Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ

Chương 84



Tác giả: Giản Diệc Dung

Kỳ thật tình trạng của Dự Vương không có gì đáng ngại, hắn vì muốn khiến cho sự tình càng trở nên phức tạp hơn nên mới cố ý ở trong nước lâu hơn một chút. Tuy nhiên, thời điểm bị người của Hoàng Thượng nâng trở về, một đường mặc xiêm y ướt mới bị dính phong hàn.

Hắn lo lắng mình sẽ lây bệnh cho Diệp Thiên nên bảo nàng trở vê hầu phủ, Diệp Thiên lại không chịu, “Ngôn ca ca sinh bệnh, ta phải ở lại chỗ này chăm sóc Ngôn ca ca. Nếu lây bệnh, vừa lúc chúng ta cùng nhau uống thuốc.”

Nàng không chịu đi, Tiêu Ngôn Phong cũng không thể bắt nàng đi. Bởi vì vốn dĩ hắn cũng muốn tiểu nha đầu ở bên mình nhiều hơn một chút. Lại nói, thân thể hắn từ trước đến nay đều vô cùng khỏe mạnh, trận phong hàn này sẽ nhanh chóng tốt lên thôi.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, trong cung đã loạn thành một đoàn, sau khi Hoàng Thượng tỉnh lại thì tức giận không thôi, Thục phi khóc ngất đi rất nhiều lần, muốn chết muốn sống cầu xin Hoàng Thượng điều tra ra hung thủ, lời trong lời ngoài đều ám chỉ Thái Tử.

Ngọc phi gấp đến độ muốn chết, nhi tử của mình và Thụy Vương cùng rơi xuống nước, Thụy Vương đã chết, vậy có phải nhi tử của mình cũng bị thương nghiêm trọng hay không? Đáng tiếc bà không thể xuất cung đi thăm mà chỉ có thể lo lắng suông đi tới đi lui tại Ngưng Ngọc Cung.

Tiêu Ngôn Phong tính toán giả bộ như bệnh tình trầm trọng, qua mấy ngày mới đi thăm Hoàng Thượng. Tuy nhiên hắn lại lo lắng mẫu phi quá sốt ruột, vốn dĩ muốn để Diệp Thiên tự mình vào cung an ủi mẫu phi một chút, nghĩ đi nghĩ lại hắn lại từ bỏ. Tuy rằng một năm này tiểu nha đầu trưởng thành hơn không ít, tình hình chung đều có thể ứng phó, nhưng nếu chạm mặt Thái Tử, vẫn là quá nguy hiểm. Hắn phái Khang công công dâng biếu mẫu phi một rổ táo nhân tiện báo bình an, nói rằng mình không xảy ra chuyện gì cả, qua mấy ngày sẽ vào cung vấn an mẫu phi.

Tiểu nội thị bê chén thuốc theo đơn của Lộc y chính tiến vào, Diệp Thiên chờ thuốc nguội hơn một chút rồi đẩy đến trước mặt Tiêu Ngôn Phong “Ngôn ca ca, huynh mau uống thuốc đi.”

Tiêu Ngôn Phong nhìn thoáng qua bằng ánh mắt ghét bỏ, nước thuốc đen tuyền, vừa ngửi liền biết hương vị rất không tốt. Vô luận là kiếp trước hay kiếp này, thân thể hắn vẫn luôn khỏe mạnh, cực kỳ ít sinh bệnh, cơ bản không phải uống thuốc, giờ phút này hắn cũng không muốn uống, “Đặt ở đó đi, lát nữa ta sẽ uống.”

Diệp Thiên dùng tay thử độ ấm “Hiện tại vừa vặn, quá nguội sẽ giảm bớt dược tính.” Nàng ngước mắt lên nhìn sắc mặt Tiêu Ngôn Phong, nghi hoặc hỏi: “Có phải Ngôn ca ca không muốn uống hay không?”

Tiểu nha đầu vẫn luôn ở bên cạnh hắn, muốn nhân cơ hội đổ bát thuốc này đi cũng chưa chắc có thực hiện được, Tiêu Ngôn Phong dứt khoát nói: “Thiên Thiên, kỳ thật ta căn bản không cần uống thuốc, ngày mai sẽ tự ổn thôi.”

Hắn quả nhiên không định uống. Diệp Thiên mím môi, nghiêm túc nói: “Ngôn ca ca không thể như vậy, có bệnh phải ngoan ngoãn uống thuốc, như vậy mới có thể mau lành bệnh.”

Tiêu Ngôn Phong thấy bộ dáng nghiêm trang của tiểu nha đầu, buồn cười mà nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ đang bạnh ra của nàng, nhưng vẫn không chịu duỗi tay cầm chén thuốc kia.

Diệp Thiên thở dài, nàng nâng chén thuốc lên, múc một muỗng nước thuốc đưa đến bên miệng Tiêu Ngôn Phong “Ngôn ca ca phải nhanh chóng khỏi bệnh, bằng không sẽ lây bệnh cho ta, đến lúc đó ta và Ngôn ca ca phải cùng nhau khó chịu.”

Tiêu Ngôn Phong ngay lập tức mềm lòng, bản thân mình khó chịu thì không sao, nhưng làm hại tiểu nha đầu cũng khó chịu thì không được. Huống chi, nàng còn tự mình bón thuốc cho hắn nữa. Hắn ngậm lấy chiếc muỗng nhỏ, một ngụm nuốt thuốc xuống dưới.

Diệp Thiên nhỏ giọng dỗ dành hắn, “Ngôn ca ca ngoan ngoãn uống thuốc, lát nữa sẽ có mứt hoa quả ngọt ngào cho Ngôn ca ca ăn.”

Nha đầu này dỗ dành mình như tiểu hài tử, Tiêu Ngôn Phong cười nói: “Thuốc Thiên Thiên đút đương nhiên rất ngọt, căn bản không cần mứt hoa quả.”

Diệp Thiên cong môi cười, múc một muỗng nước thuốc nữa đưa đến bên miệng hắn, không bao lâu sau, một chén nước thuốc đen tuyền đã nằm gọn trong bụng Tiêu Ngôn Phong. Tiêu Ngôn Phong đi tịnh phòng súc miệng, trở về lại ngồi dựa trên chiếc giường mềm mại, vẫy tay, Diệp Thiên liền chạy tới chui vào trong ngực hắn “Ngôn ca ca, huynh nói Thái Tử hại chết Thụy Vương, cuối cùng việc này sẽ kết thúc như thế nào?”

Kết thúc như thế nào? Kiếp trước Thái Tử cũng hại chết Thụy Vương, nhưng cuối cùng lại không bị một chút liên lụy. Tiêu Ngôn Phong nắm tay nàng, “Thụy Vương vừa chết, phe phái của hắn chỉ có thể là cây đổ bầy khỉ tan, ai sẽ vì báo thù cho hắn mà đối nghịch cùng Thái Tử, cũng chỉ có Thục phi còn nhớ rõ hắn. Về phần phụ hoàng, ông đã mất đi một nhi tử, khẳng định sẽ không muốn lại mất đi một người nữa, huống chi người này lại là trữ quân của quốc gia. Lại nói, không có chứng cứ chứng minh Thái Tử hại chết Thụy Vương.” Vốn dĩ Thái Tử đã sắp xếp chuyện này thành chuyện ngoài ý muốn, kết quả mình cũng rơi xuống nước khiến việc này biến thành âm mưu. Hoàng Thượng tất nhiên sẽ hoài nghi Thái Tử động tay chân, cho dù không giết hắn cũng sẽ có lòng cảnh giác.

Diệp Thiên yên lặng suy nghĩ một lát, “Cuộc sống của Hoàng gia thật đúng là tàn khốc, Thụy Vương vì đoạt lấy vị trí kia mà ngay cả mạng cũng mất.” Nói đến cùng, Thái Tử một hai phải ám sát Thụy Vương, còn không phải bởi vì Thụy Vương tranh đoạt vị trí với hắn, bức hắn quá gắt gao.

Tiêu Ngôn Phong ôm lấy nàng, vị trí kia sao? Hắn cũng muốn, chỉ có ngồi lên vi trí tối cao hắn mới có thể giúp mẫu phi có một cuộc sống tự do chân chính. Còn tiểu nha đầu của mình nữa, Thái Tử nhìn nàng như hổ rình mồi, ai biết sau này Thái Tử có thể buông tha hay không, vì thế cũng chỉ có ngồi lên vị trí kia mới có thể đảm bảo sự bình an cho nàng. Hơn nữa, Thái Tử lại không phải người bao dung, cho dù mình không tranh không đoạt, chỉ muốn làm một Vương gia nhàn tản cũng chưa chắc có thể giữ được tánh mạng.

Hai người đều trở nên trầm mặc, trong phòng nhất thời an tĩnh lại, đột nhiên trong viện truyền đến tiếng hô lớn của nam tử: “Biểu đệ, biểu ca tới thăm đệ!”

Sau đó là thanh âm dịu dàng của thiếu nữ “Biểu ca, muội tới thăm huynh.”

Biểu đệ? Biểu ca? Diệp Thiên nghi hoặc nhíu mày, nàng nhớ tới mẫu thân từng nói qua, Ngọc phi nương nương còn một người ca ca, hình như là hầu gia gì đó. Tuy nhiên, nàng nhận thức Dự Vương ba năm, chưa bao giờ gặp mặt người một nhà này.

Diệp Thiên đang định từ trong ngực Dự Vương bò dậy, đã bị hắn dùng tay đè lại. Diệp Thiên thoáng giãy giụa một chút, Dự Vương lại không hề thả lỏng, nàng có chút sốt ruột “Ngôn ca ca, mau buông tay, khách nhân tới.”

“Bọn họ không được coi là khách nhân.”

Giọng nói lạnh băng, Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn hắn, lại thấy trên gương mặt tuấn mỹ Dự Vương như phủ một tầng hàn băng, quát: “Bảo bọn họ cút!”

Ngay sau đó ngoài sân truyền đến thanh âm sắc bén của nội thị, còn có tiếng mắng chửi của nam tử và tiếng khóc lóc của nữ tử. Diệp Thiên muốn bò dậy xem, Dự Vương lại gắt gao ôm chặt nàng không buông tay. Qua một hồi lâu, trong viện mới an tĩnh trở lại, Dự Vương hừ một tiếng “Khang công công không ở đây, mấy tên thủ hạ này đúng là không biết chừng mực, loại chó mèo gì cũng dám cho vào vương phủ.”

Trách không được nàng chưa bao giờ gặp qua người nhà này, thì ra là Tiêu Ngôn Phong không thích bọn họ. Ngày thường Khang công công đều ngăn cản bọn họ, hôm nay Khang công công tiến cung báo bình an cho Ngọc phi nương nương, hiển nhiên mấy tiểu nội thị không hiểu chuyện, vừa nghe thấy là biểu ca biểu muội của Vương gia liền cho vào.

“Ngôn ca ca đừng tức giận.” Diệp Thiên cầm tay hắn, nhẹ giọng nói: “Ngôn ca ca không thích bọn họ sao?”

“Không thích.” Dự Vương không chút do dự trả lời, “Toàn gia đều là lũ nịnh nọt.” Nếu không phải vì người cữu cữu đáng ghê tởm này, mẫu phi cũng không bị nhốt cả đời trong trong hoàng cung, mà người bà yêu chỉ có thể ngụy trang thành một tên thái giám chăm sóc hoa mộc, luôn luôn trốn ở một góc không thấy ánh sáng, yên lặng nhìn chăm chú vào bà. Bởi vì những người đó vẫn được coi là thân thích của mẫu phi nên hắn mới nhẫn nhịn không giết chết bọn họ.

Diệp Thiên thật sự không biết một nhà vị cữu cữu này đã làm gì khiến Dự Vương tức giận như thế. Tuy nhiên, nàng rất tín nhiệm hắn, tuy rằng hắn mang trên mình thanh danh kiêu ngạo ương ngạnh nhưng lại không phải người ngang ngược không nói lý, nếu hắn tức giận đương nhiên là có lý do “Nếu phẩm hạnh không tốt, về sau chúng ta cách xa bọn họ một chút là được rồi.”

“Thiên Thiên nhìn thấy bọn họ cũng không cần để ý.”

Diệp Thiên gật đầu, “Ta nghe lời Ngôn ca ca.”

Qua mấy ngày, “Bệnh tình trầm trọng” của Dự Vương điện hạ rốt cuộc cũng chuyển biến tốt đẹp. Vừa khỏi bệnh Dự Vương liền tiến cung thăm Văn Đế.

“Phụ hoàng, may mắn ngài cứu được con, bằng không nhi thần có thể sẽ không còn được gặp lại ngài nữa, chỉ tiếc thay cho nhị ca……” Dự Vương thở dài thật sâu.

Hai mắt Văn Đế đỏ bừng, gương mặt tiều tụy, chỗ xương gò còn phiếm hồng một cách không bình thường. Mấy ngày nay ông không hề ổn một chút nào, mất đi một nhi tử đã đủ khổ sở lắm rồi, nhưng điều khiến ông càng trở nên khó chịu hơn chính là nhi tử này rất có khả năng bị nhi tử khác giết chết. Từ khi ông bước lên ngôi vị hoàng đế, đương nhiên cũng phải trải qua một phen tranh đấu ngươi chết ta sống, nhưng chuyện này không có nghĩa là ông có thể chấp nhận được việc nhi tử của mình cũng giết hại lẫn nhau như vậy.

Lão đại do Hoàng Hậu sinh ra, ông đã sớm lập hắn làm Thái Tử, vô luận là lập đích hay lập trưởng hắn đều danh chính ngôn thuận. Ông cũng vì muốn mấy nhi tử khác sớm hết hy vọng không cần bước lên con đường đoạt đích đẫm máu. Lão nhị bộc lộ mũi nhọn, thường xuyên đối đầu cùng Thái Tử, trong lòng ông biết rõ ràng, nhưng ông lại thấy vui mừng, rốt cuộc, người mà hoàng đế kiêng kị nhất chính là Thái Tử, các đời hoàng đế đều là như thế.

Mỗi khi nhìn thấy có đại thần nịnh bợ lấy lòng Thái Tử, trong lòng ông đều cảm thấy tồi tệ. Tương lai Thái Tử sẽ trở thành hoàng đế, nhưng đó cũng là sau khi mình băng hà. Hiện tại mình đang sống rất tốt mà đám triều thần lại gấp không chờ nổi đi lấy lòng Thái Tử, phải biết rằng, một khi vây cánh của Thái Tử quá cứng cáp, đối với ngôi vị hoàng đế là uy hiếp rất lớn. Cho nên, ông ngầm đồng ý việc tranh đấu giữa lão nhị và Thái Tử, bởi vì ông muốn áp chế thế lực của Thái Tử.

Không nghĩ tới, một trận đua thuyền rồng vui mừng náo nhiệt, thế nhưng lại cướp đi tánh mạng của lão nhị. Hình Bộ, Đại Lý Tự, Đô Sát Viện tam pháp tư đồng thời xuất động, điều tra việc này. Nguyên nhân dẫn đến cái chết của lão nhị là huyệt Thái Dương bị một vật đánh bị thương nghiêm trọng, sau đó chết đuối trong khi hôn mê ở dưới nước, mà vết thương ở huyệt thái dương rất khó để kết luận do nguyên nhân nào tạo thành. Có thể do thời điểm thuyền màu trắng của lão nhị bị lật va chạm vào, cũng có thể do thuyền rồng của Thái Tử và Khang Vương cùng đâm vào, nhưng cho dù là Thái Tử và Khang Vương đâm vào cũng không thể nói rằng bọn họ cố ý, bởi vì lúc ấy cả hai chiếc thuyền rồng đều theo sát phía sau lão nhị, tốc độ của thuyền rồng lại rất nhanh, xác thật không thể kịp thời dừng lại.

Văn Đế thở dài, lúc trước ông còn nghĩ nếu lão tứ không trở về kịp, ông sẽ tự mình lên sân thi đấu cùng mấy nhi tử. Nói một cách công bằng, nếu lúc ấy thuyền rồng của ông ở ngay phía sau lão nhị, chắc chắn ông cũng không phanh kịp mà đụng phải. Hiện tại thứ duy nhất có thể điều tra chính là vì sao đáy thuyền rồng của lão nhị và lão tứ đều bị rạn nứt, cả bốn chiếc thuyền rồng đều từ hoàng cung mà ra, tất nhiên phải điều tra từ trong cung mới đúng.

“Phụ hoàng, tuy rằng nhị ca đã ra đi, nhưng ngài nhất định phải bảo trọng thân thể.” Dự Vương lo lắng nhìn Văn Đế “May mà nhi thần kịp thời trở lại trước Tết Đoan Ngọ, bằng không người ở trên chiếc thuyền rồng màu đen chính là phụ hoàng. Nhi thần vừa tưởng tượng đến cảnh phụ hoàng rơi xuống nước bị thương thì trong lòng liền sợ hãi. Nhi thần vô cùng cảm thấy may mắn khi lần này có thể thay thế phụ hoàng lên chiếc thuyền rồng kia.”

Đúng rồi, vốn dĩ chiếc thuyền rồng màu đen kia được làm cho mình, đáng lẽ người nên rơi xuống nước cũng là mình. Vậy có phải người đứng sau mọi chuyện tính toán diệt trừ mình và lão nhị hay không? Có phải bởi vì lão tứ bất ngờ thay thế vị trí của mình, mà lão tứ lại là hoàng tử ăn chơi trác táng không có tính uy hiếp nên chỉ rơi xuống nước mà không bỏ mạng hay không?

Văn Đế vừa nghĩ đến khả năng này liền sởn tóc gáy.