Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ

Chương 89



Tác giả: Giản Diệc Dung

Dự Vương ôm Diệp Thiên, bàn tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng che trên bụng nhỏ của nàng, cảm xúc mênh mông không có cách nào bình tĩnh.

Hắn còn nhớ rõ kiếp trước hai người vẫn luôn không có hài tử, vì có thể mang thai Thiên Thiên đã uống không biết bao nhiêu loại thuốc, thậm chí còn sử dụng thuật châm cứu. Mặc kệ dược kia đắng như thế nào, châm dài ra sao, nàng đều yên lặng chịu đựng chưa từng có ý niệm oán giận. Tuy nhiên cho dù nỗ lực như thế nào cũng vô dụng, lúc ấy cũng là Lộc y chính ở bên cạnh, ông nói Diệp Thiên bẩm sinh không có khả năng sinh nở nên không có cách nào chữa khỏi bằng dược vật. Không chỉ riêng Lộc y chính nói như vậy mà tất cả thái y trong Thái Y Viện đều nói như vậy.

Lộc y chính làm người cố chấp, tuyệt đối không dễ dàng bị người lợi dụng hoặc uy hiếp mà cố ý nói dối, lúc ấy Thiên Thiên xác thật không có cách nào thụ thai. Hiện tại xem ra, đó cũng không phải bị bệnh bẩm sinh mà là bị người hãm hại. Không biết người nọ đã dùng biện pháp gì khiến mạch tượng của nàng giống như bẩm sinh không thể sinh dục.

Là ai? Là ai hại nàng? Dự Vương lướt qua những người có khả năng ra tay ở trong lòng một lần: nhị phòng Diệp phủ, Hoàng Hậu, Thục phi…… Hắn không có cách nào xác định được là ai làm hại nàng, thậm chí ngay cả việc nàng bị hại khi nào hắn cũng không biết. Hắn nghĩ tới tiệc đầy tháng mấy ngày trước tại Bình Quận Vương phủ, cuối cùng tiểu hài tử kia trở thành nhi tử thừa tự của hắn và Thiên Thiên. Bởi vì là nhi tử duy nhất nên thuận lý thành chương trở thành trữ quân một nước, sau khi mình băng hà đoán chừng cũng lên làm hoàng đế. Dựa theo suy nghĩ bình thường của hắn, cuối cùng ai là người được lợi nhiều nhất thì có khả năng chính là độc thủ phía sau màn.

Chẳng lẽ là Bình Quận Vương hại tiểu nha đầu? Cũng có thể là lúc trước khi Thiên Thiên ở hầu phủ đã từng bị ám hại. Theo như lời Lộc y chính nói, những đồ vật lạnh lẽo sẽ khiến nàng khó thụ thai hoặc là sau khi mình bước lên ngôi vị hoàng đế, Bình Quận Vương thấy được cơ hội bên trong nên mới ám hại Thiên Thiên.

Ánh mắt Tiêu Ngôn Phong trở nên sâu thẳm, mặc kệ là ai, nếu để hắn điều tra ra, hắn nhất định phải tru di cửu tộc!

Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn hắn, ngón tay nhẹ nhàng vuốt phẳng đôi lông mày đang nhăn chặt “Ngôn ca ca đừng lo lắng, Lộc y chính nói không có việc gì, lát nữa uống hết thuốc sẽ mau chóng hết đau thôi.”

Tiêu Ngôn Phong ừ một tiếng, lại ôm nàng chặt hơn nữa. May mắn, may mắn hắn trọng sinh, lúc này đây, hắn nhất định phải bảo vệ tiểu nha đầu thật tốt, ai cũng đừng mong thương tổn đến nàng “Bụng Thiên Thiên còn đau không?”

“Không đau.” Diệp Thiên nghiêng đầu suy nghĩ, “Có chút kỳ quái, dường như bàn tay Ngôn ca ca giúp ta xoa bụng, một chút cũng không đau.” Tay hắn ấm áp, vốn dĩ bụng nhỏ đang trướng lên vì lạnh lẽo đã hoàn toàn thuyên giảm.

“Sau này mỗi lần ta đều giúp Thiên Thiên xoa bụng.” Trái tim Tiêu Ngôn Phong lần nữa cảm thấy thỏa mãn, tiểu nha đầu vẫn đang nằm trong vòng tay hắn, ỷ lại và tín nhiệm vào hắn như vậy.

……

Sau khi Diệp Thiên trở về hầu phủ, Lục Phỉ lập tức đến Tư Xa Đường bẩm báo chuyện tốt cho La thị.

La thị vui mừng, tiểu nữ nhi trưởng thành! Bà cao hứng đứng dậy, vội vã tính toán đi thăm Diệp Thiên, Diệp Thạc đi phía sau bà, tới cửa sân lại bị La thị ôm lấy “Hiện tại tỷ tỷ có chút không thoải mái, nương phải mau chóng đến thăm tỷ tỷ, Thạc nhi không thể đi.” Bà có mấy lời nói tư mật muốn nói với nữ nhi bảo bối, tiểu tử thúi này không thể nghe. Đừng nhìn hiện hắn còn nhỏ mà lơ là, có đôi khi người lớn lơ đãng nói gì đó sẽ bị hắn nhớ kỹ.

Vừa nghe thấy tỷ tỷ không thoải mái Diệp Thạc liền sốt ruột, sống chết một hai phải đi thăm tỷ tỷ. Thân mình nhỏ bé liều mạng hướng ra bên ngoài, La thị thiếu chút nữa không ôm được hắn.

La thị bất đắc dĩ, tính tình tên tiểu tử thúi này rất giống Diệp Thiên, đừng nhìn ngày thường ngoan ngoãn, thực ra lại là người rất có chủ ý, người khác nói cái gì cũng vô dụng. Bà đành phải đặt hắn xuống mặt đất, nắm tay nhỏ của hắn cùng đi thăm Diệp Thiên, “Đợi chút nữa nhìn thấy tỷ tỷ rồi, Thạc nhi phải trở về, biết không?” Những lời muốn dặn dò, bà chỉ có thể chờ tiểu nhi tử rời đi mới nói cho nữ nhi bảo bối.

Diệp Thạc chỉ muốn nhanh chóng đi thăm tỷ tỷ “Không thoải mái”, nghe vậy liền gật đầu, “Đã biết, thăm tỷ tỷ xong con sẽ không quấy rầy tỷ tỷ nghỉ ngơi.”

Diệp Thiên đã uống thuốc tại Dự Vương phủ, hiện tại nàng hoàn toàn không có cảm giác không thoải mái, chỉ là có chút mệt mỏi kiệt sức, vì vậy nàng nằm nghiêng trên giường nệm đọc sách.

Diệp Thạc “Đặng đặng đặng” chạy vào, bổ nhào vào bên cạnh giường nệm của nàng. Đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm nàng, dáng vẻ cực kỳ lo lắng “Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy, nơi nào không thoải mái, có phải đau bụng hay không?”

Diệp Thiên kinh hãi, hắn còn nhỏ như vậy, tại sao đã hiểu mấy chuyện này?

Diệp Thạc đã dự đoán trước mà giới thiệu kinh nghiệm của mình “Ăn no căng cũng không sợ, chỉ cần đi tịnh phòng phóng thích sẽ nhanh chóng thoải mái, mỗi lần đệ đều làm như vậy.”

“Mỗi lần? Thạc nhi ăn no căng bao giờ?”

“Chính là lần trước ăn cái kia ——” Diệp Thạc kịp thời dừng lại, ngẩng đầu liền thấy mẫu thân đang híp mắt nhìn chằm chằm vào mình một cách nguy hiểm “Ha ha, không có lần nào, đệ chỉ an ủi tỷ tỷ thôi.” Cánh tay nhỏ vẫy vẫy, thân mình cảnh giác mà lui ra phía sau vài bước.

La thị hừ một tiếng, quyết định sau này phải nhìn chằm chằm vào tiểu nhi tử. Mặc dù nữ nhi bảo bối của bà cũng thích ăn, mỗi lần không chú ý nàng đều ăn vụng điểm tâm, nhưng từ trước nay không bao giờ ăn nhiều tới mức đau bụng, tên tiểu tử thúi này không ngoan như nữ nhi!

Hàn huyên vài câu, La thị liền tống cổ Diệp Thạc trở về. Không có người làm chướng mắt, lúc này bà mới lôi kéo bàn tay Diệp Thiên, cẩn thận dặn dò những điều cần chú ý.

Buổi chiều Tế Bình Hầu trở lại nội viện, thấy tiểu nhi tử đang ngoan ngoãn cầm chữ to học nhận biết mặt chữ, ngón tay nhỏ còn phác hoạ theo nét bút, một bộ dáng rất nghiêm túc hiếu học. Nhìn thấy phụ thân cũng ngoan ngoãn đứng dậy, quy củ hành lễ, “Phụ thân đã trở lại.”

Tế Bình Hầu gần như cho rằng mình đi nhầm phủ, tiểu tử này căn bản không thích học chữ, thời điểm có một mình hắn tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn như vậy, hôm nay làm sao vậy?

Diệp Thạc rất giống Diệp Thiên khi còn nhỏ, cả hai người đều có một loại trực giác mẫn cảm, tuy rằng phụ thân không nói chuyện nhưng hắn đã bắt đầu giải thích “Tỷ tỷ không thoải mái, con không thể nghịch ngợm gây phiền toái.”

Nữ nhi bảo bối bị bệnh?! Sắc mặt Tế Bình Hầu biến đổi, xoay người nhanh chóng ra khỏi cửa phòng, lại đúng lúc gặp La thị trở về.

“Thiên Thiên làm sao vậy?” Tế Bình Hầu sốt ruột hỏi.

La thị cười tủm tỉm một chút cũng không khẩn trương, đi tới bên tai hắn thấp giọng nói vài câu.

Tế Bình Hầu sửng sốt một chút, ngay sau đó nở nụ cười, “Đây là chuyện tốt, nữ nhi bảo bối trưởng thành. Ngày mai cho người gọi Trân Bảo Các và Nghê Thường Các tới đây làm thêm cho nữ nhi chút xiêm y trang sức. Nữ hài tử càng lớn càng thích làm đẹp, Thiên Thiên thích cái gì nàng cứ đồng ý mua hết đi, đừng ngăn cản.”

La thị buồn cười nhìn ông. Từ trước đến nay nữ nhi luôn là người được sủng ái nhất, làm gì có ai dám ngăn cản nàng “Qua mấy ngày hãy bảo bọn họ tới, làm xiêm y phải đo kích thước cơ thể, để Thiên Thiên nghỉ ngơi thêm mấy ngày rồi lại nói.”

“Là ta hồ đồ, phu nhân nói đúng.” Ông nhất thời kích động mà quên mất tiểu nữ nhi cần được nghỉ ngơi mấy ngày.

Người của Trân Bảo Các và Nghê Thường Các không thể tới nhưng ông lại có thể đi. Sáng sớm ngày hôm sau Tế Bình Hầu liền đi Trân Bảo Các tỉ mỉ chọn lựa mấy bộ trang sức cho ái nữ và kiều thê.

Phủ Tế Bình Hầu hoà thuận vui vẻ, nhưng Mai thị trong Diệp phủ trên phố Tứ Minh lại thống khổ khó sống.

Khả năng Diệp Thừa Xương cũng có chút áy náy, hai ngày nay đều trở về trước bữa tối, cùng bà dùng bữa tối.

Mai thị căn bản không có tâm trạng ăn uống, tuy nhiên Diệp Thừa Xương cũng có ý tốt, vì muốn dỗ dành bà mà cố ý hồi phủ từ sớm, bà gắng gượng ngồi xuống cạnh bàn nâng đũa.

Mai thị ăn cơm trong bát nhưng mũi lại ngửi thấy mùi thơm của hoa lan, là mùi hương của một loại phấn nữ tử hay dùng. Mai thị dừng một chút, các nam nhân uống rượu bên ngoài có khi khó tránh khỏi việc uống hoa tửu. Nữ tử bồi rượu dựa lên người nam nhân mời rượu, nếu thường xuyên lui tới, khẳng định nàng ta sẽ làm nũng bắt hắn không được thân cận với nữ tử khác. Hiện tại bà lại không có tâm tình với mấy chuyện nam nữ, thôi, đây đều là việc nhỏ. Từ trước đến nay hắn luôn giữ mình trong sạch, cho dù có nữ tử bồi rượu, hắn cũng sẽ không thật sự chạm vào nàng.

Không nghĩ tới, liên tục mấy ngày kế tiếp Mai thị đều ngửi thấy mùi hoa lan trên người Diệp Thừa Xương. Lúc này bà mới trở nên cảnh giác, chẳng lẽ là cùng một nữ tử? Nữ tử bồi rượu không thể tùy ý lựa chọn khách nhân, trừ phi Diệp Thừa Xương đặc biệt chọn duy nhất một người tới hầu hạ, chẳng lẽ ông động tâm với nàng kia?

Mai thị cẩn thận suy nghĩ lại tình huống mỗi lần Diệp Thừa Xương trở về, rốt cuộc bà cũng phát hiện điều không thích hợp, trên người ông không có mùi rượu!

Cho dù ông không uống rượu, nhưng nếu người khác có uống thì đáng lẽ trên người ông nhiễm hương phấn cũng tất nhiên sẽ nhiễm mùi rượu và thức ăn.

Nàng kia…… Không phải nữ tử bồi rượu!