Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ

Chương 67



Tác giả: Giản Diệc Dung

Cho dù có chuyện gì xảy ra thì mấy ngày sau Dự Vương vẫn rời khỏi kinh thành theo đúng kế hoạch.

Thái Tử nghe thủ hạ bẩm báo tin Dự Vương rời kinh “Một nhà Tế Bình Hầu đều đi tiễn, hầu gia và thế tử cưỡi ngựa, hầu phu nhân và Diệp tứ tiểu thư ngồi xe ngựa, tuy nhiên thời điểm trở về lại thiếu mất hai thị nữ.”

Thiếu hai thị nữ? Sắc mặt Thái Tử đột nhiên biến đổi, “ Diệp tứ tiểu thư có ở trên xe ngựa không?”

Thủ hạ lắc đầu “Thuộc hạ không biết, xe ngựa rũ mành không nhìn thấy người bên trong.”

Thái Tử đứng phắt dậy, không cần phải nói chắc chắn Diệp Thiên đã đi theo Dự Vương đi rồi, hắn phải mau chóng ngăn nàng lại! Thái Tử đi được một đoạn, bước chân vừa chuyển liền chạm mặt Hoàng Thượng.

“Phụ hoàng.” Thái Tử hành lễ “Nghe nói lão tứ rời kinh còn đưa theo Diệp tứ tiểu thư của Tế Bình Hầu phủ đi cùng, việc này chỉ sợ không ổn. Tuy rằng bọn họ đã đính hôn, nhưng rốt cuộc vẫn chưa thành thân, một đường núi cao sông dài, nam nữ chưa lập gia đình đồng hành cùng nhau chỉ sợ sẽ khiến người ta dị nghị. Lão tứ là đi cầu phúc cho phụ hoàng, không phải thời điểm nhi nữ tình trường, nhi thần đang định phái người đưa Diệp tứ tiểu thư trở về?”

“Không sao.” Hoàng Thượng xua tay “ Trước khi rời đi lão tứ đã nói qua với trẫm, trẫm đáp ứng rồi. Chuyến này đường xá xa xôi, Bồng Diệp lại là nơi hoang vắng, từ nhỏ lão tứ đã quen được nuông chiều chưa từng phải chịu khổ như vậy. Hắn muốn đưa ai đi cùng thì tùy hắn cũng không phải chuyện đại sự gì. Lại nói, cô nương Diệp gia còn nhỏ sao có thể chọc ra dị nghị gì, ai dám vọng nghị hoàng thất? Tế Bình Hầu không lo lắng, con cần gì phải bận tâm.”

Hoàng Thượng ý vị thâm trường mà nhìn Thái Tử, trong lòng Thái Tử nhảy dựng không dám nhắc lại chuyện này nữa, hắn vội chuyển chủ đề nói: “Lão tứ mang tâm tính tiểu hài tử, nhi thần nghĩ không biết hắn có thể đến Bồng Diệp trước tiết thu phân hay không?”

“Hiện tại vẫn còn sớm, cho dù trên đường trì hoãn một chút thời gian cũng sẽ tới kịp.” Ông đã hạ tử lệnh cho Dự Vương rằng trước tiết thu phân phải tới nơi. Bởi lẽ ông muốn nhìn xem qua tiết thu phân bệnh đau đầu của mình có thể bình phục khi không cần dùng đan dược hay không. Nếu phát tác, ông lập tức phái Khang Vương qua đó để đuổi kịp tiết xuân phân sang năm. Về phần lão tứ, đến lúc đó cũng không cần trở lại, hắn và cô nương Diệp gia sẽ cùng nhau lên đường. Dù sao cũng là nhi tử trên danh nghĩa mười sáu năm, cho dù không phải nhi tử thân sinh thì ông vẫn có chút tình cảm. Nếu lão tứ thích cô nương kia thì tiện tay giết luôn đi, như vậy lão tứ dưới cửu tuyền cũng có Vương phi đi cùng, không đến mức cô đơn.

Thái Tử vô cùng buồn bã trở lại Đông Cung, vốn dĩ hắn đuổi Dự Vương đi để nhân cơ hội chiếm đoạt tiểu nha đầu, kết quả nàng cũng đi luôn rồi, đúng là công giã tràng. Tuy nhiên sau đó Thái Tử không còn thời gian rảnh để nghĩ tới Diệp Thiên nữa, bởi vì trong tay Thụy Vương đột nhiên có rất nhiều chứng cứ bất lợi với hắn. Mặc dù nó không nhắm vào hắn, nhưng phần lớn là nhược điểm của thủ hạ đắc lực bên cạnh hắn, cũng không biết Thụy Vương lấy được những thứ đó bằng cách nào. Dù sao, Thái Tử cũng bận tới mức sứt đầu mẻ trán không rảnh để nhớ tới Diệp Thiên.

Lần đầu tiên Diệp Thiên đi xa nhà, với mọi thứ nàng đều cảm thấy thật hiếm lạ. Nàng ngồi trên chiếc xe ngựa xa hoa của Dự Vương và đương nhiên Dự Vương cũng ở trên xe. Bạch Trân cùng Lục Phỉ ngồi trên chiếc xe ngựa Dự Vương phủ chuẩn bị cho các nàng. Phùng ma ma lớn tuổi không thích hợp lăn lộn nên Diệp Thiên để bà lưu lại hầu phủ giúp nàng chăm sóc mẫu thân một chút.

Diệp Thiên ghé vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, cách một tầng sa mỏng bên trong xe có thể nhìn rõ ràng cảnh vật bên ngoài nhưng bên ngoài lại không thể nhìn thấy người bên trong. Dự Vương thấy nàng tò mò như vậy, sau khi ra khỏi thành hắn dứt khoát vén tầng sa mỏng kia lên. Hắn dùng nghi thức của thân vương đi ra ngoài cầu phúc cho phụ hoàng, tiền hô hậu ủng ước chừng có ngàn người, người bình thường nhìn thấy đều tránh từ xa còn ai dám nhìn trộm xe giá của hắn. Cho dù hắn xốc mành lên cũng chỉ có nội thị, thị về trước và sau xe ngựa là có thể nhìn thấy.

Lúa tẻ được gieo trồng trên vùng đất bằng phẳng rộng lớn, từng bông lúa nặng trĩu kéo cong thân mình khẳng khiu. Bên cạnh đó có một số mảnh ruộng nhỏ phần lớn trồng chút rau dưa, cà tím đậu que.... Trên ruộng có những người nông dân đang bận rộn, thấy một đội nhân mã như vậy đi qua, tất cả đều dừng việc trong tay, tò mò mà nhìn xung quanh.

Cách kinh thành càng xa, mặt đường càng không bằng phẳng, cũng may xe ngựa của Dự Vương là loại đặc chế nên không bị quá xóc nảy. Hai bên đường dần dần có những ngọn núi, tuy nhiên đường bọn họ đi đều là mấy con đường rộng mở mà không phải đường núi hiểm trở.

Bỗng nhiên khuôn mặt nhỏ của Diệp Thiên nhíu lại, không phải ngồi xe ngựa không thoải mái cũng không phải mệt mỏi, mà là nàng muốn đi nhà xí. Nàng quay đầu nhìn ra bên ngoài, xung quanh đều là núi rừng hoang dã, nàng thật sự không biết mình nên giải quyết vấn đề này như thế nào. Nghĩ nghĩ, Diệp Thiên quyết định chờ thêm một lát nữa khẳng định Dự Vương cũng sẽ gặp phải vấn đề này, nàng muốn nhìn xem hắn định giải quyết chuyện này như thế nào.

Ý tưởng tốt đẹp là thế, nhưng trong quá trình chờ đợi Dự Vương hành động trước, nàng có chút khó chịu. Hai chân của nàng gác lên nhau, ngón tay cũng khẩn trương mà xoắn lại, miệng nhỏ phấn hồng gắt gao mím chặt. Dự Vương nói chuyện với nàng, nàng đều thất thần không tập trung.

“Dừng.” Dự Vương chỉ cần suy nghĩ một lát liền hiểu. Hắn khẽ quát một tiếng, bên ngoài lập tức có người kêu ngừng, toàn bộ đoàn xe chậm rãi ngừng lại.

Khang công công tay chân nhẹ nhàng chạy đến bên cạnh xe ngựa, Dự Vương phân phó nói: “Dựng hai chiếc lều trại đơn giản.” Mấy thị vệ tay chân nhanh nhẹn dựng lều, trải thảm, thậm chí còn lôi cả bình phong ra.

Thời điểm Dự Vương nắm tay Diệp Thiên tiến vào một cái trong đó, nàng còn tò mò hỏi: “Dựng lều trại làm gì?” Hiện tại vẫn chưa đến thời gian ngủ mà?

Dự Vương chỉ cười không nói, hắn cho người gọi Bạch Trân và Lục Phỉ tới đây hầu hạ nàng, còn mình thì đến chiếc lều còn lại.

Diệp Thiên vòng qua bình phong, phát hiện phía sau bình phong không chỉ có một chậu nước, khăn tay, thế nhưng còn có một cái bô. Cuối cùng nàng cũng hiểu dựng lều trại vào lúc này để làm gì rồi, thì ra là cho mình giải quyết vấn đề, mệt nàng nghẹn nửa ngày cũng không nghĩ ra nên đi nhà xí như thế nào tại nơi hoang dã này. Diệp Thiên đỏ mặt đồng thời cảm thấy một cảm giác thẹn thùng kỳ lạ, tuy nhiên nàng vẫn nhanh chóng phóng thích thì hơn.

“Trân, ngươi và Lục Phỉ, khụ khụ, các ngươi muốn cái kia…… Giải quyết một chút hay không?” Lúc này Diệp Thiên mới ý thức được sự bất tiện khi ở bên ngoài, ngay cả điều cơ bản nhất cũng trở thành vấn đề lớn.

“Không cần.” Bạch Trân cười nói, “Nô tỳ và Lục Phỉ có biện pháp.” Nàng và Lục Phỉ ngồi chung một chiếc xe ngựa, đáng lẽ hai người nên thay phiên nhau hầu hạ tiểu thư, nhưng tiểu thư vẫn luôn ở bên cạnh Dự Vương căn bản không cần các nàng hầu hạ. Hai người liền ở xe ngựa phía sau trò chuyện, thêu ít khăn tay, làm chút xiêm y bên người cho tiểu thư. Về phần vấn đề kia, dưới hộc tối của xe có chuẩn bị bô, rốt cuộc toàn bộ đoàn xe trừ bỏ tiểu thư nhà mình cũng chỉ có hai nữ tử là nàng và Lục Phỉ. Còn lại tất cả đều là nội thị cùng thị vệ, những người đó muốn giải quyết thì dễ dàng, tiểu thư nhà mình muốn giải quyết vấn đề thì toàn bộ đoàn xe sẽ dừng lại chờ tiểu thư, tuy nhiên đoàn xe sẽ không ưu tiên dừng lại chờ hai nha hoàn các nàng, cho nên hai người đều tự mình giải quyết trên xe.

Rửa tay xong Diệp Thiên mới ra khỏi lều trại, Dự Vương đã thay đổi một thân xiêm y đang đứng chờ nàng.

Thời điểm giữa trưa, toàn bộ đoàn xe dừng lại tìm một mảnh đất trống nghỉ tạm, đầu bếp của vương phủ đi theo phụ trách việc nấu cơm. Dự Vương nhảy xuống xe ngựa trước, sau đó xoay người ôm Diệp Thiên xuống dưới. Hắn nhẹ nhàng nắm tay nàng chậm rãi tản bộ trên thảm cỏ giúp nàng hoạt động chân cẳng. Ngồi trên xe ngựa mấy canh giờ không dễ chịu nên hắn muốn dẫn nàng đi bộ một lát để thay đổi không khí. Thị vệ trưởng Trịnh Hàn không xa không gần đi theo phía sau cảnh giác quan sát bốn phía xung quanh.

Một tấm thảm đã được trải trên bãi cỏ cách đó không xa, bên trên là bàn dài và đệm ngồi mềm mại. Chờ hoạt động gân cốt thoải mái xong, Dự Vương nắm tay nàng đi qua đó, trên bàn dài đã bày sẵn tám món ăn hai món canh giống như bữa cơm ngày thường ở vương phủ.

Diệp Thiên chớp chớp mắt “ Hoàn cảnh ở đây bất tiện như thế mà bọn họ vẫn có thể làm nhiều món ăn lại còn nhanh như vậy sao?” Nàng mới chỉ đi bộ được vài bước mà bên này đã chuẩn bị xong đồ ăn rồi.

Tiểu nha đầu chưa từng đi xa như hôm nay, cũng chưa từng gặp qua những việc như thế này nên đối với mọi thứ nàng đều rất tò mò. Tuy rằng trong lòng Dự Vương hiểu rõ chuyện này nhưng hắn vẫn phân phó người gọi đầu bếp chính tới đây giải thích giúp nàng làm cách nào để bảo đảm cung ứng đồ ăn khi đi trên đường.

Đầu bếp chính không nghĩ tới chủ tử lại nảy sinh hứng thú về vấn đề này, bởi vì đây là công việc của hắn nên hắn thập phần quen thuộc “Bẩm Vương gia, phía sau có một chiếc xe ngựa lớn, bên trong bố trí thành phòng bếp, cho dù đội quân không dừng lại nghỉ chân chúng nô tài vẫn có thể trực tiếp chuẩn bị đồ ăn trên xe ngựa. Ví dụ như đồ ăn trên bàn Vương gia chúng nô tài phải cân nhắc thời gian để chuẩn bị từ trước khi xe ngựa dừng lại. Bên cạnh đó đồ ăn của binh lính tùy tùng người hầu đều được nhặt và chế biến sạch sẽ từ trước. Thời điểm đoàn quân dừng chân nghỉ ngơi buổi tối, chúng nô tài sẽ chuẩn bị tốt rau dưa nước dùng cho ngày kế tiếp.” Chiếc xe ngựa đó luôn luôn có sẵn đồ ăn, trường hợp chủ tử đột nhiên đói bụng cũng không thể để Vương gia ôm bụng đói ngồi chờ được.

Thấy Diệp Thiên nghe hiểu, Dự Vương phất tay cho đầu bếp chính đi xuống.

“Ta chỉ tùy tiện hỏi thôi Ngôn ca ca hà tất gì phải gọi hắn tới, lúc này chắc hẳn hắn đang rất bận rộn đó.” Diệp Thiên liếc mắt trân thành nhìn Dự Vương. Đầu bếp còn đang vội vàng nấu cơm cho mọi người nhưng hắn lại gọi người ta tới nơi này giải đáp thắc mắc nhỏ xíu của nàng.

“Cái này gọi là không ngại học hỏi kẻ dưới.” Dự Vương cười nói: “Tương lai Thiên Thiên là nữ chủ nhân của vương phủ, nếu nàng có nghi vấn gì đều phải hỏi cho rõ ràng minh bạch mới đúng, không cần mơ hồ qua loa đại khái. Mấy bữa cơm sau này của chúng ta khả năng đều phải dùng ở bên ngoài như vậy, cũng may hiện tại không lạnh nên chúng ta sẽ dùng bữa tối trong trạm dịch.”

“Buổi tối ở trạm dịch?” Diệp Thiên hưng phấn, nàng còn chưa bao giờ được qua đêm ở bên ngoài đâu. Lớn như vậy nhưng nàng mới chỉ ngủ tại hầu phủ và sân viện của nàng ở Dự Vương phủ mà thôi, trạm dịch có bộ dáng gì nàng chưa từng được thấy qua.

Dự Vương một bên gỡ xương cá cho nàng, một bên nói: “Điều kiện sống ở trạm dịch không tốt như trong phủ chúng ta, khả năng Thiên Thiên sẽ phải chịu ủy khuất. Ta sẽ ở phòng gần Thiên Thiên nhất, nếu Thiên Thiên sợ hãi có thể tới tìm ta.”

Diệp Thiên cười khúc khích, “Trong trạm dịch chắc chắn sẽ có những người khác, chúng ta dẫn theo nhiều thị vệ tùy tùng như vậy, mặt khác có Bạch Trân và Lục Phỉ hầu hạ, ta mới không sợ đâu.”

Nàng chưa từng ở lại trạm dịch cũng chưa từng dùng cơm tại một nơi hoang dã như thế này. Nơi xa là núi cao, bên cạnh là cỏ xanh, bốn phía là cánh đồng bát ngát cùng đám tùy tùng, Diệp Thiên vừa dùng bữa, vừa đưa mắt ngắm cảnh khắp nơi.

Dự Vương chiều theo ý nàng, hắn không bắt nàng phải biến thành nữ tử đoan trang nhã nhặn, khi thì ngoan ngoãn có khi lại bướng bỉnh như hiện tại chính là tốt nhất. Chỉ cần nàng vui vẻ hạnh phúc giữ được tâm tính như bây giờ là tốt rồi.