Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ

Chương 90



Tác giả: Giản Diệc Dung

Đến tột cùng là ai hại mình và Thiên Thiên không có hài tử, Dự Vương suy nghĩ rất lâu. Kiếp trước mọi chuyện đã trôi qua từ lâu, hắn không còn manh mối gì nữa. Tuy nhiên cũng may hiện tại Thiên Thiên vẫn tốt, hắn sẽ bảo vệ nàng, lần này tuyệt đối không thể để người khác làm hại nàng.

Người của nhị phòng Diệp phủ hiện tại đã không còn đáng lo, loại thủ đoạn lợi hại này ngay cả Lộc y chính cũng không nhìn ra manh mối, bọn họ chắc hẳn không có bản lĩnh như vậy. Từ sau khi Thụy Vương qua đời, Thục phi đã gần như phát điên, cho dù không điên cũng nên hướng về phía Hoàng Hậu và Thái Tử. Về phần Hoàng Hậu, đây thật ra là người nguy hiểm nhất, Khang Vương là tuỳ tùng trung thành của Thái Tử, nếu Hoàng Hậu coi mình là chướng ngại duy nhất của Thái Tử, khẳng định sẽ xuống tay với Thiên Thiên.

Còn có Bình Quận Vương, rốt cuộc có phải hắn hay không? Phải biết rằng, người được lợi ích lớn nhất chính là hắn.

Có lẽ kiếp trước thời điểm còn ở hầu phủ Thiên Thiên đã bị ám hại khiến nàng khó thụ thai, sau khi bước lên ngôi vị hoàng đế mình không có hài tử, lại kiên trì không chịu nạp phi, Thiên Thiên trở thành nữ tử duy nhất trong hậu cung. Lúc này nếu hại nàng hoàn toàn không có khả năng sinh nở mà mình lại không chịu nạp người mới, cũng chỉ có thể nhận con thừa tự.

Thái Tử, Thụy Vương và Khang Vương đều có nhi tử, nhưng ở kiếp trước trước khi bước lên ngôi vị hoàng đế mình đều từng tranh đấu với bọn họ, đặc biệt là Thái Tử. Hai người đấu tới mức ngươi chết ta sống, hắn quả quyết mình sẽ không muốn nhận nhi tử của bọn họ làm con thừa tự.

Trừ những người này cũng chỉ còn lại Bình Quận Vương, hắn là đường huynh của mình, không phải loại đường huynh cách xa nghàn dặm. Hai người có cùng một tổ phụ, phụ hoàng và phụ thân của Bình Quận Vương chính là thân huynh đệ.

Chẳng lẽ là sau khi mình bước lên ngôi vị hoàng đế, Bình Quận Vương thấy được cơ hội vi diệu trong đó?

Dự Vương mơ hồ nhớ lại cảnh tượng năm đó mình kiên trì không chịu nạp người mới vào hậu cung, vô số triều thần đều phản đối. Lúc ấy Tế Bình Hầu vẫn chưa trở về từ Nữ La Quốc, Thiên Thiên ngay cả người chống lưng cũng không có, nhưng Bình Quận Vương lại công khai tỏ vẻ ủng hộ ý định của mình.

Rốt cuộc ai là người đứng sau màn đã không còn khả năng điều tra, hiện tại chỉ có thể bảo vệ tiểu nha đầu thật tốt.

Vì phòng ngừa Hoàng Hậu ám hại mẫu phi, hắn đã sớm sắp xếp người bên cạnh Hoàng hậu, nếu bà ta có ý định làm hại Thiên Thiên, hắn sẽ là người đầu tiên nhận được tin tức. Bên người Thái Tử tất nhiên cũng có người của hắn, ngay cả bên cạnh Khang Vương cũng có, chỉ duy nhất Bình Quận Vương là không có. Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, hắn cũng chưa từng đề phòng vị đường huynh ôn tồn lễ độ không tranh quyền thế này.

Ngón tay thon dài như ngọc của Dự Vương nhẹ nhàng gõ hai cái lên mặt bàn. Từ khi trọng sinh tới nay, hắn tự mình dệt một tấm lưới lớn, bao phủ trên bầu trời kinh thành, hắn luôn tin tưởng thiên la địa võng của mình thưa nhưng khó lọt. Hiện tại xem ra, có lẽ hắn đã tự tin quá mức, có một số việc vẫn nằm ngoài ý muốn.

Cũng may hiện tại vẫn chưa muộn. Ngay sau đó Dự Vương bắt đầu phân phó, sắp xếp người tiến vào Bình Quận Vương phủ. Nếu chỉ là hạ nhân thô sử, không thể tới gần hầu hạ bên người chủ tử, sẽ không chiếm được nhiều tin tức hữu dụng.

Hắn suy nghĩ, lại phái người đi “Ấu” hỏi một chút, xem có ai nguyện ý tiến vào Bình Quận Vương phủ hay không, đặc biệt là song bào thai kia. Tuy rằng hai người mới chỉ sáu bảy tuổi, nhưng lại cực kỳ thông minh lanh lợi. Nếu đi Bình Quận Vương phủ, có lẽ sẽ được phái đi hầu hạ tiểu chủ tử và nhận được sự yêu thích của tiểu chủ tử.

“Ấu” là nhóm ám vệ bí mật của hắn, bởi vì ám vệ phải được bồi dưỡng huấn luyện từ nhỏ nên tiểu hài tử mới được thu nhận sẽ tiến vào “Ấu”. Qua mấy năm, người có thiên phú sẽ chính thức được tiến vào tổ ám vệ, người không có thiên phú sẽ được sắp xếp đi làm chuyện khác giống như nằm cùng trong Bình Quận Vương phủ, không cần có thân thủ đặc biệt, chỉ cần nhanh trí là được.

Không nghĩ tới song bào thai kia lại không muốn, nói muốn tiếp tục lưu lại tổ ám vệ. Dự Vương nghĩ nghĩ, thở dài, kệ các nàng đi. Cặp song sinh này gọi là Nhị Bình Tam Bình, vốn dĩ các nàng còn có một người tỷ tỷ tên Đại Bình. Cha nương đều qua đời, không có trưởng bối chăm sóc, tỷ muội ba người phải sống nương tựa lẫn nhau. Hai muội muội còn nhỏ, ngày tháng kiếm sống vô cùng gian nan, kết quả một ngày Đại Bình bị ham mê biến thái của Thái Tử làm hại, thời điểm ném ra chỉ còn lại chút hơi tàn, không bao lâu sau cũng bỏ mạng. Hắn thu nhận Nhị Bình và Tam Bình vào tổ ám vệ cũng vì thấy các nàng còn quá nhỏ, không có cách nào sống sót.

Dự Vương lại phái một nhóm người nhìn nhìn chằm chằm vào Bình Quận Vương phủ xem có người nào kết giao chặt chẽ với Bình Quận Vương hoặc Vương phi hay không.

Kế tiếp, Dự Vương gọi Lộc y chính tới đây.

“Có loại dược vật hoặc phương pháp nào có thể khiến nữ tử vô sinh nhưng lại không nhìn ra là bị người ám toán, thoạt nhìn rất giống với bẩm sinh không có khả năng sinh nở hay không?”

Đôi mắt nhỏ đen bóng của Lộc y chính hoảng sợ nhìn chằm chằm Dự Vương, vương gia có ý gì? Hai ngày trước tiểu vương phi vừa mới có nguyệt sự lần đầu tiên, hôm nay vương gia lại hỏi chuyện này là muốn hại tiểu vương phi sao? Chuyện này quá ác độc! Đừng nói không có, cho dù có ông cũng sẽ không nói cho hắn!

Dự Vương vừa nhìn liền biết ông đang suy nghĩ cái gì, không vui liếc mắt nhìn Lộc y chính một cái “Ta thu nhận một nữ tử, nàng đối với ta rất quan trọng, sau khi thành thân vẫn luôn không có hài tử, nàng đã từng uống rất nhiều thuốc cũng từng châm cứu qua. Tất cả đều không thấy hiệu quả, cao nhân bắt mạch nói là bẩm sinh không có khả năng sinh dục, hơn nữa nàng thành thân mười mấy năm cũng thật sự không thể sinh được hài tử.”

Lúc này Lộc y chính mới thả lỏng lại, không phải tiểu vương phi là tốt rồi. Vương gia nói “Thành thân mười mấy năm” hiển nhiên cũng không phải hồng nhan tri kỷ của hắn.

Dự Vương tiếp tục nói: “Tình trạng của nàng rất phức tạp, tỷ muội trong nhà chưa từng dính tật xấu này, cho nên ta hoài nghi nàng bị người ám hại.”.

||||| Truyện đề cử: Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương) |||||

Lộc y chính vuốt ve ria mép suy nghĩ nửa ngày “Vi thần chưa bao giờ nghe qua loại đồ vật này, nhưng thiên hạ rộng lớn, việc lạ gì cũng có, vi thần không dám khẳng định.”

Dự Vương đã sớm dự đoán được Lộc y chính sẽ nói như thế, hắn chỉ muốn Lộc y chính lưu ý tới chuyện này nhiều hơn một chút “Vậy ngươi trở về chậm rãi suy nghĩ, có lẽ sẽ nghĩ ra manh mối gì đó.”

Trong đầu Lộc y chính đã bắt đầu chuyển động nhanh chóng, rốt cuộc là loại thuốc gì có thể tạo ra mạch tượng như vậy. Nhìn Dự Vương vẫy tay, ông liền mờ mịt xách theo hòm thuốc ra cửa, ngay cả hành lễ cũng quên.

Phố Tứ Minh

Diệp Thừa Xương giống như ngày thường, dùng xong đồ ăn sáng liền ra cửa. Ông ta không dừng lại trên đường cái mà một đường cưỡi ngựa đi từ từ. Sau nửa canh giờ, ông ta tiến vào một ngõ nhỏ, quen cửa quen nẻo mở cửa bước vào một ngôi nhà. Nhưng ông ta lại không chú ý tới, có một chiếc xe ngựa không xa không gần đi theo phía sau mình.

Mai thị xốc màn che lên nhìn, đây thoạt nhìn là một ngôi nhà không lớn không nhỏ, đại môn chỉnh tề sạch sẽ, trên cửa cũng không có bất kỳ dấu hiệu gì.

Mai thị xuống xe ngựa đi về phía đại môn, hai đại nha hoàn của bà cũng vội vàng đi theo.

Người gác cổng là một bà tử, vừa nhìn thấy Mai thị sắc mặt ngay lập tức đại biến. Bà ta giống như nhìn thấy quỷ, miệng há to, nửa ngày không nói ra lời.

Mai thị không để ý đến bà ta, lập tức bước thẳng vào sân.

Ngôi nhà này thoạt nhìn có kết cấu ba lối vào, ngoại viện có một sân trước rất nhỏ, Mai thị không xem xét mấy phòng ở ngoại viện mà trực tiếp tiến vào nội viện.

Trong viện có một tiểu cô nương bảy tám tuổi đang chơi đùa, búi tóc sơ nha, trên đầu cài trâm kim châu, mặc một thân váy màu hồng đào, nàng ngẩng đầu nhìn thấy Mai thị, ngước mắt tò mò đánh giá, sau đó quay đầu về phía chính phòng hô lớn: “Cha, nương, khách nhân tới!”

Diệp Thừa Xương từ buồng trong ra ngoài, mới vừa bước khỏi cửa liền thấy Mai thị đứng trong viện, ông lập tức sững sờ đứng tại chỗ, sắc mặt đại biến, tại sao bà lại tới đây? Làm cách nào tìm được nơi này?

“Lão gia, ai tới?” Thanh âm yếu đuối dịu dàng truyền đến, sau đó là nữ nhân mặc một thân váy xanh bước ra đứng bên cạnh Diệp Thừa Xương. Người này thật sự rất đẹp, dáng người yểu điệu, mặt trái xoan, làn da trắng nõn, một đôi mắt doanh doanh làn nước thu thủy, tùy ý liếc mắt nhìn Mai thị một cái, bàn tay rất tự nhiên khoác tay Diệp Thừa Xương.

“Nàng là ai?” Mai thị yên lặng nhìn chằm chằm Diệp Thừa Xương. Bà cảm thấy yết hầu của mình khô khốc đặc sệt còn mang theo mùi máu tanh mơ hồ. Thanh âm vừa ra khỏi miệng liền khó nghe tựa như móng tay cào trên mặt bàn.

Hai đại nha hoàn đi theo Mai thị tới đây cũng choáng váng, phu nhân một hai phải thuê xe ngựa lặng lẽ đi theo lão gia, các nàng còn cảm thấy kỳ quái, thì ra lão gia dưỡng ngoại thất ở chỗ này sao? Mệt cho các nàng còn tưởng rằng lão gia là người tình thâm ý trọng, thế nhưng không ngờ ông lại gạt phu nhân nuôi dưỡng ngoại thất, chuyện này so với việc nạp thiếp còn khiến người ta khó tiếp thu hơn rất nhiều!

Sắc mặt Diệp Thừa Xương xanh mét “Nàng tới nơi này làm gì?! Mau trở về!” Ông không nghĩ tới Mai thị sẽ tìm được nơi này. Vốn dĩ kế hoạch của ông là chờ đến mùa thu sau khi Mai đại nhân bị xử trảm mới nói chuyện này cho Mai thị. Đến lúc đó, bà không có phụ thân, chỉ có thể dựa vào người phu quân là mình, sự tình sẽ dễ dàng giải quyết hơn nhiều. Hiện tại tuy rằng Mai đại nhân bị phán xử trảm, nhưng không có chuyện gì là tuyệt đối, vạn nhất có biến cố thì sao.

Nữ nhân mỹ lệ kia kinh ngạc nhìn Mai thị “Chẳng lẽ…… Đây là tỷ tỷ sao?” Rốt cuộc Mai thị này cũng tìm tới! Trước kia có Mai đại nhân ở đó, Diệp Thừa Xương không dám đưa mình về, mình cũng không dám xuất hiện trước mặt Mai thị. Đồng thời với sự yêu thương nữ nhi của Mai đại nhân khẳng định sẽ cho người đánh chết mình. Buồn cười nhất chính là, mười mấy năm nay người này vẫn không hề nhận ra sự tồn tại của mình. Hiện tại thì khác, Mai đại nhân vào ngục, sau thu sẽ xử trảm, rốt cuộc đã không còn ai chống lưng cho Mai thị, mình có thể xuất hiện một cách quang minh chính đại. Vì muốn dẫn Mai thị tới đây, mỗi ngày mình đều cố ý trộm cọ hương hoa lan lên xiêm y của Diệp Thừa Xương, quả nhiên cuối cùng Mai thị cũng nhận ra điều không ổn.

“Ai là tỷ tỷ của ngươi?!” Ngón tay Mai thị run rẩy nâng lên chỉ vào Diệp Thừa Xương “Chẳng lẽ mỗi ngày chàng đều đi sớm về trễ, là vì tới nơi này…… Tới nơi này lêu lổng sao? Các ngươi, các ngươi thật là không biết liêm sỉ!” Không cần nói gì bà cũng đã minh bạch, huống chi tiểu nữ hài trong viện còn gọi hai người là “Cha nương”.

“Tỷ tỷ!” Nữ nhân mỹ lệ bổ nhào vào trước mặt Mai thị, thình thịch một tiếng quỳ rạp xuống đất, lôi kéo góc váy Mai thị, ngẩng mặt ai oán nhìn bà “Tỷ tỷ không nên trách lão gia, muốn trách thì trách muội muội đi. Năm đó cả nhà muội gặp nạn, chỉ còn lại một mình muội, là lão gia đã cứu mạng muội. Một nữ tử độc thân như muội thật sự không biết nên báo đáp lão gia như thế nào, lúc này mới lấy thân báo đáp.”

“Cả nhà gặp nạn, lẻ loi một mình? Thì ra tết đoàn viên hàng năm người chàng tới thăm, là người này sao?” Mai thị lẩm bẩm nói. Đầu óc bà vang lên vỡ vụn, bà cảm thấy linh hồn của mình giống như đang tan biến, gần như không thể phân biệt rõ đây rốt cuộc là một cơn ác mộng hay là sự thật.

“Mỗi lần đến tết đoàn viên bọn nhỏ liền nháo rất lợi hại, đứa nào cũng đòi cha, lúc này lão gia mới đến thăm bọn nhỏ. Nếu tỷ tỷ tức giận cứ đánh muội đi, đánh muội để xả giận.” Hốc mắt nàng ta lóng lánh ánh nước, thoạt nhìn cực kỳ ủy khuất.

“Không được đánh nương ta!” Tiểu nữ hài chạy tới đẩy Mai thị ra. Mai thị tinh thần hoảng hốt, suýt nữa bị nàng đẩy ngã, lảo đảo lùi lại phía sau vài bước, hai đại nha hoàn vội vàng đỡ lấy bà.

“Ai muốn đánh nương ta?!” Một thiếu niên tầm mười hai mười ba tuổi từ phía sau Mai thị vọt vào sân. Vốn dĩ hắn đang ở ngoại viện, mơ hồ nghe thấy động tĩnh, kết quả vừa tiến vào liền nghe được có người muốn đánh nương mình, hắn lập tức tức giận tới mức mặt đỏ tai hồng, lông mày cũng dựng ngược lên.

Mai thị không dám tin tưởng mà nhìn hai đứa nhỏ này, bà há miệng cả nửa ngày mới hỏi ra được một câu “Ngươi, ngươi mấy tuổi rồi?”

“Ta là Diệp Nghiên, muội muội tên Diệp Như. Ta sắp mười ba tuổi rồi!” Thiếu niên ưỡn ngực, giống như làm như vậy có thể bảo vệ mẫu thân của mình.

Mười ba…… Mười ba……

Khóe miệng Mai thị giật giật, tựa như khóc lại tựa như đang cười, thiếu niên này là nhi tử của Diệp Thừa Xương, so với hài tử mất từ trong bụng của mình còn lớn hơn. Nói cách khác, ngoại thất này có thai trước mình.

Diệp Nghiên, Diệp Như, ông đặt tên hai đứa nhỏ như vậy hoàn toàn là dựa theo quy củ của Diệp phủ. Xem ra, ngay từ đầu ông đã tính toán ghi tên hai đứa nhỏ này vào gia phả rồi. Nói vậy, thời điểm mình mất đi hài tử ông cũng hoàn toàn không có cảm giác thương tâm, rốt cuộc, lúc ấy, hài tử của ông đã được sinh ra……