Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ

Chương 82



Tác giả: Giản Diệc Dung

Diệp Thiên trở lại hầu phủ, không phải dính ở bên người phụ thân mẫu thân thì chính là dính ở bên người ca ca, ngay cả đệ đệ Diệp Thạc mặc kệ nàng ở đâu đều dính bên người nàng.

Dự Vương còn tưởng rằng tiểu nha đầu vui vẻ quên trời đất không còn nhớ gì đến mình, không nghĩ tới qua mấy ngày, sáng sớm Diệp Thiên đã tìm tới vương phủ.

“Ngôn ca ca, nghe nói trận đua thuyền rồng hôm nay bốn vị hoàng tử đều ra sân, ta tới cổ vũ cho huynh.” Diệp Thiên đeo ngũ sắc trường mệnh mà nàng thức đêm kết ra lên cổ tay Tiêu Ngôn Phong. Nếu không phải Lục Phỉ nhắc nhở nàng, nàng thiếu chút nữa quên mất hôm nay là Tết Đoan Ngọ, càng không nhớ tới việc chuẩn bị tốt ngũ sắc trường mệnh.

Tiêu Ngôn Phong hơi chần chờ một chút, hội đua thuyền rồng hôm nay Thái Tử sẽ làm một số động thái giết chết Thụy Vương. Hắn đang định thêm củi thêm lửa chuẩn bị đặt mình vào tình huống nguy hiểm giống Thụy Vương, đương nhiên chỉ nguy hiểm trên mặt ngoài mà thôi. Lại nói tiếp, hắn không nghĩ tới Thái Tử và Thụy Vương lại tranh đấu bình tĩnh như vậy, một năm qua đi mà hai người kia vẫn chưa phân được thắng bại. May mắn thay, rốt cuộc Thái Tử cũng kìm nén không được muốn bí quá hoá liều, bởi vì Thái Tử lo lắng sau khi mình trở về sẽ tăng thêm trợ lực cho Thụy Vương khiến Thái Tử càng ngày càng bị động.

Tiêu Ngôn Phong sợ trong lúc hỗn loạn sẽ dọa đến tiểu nha đầu nên cố ý không gọi nàng. Không nghĩ tới nàng lại tự mình tới đây “Thiên Thiên, lát nữa nàng không cần đến hồ Lâm Bình, được không?”

“Vì sao?” Diệp Thiên cực kỳ nghi hoặc. Bởi vì Dự Vương chưa từng ngăn cản nàng “Ngôn ca ca không muốn ta qua đó sao? Ta chỉ ở trên thuyền hoa, sẽ không gây phiền toái cho Ngôn ca ca đâu.”

Từ trước đến nay nàng đều ngoan ngoãn, sao có thể gây phiền toái cho hắn? Tiêu Ngôn Phong suy nghĩ, thân thể phụ hoàng bên ngoài thì có vẻ khỏe mạnh nhưng trên thực tế đã mục rỗng ở bên trong. Sau khi giết chết Thụy Vương, Thái Tử khẳng định sẽ xuống tay với mình, chuyện giống như ngày hôm nay về sau sẽ còn xảy ra, tiểu nha đầu đành phải làm quen với điều đó. Nghĩ đến đây, Tiêu Ngôn Phong vẫn quyết định nói cho nàng, hắn ghé miệng bên tai nàng thấp giọng nói ra kế hoạch củaThái Tử, sau đó lại nói tính toán của mình “Đến lúc đó Thiên Thiên không được chạy loạn, cứ an tâm đợi trên thuyền hoa, miễn cho bị người khác không cẩn thận ngộ thương.”

Diệp Thiên khẩn trương mở to hai mắt, ngón tay trắng nõn nắm chặt tay áo Tiêu Ngôn Phong “Này…… Có thể nguy hiểm hay không, Ngôn ca ca có thể bị thương hay không?”

“Ta sẽ không bị thương, chỉ là thoạt nhìn có vẻ nguy hiểm mà thôi.” Tiêu Ngôn Phong rất không yên tâm, lại dặn dò thêm một lần “Mặc kệ tình trạng lúc đó của ta là gì, Thiên Thiên phải nhớ kỹ không được rời khỏi thuyền hoa, biết không?” Hai vị hoàng tử đồng thời gặp nạn. Chỉ cần nghĩ thôi cũng biết sẽ hỗn loạn cỡ nào. Nếu nàng rời khỏi thuyền hoa xuống dưới chen chúc trong đám người, bị người va chạm là việc nhỏ, vạn nhất bị người ta dẫm đạp lên khẳng định nàng sẽ bị thương.

“Ta, ta chờ mọi người ổn đinh lại mới đến bên người Ngôn ca ca, được không?” Tuy rằng hắn đã tính toán trong lòng nhưng nàng vẫn không yên tâm.

Trong đôi mắt hạnh tràn đầy lo lắng, Tiêu Ngôn Phong mềm lòng, “Vậy nàng nghe theo lời Khang công công, khi nào hắn nói nàng có thể xuống thuyền hoa, nàng hãy đi xuống. Đáp ứng ta, hử?” Tuy rằng hắn chắc chắn sẽ phái người bảo hộ nàng nhưng vẫn không muốn nàng rơi vào hiểm cảnh.

Diệp Thiên gật đầu.

“Thời gian còn sớm, đợi Thiên Thiên đi thăm A Hoàng xong, chúng ta lại xuất phát cũng không muộn.” Dự Vương kéo nàng đứng lên.

Vốn dĩ Diệp Thiên cũng muốn đi xem A Hoàng, nhưng hiện tại nghe xong kế hoạch mạo hiểm của Dự Vương, trong lòng sầu lo nên đành ủ rũ đi theo Tiêu Ngôn Phong vào đại viện tử của mình.

A Hoàng ở hành lang đang thong thả ung dung chải vuốt lông chim. Vừa nhìn thấy Diệp Thiên, nó liền lắc lắc đầu nhỏ, quơ quơ nhúm lông vàng kiều diễm trên đầu, đôi mắt đen bóng nhìn chằm chằm vào nàng.

“A Hoàng.” Diệp Thiên buồn bã ỉu xìu mà gọi một tiếng. Nàng mở lồng sắt ra, nâng lọ thức ăn lên nhìn thấy bên trong khô ráo, không bị mốc meo mới đổi nước cho nó.

Mỗi lần nàng gặp A Hoàng đều thực hiện những hành động này. Trong nháy mắt A Hoàng liền nhớ ra nàng, kêu một tiếng cao vút: “Tiểu vương phi!”

“A Hoàng, ngươi còn nhớ rõ ta.” Diệp Thiên vẫn mang vẻ mặt đau khổ.

“Tiểu vương phi! Tiểu vương phi!” A Hoàng cực kỳ hưng phấn, đạp cánh phành phạch kêu to.

Tiêu Ngôn Phong buồn cười nhìn khuôn mặt nhỏ của tiểu nha đầu nhăn thành một đoàn, hắn kéo tay nàng nói “Thiên Thiên đừng lo lắng, ta khẳng định sẽ không có việc gì. Nàng phải vô cùng cao hứng mới được, miễn cho ——” hắn nhìn thoáng qua A Hoàng bên cạnh đang tập trung tinh thần nghe mình nói chuyện, lôi kéo Diệp Thiên đi ra ngoài một chút “Miễn cho xong việc người khác nhớ lại sẽ nổi lên lòng nghi ngờ.”

Khóe miệng Diệp Thiên giật giật, lộ ra một nụ cười khó coi.

Tiêu Ngôn Phong bất đắc dĩ đỡ trán, vươn ngón tay nhẹ nhàng cào một cái trên eo nàng. Tiểu nha đầu sợ ngứa nhất ở nơi nào, hắn biết rất rõ ràng.

“Ngôn…… Ha ha……” Thân mình Diệp Thiên cứng đờ, cuống quít túm lấy ngón tay Tiêu Ngôn Phong.

Ngón tay hắn rất linh hoạt né tránh tay nàng, lại cào thêm vài cái trên eo nàng.

“Ha ha…… Ngôn…… Đừng…… Ha ha……” Diệp Thiên lắc mông, một bên trốn tránh tay hắn, một bên lại muốn bắt lấy hắn. Nàng nhịn không được mà cười ra tiếng, gương mặt trắng nõn hiện lên hai má lúm đồng tiền.

Tiêu Ngôn Phong thấy trạng thái nàng chuyển biến tốt liền thu tay lại “Phải như vậy mới đúng, Thiên Thiên không thể mặt ủ mày ê.”

Hai người nắm tay nhau rời khỏi sân, chỉ còn lại A Hoàng mờ mịt nhìn theo bóng dáng bọn họ.

Ven hồ Lâm Bình là một biển người tấp nập, hôm nay không chỉ có bốn vị hoàng tử tham gia đua cuộc thuyền rồng, khác biệt so với lần trước chính là bốn vị hoàng tử sẽ tự mình bước lên thuyền rồng tham gia thi đấu, ngay cả Hoàng Thượng cũng tới xem. Bởi vì Dự Vương cuối tháng tư mới trở về, lúc trước mọi người không biết hắn có thể về kịp Tết Đoan Ngọ hay không nên Thái Tử đề nghị các hoàng tử tự mình bước lên thi đấu, đồng thời còn mời cả Hoàng Thượng tới thi cùng. Tất nhiên cả bốn chiếc thuyền đều do hoàng cung chuẩn bị.

Chứng đau đầu của Hoàng Thượng được trừ bỏ hoàn toàn, hơn nữa trải qua lần cầu phúc ngàn dặm này lại chứng thực việc lão tứ chính là nhi tử thân sinh của ông. Vướng mắc trong lòng nhiều năm được giải đáp, tâm tình rất tốt, ông liền đáp ứng Thái Tử rằng nếu lão tứ không kịp trở lại, ông sẽ tự mình làm chủ một chiếc thuyền để cả bốn chiếc thuyền rồng cùng nhau tham gia thi đấu. Không nghĩ tới cuối tháng tư lão tứ đã trở về, vì thế bây giờ ông chỉ cần ngồi ở chỗ cao xem náo nhiệt là được.

Trước tiên Tiêu Ngôn Phong đưa Diệp Thiên lên thuyền hoa của vương phủ, dọc theo đường đi thấy thần sắc tiểu nha đầu rất tự nhiên, một chút khẩn trương lo âu cũng không nhìn ra. Hắn âm thầm gật đầu, hắn luôn cảm thấy rời nhà một năm, tiểu nha đầu giống như trưởng thành hơn không ít, xem ra lần này đưa nàng đi Bồng Diệp là một quyết định thập phần chính xác.

Ở giữa hồ Lâm Bình lát nữa sẽ dùng cho việc đua thuyền rồng, cho nên thuyền hoa của mọi người đều phải đậu ở gần bờ, thuyền hoa của Thái Tử cũng ở chỗ này.

Trên lầu hai, Thái Tử đang dựa lưng trên lớp da lông êm dày, nhắm mắt suy đoán mọi việc sẽ phát sinh sắp tới ở trong lòng một lần.

Bên cạnh hắn có một thiếu nữ mười lăm tuổi đang quỳ, nàng ta mặc một thân áo váy màu trắng đơn giản, mặt tròn mày liễu, đúng là Diệp Phù. Nàng quỳ gối bên người Thái Tử, cầm một cái chùy mỹ nhân nhẹ nhàng đấm chân cho hắn. Thấy Thái Tử không hề động tĩnh, nàng trộm đưa mắt nhìn Thái Tử sau đó lại cúi đầu. Từ năm lão thái thái và phụ thân cùng qua đời, trong lòng nàng oán hận Thái Tử không cứu phụ thân, thời điểm Thái Tử tuyên triệu, nàng nương vào danh nghĩa muốn giữ đạo hiếu mà từ chối rất nhiều lần.

Vốn tưởng rằng Thái Tử khẳng định sẽ nghĩ cách dỗ dành mình nên nàng yên lặng gẩy bàn tính. Nếu Thái Tử đưa tới những đồ vật quý giá tới trình độ nào, hoặc Thái Tử dỗ dành nàng bao nhiêu lần, nàng sẽ cố mà tha thứ cho hắn. Không nghĩ tới, Thái Tử căn bản không thèm để ý tới nàng. Đừng nói tới đồ vật quý giá mà ngay cả một chút trang sức bình thường cũng không có. Tuy nhiên điều khiến nàng hoảng sợ nhất chính là từ đó Thái Tử không tuyên triệu nàng nữa.

Diệp Phù nhẫn nại chờ đợi một năm mà Thái Tử vẫn không để ý tới nàng. Lúc này nàng mới ý thức được, ở trong mắt Thái Tử mình căn bản không có bất cứ giá trị gì, tiện tay là có thể vứt bỏ. Diệp Phù khóc lớn mấy lần, sớm biết như thế, nàng cần gì phải một hai ủy thân cho hắn, nhưng hiện tại việc đã đến nước này, ngoại trừ mặt dày ăn vạ Thái Tử ra thì nàng đã không còn cách nào, trừ phi cả đời này nàng chết già trong khuê phòng không nghĩ tới việc gả chồng.

Thái Tử đang suy nghĩ xem lát nữa sẽ gặp phải tình huống như thế nào, mình nên có phản ứng gì, thể hiện như thế nào để phụ hoàng không nổi lòng nghi ngờ. Hắn cẩn thận suy đoán một lần, xác nhận không có lỗ hổng gì, lúc này mới chậm rãi mở mắt. Hắn vươn tay nắm cằm Diệp Phù, nâng mặt nàng lên, sau đó lại ghét bỏ mà buông ra. Diệp Phù chỉ có tư sắc bình thường, tuổi lại lớn, người này đã sớm không còn bộ dáng hắn yêu thích. Nếu không phải xem ở phân thượng nàng theo mình ba năm, hắn thật sự không muốn để nàng tới bên người mình.

Thái Tử xoay đầu nhìn về phía cửa sổ, ở trong mắt hắn đám người rộn ràng nhốn nháo chỉ giống như một bầy kiến. Không biết lát nữa đám kiến này có thể sợ tới mức loạn thành một đoàn, chen chúc dẫm đạp lên nhau hay không? Khóe miệng Thái Tử gợi lên một nét tươi cười đắc ý. Đột nhiên, nét tươi cười kia chợt cứng lại, đôi mắt yên lặng dừng trên một thân ảnh.

Diệp Phù thấy thần sắc của hắn trở nên khác thường, nàng cẩn thận nhìn theo ánh mắt hắn. Chỉ liếc mắt một cái, chiếc chùy mỹ nhân trong tay nàng liền mất lực đạo. Diệp Phù hoảng sợ, Thái Tử lại không hề phản ứng bởi vì hắn căn bản không nhận ra, hắn vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm ra bên ngoài.

Diệp Phù khống chế tốt chiếc chùy mỹ nhân trong tay, sau đó lại liếc mắt nhìn ra bên ngoài. Không sai, đó chính là Diệp Thiên, tứ muội muội của nàng. Diệp Thiên mặc một thân áo váy lục sắc nhạt màu nắm tay Dự Vương chậm rãi đi tới. Khóe miệng Diệp Thiên mang theo một nụ cười tươi tắn, ánh sáng trong đôi mắt hạnh trong veo thanh khiết, gương mặt trắng nõn non mềm. Không cần thị vệ đi trước hô tam gọi tứ mở đường nhưng đám người đang chen chúc lại giống như cảm ứng được điều gì đó, tự động tránh đường cho hai người.

Bước chân Diệp Thiên nhẹ nhàng thong dong xuyên qua đám người mang theo sự ưu nhã của quý nữ kinh thành, đồng thời thể hiện cả nét hồn nhiên của thiếu nữ. Mà người nam tử bên cạnh nàng cũng thu hút không ít ánh nhìn của người xem. Thân như thanh trúc, mặt như quan ngọc, chỉ cần đôi mắt phượng đen như mực tùy tiện đảo qua một vòng đã có thể khiến nhân tâm của mấy người xung quanh nhảy dựng.

Diệp Phù kinh ngạc phát hiện, lâu ngày không gặp hình như Diệp Thiên đã thay đổi rất nhiều. Trước kia đứng bên người Dự Vương chính là một tiểu nha đầu bụ bẫm, mọi người đều tập trung ánh mắt lên người Dự Vương mà tự động bỏ qua nàng. Nhưng hiện giờ gặp lại Diệp Thiên, nàng giống như một vị tiên nữ hồn nhiên mỹ lệ,cao quý ưu nhã, cho dù đứng bên cạnh người tuấn mỹ vô song là Dự Vương cũng có ánh sáng rực rỡ thuộc về chính nàng.

Diệp Thiên đã đẹp như vậy lại còn là Dự Vương phi danh chính ngôn thuận. Thoạt nhìn Dự Vương có vẻ rất thích nàng, còn mình thì ngay cả một chút danh phận cũng không có, không biết chờ đến mùa thu sang năm kết thúc hiếu kỳ, Thái Tử sẽ sắp xếp cho mình vị trí như thế nào? Diệp Phù nuốt nước miếng chua xót xuống dạ dày, sau đó quay sang trộm nhìn Thái Tử. Ánh mắt hắn đăm đăm, hai tay nắm chặt, yên lặng nhìn chằm chằm vào hai người kia, đến bây giờ vẫn chưa hoàn hồn.

Diệp Phù không thể áp chế được cảm xúc kinh hoàng trong lòng. Nàng theo Thái Tử ba năm nhưng chưa bao giờ thấy hắn thất thố như thế. Người hắn nhìn, cuối cùng là Dự Vương hay Diệp Thiên?