồn cười, vị nhạc phụ đại nhân này còn có mặt mũi hơn hắn nhiều. Thiên Thiên vừa tiến cung, tất cả những người nhận được tin tức liền xuất hiện, không thấy nơi xa Thái Tử cũng đang tiến về phía này hay sao. Tuy nhiên, chỉ sợ đã khiến bọn họ thất vọng rồi, nhạc phụ không hề muốn quay lại triều đình làm quan.

Từ xa Thái Tử đã thấy Thụy Vương và Dự Vương đứng chung một chỗ, hắn vội vàng nện bước nhanh hơn. Hiện tại hắn và Khang Vương liên thủ, so với Thụy Vương thì nhiều hơn một chút ưu thế. Nếu Thụy Vương lại liên hợp với Dự Vương, thì mọi chuyện lại trở thành không nhất định, đặc biệt là vị nhạc phụ tài hoa hơn người của Dự Vương kia đã trở lại rồi.

Nhớ tới Tế Bình Hầu, trong lòng Thái Tử không khỏi tiếc nuối, tại sao Diệp Phù lại là người của nhị phòng mà không phải nữ nhi của Tế Bình Hầu? Tại sao nữ nhi của Tế Bình Hầu lại cố tình gả cho lão tứ? Ai, nếu được đổi lại thì tốt rồi, không nói tới vị phụ thân có năng lực của Diệp Thiên, ngay cả bộ dáng đáng yêu của nàng cũng rất khiến người động tâm. Đã gần một năm kể từ khi diễn ra bách hoa yến, nàng đã lớn hơn một tuổi, thoạt nhìn cái đầu cũng cao hơn một chút, sang năm chính là thời điểm động lòng người nhất.

Tâm tư của Thái Tử bất tri bất giác liền lệch hướng, ánh mắt cũng dừng trên người Diệp Thiên, Dự Vương đã sớm chú ý tới hắn, di chuyển bước chân ngăn chặn ánh mắt của Thái Tử.

“Nhị đệ và Tứ đệ đang nói chuyện gì vậy?” Rốt cuộc Thái Tử cũng tới trước mặt.

Dự Vương tùy tiện chắp tay, “Đang định rời cung, trùng hợp gặp nhị ca. Đại ca, nhị ca, chúng ta đi đây.” Hắn cũng không đợi nói chuyện Thái Tử đã lôi kéo Diệp Thiên rời đi.

Thái Tử và Thụy Vương liếc nhau cùng ha ha cười thành tiếng, sau đó đường ai người nấy đi.

Không quá mấy ngày, Hoàng Thượng liền triệu kiến Tế Bình Hầu. Tế Bình Hầu trực tiếp đưa ra lý do thân thể bị trọng thương vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Tuy rằng ông muốn sớm ngày trở lại triều đình ra sức vì đất nước nhưng ý có thừa mà lực không đủ, cầu xin Hoàng Thượng cho ông tiếp tục nghỉ ngơi thêm mấy năm.

Vốn dĩ Hoàng Thượng không hy vọng Dự Vương bành chướng thế lực, nên khi nghe được lời này tự nhiên là thuận nước đẩy thuyền. Ông đang có chút hoài nghi, không biết lão tứ là vận khí tốt hay là có mưu tính từ sớm, nếu Tế Bình Hầu muốn trải qua những ngày tháng nhàn rỗi ở nhà, đương nhiên không có gì đáng nghi. Xem ra, lão tứ quả nhiên bị ông dưỡng thành kẻ ăn chơi trác táng, bên người hắn chỉ có duy nhất một người có năng lực nhưng hắn cũng không biết lung lạc. Đương nhiên, như vậy mới tốt, lão tứ chỉ cần làm Vương gia chơi bời lêu lổng là được.

Vào tháng ba xuân về hoa nở, nhóm cử nhân thi đỗ cống sinh chuẩn bị thi đình, mà võ cử bị lãng quên nhiều năm cũng sắp tổ chức trở lại. Diệp Lệ xoa tay hầm hè, lòng tràn đầy tin tưởng muốn thử một lần.

Đối với chuyện này, nhị lão gia Diệp Thừa Hoành cùng tam lão gia Diệp Thừa Xương đều không cho là đúng. Bọn họ là dòng dõi thư hương, thi thư gia truyền, trong nhà đều là văn nhân, có thể coi giơ đao múa kiếm là sở thích, nhưng nếu muốn trông cậy vào thứ này để dành được tiền đồ, khẳng định là không được. Đương nhiên, bọn họ sẽ không ngăn cản, bọn họ chỉ cần chờ để chế giễu là được rồi.

Diệp Sở cũng khịt mũi coi thường, hắn vừa mới mới vừa thi đậu tú tài, tiếp theo phải đỗ đạt trong kỳ thi hương mới trở thành cử nhân, sau đó đỗ kỳ thi hội mới trở thành cống sinh, sau cống sinh phải trải qua thi đình mới trở thành tiến sĩ. Ở trong lòng hắn, vị trí này cách Trạng Nguyên lang vạn dặm, rất nhiều người đến lúc chết vẫn chỉ là tú tài. Diệp Lệ lợi dụng sơ hở, không học tập thật tốt chuẩn bị khoa cử mà còn vọng tưởng muốn trở nên nổi bật trong cuộc thi võ cử. Phải biết rằng, muốn đánh bại đông đảo cao thủ của Đại Tề, nói dễ hơn làm?

Trong lòng Tế Bình Hầu hơi có chút hụt hẫng, ông vào triều làm quan qua con đường khoa cử, năm đó ông chính là Trạng Nguyên lang trẻ tuổi nhất, tại sao nhi tử của ông không kế nghiệp cha lại cố tình thích giơ đao múa kiếm? Tuy nhiên, ông không dám oán giận, rốt cuộc từ khi nhi tử bảy tuổi ông đã rời đi, đồng thời không hoàn thành trách nhiệm dạy dỗ nhi tử, đương nhiên cũng không thể khoa tay múa chân với con đường mà nhi tử đã lựa chọn, ông chỉ có thể ủng hộ trong yên lặng.

Bên cạnh đó La thị và Diệp Thiên lại lo lắng đề phòng. Trong kỳ thi võ cử sẽ tỷ thí thân thủ trước, sau đó mới là binh pháp mưu lược. Vừa tưởng tượng đến cảnh Diệp Lệ phải đối chiến với các cao thủ đao thật kiếm thật như vậy, trong lòng hai người liền có chút sợ hãi. Đây cũng không phải là cuộc luận bàn cùng Trịnh Hàn, đối phương khẳng định sẽ không nương tay, bởi vì đối thủ của Diệp Lệ đều là những người muốn tranh giành danh hiệu Võ Trạng Nguyên, sao bọn họ có thể thủ hạ lưu tình?

Diệp Thiên lôi kéo bàn tay ca ca, trong đôi mắt hạnh tràn đầy lo lắng, “Ca ca, huynh phải cẩn thận một chút, đao kiếm không có mắt, huynh cũng không nên quá liều mạng, nếu không được liền bỏ thương đầu hàng, ngàn vạn đừng liều mạng chống cự.” Nàng đã nghe Dự Vương nói qua, trong danh mục khảo thí có một phần thi ngồi trên lưng ngựa trong tay cầm trường thương đối chiến cùng đối thử.

Diệp Lệ bị nàng chọc cười, điểm điểm vài cái lên trán nàng “Thiên Thiên, mọi người đều khuyến khích cổ vũ, tại sao muội…… Ca ca còn chưa kịp tỷ thí muội đã khuyên ta nên đầu hàng.” Hắn biết muội muội không cố ý nói ra lời nói ủ rũ như thế, nàng chỉ lo lắng cho mình mà thôi.

Diệp Thiên nắm hai tay thành nắm đấm nhỏ, la lớn: “Ca ca cố lên! Ca ca khẳng định có thể thắng, đánh cho bọn họ hoa rơi nước chảy! Ca ca khẳng định có thể trở thành Võ Trạng Nguyên! Cha là Trạng Nguyên, ca ca cũng là Trạng Nguyên!”

Diệp Lệ buồn cười mà nhìn khuôn mặt nhỏ nghiêm trang đang phồng lên cổ vũ mình “Thiên Thiên cười một cái cho ca ca xem.”

Miệng nhỏ phấn hồng Diệp Thiên ngay lập tức trưng ra một nụ cười khó coi.

Diệp Lệ bất đắc dĩ đành ôm nàng trong ngực, ngón tay duỗi đến eo nàng, nhẹ nhàng một cào một cái, Diệp Thiên ngay lập tức cứng ngắc. Diệp Lệ liền cào thêm vài cái, Diệp Thiên nhịn không được bật cười, “Ha ha…… Ca ca…… Ha ha……”

Nàng liên tục vặn vẹo cơ thể, trốn tránh ngón tay ca ca, Diệp Lệ nhìn nàng cười đến mức chảy nước mắt liền thu ngón tay trở lại nhẹ nhàng vuốt ve má lúm đồng tiền trên mặt nàng một cái, “Phương diện này tất cả đều nhờ phúc khí, ca ca dính phúc khí của Thiên Thiên, tất nhiên có thể gặp dữ hóa lành, lông tóc vô thương.”

Mặc kệ La thị cùng Diệp Thiên lo lắng như thế nào, võ cử vẫn bắt đầu mở màn.

Người giám sát đều là quan viên, người không liên quan tất nhiên không có khả năng đi vào xem náo nhiệt. Ngày đầu tiên sẽ thi ba hạng mục bắn tên: thứ nhất là vừa phi ngựa vừa bắn tên, thứ hai là người cầm bia sẽ di chuyển và thí sinh dự thi phải nhắm chính xác hồng tâm, thứ ba chính là bắn tên vào hồng tâm theo phương thức bình thường.

Diệp Lệ thường xuyên luyện tập bắn tên từ nhỏ, năm trước sau khi lĩnh giáo qua bản lĩnh bắn cùng lúc hai mũi tên của Trịnh Hàn thì rất hâm mộ nên đã trở về luyện tập nhiều ngày. Trịnh Hàn thấy hắn thật sự thích liền cầm tay chỉ dạy, trải qua một phen khổ luyện, khả năng bắn cung của hắn đã được nâng cao một bậc. Cho nên, hạng mục thi bắn tên này Diệp Lệ rất có tin tưởng.

La thị và Diệp Thiên đã chờ ở bên ngoài từ sớm, hai người ngồi trong xe ngựa cùng Diệp Thừa Nguyên. Không bao lâu sau, chiếc xe ngựa to lớn xa hoa của Dự Vương cũng tới góp mặt.

“Thiên Thiên đừng lo lắng.” Dự Vương nhìn bàn tay nhỏ của Diệp Thiên gắt gao nắm chặt “Cuộc thi bắn tên này là bắn vào bia ngắm cũng không phải bắn trực tiếp với người khác, không có bất kỳ nguy hiểm gì, A Lệ sẽ không bị thương. Lại nói, tài bắn cung của A Lệ ta cũng đã chứng kiến, rất lợi hại, người có thể vượt qua huynh ấy rất ít.”

Diệp Thiên gật đầu, đôi mắt vẫn xuyên qua tầng sa mỏng kia nhìn chằm chằm ra bên ngoài.

Rất xa, Diệp Thiên phát hiện đám người đang tụ tập trước cửa trường thi trở nên xao động, có người ra ngoài. Diệp Thiên sốt ruột đứng dậy, Dự Vương vội giữ nàng lại, “Thiên Thiên khoan hãy đi, nơi đó quá nhiều người, đợi ta phái người đưa A Lệ tới đây.” Hắn không yên tâm để tiểu vương phi của mình chen chúc trong đám đông.

Diệp Thiên nghe lời không tiếp tục nhúc nhích, ngón tay tròn tròn túm lấy song cửa, vội vàng nhìn chằm chằm ra bên ngoài, vừa nhìn thấy thân ảnh Diệp Lệ, nàng liền vội vàng đứng lên.

Dự Vương nhảy xuống xe ngựa trước, ngay khi hắn quay lại Diệp Thiên đã vươn hai tay về phía hắn, Dự Vương ôm nàng xuống dưới.

Diệp Lệ bước đi trên gương mặt đều tràn ngập sự vui sướng cùng hưng phấn. Thị vệ Dự Vương phái đi đón Diệp Lệ cũng vui vẻ nói “Vương gia, thế tử xếp thứ nhất, cả ba hạng mục đều xếp thứ nhất!”

“Ca ca thật lợi hại!” Diệp Thiên nhảy dựng lên. La thị cũng vui mừng, nhưng thật ra Diệp Thừa có chút kinh ngạc. Mấy tháng này ông cũng nhìn thấy nhi tử khắc khổ cỡ nào, nhưng ông thật sự không nghĩ tới hắn có thể đạt được thành tích cao như vậy, cả ba hạng mục đều đứng đầu, đây là chuyện không hề đơn giản.

Khang công công ném cho thị vệ kia một khối bạc to, thị vệ ước lượng trong tay, toét miệng cười nói: “Đa tạ Vương gia, thuộc hạ cũng dính phúc khí của thế tử gia.”

“Phúc khí ở chỗ này đấy!” Diệp Lệ điểm vài cái lên má lúm đồng tiền của Diệp Thiên “Ta dính phúc khí từ chỗ này mới có thể thi đứng thứ nhất.”

Diệp Thiên cười khanh khách không ngừng, má lúm đồng tiền trên mặt càng thêm rõ ràng.

“Ồ, phải không? Vậy ta cũng phải dính chút phúc khí mới được.” Dự Vương vừa dứt lời, ngón tay bạch ngọc liền áp lên gò má Diệp Thiên.

Diệp Thiên một tay cầm ngón tay ca ca, một tay cầm ngón tay Dự Vương, “Ca ca lợi hại như vậy, phải chúc mừng ca ca mới được.”

Dự Vương nói: “Thiên Thiên nói rất đúng, ta đã đặt bàn tại Thiên Hương Lâu rồi, chúng ta đi chúc mừng một phen. Tuy nhiên, ngày mai còn muốn thi nữa, đêm nay A Lệ phải nghỉ ngơi dưỡng sức từ sớm. Chúng ta chỉ dùng cơm, không uống rượu, lát nữa A Lệ cũng nên chú ý, không thể ăn quá no.”

Đoàn người rời khỏi trường thi, đi về hướng Thiên Hương Lâu.

Diệp Thiên và Dự Vương ngồi trên chiếc xe ngựa xa hoa, La thị ngồi trên xe ngựa nhà mình, còn Diệp Thừa Nguyên và Diệp Lệ thì cưỡi ngựa. Tin tức trong kinh thành được phát tán cực nhanh, dọc theo đường đi đều có người cực kỳ hâm mộ mà nhìn phụ tử hai người, còn có người từ cửa hàng ven đường chạy ra xem Tế Bình Hầu và thế tử. Năm đó Tế Bình Hầu chính là một nhân vật kinh tài tuyệt diễm, tuổi trẻ đã thi đỗ Trạng Nguyên, trở thành Trạng Nguyên lang trẻ tuổi nhất. Hiện tại nhi tử của ông mới mười lăm tuổi đã bộc lộ tài năng xuất chúng trong cuộc thi đầu tiên, nếu hắn đạt được danh hiệu Võ Trạng Nguyên, hắn sẽ chính thức trở thành Trạng Nguyên lang trẻ tuổi nhất, một đôi phụ tử văn võ Trạng Nguyên!

Tế Bình Hầu cưỡi ngựa chạy song song nhi tử, nhìn những người vây xem cùng tán thưởng trên đường khiến ông nhớ tới cảnh tượng sau khi mình đỗ Trạng Nguyên cũng cưỡi ngựa dạo phố rầm rộ. Tuy rằng tình huống hiện giờ không thể so sánh với khi đó, nhưng ông lại được chứng kiến vinh quang thuộc về nhi tử, một loại vinh quang cực kỳ tương tự nhưng cũng bất đồng một cách rõ ràng.

Diệp Thiên dọc theo đường đi nghe mọi người nghị luận, nụ cười vẫn luôn thường trực trên môi. Dự Vương mỉm cười nhìn bộ dáng cao hứng của nàng, trong lòng cảm thấy vui mừng. Đời này thật tốt, mẫu thân của nàng khỏe mạnh, phụ thân cũng đã trở lại, ca ca không bị hại chết. Hắn cũng không cần nhạc phụ và đại cữu trợ lực, hắn chỉ hy vọng tiểu vương phi của mình không phải nữ tử mồ côi thân thế thê lương. Ngoại trừ hắn, còn có rất nhiều người đau nàng sủng nàng, bảo vệ nàng.