Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ

Chương 83



Tác giả: Giản Diệc Dung

Một trận tiếng trống “Thùng thùng” truyền đến, bốn chiếc thuyền rồng xanh đỏ đen trắng như tên rời cung cùng nhau vọt ra, phía sau là vài chiếc thuyền rồng của bá tánh được lựa chọn để tham dự cuộc thi.

Lần trước bốn vị hoàng tử tham gia đua thuyền rồng, mỗi người lựa chọn một chiếc thuyền rồng đại biểu cho thân phận của mình. Lần này thì khác, bốn vị hoàng tử tự mình bước lên thuyền rồng.

Thuyền rồng của Thụy Vương màu trắng, bởi vì lần trước hắn dành chiến thắng trong cuộc đua thuyền rồng nên lòng tràn đầy tin tưởng tự mình cầm lái. Màu đỏ là thuyền rồng của Thái Tử, hắn tự mình kích trống. Khang Vương là thuyền rồng màu xanh lá, hắn lựa chọn mái chèo. Thuyền rồng màu đen của Dự Vương, trong tay hắn cầm một lá cờ nhỏ vẫy vẫy một cách nhàn nhã, vừa giống như khuyến khích vừa giống như đang chỉ huy, lại giống như không chút để ý mà khua loạn.

Thuyền rồng của bá tánh đương nhiên không dám vượt mặt mấy vị hoàng tử. Thuyền rồng màu đỏ của Thái Tử và màu trắng của Thụy Vương đang cùng nhau dẫn đầu, Khang Vương theo sát sau đó, thuyền rồng màu đen của Dự Vương ở vị trí cuối cùng.

Tiếng cổ vũ cao vút của dân chúng ở hai bên bờ sông. Diệp Thiên đứng bên cạnh cửa sổ lầu hai trên thuyền hoa, ngón tay trắng nõn nắm chặt lấy mép cửa sổ, khẩn trương nhìn bốn chiếc thuyền rồng trong hồ. Khang công công canh giữ ở lối đi lại trên cầu thang tầng hai, hắn được Vương gia phân phó phải tự mình nhìn trông nom tiểu vương phi.

Lúc này đã là giờ Tỵ, trên mặt hồ sóng nước lóng lánh, Văn Đế ngồi trên chiếc thuyền rồng cao lớn xa hoa nhất thích ý híp mắt hưởng thụ. Nhìn bốn chiếc thuyền rồng dưới nước đang ngươi truy ta đuổi, cả bốn người đều là nhi tử của ông.

Trong nháy mắt, bốn chiếc thuyền rồng liền đến giữa hồ Lâm Bình. Chiếc thuyền màu trắng của Thụy Vương lại tiến lên dẫn đầu giống như lần trước, nhanh chóng vượt mặt Thái Tử.

Biến cố phát sinh trong tích tắc, không biết tại sao đáy thuyền rồng của Thụy Vương lại đột nhiên nứt ra một khe hở, một lượng nước lớn hùng dũng chui vào. Mấy người cuống quít vứt mái chèo sang một bên đi xem xét. Nhưng mà thuyền rồng được thiết riêng cho việc thi đấu nên vừa dài vừa hẹp, ngồi song song cũng chỉ được hai người mà thôi. Mấy người cầm mái chèo vừa cử động như vậy, thuyền rồng lập tức đứng không vững mà lay động kịch liệt vài cái, sau đó chiếc thuyền lập úp lại tất cả mọi người trên thuyền đều rớt xuống nước.

“A.” Diệp Thiên nhẹ nhàng hô một tiếng, sống lưng dựng thẳng tắp, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chiếc thuyền rồng màu đen của Dự Vương.

Văn Đế lập tức ngồi thẳng thân mình, không đợi ông thấy rõ chuyện xảy ra như thế nào thì thuyền rồng màu đỏ của Thái Tử và màu xanh lá của Khang Vương đã không khống chế được mà đụng phải chiếc thuyền màu trắng. Tốc độ đua thuyền rồng rất nhanh, vốn dĩ khoảng cách giữa ba chiếc thuyền lại đặc biệt gần, căn bản không thể tránh khỏi. Người dưới nước lập tức bị đụng phải ngã tan tác, trên mặt nước nhanh chóng xuất hiện màu đỏ lan ra, hiển nhiên là có người bị thương chảy máu. Chiếc thuyền rồng màu đỏ và màu xanh lá đụng phải những người này trượt xa một đoạn mới thật vất vả ngừng lại được. Thái Tử và Khang Vương vội vàng phân phó người trên thuyền của mình đi xuống cứu người.

Mấy người thủy thủ đều rất giỏi việc bơi lội, nếu rơi xuống nước bọn họ không chỉ có thể tự cứu lấy mình còn có thể đồng thời cứu Thụy Vương đi lên. Nhưng mấu chốt là vừa rồi cả hai chiếc thuyền rồng đều đụng ngã bọn họ, hiện tại mọi việc lại trở nên không chắc chắn. Thủy thủ của hai thuyền đều vội vàng nhảy xuống, nếu có thể cứu được Thụy Vương, đó chính là lập công lớn. Bốn năm người thủy thủ nhìn trộm thần sắc Thái Tử, khuôn mặt Thái Tử lạnh lùng gật đầu một cái nhẹ tới mức không thể phát hiện. Lúc này trong lòng mấy thủy thủ hiểu rõ nhưng không nói ra lời mà chỉ liếc mắt nhìn nhau sau đó đồng loạt chui đầu vào trong nước.

Tại thời điểm hỗn loạn như vậy, thuyền rồng màu đen của Dự Vương lại bất ngờ xảy ra chuyện. Đáy của chiếc thuyền này cũng nứt ra một khe hở giống như chiếc thuyền màu trắng, nước mạnh mẽ tràn vào thuyền. Mấy người thủy thủ thấy phía trước xảy ra chuyện, vốn đã mang tâm lý hoảng sợ rồi, quay đầu nhìn lại thấy thuyền của mình cũng ngập nước thì tức khắc hoảng loạn. Vì thế, thuyền rồng màu đen của Dự Vương cũng bị lật.

May mắn thay, phía sau thuyền rồng của Dự Vương không có thuyền theo sát. Trong bốn vị hoàng tử thì Tiêu Ngôn Phong là người đi cuối cùng, thuyền rồng của bá tánh lại không dám đoạt nổi bật cùng bọn họ nên mới tạo ra khoảng cách khá xa.

Bốn nhi tử thì có tới hai người bị rơi xuống nước, Văn Đế gấp đến độ đứng lên liên tục phân phó thuộc hạ mau xuống cứu người.

Cho dù Diệp Thiên biết Dự Vương đã có chuẩn bị từ sớm, nhưng vào lúc này nàng cũng vô cùng lo lắng. Đôi lông mày nhỏ nhíu chặt, thân mình vươn ra ngoài cửa sổ. Nếu không phải đã đáp ứng Tiêu Ngôn Phong sẽ không chạy loạn, hiện tại nàng thật sự muốn chạy xuống xem tình hình thế nào.

Khang công công cũng rất khẩn trương, mặc dù ông cực kỳ tín nhiệm Vương gia nhà mình. Từ nhỏ Vương gia đã thông tuệ, đặc biệt là mấy năm nay, cách bày mưu tính kế, bố cục trầm ổn, hoàn toàn không giống một thiếu niên ngây ngô mới đặt chân ra cuộc sống. Đồng thời hắn cũng lo lắng, vạn nhất có chuyện gì xảy ra ngoài dự kiến thì sao. Hắn vừa phải nhìn tình hình bên ngoài cửa sổ, vừa phải để ý tiểu vương phi nhà mình, một lòng hận không thể chia làm hai nửa.

Xảy ra đại sự như vậy, bá tánh ở hai bên bờ sông cũng mắt hoa đầu choáng, người gan lớn còn muốn đi lên phía trước nhìn xem rốt cuộc chuyện là như thế nào, người nhát gan thì liều mạng bỏ chạy khỏi nơi này. Hoàng tử xảy ra chuyện, chỉ cần không cẩn thận thì mạng nhỏ của mình cũng có thể bị bỏ lại ở chỗ này. Đám đông hỗn loạn thành một đoàn, ngươi đẩy ta ta chèn ép ngươi, chẳng mấy chốc liền truyền đến tiếng thét chói tai cùng khóc tiếng la.

Không ai dư sức lo lắng cho đám bá tánh đó, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào giữa hồ Lâm Bình. Tuy nhiên, một lượng lớn cấm quân nhanh chóng đuổi tới đây giải tán bá tánh bên hồ đồng thời bao vây hồ Lâm Bình.

Văn Đế ngồi trên chiếc thuyền rồng lớn nhất tiến lại gần, người được cứu từ dưới nước lên đều đặt trên boong tàu. Văn Đế lòng nóng như lửa đốt, chờ hai nhi tử được cứu lên, ông lệnh cho thị vệ cận thân cảnh giác mà canh giữ ở bên cạnh hai người, phòng bị có người nhân cơ hội ám toán.

Không lâu sau, Thụy Vương và Dự Vương đều được người vớt lên, cả hai người đều ướt đẫm, sắc mặt tái nhợt, nằm hôn mê không nhúc nhích.

“Mau, mau, gọi thái y!” Văn Đế khàn cả giọng hô to. Ông chỉ có bốn nhi tử, tuy rằng ngày thường ông thích xem bọn họ ngươi tranh ta đoạt, nhưng không có nghĩa là ông thích xem bọn họ ngươi chết ta sống. Đặc biệt là lão tứ, trong lòng ông nghi ngờ hắn nhiều năm như vậy, mặt ngoài thì cưng chiều nhưng kỳ thật luôn phòng bị, lúc này mới vừa chứng thực được lão tứ là cốt nhục của mình, ông đang chuẩn bị đối xử yêu thương với hắn một phen, đền bù lại sự bạc đãi trong suốt bao nhiêu năm nay thì hắn lại bất chợt xảy ra chuyện.

Hồ Lâm Bình nằm ở ngoại ô kinh thành, cách hoàng cung khá xa. Hoàng Thượng cùng bốn vị hoàng tử đều tới nơi này, vì phòng ngừa vạn nhất nên trên thuyền rồng xác thật có một vị thái y đi theo. Vị thái y kia đã sớm nơm nớp lo sợ đứng chờ một bên, khi nghe thấy tiếng la của Hoàng Thượng, hắn vội vàng tiến lên. Vừa nhìn thấy Thụy Vương, trong lòng hắn liền rơi “Lộp bộp” một tiếng, hắn miễn cưỡng khống chế bàn tay đang run rẩy của mình mà sờ lên tĩnh mạch Thụy Vương. Trong nháy mắt sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, không dám tin tưởng bắt mạch lại một lần, cuối cùng quay người quỳ sụp dưới chân Hoàng Thượng “Khởi bẩm bệ hạ, Thụy Vương gia…… ngài, ngài, ngài ấy đi……”

“Cái gì?! Lang băm!” Gân xanh trên trán Văn Đế hằn lên, hai má nổi lên một mảng đỏ rực không bình thường, ông chỉ vào thái y quát: “Cứu hắn! Nếu hắn không sống được, trẫm tru di cửu tộc nhà ngươi!”

Thân mình Thái y mềm nhũn, tê liệt ngã xuống mặt đất thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh. Tại sao hắn lại xui xẻo như vậy, vốn tưởng rằng hôm nay là một ngày đẹp trời, không nghĩ tới hắn lại gặp phải chuyện này. Cho dù y thuật có cao siêu tới đâu cũng không có khả năng khởi tử hồi sinh.

Đại thái giám bên cạnh Văn Đế nhẹ giọng nhắc nhở: “Bệ hạ bớt giận, cẩn thận long thể, vẫn nên để hắn khám cho Dự Vương xem sao.”

Đúng rồi, còn có lão tứ, lão tứ vẫn đang nằm một bên sinh tử không rõ. Hai mắt Văn Đế đỏ sậm, chỉ vào thái y “Mau đi xem Dự Vương, nếu hắn xảy ra chuyện gì, trẫm sẽ tru di cửu tộc nhà ngươi!”

Thân mình Thái y run lên, té ngã lộn nhào tới bên người Dự Vương đặt tay lên tĩnh mạch. Trong lòng nghĩ cuối cùng trái tim cũng được quay trở lại lồng ngực, Dự Vương còn sống, chỉ bị sặc nước mà ngất đi thôi.

Thái y bận việc một hồi, cố ý kéo dài thời gian cứu mạng Dự Vương ra một chút, như vậy thoạt nhìn tình huống của Dự Vương có vẻ hung hiểm, mà hắn phải dùng hết kiến thức cả đời mới vất vả bảo vệ được tánh mạng cho Dự Vương. Hy vọng Hoàng Thượng thấy hắn ra sức cứu được mạng sống của Dự Vương mà bỏ qua cho cửu tộc nhà hắn.

Trái tim Văn Đế nghẹn tới cổ họng. Dự Vương nhấp nháy lông mi vài cái, mờ mịt mở mắt, “Phụ hoàng……”

Văn Đế đột nhiên đứng dậy, nhưng mới vừa bước ra một bước, đột nhiên trước mắt tối sầm, một ngụm máu tươi phun ra, thân mình ngã về phía sau, hôn mê bất tỉnh.

Một cuộc đua thuyền rồng vốn dĩ đang vui mừng náo nhiệt lại kết thúc qua loa như vậy.

Đối với kết quả này, Thái Tử vừa mừng vừa sợ. Mừng chính là, rốt cuộc lão nhị cũng bỏ mạng theo sự kế hoạch của hắn, từ hôm nay ở trên triều đình sẽ không còn ai dám tranh đấu với mình nữa. Sợ chính là, thuyền rồng màu trắng của lão nhị do hắn phái người động tay chân, mấy thủy thủ hắn phái xuống nước khi xong việc cũng trở lại bẩm báo rằng lúc ấy Thụy Vương không chết mà chỉ hôn mê. Bốn năm người bọn họ vây quanh Thụy Vương, tranh thủ không có ai chú ý đánh một quyền vào huyệt Thái Dương của Thụy Vương, lại cố ý kéo dài tới khi Thụy Vương thực sự chết đuối mới vớt người từ trong nước lên. Đó đều là chuyện hắn đã sắp xếp tốt từ trước, chẳng có gì lạ, kỳ quái chính là vì sao thuyền rồng của lão tứ cũng xảy ra chuyện?

Văn Đế được đưa về hoàng cung trong tình trạng hôn mê, Dự Vương đang vô cùng “Suy yếu” cũng được người đưa về Dự Vương phủ.

Diệp Thiên nước mắt lưng tròng đi theo nhuyễn kiệu của Dự Vương. Tuy rằng hắn nói sẽ không có việc gì, nhưng nhìn thấy bộ dáng sắc mặt tái nhợt của hắn, trái tim nàng lại co rút đau đớn từng đợt.

Vào chính phòng, người nâng Dự Vương trở về đều lui ra quay về hoàng cung phục mệnh. Hộ vệ Trịnh Hàn cũng lui xuống, trong phòng chỉ còn lại Dự Vương, Diệp Thiên và Khang công công. Khang công công nhìn sắc mặt Vương gia nhà mình sau đó cũng thức thời lui ra.

“Ngôn ca ca.” Diệp Thiên cầm tay Tiêu Ngôn Phong. Bàn tay hắn không ấm áp như ngày thường mà có chút lạnh lẽo “Ngôn ca ca, huynh sao rồi? Khó chịu chỗ nào?”

Tiêu Ngôn Phong nghiêm túc suy nghĩ “Ta cảm thấy —— ta cần phải tắm gội thay xiêm y.” Những người hầu hạ bên người Hoàng Thượng đều không có nhãn lực, thấy mình một thân xiêm y ướt sũng cũng không biết lối thay giúp mình, ngược lại cứ để mặc hắn ướt dầm dề như vậy nâng trở về vương phủ.

“Chuẩn bị nước!” Diệp Thiên phân phó một tiếng với người bên ngoài “Ngôn ca ca còn chỗ nào không thoải mái nữa không?”

Tiêu Ngôn Phong hắt xì một cái.

“Truyền Lộc y chính!” Diệp Thiên lại hướng ra ngoài cửa phân phó một tiếng, sau đó cuống quít cởi thắt lưng của Tiêu Ngôn Phong “Ngôn ca ca bị cảm lạnh rồi, mau cởi quần áo ướt ra, dùng chăn bọc lại.”

Tiêu Ngôn Phong vội cầm tay nàng, hắn trong ngoài đều ướt đẫm, nếu muốn cởi phải cởi bỏ hoàn toàn mới được. Nhưng mà cho dù hắn ôm tiểu nha đầu ngủ vô số lần, tuy nhiên vẫn chưa bao giờ lộ da thịt trước mặt nàng. Từ trước đến nay hắn đều mặc trung y một cách quy củ. “Không vội, lát nữa còn phải gặp Lộc y chính đấy.”

Lộc y chính bay tới rất nhanh. Từ khi Dự Vương khai phủ đến nay, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ông nghe nói Vương gia cho gọi mình. Rốt cuộc ông cũng có cơ hội sờ lên mạch tượng tôn quý của Vương gia rồi. Thần thái vui sướng trong đôi mắt nhỏ đen bóng của Lộc y chính rạng rỡ tới mức không thể che dấu được, khóe miệng cong cong không cách nào kìm nén được ý cười “Vương gia, vi thần bắt mạch cho ngài.”