Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ

Chương 66



Tác giả: Giản Diệc Dung

Buổi chiều ngày hôm đó, Hoàng Thượng triệu Dự Vương tiến cung hạ chỉ cử hắn đi xa ngàn dặm cầu phúc cho Hoàng Thượng.

“Cầu phúc vì phụ hoàng, đương nhiên nhi thần rất vui mừng, tuy nhiên nói là ngàn dặm nhưng ở địa phương nào và phải đi bao lâu mới có thể đến nơi?” Dự Vương do dự “Nếu không nhờ Thanh Hư đạo trưởng chọn một địa phương gần một chút? Cách phía tây kinh thành trăm dặm không được sao?”

“Không được, ngàn dặm chính là ngàn dặm.” Hoàng Thượng xụ mặt “Hai năm trước không phải ta đã ban Bồng Diệp cho con làm đất phong sao, con vẫn chưa từng đến đó đâu, vừa lúc đi xem một chút. Mấy ngày nữa con lên đường có thể đuổi kịp tiết thu phân, sang năm qua tiết xuân phân con lại trở về, đến tháng năm là về tới kinh thành, cùng lắm chỉ mất thời gian một năm.”

“Vậy…… được rồi, cho nhi thần mấy ngày thu dọn một chút đồ vật. Còn có, nhi thần đi rồi, thỉnh phụ hoàng chiếu cố mẫu phi nhiều hơn.”

“Yên tâm.” Hoàng Thượng gật đầu. Đương nhiên ông sẽ chăm sóc Ngọc phi cẩn thận, cho dù hắn không phải nhi tử của ông, ông cũng sẽ không bao giờ bỏ mặc Ngọc phi.

Mặc dù Dự Vương đã thông báo tin tức này cho Ngọc phi từ sớm, nhưng đến khi thật sự có quyết định rời khỏi kinh thành một năm, Ngọc phi vẫn vô cùng luyến tiếc. Bà lôi kéo bàn tay Dự Vương dặn dò hắn rất nhiều, không thể bị cảm lạnh, không thể ăn mấy món ăn bán trên đường, không cần tới những nơi tối tăm, bà rất sợ mình quên mất thứ gì sẽ khiến nhi tử chịu khổ.

Dự Vương mỉm cười lắng nghe “Mẫu phi đừng lo lắng, lần này con đi cầu phúc thay phụ hoàng, dựa theo nghi thức thân vương đi ra ngoài, phía trước phía sau có hơn một ngàn người sẽ không xảy ra việc gì đâu.” Hắn danh chính ngôn thuận tới Bồng Diệp. Nhân số đi theo rất đông đảo, trừ bỏ nội thị hầu hạ, hộ vệ thị vệ mà ngay cả đầu bếp, nhạc công, đội nghi lễ của vương phủ cũng đi theo, đương nhiên còn có Lộc y chính nữa nên mọi thứ đều không cần lo lắng.

Hắn không sợ đi xa, nhưng hắn thật sự lo lắng mẫu phi, nếu không phải phi tần không thể rời khỏi kinh thành, hắn rất muốn tác động một phen để đưa mẫu phi đi cùng. May mắn thay, hắn đã sắp xếp rất nhiều tai mắt, ngoại trừ Thanh Hư đạo trưởng còn rất nhiều người ẩn nấp trong chỗ tối lẳng lặng bảo vệ mẫu phi. Bên cạnh đó, trước khi đi hắn còn tiện tay kéo Thục phi sang bảo vệ mẫu phi. Dù sao hắn cũng tính toán trợ giúp Thụy Vương một tay, đương nhiên sẽ đòi hỏi một chút lợi ích, hắn không nghĩ mình sẽ làm việc tốt không công.

Đang nghĩ ngợi, Thục phi đã đi tới.

“Ai u, Ngọc phi muội muội đang luyến tiếc lão tứ sao, ta nói, nam tử khác với nữ tử, càng trưởng thành càng nên ra ngoài nhìn ngắm thiên hạ rộng lớn.” Thục phi cười trấn an nói: “Tuy nói lần này đi có chút xa, nhưng cũng có nhiều người đi theo như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì. Hơn nữa địa phương mà hắn muốn tới lại chính là đất phong của hắn, tất cả mọi thứ trên đất phong đó đều là của hắn, quan viên tùy hắn bổ nhiệm. Vì thế không có gì đáng lo lắng.” Tới đất phong của mình, Dự Vương trở thành hoàng đế ở đó, thu thuế, trưng binh, bổ nhiệm bãi nhiệm quan viên, tất cả đều do hắn định đoạt.

“Đa tạ Thục phi tỷ tỷ cố ý tới trấn an, đúng lúc nơi này của muội có mấy cân vải thiều tươi mới là đứa nhỏ mang vào cho muội, số vải này tặng cho Thục phi tỷ tỷ nếm thử.” Ngọc phi vừa nói vừa đẩy chiếc rổ trên bàn đến trước mặt Thục phi.

Phía dưới chiếc rổ mây là một cái khăn tuyết trắng, trên đó là những chùm vải màu hồng được xếp chỉnh tề, vừa nhìn liền biết tươi mới. Thục phi dùng ngón tay vén một góc chiếc khăn lên, thấy giữa hai chiếc khăn kẹp một xấp giấy thật dày, trong lòng mừng thầm, bà coi như không có việc gì đậy kín chiếc khăn trở lại “Ta sẽ không khách khí, quả vải này thật là xinh đẹp, vừa nhìn liền biết hương vị không tồi.” Thật tốt quá, không nghĩ tới trước khi Dự Vương rời kinh lại tặng Thụy Vương một phần đại lễ như vậy. Mặc kệ hắn dùng cách nào có được mấy tin tức này, tóm lại chỉ cần có ích cho đại sự của nhi tử là được. Chờ Dự Vương trở về, nhi tử của bà sẽ không phải đơn thương độc mã đối kháng với Thái Tử cùng Khang Vương nữa mà là nhiều thêm một trợ lực. Đổi lại, bà cũng sẽ chiếu cố Ngọc phi thật tốt.

Ngọc phi luyến tiếc Dự Vương, còn người Diệp Thiên luyến tiếc lại quá nhiều, phụ thân, mẫu thân, ca ca, đệ đệ, ngay cả A Hoàng của Dự Vương phủ nàng cũng luyến tiếc.

Ôm Diệp Thạc không chịu buông tay, lại bổ nhào vào lòng mẫu thân trong chốc lát, lôi kéo tay phụ thân không chịu buông. Diệp Thiên nước mắt lưng tròng tưởng tượng đến cảnh một năm không được gặp người nhà, trong lòng nàng cảm thấy cực kỳ khó chịu. Còn có ca ca, nàng đã phái người đi quân doanh tìm hắn, tại sao đến bây giờ ca ca vẫn chưa trở lại?

“Thiên Thiên!” Đang nghĩ ngợi thì Diệp Lệ phong trần mệt mỏi tiến vào, gương mặt nôn nóng hỏi “Thiên Thiên sao vậy?!” Hắn ở quân doanh nghe nói muội muội có việc muốn tìm, hắn ra roi thúc ngựa trở lại lo sợ muội muội xảy ra chuyện gì. Quả nhiên vừa tiến vào Tư Xa Đường đã nhìn thấy trong mắt muội muội tràn ngập nước mắt.

“Ca ca!” Diệp Thiên nhào vào lồng ngực Diệp Lệ, nước mắt ngắn nước mắt dài chảy xuống. Đối với phụ thân mẫu thân nàng còn có thể nhẫn được nhưng khi đối diện với người ca ca thân thiết nhất từ nhỏ tới lớn, nước mắt của nàng tự động chảy ra không dừng được.

“Thiên Thiên làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Diệp Lệ vỗ về nàng “Đừng sợ, có ca ca ở đây.” Trong phủ còn ai có thể khi dễ được muội muội, từ lúc phụ thân trở về người được sủng nhất chính là nàng, ngay cả đệ đệ mới sinh cũng kém nàng vài phần. Mẫu thân lại càng không cần phải nói, muội muội dính người nên mẫu thân cực kỳ thương yêu nàng, còn ai dám trêu chọc muội muội, chẳng lẽ là Diệp Thạc?

“Ca ca.” Diệp Thiên khóc ô ô trong chốc lát, khó khăn lắm mới ngăn được nước mắt, “Muội muốn xa nhà, muội luyến tiếc ca ca.”

Ra ngoài sao, trái tim Diệp Lệ buông xuống một nửa, hắn nhẹ nhàng giúp nàng vỗ lưng nhuận khí, “Ra ngoài cũng không có gì phải sợ, Thiên Thiên định đi đâu, muội có muốn ca ca đi cùng hay không?” Tuy rằng hắn sống trong quân doanh không được tự do như trước kia, nhưng rốt cuộc hắn không phải tiểu binh bình thường nên muốn xin nghỉ vài ngày cũng là chuyện dễ dàng.

“Bồng Diệp.”

“Bồng Diệp là cái gì?! Nơi nào?!” Diệp Lệ thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “Tại sao lại phải đi Bồng Diệp, nơi đó quá xa, vừa đi vừa về cũng mất non nửa năm rồi!”

“Một năm, tháng năm sang năm sẽ trở về.”

“Một năm!” Diệp Lệ thiếu chút nữa ngất xỉu. Lần trước muội muội bị thủy đậu, hơn mười ngày không gặp đã là thời gian lâu nhất hai huynh muội không gặp nhau, không nghĩ tới muội muội lại muốn đi xa một năm, “Không được, Thiên Thiên không thể đi! Bồng Diệp là đất phong của Dự Vương, có phải hắn bắt muội đi hay không? Ta đi tìm hắn!”

Diệp Thiên vội vàng kéo ca ca “Ca ca đừng đi, muội đã đáp ứng sẽ đi cùng Ngôn ca ca từ hai năm trước rồi.”

Gân xanh trên đầu Diệp Lệ muốn nhảy ra ngoài, Tế Bình Hầu vỗ vỗ bờ vai của hắn“Được rồi, tới thư phòng, ta nói với con vài câu.” Chuyện Thái Tử mơ ước nữ nhi, Dự Vương đã nói với ông. Lần này Dự Vương đi Bồng Diệp, một là vì xử lý chính sự tại Bồng Diệp, hai là vì muốn khơi mào tranh đấu của Thái Tử và Thụy Vương. Về phần nữ nhi của ông, vẫn nên rời khỏi kinh thành cùng Dự Vương sẽ tốt hơn.

Tế Bình Hầu đóng chặt cửa thư phòng, sau đó đặt chiếc nghiên mực mà ông âu yếm nhất vào vị trí an toàn, nhìn trên bàn không còn đồ vật gì đáng giá hoặc yêu thích nữa, lúc này ông mới nói chuyện của Thái Tử cho Diệp Lệ.

“Rầm” một tiếng, Diệp Lệ ném chiếc chặn giấy bằng gỗ hoa lê xuống đất, đôi mắt đỏ bừng “Hắn dám! Dám đánh chủ ý lên người Thiên Thiên, con sẽ không tha cho hắn!” Tên Thái Tử xấu xa này, năm đó mỗi lần Diệp Phù đi gặp hắn trở về đều hôn mê, đương nhiên Diệp Phù như thế nào hắn không thèm quan tâm, nhưng hắn tuyệt đối không thể để thứ cặn bã đó chạm tới một đầu ngón tay của muội muội.

Tế Bình Hầu cảm thấy may mắn nhìn chiếc chặn giấy dưới đất “Ngày thường ta dạy con như thế nào, khi gặp chuyện phải bình tĩnh vững vàng, càng vào thời khắc nguy cấp càng phải buộc bình tâm tĩnh khí. Tất nhiên Thái Tử đáng giận, nhưng hiện tại vẫn chưa tới thời điểm quyết đấu cùng hắn. Dự Vương đã sắp xếp để Thái Tử và Thụy Vương sống mái với nhau trước, mặc kệ sau này còn lại ai cũng dễ giải quyết.” Diệp Thừa Nguyên chậm rãi nói kế hoạch của Dự Vương cho Diệp Lệ nghe một lần. Thái Tử mơ ước nữ nhi bảo bối nhà mình, ông cũng hận không thể diệt trừ cho sảng khoái, nhưng lại không thể nhất thời cậy mạnh giống kẻ thất phu, như vậy ngược lại khiến người nhà lâm vào nguy hiểm “Cho nên, hiện tại để Thiên Thiên đi Bồng Diệp cùng Dự Vương là biện pháp tốt nhất. Lại nói, Dự Vương nói rất đúng, sau khi nữ tử thành thân muốn ra ngoài thăm thú là chuyện hết sức gian nan, không bằng nhân lúc Thiên Thiên còn nhỏ để nàng ra ngoài nhìn mọi vật cũng coi như được mở rộng tầm mắt.”

Diệp Lệ bình tĩnh lại, lý trí mà nói, muội muội ra cửa một chuyến này xác thật là chuyện tốt, nhưng về khía cạnh tình cảm thì hắn vạn phần luyến tiếc.

“Đi thôi.” Tế Bình Hầu xua tay, “Đi nói chuyện với Thiên Thiên một lát, con bé khẳng định có rất nhiều điều muốn nói với con.” Nữ nhi bảo bối của ông thân thiết nhất chính là đại nhi tử, ngày thường ông đều nhìn đến đỏ con mắt. Nhưng ai bảo mình rời đi ròng rã bảy năm, đương nhiên không thể so sánh với người ca ca chăm sóc nàng từ nhỏ tới lớn.

Diệp Lệ sải bước trở lại Tư Xa Đường, muội muội còn đang đỏ mắt trông mong mà nhìn đệ đệ, Diệp Thạc cái gì cũng không hiểu chỉ biết mỉm cười vô cùng vui vẻ với Diệp Thiên.

“Thiên Thiên, tới đây.” Diệp Lệ vẫy tay, Diệp Thiên chạy đến bên người hắn, hai người nắm tay nhau đi về phía hoa viên.

“Ca ca, muội đi rồi, huynh phải chăm sóc tốt cho chính mình, chăm chỉ ăn cơm, cho dù cơm ở quân doanh không thể ăn cũng phải cố gắng lấp đầy bụng.” Diệp Thiên ngửa đầu nhìn Diệp Lệ, đôi mắt hạnh tràn đầy sự quyến luyến “Còn có, khi luận bàn tỷ thí cùng người khác phải cẩn thận, đừng để mình bị thương.”

Cơm ở quân doanh xác thật rất khó ăn, cho dù hắn là chính tam phẩm Chiêu Dũng tướng quân thì đồ ăn cũng không khá hơn là bao. Mỗi tuần trở về một lần, muội muội đều chuẩn bị cho hắn rất nhiều món như trứng vịt muối, thịt vịt xắt nhỏ ngâm tương đựng trong vại sứ nhỏ, chà bông, măng chua, rau ngâm, tất cả đều được cho vào bình hoặc vại nhỏ tiện cho hắn mang tới quân doanh ăn dần. Thượng vàng hạ cám cũng đủ cho hắn ăn trong mười ngày.

Xiêm y gì đó lại càng không cần phải nói, mỗi lần hắn mang xiêm y bẩn trở về, muội muội đều chuẩn bị tốt mấy bộ xiêm y sạch sẽ cho hắn, từ trong ra ngoài bao gồm cả vớ hắn mang đến quân doanh.

Nghĩ tới muội muội săn sóc đáng yêu phải đi xa nhà một năm, tâm can phèo phổi của Diệp Lệ đều cảm thấy đắng ngắt. Hắn nắm tay muội muội, dặn dò nói: “Thiên Thiên cũng phải ngoan ngoãn ăn cơm, đừng chỉ ăn nguyên điểm tâm và trái cây.”

“Vâng” Diệp Thiên gật đầu “Muội biết, muội sẽ ăn cơm cùng đồ ăn và rau xanh.”

“Bên ngoài không thể so với trong nhà, Thiên Thiên phải cẩn thận một chút, đừng rời khỏi thị vệ quá xa, không được một mình đi đâu, cố gắng ở cạnh Dự Vương, mặc kệ muội đi đâu bên người phải có Bạch Trân hoặc Lục Phỉ đi theo.” Muội muội bảo bối của hắn đáng yêu như vậy, Diệp Lệ rất sợ nàng bị người bắt cóc.

“Ừm, muội nhớ rồi.”

“Nếu gặp phải người hung ác không nói lý, Thiên Thiên không cần phải sợ, muội là Dự Vương phi, cả Đại Tề này không có mấy người lớn hơn muội, rời khỏi kinh thành đoán chừng một người cũng không có. Nếu ai dám bất kính với muội, muội cứ việc lấy tư thế của Vương phi mà sai bảo nha hoàn bên người hoặc lệnh cho thị vệ giáo huấn hắn, đừng tự mình động thủ.” Ra ngoài khó tránh khỏi việc gặp phải người không có mắt, Diệp Lệ lo lắng muội muội quá nhỏ sẽ bị người bắt nạt.

“ừm, muội đã biết.” Diệp Thiên lắc lắc cánh tay Diệp Lệ “Ca ca, sang năm muội mới có thể trở về, huynh đừng quên muội nhé.” Xa nhà một năm, nàng chưa bao giờ rời khỏi ca ca lâu như vậy.

“Huynh sẽ không quên, Thiên Thiên yên tâm.” Diệp Lệ bị nàng chọc cười “Vĩnh viễn sẽ không quên.”